Cả nhà Hùng Văn Bân đến Nghi Thành cũng hơn nửa năm rồi.
Bình thường Hùng Đại Ny làm việc ở Đông Hoa, chỉ có cuối tuần mới đi xe về Nghi Thành với con gái Thất Thất. Hùng Đại Linh ở trường, thời gian về Nghi Thành càng ít hơn, đại viện Ủy viên thường vụ thành ủy và nhân viên công tác trong chính quyền đại đa số đều biết Phó thị trưởng thường trực Hùng Văn Bân có hai con gái, nhưng dáng vẻ hai cô con gái này thế nào thì tuyệt đại đa số đều chưa từng gặp bao giờ.
Nghe thấy Thẩm Hoài nói ra thân phận của hai người Hùng Đại Ny, Hùng Đại Linh, tài xế mặc jacket lập tức suy sụp mặt mày, bị Thẩm Hoài túm tóc, vai bị kẹt chỗ cửa sổ không dám động đậy nữa, sợ hơi động đậy sẽ càng khiến đối phương dùng lực mạnh hơn, bị đánh cũng là đáng đấy.
Sắc mặt Lưu Chính Thụy cũng hơi khó coi, trong lòng thầm bảo xui xẻo, còn tưởng gặp được một đôi chị em tuyệt diễm có thể dụ dỗ được, không ngờ đều là hai đóa hồng có gai, cẩn thận ngắm nhìn hai chị em Hùng Đại Ny, Hùng Đại Linh đứng ngoài xem trò vui kia, gương mặt thật sự có vài phần giống như Bạch Tố Mai và Hùng Văn Bân.
Lưu Chính Thụy thầm bảo xúi quẩy, không biết sao lại bị sắc đẹp mê hoặc, nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp thì đầu óc không linh hoạt nữa.
Tuy ba gã là Lưu Hãn Thanh là nhân vật số ba của Thành ủy, nhưng mọi người đều nói Hùng Văn Bân có thể đến Nghi Thành là để đoạt vị, Nhạc Thu Hùng và cha gã Lưu Hãn Thanh đều không tránh khỏi có cảm giác nguy cơ, đặc biệt là chuyện này gã lại đuối lý, làm ầm ĩ cũng chỉ có thể là gã bị ăn thiệt mà thôi.
Chỉ là Lưu Chính Thụy lớn từng này rồi, ngoài trừ cha gã ra, chưa từng bị ai giận dữ mắng mỏ trước mặt như thế, có điều khí thế đường hoàng bừng bừng của Thẩm Hoài và một câu nói vạch trần thân phận gã, cũng khiến gã không dám hành động khinh suất.
Chỉ là lửa giận trong lòng không tiêu tán, khiến Lưu Chính Thụy rất không thoải mái, sầm mặt xuống, ngồi trong xe, cho dù khắc chế để không khinh suất vọng động, không làm mâu thuẫn trở nên gay gắt, nhưng cũng không có ý yếu thế khiến người khác coi thường gã, ánh mắt âm trầm đánh giá Thẩm Hoài.
Hùng Văn Bân điều đến Nghi Thành, ngoài trừ bảo mẫu ra thì không có nhân viên công tác nào khác điều đến cùng, nhưng không có nghĩa là nhân vật lăn lộn quan trường mấy chục năm như Hùng Văn Bân thật sự không có chút phe phái của mình, không có vài ba thân tín đích hệ có thể tin tưởng, có thể sai khiến bất cứ lúc nào.
Lưu Chính Thụy nhìn thanh niên trước mặt, tuổi tác có thể còn nhỏ hơn mình một chút, ngữ khí còn kiêu ngạo hơn mình, đoán anh ta là thuộc hạ cũ của Hùng Văn Bân khi ở Đông Hoa thì khả năng không lớn lắm
Lưu Chính Thụy lại nhìn chiếc xe mà thanh niên này bước ra qua kính chiếu hậu, chỉ là chiếc Santa mang biển số thành phố Từ Thành, không có bất ngờ gì, nhưng độ tuổi này có thể lái xe đưa đón nhân viên thì đều không thể coi thường được, trong lòng gã nghĩ thanh niên này là con cháu nhà nào phía tỉnh, đang tích cực theo đuổi hai cô con gái xinh đẹp của Hùng gia cũng không chừng.
