Thẩm Hoài và Trần Bảo Tề chơi Thái Cực Quyền (ý nói vờn nhau, đấu trí với nhau), Quách Thành Trạch vui vẻ xem trò vui, y tham gia cuộc nói chuyện ngày hôm nay là có ý đồ, thấy Trần Bảo Tề, Thích Tĩnh Dao đẩy đưa dài dòng với Thẩm Hoài, bầu không khí có phần hơi nặng nề, chọn đúng thời điểm xen vào:
- Hiện giờ ba người đừng đầu huyện Hà Phổ đều có mặt, tôi có một vấn đề muốn thảo luận trước với ba vị.
- Thị trưởng Quách nói như vậy, thật sự là tôi sợ đó!
Thẩm Hoài cười nói:
- Hà Phổ có vấn đề gì, khi phê bình, Thị trưởng Quách có thể giơ cao đánh khẽ một chút không ạ?
Thấy Thẩm Hoài không biểu hiện sự sắc sảo như trước kia, Quách Thành Trạch cảm thấy đó cũng không phải là chuyện tốt, hiện giờ ông ta muốn Thẩm Hoài đau đầu,nhưng có mấy lời vẫn không thể không nói:
- Huyện Giang Yến chẳng có được mấy xí nghiệp đúng nghĩa, tài chính địa phương khó khăn. Mỗi lần Khương Chí Quân của huyện Giang Yến đến thành phố là lại than van, tôi cũng rất đau đầu, hễ thấy hắn là cứ muốn tránh đi. Dù muốn giải quyết tình hình khó khăn trước mắt của Giang Yến, nhưng tài chính thành phố có nhiều đi nữa,cũng không phải chỉ có một mình huyện Giang Yến thiếu tiền, hơn nữa đều là việc không thể trì hoãn, dù tôi có xoay xở khéo léo cỡ nào, thì không bột đố gột nên hồ,huyện Hà Phổ có cân nhắc đến việc chia sẻ khó khăn với thành phố không?
Lần này phái Mai Thép có năm người vừa trở thành ủy viên Thành ủy, chiếm một nửa trong số những ủy viên Thành ủy mới được tăng cường, cũng phải trả một cái giá nhất định.
Lý Phong, Hà Thanh Xã, Hoàng Tân Lương, là những Thành ủy viên vừa được tăng cường, cùng với Mai Khai thành lập tập đoàn tài chính đầu tư Hoài Hải, ủng hộ thành lập khu trung tâm dự trữ đất đai, thúc đẩy thành phố tiến hành xây dựng các chế độ liên quan đến đất xây dựng dự trữ; việc Tiêu Hạo Dân được bầu làm Thành ủy viên, có liên quan chặt chẽ đến việc y giữ chức Phó chủ tịch thường trực huyện, thúc đẩy ngành du lịch Du Sơn, còn có một điều kiện quan trọng, đó là Thẩm Hoài đồng ý thúc đẩy xây dựng chế độ tài chính cấp thành phố.
Năm 94, trong nước phổ biến chế độ phân thuế (1) , do thời gian đó tỉnh Hoài Hải Đại Đồng thúc đẩy sự phát triển ở các thành phố lạc hậu trong tỉnh, tài chính tỉnh nhận được tỉ lệ lớn tiền hoàn trả từ trung ương; năm 97, tức năm ngoái, tài chính tỉnh được hoàn trả hơn một nửa thu nhập từ thuế, do đó khi địa phương tiến hành thêm một bước phân thuế, do địa phương chia sẻ tăng giá trị tài sản thuế, các loại thuế lợi tức, thuế doanh thu v.v...tài chính cấp khu huyện đều chiếm giữ thêm tỉ lệ lớn.
Việc này khiến cho sau khi tổng quy mô tài chính và thuế vụ tân khu Mai Khê, cảng Tân Phổ tăng trưởng vượt bậc, tiền thu được sẽ nộp thẳng lên ngân khố trung ương,hoặc là giữ lại ở tài chính khu huyện, do đó tài chính thành phố chỉ nhận được tỉ lệ thu nhập rất thấp từ thuế.
