Thành Di đi rồi, hai ngày nay là thời gian diễn ra hội nghị toàn ủy, Thẩm Hoài phải họp suốt ở thành phố.
Hội nghị toàn ủy thành phố lần này, đưa ra điều chỉnh trên phạm vi lớn đối với dự thảo tổng quy hoạch xây dựng toàn thành phố, xác định việc mở rộng cảng Tân Tân, dời nhà máy thép thành phố, mở rộng quốc lộ Tĩnh Hải, quốc lộ Hải Phòng, đường cao tốc ven sông, bến công-te-nơ cảng Tân Phổ và mở mang công nghiệp du lịch huyện Du Sơn, thúc đẩy việc dự trữ đất thuộc sở hữu nhà nước, xây dựng chế độ tài chính cấp thành phố, là những công tác trong điểm của toàn thành phố trong giai đọn kế tiếp.
Với việc Hùng Văn Bân, Ngô Hải Phong rời khỏi Đông Hoa, Dương Ngọc Quyền lùi về tuyến hai, những người thuộc phái Mai Thép không có tiếng nói quyết định ở hội nghị thường vụ thành ủy, nhưng lần này thành ủy tăng cường tuyển cử số ủy viên mới, phái Mai Thép lại toàn thắng, năm người Lý Phong, Hà Thanh Xã, Hoàng Tân Lương, Triệu Bình Minh, Tiếu Hạo Dân, đều trúng cử ủy viên thành ủy.
Thêm năm người Thẩm Hoài, Trần Binh, Lương Chấn Bảo, Cố Bồi Anh – Bí thư đảng tổ Cục giáo dục và Cố Kim Chương, thì trong tổng số bảy mươi hai ghế ủy viên thường vụ Thành ủy, phái Mai Thép đã chiếm được mười ghế.
Về điều chỉnh cán bộ khu, huyện, ngoại trừ Cố Kim Chương, Cảnh Ba được chuyển tới Hà Phổ, Lý Phong cũng từ khu Đường Áp cũng được điều tới làm Phó Bí thư Huyện ủy Cục Giám sát thành phố, đồng thời kiêm nhiệm thường ủy Ủy ban kỷ luật thành phố. Hà Thanh Xã được đề bạt làm Phó Bí thư Huyện ủy khu Đường Áp, trở thành người đứng thứ ba, đứng sau Mạnh Kiến Thanh, Chu Kỳ Minh. Hoàng Tân Lương giữ chức Phó khu trưởng thường trực kiêm Bí thư Đảng ủy tân khu Mai Khê.
Cũng từ hội nghị toàn ủy lần này, Thích Tĩnh Dao, Phan Chí Cường được chính thức điều tới huyện Hà Phổ công tác.
Trước đây, thành phố cũng chưa bổ nhiệm chính thức, chỉ gọi Thẩm Hoài, Thích Tĩnh Dao, Phan Chí Cường đến và nói chuyện, đến lúc diễn ra hội nghị toàn ủy thành phố,Trần Bảo Tề mới gọi Thẩm Hoài và Triệu Thiên Minh lên nói chuyện.
Thẩm Hoài là bí thư huyện ủy kiêm chủ tịch huyện, ngoài Thích Tĩnh Dao ra, thì Triệu Bình Minh – người được chọn làm ủy viên thành ủy trong đợt tăng cường ủy viên thành ủy lần này, là nhân vật số ba, đứng trước bí thư Ủy ban Chính trị và Pháp luật, chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật và trưởng ban Tổ chức.
Ở các khu huyện khác, cấp phó thường trực chính phủ, xếp hạng gần cuối trong bộ máy thường ủy, chỉ có ở Hà Phổ và Đường Áp, hai khu huyện có kinh tế phát triển vượt bậc, địa vị của cấp phó thường trực chính phủ phụ trách quản lý kinh tế và phát triển công nghiệp, mới có địa vị vượt trội như vậy. Hoàng Tân Lương giữ chức phó khu trưởng thường trực khu Đường Áp, bí thư đảng ủy tân khu Mai Khê, cũng là ủy viên Thành ủy được tăng tuyển đợt này, thoạt nhìn có phần trái với truyền thống quan trường, nhưng đó là kết quả tất cả mọi người đều thừa nhận.