Lưu Chính Thụy cũng không phải người chưa từng thấy thế sự, nếu đã đoán không ra lai lịch đối phương thì quấy đục nước đi, nhếch miệng cười nói: - Tôi chỉ là trêu đùa với hai cô con gái của Phó thị trưởng Hùng một chút, cũng không biết người anh em cậu là người mà Phó thị trưởng Hùng sai đến đón người. Tài xế Tiểu Mã tính tình nóng vội, nghe thấy cậu bấm còi, trong lúc cấp bách nói chuyện có chút không thỏa đáng, cũng mong cậu lượng thứ. Có điều cũng chỉ là chuyện nhỏ như thế, người anh em vừa ra là động tay túm tóc người ta, còn nói mấy câu khó nghe như thế, có phải là có chút quá đáng không?
Thẩm Hoài chưa từng gặp Lưu Chính Thụy, có điều vừa nãy mới nói điện thoại với Hùng Văn Bân, biết sơ vị "Lưu công tử" trước mặt này có đức hạnh gì ở Nghi Thành này, nhìn thấy tướng mạo gã hào hoa phong nhã, mở miệng nói chuyện lại đầy ngữ khí giang hồ, lòng biết gã không cam tâm bị mình quát lui như thế, mất sạch mặt mũi, nhưng anh thực sự lười nói chuyện với loại người này, buông tay thả tài xế ra, cười lạnh nói: - Phó thị trưởng Hùng ngày mai sẽ tìm anh nói chuyện. Tôi có quá đáng hay không, ngày mai anh có thể tìm Phó thị trưởng Hùng thảo luận thử xem.
Nghe giọng điệu Thẩm Hoài vẫn cuồng vọng như thế, Lưu Chính Thụy giận đến mặt mũi cau có biến dạng, nhưng cũng càng không dám hành động khinh suất, nhưng thấy ánh mắt Hùng Đại Ny, Hùng Đại Linh đứng bên cạnh nhìn sang có chút khinh miệt, thì biết nếu còn ở lại đây nữa thì cũng tự rước lấy nhục, chỉ đành ngượng ngùng thúc tài xế lái xe rời khỏi đây.
Hùng Đại Linh khinh bỉ nhìn bọn Lưu Chính Thụy đánh xe rời khỏi, nói: - Bây giờ người có chút tiền, có chút quyền sao đều là phẩm chất này chứ? Nhưng cô thấy Thẩm Hoài lái xe đến đón họ, càng tò mò Thẩm Hoài sao lại ở Nghi Thành, kinh ngạc hỏi: - Hửm, sao anh lại đến Nghi Thành? Anh thật sự là khách hiếm nha!
- Sao thế, anh đi ngang Nghi Thành thì không thể ngẫu nhiên chạy xe đến nhà các cô ăn ké à? Thẩm Hoài cười hỏi.
- Em đang nói sao anh chạy từ Đông Hoa sang mà không gọi điện cho chị em hả? Chị em hôm nay cũng từ Đông Hoa qua, nếu anh gọi điện cho chị em, cũng đỡ cho chị ấy ngồi xe buýt về Nghi Thành. Hùng Đại Linh còn tưởng Thẩm Hoài từ Đông Hoa sang, bụng nghĩ nếu Thẩm Hoài đến Nghi Thành đặc biệt tìm ba cô nói chuyện, thuận đường đón chị cô cùng về Nghi Thành mới đúng.
- Lúc chiều anh họp ở Từ Thành, từ Từ Thành qua đây, cho dù biết chị em muốn từ Đông Hoa về thì cũng không thể vòng qua đón cô ấy được, cũng không ngờ em lại từ Từ Thành về Nghi Thành, bằng không đã gọi điện cho em, để em đi nhờ xe rồi.
Thẩm Hoài nói.