Cái gọi là xây dựng chế độ tài chính cấp thành phố, thật ra là muốn điều chỉnh lại tỉ lệ phân phối giữa khu huyện và thành phố đối với thu nhập thu được từ việc tăng giá trị tài sản thuế, thuế lợi tức, thuế doanh thu.
Đối với các khu huyện lạc hậu về kinh tế, tuy tỉ lệ nộp lên trên tăng lên, nhưng khi tài chính thành phố tăng trưởng với quy mô lớn, khoản tiền từ tài chính thành phố cấp xuống dưới sẽ tăng trưởng với mức độ lớn hơn nữa, vì vậy cho nên, các địa phương đó đều ủng hộ công tác này, chỉ hai địa phương duy nhất không có lợi, đó là khu Đường Áp và huyện Hà Phổ.
Năm ngoái, tức năm 97, ngoài thu nhập từ thuế nộp vào quốc khố, huyện Hà Phổ thu được một tỷ, trong đó phần nộp lên tài chính thành phố chỉ chiếm một phần mười,phần còn lại đều chi dùng vào việc xây dựng và dân sinh ở địa phương; Đường Áp là khu trực thuộc thành phố, bị hạn chế rất lớn, chỉ nộp lên tài chính thành phố chưa tới ba mươi phần trăm như trước kia.
Điều này khiến cho thành phố Đông Hoa mấy năm gần đây phát triển với tốc độ rất nhanh, nhưng tài chính thành phố tăng trưởng với mức độ có hạn, khiến năng lực xây dựng công trình trọng điểm của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố còn rất yếu kém.
Tuy về tổng thể, việc xây dựng chế độ tài chính và thuế vụ trong nước vẫn là tập trung vào phương hướng phát triển, nhưng đồng thời trung ương lại có khuynh hướng tăng cường sức cạnh tranh kinh tế của các khu huyện; đối với kết cấu hành chính, huyện chỉ được giao cho thành phố cấp địa (địa cấp thị - một đơn vị hành chính cấp địa khu tại Trung Quốc) quản lý. Điều này dẫn đến, dưới chính sách hiện hành, các thành phố cấp địa có thể nhận lấy quyền kiểm soát kinh tế đối với khu trực thuộc, nhưng lại rất khó nhận lấy quyền kiểm soát kinh tế đối với huyện trực thuộc.
Trong vòng ba tới năm năm tới, địa phương quan trọng để tài chính và thuế vụ thành phố Đông Hoa tăng trưởng, chủ yếu vẫn là huyện Hà Phổ.
Thẩm Hoài không chịu nhả ra, mục tiêu trong vòng hai năm tới khiến cho quy mô tài chính của thành phố tăng trưởng vượt qua mức hai tỷ do Quách Thành Trạch đề xuất,sẽ khó có thể hoàn thành, và sẽ trở thành một câu nói suông.
Hiện giờ Hồ Lâm, Trần Bảo Tề đưa Thích Tĩnh Dao đến Hà Phổ nhậm chức, rõ ràng là chiếm chỗ, nếu Thẩm Hoài vẫn để huyện Hà Phổ giữ lại số tài chính quy mô như vậy để sử dụng, rốt cuộc sẽ chỉ làm lợi cho người khác, cho nên đối với lựa chọn đưa Thích Tĩnh Dao đến Hà Phổ nhậm chức của Trần Bảo Tề, mà lại ủng hộ Thẩm Hoài ở những phơng diện khác, Quách Thành Trạch cũng có suy xét thâm trầm trong đó.
Mà ý đồ trực tiếp nhất của Quách Thành Trạch, đó là mong muốn Thẩm Hoài có thể cùng thúc đẩy việc tăng cường cho tài chính thành phố; dù sao thời gian tới, phái Mai Thép ở Đông Hoa càng muốn tham dự việc chia sẻ quyền lực ở cấp thành phố, chứ không chỉ giới hạn ở phạm vi khu huyện.