Dù sao mọi chuyện đều theo quy trình, trước mắt những người đứng đầu về kinh tế như Triệu bình Minh, Hoàng Tân Lương, giành được địa vị vượt xa người khác, mọi người cũng xem là điều đương nhiên.
Tới trước một cửa tiệm, Thẩm Hoài ngắm nhìn mặt hồ xanh biếc, lăn tăn sóng gợn, mấy năm nay, không biết bao nhiêu lần hắn ra vào ngôi lầu nhỏ này, có lẽ do ấn tượng về việc Trần Minh Đức sinh bệnh chết đột ngột đêm đó, đã khắc sâu trong trí nhớ của hắn, dường như tất cả ký ức xưa cũ, đã bắt đầu được ghi lại từ đêm đó.
Tất nhiên Triệu Thiên Minh không biết Thẩm Hoài đang nghĩ tới điều gì, thấy Thẩm Hoài đứng trước lầu không vào ngay, dáng vẻ dường như đang cảm khái, y tưởng là Thẩm Hoài đang nghĩ lúc nào thì có thể dọn tới ở nơi này.
Thẩm Hoài đứng một lát, mới đi lên lầu; Thích Tĩnh Dao đứng bên cửa sổ lầu hai, nhìn thấy cảnh đó, cũng thầm nghĩ tương tự.
Vì không muốn sau khi Thẩm Hoài lên lầu nhìn thấy mình đang quan sát hắn từ cửa sổ, Thích Tĩnh Dao đi tới giữa phòng khách, nói với đám Trần Bảo Tề, Quách Thành Trạch, Ngu Thành Chấn:
- Thẩm Hoài và Triệu Thiên Minh tới rồi.
Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn gật đầu, chợt nghe có tiếng bước chân trong hành lang, Trần Bảo Tề, Quách Thành Trạch ngồi không nhúc nhích, Ngu Thành Chấn đứng lên, đi tới mở cửa, thấy Thẩm Hoài, Triệu Thiên Minh bước lên lầu, mỉm cười tiếp đón:
- Thẩm Hoài, Bình Minh, tới nhanh vậy à?
Ngu Thành Chấn có chút ấn tượng đối với Triệu Thiên Minh, giữa những năm 80, khi Ngu Thành Chấn tới Hà Phổ công tác, Triệu Thiên Minh làm cán sự ở Ủy ban Kế hoạch huyện, lúc ấy ông ta cũng biết Triệu Thiên Minh là người có năng lực, nhưng cũng không ngờ là khi ở dưới tay Đào Kế Hưng, Thẩm Hoài, Triệu Thiên Minh lại lên chức nhanh như vậy, khiến một Phó bí thư Thành ủy như ông ta cũng phải hâm mộ.
Cách đây hai năm, Triệu Thiên Minh xếp hạng gần cuối trong số những phó chủ tịch huyện, sau đó vượt qua những người khác, bước vào bộ máy thường ủy, giữ chức phó chủ tịch thường trực huyện, lần này lại tiếp tục vượt qua những thành viên khác, trở thành Thành ủy viên, không những nhiều người khác ngưỡng mộ và đố kỵ, mà ngay chính Triệu Thiên Minh cách đây hai năm cũng không dám nghĩ tới.
Ngu Thành Chấn thầm đánh giá, tuy Hà Thanh Xã, Lý Phong là “cựu thần” của phái Mai Thép, địa vị không thể xem thường, nhưng hai người đó có những hạn chế tự thân,chỉ có đám Hoàng Tân Lương, Triệu Thiên Minh mới được xem là nhân tài mới xuất hiện của phái Mai Thép, trên con đường thăng quan tiến chức, hai người này được Thẩm Hoài hỗ trợ, cũng là đúng thôi.