- Ban đầu em cũng định không về, nghe chị em nói muốn về, Thất Thất lại bệnh, bằng không thật sự có thể đi nhờ xe của anh rồi Nghe Thẩm Hoài nói thế, Hùng Đại Linh cũng không nghi ngờ gì khác, nói chiếc xe buýt cô đi giữa đường gặp trục trặc, kéo dài gần cả giờ đồng hồ, cũng kêu gào hối hận không biết Thẩm Hoài rời khỏi Từ Thành từ trước.
Hùng Đại Ny sợ nói nhiều sẽ bị lộ, đổi đề tài hỏi Thẩm Hoài: - Lưu Chính Thụy này rốt cuộc có lai lịch gì? Vừa rồi cô nhìn thấy danh thiếp của Lưu Chính Thụy, biết gã là chủ nhiệm Sở quản lý hậu cần chính quyền thành phố Nghi Thành, nghĩ gã nếu chỉ là cán bộ cấp thấp cấp trung của chính quyền thành phố, lái xe công bên ngoài thì làm việc hẳn sẽ không phô trương như thế mới đúng.
- Anh cũng không rõ, nghe ba em nói gã là con trai lớn của Lưu Hãn Thanh Phó bí thư thành ủy, cũng không phải người tốt lành gì. Ba em không nói với em qua điện thoại sao? Thẩm Hoài nói.
- Mẹ em sợ nói thêm một câu sẽ tốn tiền điện thoại, vội vàng chưa nói được mấy câu thì cúp máy, tôi còn không thể nói chuyện với ba em. Hùng Đại Ny nói: - Em cũng nói mà, nếu chỉ là cán bộ cấp phòng trong chính quyền thành phố, lái xe công gây thị phi bên ngoài cũng quá phô trương mà?
- Phẩm chất trước kia của Thẩm Hoài chưa chắc tốt hơn người này đâu? Hùng Đại Linh ở bên cạnh không buông tha người nói.
- Này, này, quan hệ chúng ta thân thuộc như thế, em còn nói bừa nữa, cẩn thận anh kiện em phỉ báng nha! Thẩm Hoài trở mặt nói.
Hùng Đại Ny, Hùng Đại Linh cười hỉ hả, căn bản không sợ dáng vẻ trở mặt của anh.
Trên đường không còn trì hoãn nữa, Thẩm Hoài đến đón Hùng Đại Ny, Hùng Đại Linh về nhà.
Nói với ba cô về chuyện dây dưa ở bến xe, Hùng Đại Linh còn tức giận đầy bụng, nói:
- Bây giờ có vài con cháu cán bộ cũng thật không ra sao, làm cho chướng khí mù mịt. Các bạn học của con nhắc đến những quan nhị đại này đều không khỏi khinh bỉ, căn bản giống như đang nói đến côn trùng có hại
Thẩm Hoài cười hì hì nói: - Em còn nói nữa thì sẽ vây cả bản thân vào trong đó đó, bây giờ cũng coi như là con cháu quan lớn tiêu chuẩn rồi.
Hùng Văn Bân cười nói với Thẩm Hoài: - Tình thế phát triển thay đổi rồi, Đông Hoa đó, tình hình bốn năm năm trước còn không chịu nổi hơn cả tình hình Nghi Thành, bây giờ còn tốt hơn tình hình trước kia nhiều
- Đông Hoa có thể tốt hơn, thì cũng là chó cắn chó
Hùng Đại Linh sẽ không bỏ qua cơ hội tổn hại Thẩm Hoài.
Bạch Tố Mai đi ngang vừa hay nghe thấy Hùng Đại Linh nói năng lung tung, lấy đồ trong tay gõ cô kêu gào: - Nói năng linh tinh gì đó hả, không có chút kỹ năng phấn đấu nào, tình hình Đông Hoa có thể thay đổi?
Hùng Đại Linh lè lưỡi làm mặt quỷ, chạy đi coi Thất Thất tỉnh dậy chưa.
