Ăn cơm xong, hai người dọn rồi vào bếp cùng rửa bát.
Thành Di đứng bên bồn rửa chén rửa tay, Thẩm Hoài từ phía sau áp sát tới, giơ tay xoa xà bông thơm giúp Thành Di.
- Anh làm gì vậy? Không biết xấu hổ!
Thành Di nũng nịu mắng, cũng không đẩy anh ra, lại bôi xà bông lên tay hắn, tay hai người dính đầy bọt trắng xóa.
Thẩm Hoài lại áp sát thêm một chút, trước người Thành Di là bồn rửa, khiến người cô ép sát vào thành bồn, không nhích tới được nữa, cô cũng mặc kệ, chỉ chăm chú rửa sạch từng vết dầu mỡ dính trên tay anh .
Lúc vào nhà Thành Di đã thay dép lê, nhưng cô thuộc loại người đẹp chân dài, khi bụng dưới của Thẩm Hoài áp sát ngay cặp mông cong vểnh lên của cô, anh có thể cảm nhận được sự mềm mại co giãn của nó, mũi nghe được mùi thơm trên tóc cô, ngắm nhìn khuôn mặt mịn màng như mỡ đông của cô, từ dưới nách cô, tay hắn trượt xuống eo cô, rồi nắm tay cô, xoa xoa đôi tay thon nhỏ mềm mại, ý nghĩ trong đầu hắn bắt đầu chộn rộn, trong người như có một ngọn lửa nóng, cậu nhỏ phía dưới lập tức có phản ứng.
Đương nhiên Thành Di cảm nhận được cái vật kia đang chĩa vào mông cô, từ lúc để cho Thẩm Hoài khai phá cấm địa ở nửa người phía trên, sự thắm thiết đến mức độ đó của hai người cũng không chỉ xảy ra một lần.
Những lần thân mật đó, khiến Thành Di cảm thấy ngọt ngào đến mức say mê, nhiều khi dung túng cho Thẩm Hoài âu yếm, cô dựa người vào lồng ngực rộng của anh,không để ý đến anh, chỉ đưa tay anh vào vòi nước, không để anh có cơ hội đưa tay đi lung tung.
Nhưng áp sát vào lưng cô, Thẩm Hoài không an phận, thân thể cứ liên tục uốn éo, ban đầu Thành Di còn chưa hiểu anh muốn làm gì, nhưng cặp mông tròn mềm mại được anh cọ xát cực kỳ dễ chịu, cũng không anh lại.
Sau khi Thẩm Hoài điều chỉnh lại tư thế, Thành Di mới chợt cảm thấy không ổn, bây giờ là đầu hạ, hai người dều mặc đồ mỏng, cô cảm thấy vật kia như một cái nấm lớn nóng rực, chĩa vào nơi kín đáo, mềm mại và nhạy cảm nhất trên người cô, khiến hơi thở cô trở nên gấp gáp, tim đập thình thịch, không kìm nổi suýt nữa run lên.
Một lúc sau, hơi thở của Thành Di mới bình thường trở lại, cô quay đầu lại trừng mắt nhìn Thẩm Hoài, nhe răng ra vẻ như muốn cắn anh:
- Anh là cái đồ xấu xa, đùa nghịch kiểu gì không à!
Thẩm Hoài né người qua, lại áp mặt tới, khẽ cạ cạ hàm râu lởm chởm vào gương mặt mịn màng của cô, nói:
- Em còn chưa rửa tay xong cho anh kìa!
Thành Di đành mở lại vòi nước, xối cho bọt xà bông trên tay hai người trôi đi. Cô còn chưa kịp lau khô tay cho anh, tay anh liền ôm quanh bụng cô, siết chặt thân thể cô vào lòng, như muốn cả người cô hòa tan vào người anh.
Cảm nhận tình ý hừng hực bộc phát trên thể nóng rực của Thẩm Hoài, Thành Di cũng mê say, chút ý thức còn sót lại khiến cô khẽ căn dặn Thẩm Hoài:
- Anh đã hứa với em rồi đó, trước khi kết hôn không được làm chuyện đó với em...
Còn chưa dứt lời, đôi môi đỏ mọng của cô đã bị Thẩm Hoài ngậm lấy, cô chỉ có thể lúc lắc đầu, kêu “ư ư” trong miệng, Thẩm Hoài vừa hôn môi cô, vừa ôm cô đi vào phòng.