Tất cả mọi người đều không thể biết được, Thẩm Hoài sẽ tiếp tục giữ chức ở Đông Hoa bao nhiêu năm.
Rất rõ ràng, Thẩm Hoài muốn tiếp tục lên cao hơn nữa, tầm nhìn của hắn đương nhiên không chỉ giới hạn ở Đông Hoa này, sau nhiều năm nữa, chắc chắn sẽ tới nơi khác phát triển.
Lần này Hồ Lâm để Trần Bảo Tề đưa Thích Tĩnh Dao đến huyện Hà Phổ nhậm chức, có lẽ là do Thích Tĩnh Dao muốn như vậy, Ngu Thành Chấn thầm nghĩ vào lúc này họ cũng không trông mong có thể thật sự kiềm chế Thẩm Hoài ở Hà Phổ, việc điều người rõ ràng là chỉ có ý giành chỗ.
Lúc Thẩm Hoài và Triệu Thiên Minh đi vào, Ngu Thành Chấn cũng nhận thấy ánh mắt của Thích Tĩnh Dao dừng lại lâu hơn trên người Triệu Thiên Minh, lập tức càng khẳng định suy đoán của mình là có thể đúng.
Thẩm Hoài đang dần dần trở thành một ngôi sao chính trị mới, lại có hậu thuẫn mạnh mẽ như vậy, trong tương lai là đối tượng bồi dưỡng của phái Tống (Tống hệ), do đó sẽ không dừng lại ở huyện Hà Phổ quá lâu, thậm chí cũng không dừng lại ở Đông Hoa quá lâu.
Vậy thì sau khi Thẩm Hoài đi rồi, bộ khung của phái Mai Thép ở Đông Hoa sẽ chống đỡ như thế nào, đám Hồ Lâm phải làm như thế nào để giành được nhiều tài nguyên hơn nữa ở tập đoàn Mai Thép, những việc này đối với hai phía, cũng cần có một quy hoạch lâu dài, chứ không phải để đến lúc xảy ra chuyện rồi mới nước đến chân mới nhảy.
Ở huyện Hà Phổ, người cạnh tranh thật sự với Thích Tĩnh Dao là Triệu Thiên Minh, Ngu Thành Chấn thầm nghĩ, có lẽ Thích Tĩnh Dao cũng không vọng tưởng cạnh tranh với Thẩm Hoài, mà có lẽ Thẩm Hoài cũng đau đầu vì chuyện này?
Tuy nhiên, Ngu Thành Chấn lại nghĩ, ngoại trừ hệ thống đảng - chính ra, Thẩm Hoài hoặc có thể nói Tống gia phía sau Thẩm Hoài, đã bố trí chặt chẽ ở Đông Hoa, đương nhiên càng ẩn giấu mục đích trọng điểm của mình.
Sau khi Tống Đồng, con gái của Tống Văn Tuệ kết hôn với Chu Tri Bạch của Chu gia, mặc dù chỉ là cấp phó ở bộ phận hành chính ở nhà máy luyện hóa Tân Phổ, nhưng hiển nhiên cô ta là một nhân vật quan trọng đại diện cho Tống gia, từ nay về sau cắm rễ ở Đông Hoa. Hiện nay, Tống Đồng còn trẻ tuổi, chưa có nhiều kinh nghiệm, nhưng tương lai sau này, sẽ là một nhân vật có thể tham gia đối thoại với quản lý cấp cao của phái Mai Thép, điều này có thể bảo đảm được sự tập trung sức mạnh của phái Mai Thép ở phạm vi xí nghiệp, rất khó để cho người ngoài phân hóa.
Càng suy nghĩ, Ngu Thành Chấn càng thấy không thể không thừa nhận, dưới bề ngoài bướng bỉnh, ngang ngược, Thẩm Hoài ẩn giấu một năng lực bố trí và khống chế tình thế rất mạnh mẽ.