Hùng Đại Ny nhìn thấy tất cả, trong lòng hơi sầu lo. Cô biết em gái đương nhiên không thể có thành kiến gì với Thẩm Hoài nữa, mà nói chuyện như thế, có lẽ theo bản năng muốn thu hút sự chú ý của Thẩm Hoài cũng không chừng như vậy thì thật sự là hỏng bét.
Thẩm Hoài không biết trong lòng Hùng Đại Ny đang nghĩ cái gì, anh nói với Hùng Văn Bân: - Bây giờ có một số cán bộ không biết cách dạy con, có điều nếu bọn họ tiếp tục dung túng như thế nữa, thì cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý vị con cái kéo xuống nước thôi
- Đới Nghị là Chủ tịch hội đồng quản trị Tư Hoa Thực Nghiệp. Tư Hoa Thực Nghiệp bị cuốn vào vụ án chứng khoán Đông Giang, Đới Nghị nói thế nào cũng phải gánh một phần trách nhiệm. Đới Lạc Sinh có phản ứng gì không? Hùng Văn Bân hỏi.
- Từ Bái gần đây có kiến nghị mấy hạng mục nhân sự trong Ủy ban thường vụ tỉnh, Đới Lạc Sinh không thể sánh bằng. Lão Hùng, anh nói xem ông ta sẽ có phản ứng gì?
Thẩm Hoài cười nói: - Có điều, vụ án chứng khoán Đông Giang cũng sắp kết án, một khi kết án, dư vị cũng không còn, cục diện sau này sẽ ra sao, thì khó mà nói được.
Hùng Văn Bân gật đầu:
- Từ Bái nắm vụ án chứng khoán Đông Giang trong tay, một ngày không kết án thì Triệu Thu Hoa, Đới Lạc Sinh, thậm chí là Hồ gia sau lưng đều phải đề phòng Từ Bái có tiếp tục đào ra thiêu thân gì đó từ bên trong hay không, cũng khiến Triệu Thu Hoa, Đới Lạc Sinh lúc này bị động chịu đòn ở tỉnh, chuyện gì cũng bị bức phối hợp với cục diện của Từ Bái, Lý Cốc.
- Một khi vụ án chứng khoán Đông Giang kết án, chuyện này sau khi công khai kết luận với bên ngoài, thì tội nên gánh đều để người ta gánh, Từ Bái cũng không còn cách nào tiếp tục làm văn trong chuyện này nữa, phía tỉnh sẽ khôi phục cân bằng một lần nữa, thậm chí Triệu Thu Hoa, Đới Lạc Sinh đều có thể có động tác bắn ngược, cục diện sẽ thay đổi phức tạp thêm bước nữa.
- Có điều lại nói, Bộ trưởng tổ chức Tỉnh ủy Đới Lạc Sinh mấy năm nay vẫn luôn không có cách nào hoạt động trong tỉnh, nói cho cùng cũng là bị con trai bảo bối của ông ta liên lụy. Nếu không phải con trai ông ta Đới Nghị có nhiều nhược điểm bị đối thủ nắm trong tay như thế, ông ta cũng không đến nỗi làm Ủy viên thường vụ tám năm mà không cách nào tiến thêm một bước.
Lúc này Thất Thất ngủ cả một buổi chiều bị dì Đại Linh của nó chọc tỉnh, nghe thấy trong viện có tiếng nói chuyện, mặc đồ xong liền xông ra khỏi phòng, thét chói tai bổ nhào vào lòng mẹ nó, chọc mọi người lại vui vẻ cười to.
Lúc ăn cơm chiều, chuông cửa bên ngoài vang lên, Bạch Tố Mai sau khi đi qua mở ra nói chuyện một lúc thì quay đầu lại nói với Hùng Văn Bân: - Là Bí thư Lưu ở bên ngoài?
Thẩm Hoài cười nói: - Nói không chừng là khởi binh vấn tội? Anh và Hùng Văn Bân đứng lên, nhìn màn hình nói chuyện bên ngoài, Lưu Chính Thụy quả nhiên đứng phía sau một người trung niên, thò đầu nhìn vào trong viện.