Đương nhiên, Thẩm Hoài cũng đồng ý thúc đẩy xây dựng chế độ tài chính thành phố, nhưng rốt cuộc là nâng cao tỉ lệ thu nhập tài chính và thuế vụ mà khu huyện phải nộp lên là bao nhiêu, cách tiến hành và thời điểm tiến hành, Thẩm Hoài cũng không dễ dàng nhả ra, đó là điều mà Quách Thành Trạch lo lắng.
Hội nghị toàn thể Thành ủy còn chưa kết thúc, Quách Thành Trạch liền vội vã nhắc tới chuyện này, Thẩm Hoài đương nhiên không sốt sắng:
- Hà Phổ vẫn đang nghiên cứu các chính sách có liên quan, nếu tinhe có sự bố trí thống nhất, thì cũng không khó làm như vậy.
Không đề cập tới thì thôi, đã đề cập tới, Quách Thành Trạch càng tức giận.
Sự phân phối thu nhập tài chính và thuế vụ giữa các cấp địa phương, xưa nay vẫn là trọng tâm của mâu thuẫn.
Thành phố muốn khu huyện tập trung tài quyền (2), chẳng lẽ tỉnh lại không muốn tập trung càng nhiều càng tốt thu nhập tài chính và thuế vụ lên trên tỉnh rồi sau đó tỉnh sẽ phân phối xuống trở lại?
Hiện giờ ở tỉnh thậm chí có người đề xuất làm thí điểm việc quản lý trực tiếp đối với khu huyện, đối tượng là những huyện có nền kinh tế mạnh như huyện Hà Phổ.
Hiện nay, mỗi năm tài chính tỉnh chi bảy, tám tỷ nếu như huyện Hà Phổ được chọn làm huyện thí điểm đối với việc tỉnh trực tiếp quản lý huyện, gạt thành phố Đông Hoa qua một bên, để hai cấp tỉnh, huyện chia sẻ thuế lợi nhuận tăng trưởng với tốc độ cao từ cảng Tân Phổ, mức thu của tài chính tỉnh có thể lập tức tăng lên hơn mười tỷ.
Dính đến tài chính và thuế vụ, thì mâu thuẫn giữa các phe phái, địa phương, Đảng – Chính, càng hết sức phức tạp, cho nên cho dù huyện Hà Phổ là cấp dưới chót trong hệt hống ba cấp tỉnh, thành phố, huyện, vẫn có tiếng nói rất lớn.
Nếu chọc giận Thẩm Hoài, hắn gạt thành phố Đông Hoa qua một bên, lợi dụng lực lượng phe Tống sau lưng mình, lại lựa ý mà hùa theo ý muốn và lợi ích của một số người trên tỉnh, thúc đẩy công tác thí điểm “tỉnh quản lý trực tiếp” thì lúc đó ông và và Trần Bảo Tề, những người trong bộ máy thành phố, cũng chỉ có thể cười khổ mà thôi.
Tương tự như vậy, địa phương càng phản đối mạnh mẽ, trên tỉnh cũng sẽ không tủy tiện thúc đẩy công tác thí điểm “Tỉnh quản lý trực tiếp”, mà cho dù có tiến hành làm thí điểm, thì cũng khó có thể nhằm thẳng vào huyện Hà Phổ, làm như vậy quá lộ liễu, nhìn vào rất khó coi.
Quách Thành Trạch rất nôn nóng thúc đẩy việc xây dựng chế độ tài chính cấp thị, nhưng y cũng nhất trí với lập trường của Trần Bảo Tề.