Thẩm Hoài bước tới, trước hết bắt tay Ngu Thành Chấn, đồng thời đưa mắt nhìn lướt qua Thích Tĩnh Dao, cô ta ăn mặc rất đoan trang, nhưng vẫn khá quyến rũ, rồi nhìn về phía phòng tiếp khách, ngoài Trần Bảo Tề, không ngờ còn có Quách Thành Trạch cũng ở bên cạnh.
Tuy ý đồ của Quách Thành Trạch chưa chắc đã tốt lành gì, nhưng Quách Thành Trạch và Trần Bảo Tề đồng thời ở đây, ít ra cho thấy đây không phải là một “Hồng Môn Yến” (Ý nói cạm bẫy nguy hiểm chết người. Hồng Môn Yến là bữa tiệc Hạng Vũ đãi Lưu Bang, ở đó quân sư của Hạng Vũ là Phạm Tăng đã bố trí người định giết Lưu Bang). Thẩm Hoài cười nói:
- Thị trưởng Quách cũng ở đây ạ? Bây giờ gặp Thị trưởng Quách là tôi lại sợ.
- Tôi có gì mà người khác phải sợ chứ?
Quách Thành Trạch đứng lên cười hỏi:
- Chẳng lẽ tôi có thể xẻo thịt trên người cậu?
Thẩm Hoài cười cười, lại bắt tay Thích Tĩnh Dao, Phan Chí Cường, hỏi:
- Bí thư Thích, Trưởng ban Phan, khi nào thì chính thức tới Hà Phổ? Hiện giờ ở huyện có rất nhiều việc, đang chờ các vị tới cống hiến đó!
Tuy rằng điều kiện mọi mặt của huyện Hà Phổ đều rất tốt, địa vị ở thành phố cũng là nước lên thuyền lên, nhưng Phan Chí Cường thật lòng không muốn đi Hà Phổ, thà rằng ở lại Tây Thành.
Thẩm Hoài là người có tính cách mạnh mẽ, nếu hắn không kiên cường như vậy, thì cho dù lợi ích có lớn tới đâu, cũng không có mấy ai chạy tới chống lưng cho hắn, nhưng Phan Chí Cường cũng biết, sau khi hắn lên sân khấu, một khi hắn lùi bước, thì sẽ thất bại một cách thảm hại.
Trần Bảo Tề trả lời Thẩm Hoài thay cho Phan Chí Cường và Thích Tĩnh Dao:
- Sẽ nhanh thôi, sau hội nghị, Bí thư Ngu sẽ đưa các đồng chí tới Hà Phổ...
Ông ta đưa tay mời Thẩm Hoài, Triệu Thiên Minh ngồi xuống ghế.
Lúc đầu khi Thẩm Hoài đến Hà Phổ giữ chức Phó chủ tịch thường trực huyện, do chính Ngu Thành Chấn hộ tống hắn, Thích Tĩnh Dao được hưởng đãi ngộ này cũng là điều bình thường.
Thẩm Hoài chỉ liếc nhìn Ngu Thành Chấn đầy thâm ý, rồi cùng Triệu Thiên Minh ngồi xuống ghế salon.
- Hội nghị toàn ủy diễn ra trong hai ngày, không thể thảo luận tất cả vấn đề, trong thời gian tới, công tác kinh tế ở huyện Hà Phổ vẫn nặng nề nhất toàn thành phố, Tĩnh Dao và Chí Cường đều là thành viên mới trong bộ máy lãnh đạo huyện, tôi và Thị trưởng Quách nghĩ cần gọi cậu và Thiên Minh tới, mọi người cùng thảo luận kỹ về vấn đề phát triển huyện Hà Phổ trong thời gian tới.
Trần Bảo Tề ngồi xuống, nói:
- Cũng nhận tiện nói về việc phân công công tác sau khi đến huyện Hà Phổ cho Tĩnh Dao và Chí Cường, trước đó, bộ máy huyện Hà Phổ có ý kiến gì không?