Chỉ khi quy mô tài chính thành phố tăng trưởng trên diện rộng, thì tiếng nói và năng lực chủ đạo của Thành ủy hoặc chính bản thân Trần Bảo Tề mới trở nên quan trọng hơn nữa, chứ không như hiện nay, chẳng hạn đối với công trình mở rộng quốc lộ Tĩnh Hải, đường đường là Bí thư Thành ủy, mà y không thể có ý kiến gì nhiều, càng không thể để những doanh nghiệp có quan hệ với mình nhận công trình đó.
Năm 97, đầu tư xây dựng cơ bản do Tài chính thành phố Đông Hoa trực tiếp phụ trách cùng với các ngành liên quan, lên tới sáu tỷ, mà đầu tư cơ bản trong năm ngoái của chỉ một mình tập đoàn Khai phá Tân Phổ của phái Mai Thép, đã lên tới hai tỷ, trong khi đầu tư của Tài chính thành phố và bộ phận phụ trách đầu tư cảng thành phố, chỉ khoảng sáu, bảy trăm triệu, từ góc độ này mà xét, có thể thấy về thực chất, ai mới là người phụ trách về kinh tế ở thành phố Đông Hoa.
Thấy Thẩm Hoài chưa chịu nhượng bộ, Trần Bảo Tề cũng muốn cùng Quách Thành Trạch gia tăng áp lực:
- Mấy năm nay, Đường Áp, Hà Phổ phát triển hết sức nhanh chóng, điều này có công lao của những cán bộ đảng viên tận tụy ở hai địa phương đó, nhưng càng có liên quan mật thiết đến ưu thế vị trí của hai nơi đó. Thành phố vẫn coi trọng sự cân bằng giữa các địa phương, không thể nói chỉ quan tâm đến những nơi phát triển như Đường Áp,Hà Phổ, mà quan tâm đến những khu huyện xa xôi lạc hậu. Năm ngoái, huyện Hà Phổ điều chỉnh tiền lương cho giáo viên và công nhân viên chức trên diện rộng, đó là chuyện tốt, nhưng thành phố cũng phải chịu áp lực rất lớn, tiền lương giáo viên ở Giang Yến, Du Sơn vẫn giữ nguyên, họ liền có ý kiến, ầm ĩ cả lên. Cần phải gấp rút điều chỉnh ngay, không thể chờ tới lúc giáo viên các khu huyện khác kéo lên Ủy ban nhân dân huyện, Ủy ban nhân dân thành phố, rồi lại điều chỉnh một cách bị động. Chúng ta xây dựng xã hội chủ nghĩa, là muốn đi theo con đường làm cho cộng đồng trở nên sung túc, đó là chính sách căn bản không thể thay đổi của chúng ta.
Trước đòn vừa đấm vừa xoa liên tục của Quách Thành Trạch và Trần Bảo Tề, Thẩm Hoài cười thầm, nói:
- Bí thư Trần nói đúng, vấn đề phát triển không cân đối giữa các khu vực, hiện nay là mâu thuẫn rõ rệt nhất ở trong nước, Bí thư Điền Gia Canh được điều tới Xuyên Đông làm Bí thư Tỉnh ủy, từ góc độ của trung ương, là muốn tăng cường phát triển khu vực giữa miền tây. Thành phố quyết định như thế nào, tôi cũng ủng hộ...
Quách Thành Trạch và Trần Bảo Tề ngơ ngác nhìn nhau, Ngu Thành Chấn ngồi bên cạnh không lên tiếng, thầm nghĩ Thẩm Hoài thật sự quá thông suốt chính sách.
Thành phố Đông Hoa không phải là thành phố quá lớn, không có quyền đơn độc đặt ra quy định hoặc ban hành chính sách về tài chính và thuế vụ.
Bây giờ thành phố muốn xem huyện Hà Phổ là trường hợp đặc biệt, nhưng huyện Hà Phổ lại không chủ động phối hợp, thành phố muốn bỏ qua huyện Hà Phổ, thì phải lên tỉnh tìm kiếm sự ủng hộ.