- Bí thư Thích và Trưởng ban Phan đều là đồng chí có kinh nghiệm phong phú, đặc biệt là Bí thư Thích, so với cán bộ địa phương chúng tôi, càng có tầm nhìn rộng rãi hơn.
Thẩm Hoài hờ hững nói một câu tán tụng, nhưng liền nhanh chóng chuyển đề tài, nhìn Thích Tĩnh Dao:
- Bí thư Thích nghĩ mình có thể đảm nhiệm công tác nào?
Thành phố Đông Hoa thí điểm giảm cấp phó, tăng cường phân công ủy viên thường vụ, những năm gần đây, hai cấp Đảng ủy huyện và thành phố đều hình thành kết cấu một trưởng hai phó, thường ủy phân công, trừ phi kiêm nhiệm, bằng không sẽ không giống như những địa phương khác, khi Trưởng ban Tổ chức gia nhập thường ủy, phó bí thư vẫn đảm nhiệm chồng chéo các mặt công tác.
Nói cách khác, sau khi Thích Tĩnh Dao đến Hà Phổ làm phó bí thư, trên nguyên tắc chỉ hỗ trợ Thẩm Hoài quản lý công tác hàng ngày ở Đảng ủy, công tác cụ thể, là do hội nghị thường ủy huyện quyết định, thành phố không thể phân công công tác quản lý cho Thích Tĩnh Dao sau khi cô ta tới Hà Phổ được. Phan Chí Cường được bổ nhiệm làm Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc, gia nhập bộ máy thường ủy, đương nhiên là làm công tác quản lý ở ban Mặt trận Tổ quốc, điều này không có gì phải thắc mắc, nhưng cũng có thể Thẩm Hoài sẽ để những người khác gánh vác một phần công tác ở Mặt trận Tổ quốc.
Trần Bảo Tề cũng sợ Thẩm Hoài làm quá tay, khiến Thích Tĩnh Dao trở thành “bình hoa trang trí” ở huyện Hà Phổ, cho nên mới có cuộc nói chuyện này, để Thẩm Hoài tỏ thái độ trước.
Thẩm Hoài rất muốn nói, lòng dạ hắn không độc địa như vậy, nhưng Trần Bảo Tề đã đưa vấn đề ra, hắn cũng tiện tay đẩy qua cho chính cô ta.
Thích Tĩnh Dao thầm mắng Thẩm Hoài, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười:
- Cảm ơn Bí thư Thẩm tín nhiệm tôi, trước giờ ngoại trừ công tác tuyên truyền ra, tôi còn học thạc sĩ kinh tế và pháp luật, chỉ có điều là hai lĩnh vực đó, đều chưa trải qua công tác thực tế, sau này còn phải học tập Bí thư Thẩm ạ.
- Tôi là một người không học vấn, không nghề nghiệp, Bí thư Huyện ủy Thích mà theo tôi học tập thì hỏng bét!
Thẩm Hoài cười ha hả, xua tay lắc đầu, lại nói với Trần Bảo Tề:
- Bí thư Thích đã tự tin như vậy, thì không còn gì tốt hơn. Công tác trọng điểm sắp tới của huyện Hà Phổ vẫn là phát triển kinh tế, hơn nữa trách nhiệm thu hút đầu tư, thúc đẩy phát triển kinh tế của các thành viên bộ máy là tuy hai mà một, Bí thư Thích đến Hà Phổ, sẵn lòng chịu trách nhiệm về mặt này, thì còn gì bằng!
Quách Thành Trạch ngồi bên cạnh nghe, thầm mắng Thẩm Hoài láu cá, lúc này trông có vẻ như Thẩm Hoài đồng ý để Thích Tĩnh Dao tham gia công tác kinh tế sau khi cô ta đến Hà Phổ, nhưng lại không dành bất cứ đãi ngộ nào đặc biệt nào so với các thành viên khác trong bộ máy, như vậy sẽ không thể thể hiện rõ ràng địa vị phó bí thư của Thích Tĩnh Dao.