Hiện giờ ngoài mặt Thẩm Hoài nói là ủng hộ, nhưng không chừng lại làm cái chuyện “khuấy nước đục”, tình thế có thể sẽ trở nên rất phức tạp, việc này có kéo dài vài ba năm cũng là bình thường, hắn không hề “ăn rơ” với ý muốn đổi mới hiện trạng tài chính thành phố của đám Quách Thành Trạch.
Đối với việc này, Thích Tĩnh Dao và Phan Chí Cường đều không có tiếng nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn sự khăng khăng không lay chuyển của Thẩm Hoài, dù Quách Thành Trạch và Trần Bảo Tề liên kết lại, cũng không ăn thua.
Thấy bầu không khí trở nên nặng nề, Thẩm Hoài nhích người, đổi sang tư thế ngồi bắt tréo chân, nói:
- Mấy Bí thư Huyện ủy chúng tôi cũng đã thảo luận về vấn đề này, rằng với chính sách tài chính và thuế vụ hiện hành, làm thế nào để có thể phát triển cân đối các khu vực.Như Thị trưởng Quách vừa nói, sáng nay Bí thư Khương của Giang Yến tới hội trường gặp tôi, vừa thấy mặt đã than van, nói huyện Hà Phổ phát triển tương đối tốt, cần phải giúp bọn hắn một tay, lúc đó tôi cũng không suy nghĩ nhiều, buột miệng đồng ý với hắn, tốt nhất là nếu Giang Yến có khó khăn gì, Hà Phổ là huyện anh em, cũng nên đưa tay ra hỗ trợ. Bây giờ nghe nói Bí thư Trần và Thị trưởng Quách nói như vậy, khiến tôi nghiêm túc tự hỏi, sáng nay mình nói vui vài câu với Bí thư Khương, xét về chính sách tài chính và thuế vụ hiện hành, cũng không có gì sai, huyện Hà Phổ cũng sẵn lòng gánh vác thêm trách nhiệm. Đương nhiên, chuyện này còn cần thành phố ủng hộ.
Trần Bảo Tề bực bội khịt mũi, thoạt nghe đề nghị của Thẩm Hoài rất hợp lý, nhưng so với lời nói của y và Quách Thành Trạch là hoàn toàn khác nhau.
Y và Quách Thành Trạch muốn tăng tỉ lệ nộp lên trên đối với tài chính và thuế vụ huyện Hà Phổ, sau đó để thành phố tăng mức cấp phát tài chính cho các khu huyện lạc hậu như Giang Yến, qua việc giành được quyền chi phối về tài chính và thuế vụ này, quyền hạn của thành phố có thể đồng thời được nâng cao; trong khi ý của Thẩm Hoài là để huyện Hà Phổ trực tiếp trợ giúp tài chính cho huyện lạc hậu Giang Yến, chứ không thông qua thành phố.
Trần Bảo Tề vốn tưởng rằng điều Cố Kim Chương tới Giang Yến, là tạo ra sự đả kích đối với phái Mai Thép, không ngờ Thẩm Hoài lại đã chuẩn bị sẵn một “đòn hậu” để đối phó với bọn họ.
Thẩm Hoài cười tủm tỉm, ngồi chờ Trần Bảo Tề và Quách Thành Trạch đáp lại, trong lòng thầm cười nhạt: Ông điều Cố Kim Chương tới Giang Yến à? Được thôi, bây giờ tôi lập tức điều bộ phận tài chính và tài nguyên đển Giang Yến hỗ trợ Cố Kim Chương làm xây dựng, các ông có thể không đồng ý sao?
(1) Chế độ phân thuế: Một chế độ quản lý thuế và tài chính, chủ yếu căn cứ vào thu nhập từ thuế để phân định dự toán thu nhập của các cấp chính quyền trung ương và địa phương.
(2) Tài quyền: đại khái là các quyền về kinh tế được pháp luật xác định, cho phép các cấp chính quyền tập trung và phân phối thu nhập như quyền thu thuế, thu phí và quyền phát hành trái phiếu.