Thành Di không cho Thẩm Hoài cởi quần áo, nhưng không chống nổi anh, để mặc cho anh luồn tay vào áo sơ mi, cởi bỏ áo ngực, cặp vú cao ngất đẹp đẽ liền thoát ra ngoài.Đương nhiên Thẩm Hoài không dừng lại, liền đặt cô lên giường vừa hôn tới tấp một hồi, vừa tốc áo cô lên, say mê ngắm nhìn đôi vú trắng nõn, vun đầy như hai cái bát sứ úp ngược, ở giữa là nụ hoa đỏ tươi kiều diễm, hắn nhẹ nhàng nằm sấp xuống, ngậm lấy nụ hoa nhỏ.
Thành Di cảm thấy đầu óc mơ hồ, dường như đang ở trên một con thuyền đơn độc chòng chành nghiêng ngả trong cơn mưa rền gió dữ, có thể lật úp bất cứ lúc nào, chút ý thức còn sót lại, khiến cô đưa tay giữ lấy lưng quần, không cho anh cởi, còn thì mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.
Hai người ở trên giường âu yếm không biết bao lâu, lúc vào phòng, trong sân còn chút ánh sáng hoàng hôn, lúc này đã hoàn toàn tối đen.
Thẩm Hoài không muốn cưỡng ép Thành Di, nhưng cô xinh đẹp quyến rũ như vậy, lại gần như mở rộng tất cả chào đón anh, chỉ còn một bước cuối cùng nữa thôi, thế mà như người đã tới trước cửa, lại không thể mở cửa đi vào, khiến anh vò đầu bứt tai, cuống quýt vì không tìm được cách gì. Tuy nhiên, do cố gắng kìm nén cảm xúc, mặt Thành Di đỏ bừng, miệng kêu lên nũng nịu, mắt long lanh như nước, dáng vẻ rõ ràng là đang bị dục vọng thiêu đốt, khiến anh càng mê say.
Thành Di kéo tấm trải giường phủ lên người, tựa đầu vào ngực Thẩm Hoài, đưa ngón tay viết lên bụng Thẩm Hoài để anh đoán, mắt cô vẫn thấy được cái vật phía dưới của anh vẫn chưa xìu anh xuống, khiến quần anh đội lên như một mái lều nhỏ.
Lúc nãy Thẩm Hoài chụp tay cô, lúc này cô vẫn còn hơi sợ, đưa tay viết mấy chữ “Đồ xấu xa” trên bụng anh.
- Em đã nghịch ngợm viết chữ trên bụng anh, còn mắng anh!
Thẩm Hoài ưỡn người lên, nói.
Thành Di chống tay lên bụng Thẩm Hoài ngồi dậy, cười nói:
- Mặc kệ anh, em đi tắm đây...
***
Thành Di đi tắm, chốt cửa phòng vệ sinh thật chặt, nên Thẩm Hoài không có cơ hội lợi dụng. Thẩm Hoài đành chờ cô tắm xong, chạy vào phòng tắm nước lạnh, để làm dịu lửa nóng trong người.
Anh mặc quần áo, đi tới phòng khách, nghe bên ngoài trời mưa tí tách, thấy Thành Di ngồi đọc sách bên hiên, trên bàn là một ly cà phê.
Thành Di có phản ứng khác người đối với cà phê, người khác uống nhiều cà phê sẽ không buồn ngủ, Thành Di uống vào lại ngủ rất ngon. Thành Di bước ra ngoài, đi tới chỗ Thành Di, ngồi chen vào chiếc ghế dựa của cô, cầm ly cà phê lên, nghe mùi cà phê thơm ngát, bèn uống một ngụm.
Mưa rơi trên mái che, gợi nhớ tiếng mưa rơi trên tàu lá chuối.
Cảnh tượng nên thơ, tình ý dào dạt, khiến Thẩm Hoài không kìm lòng được, Thành Di vừa tắm xong, trên người chỉ khoác một cái áo phông rộng thùng thình như áo ngủ,cổ áo rất rộng, Thẩm Hoài ngồi sát vào Thành Di, tay luồn vào cổ áo cô, nắm lấy hai cái bánh bao thơm tho, mềm mại.
Trên đầu có mái che, tường rào là những tấm gỗ thông thô mộc che kín, chỉ cần không ai ló đầu nhìn vào, cũng không biết hai người ngồi trong sân làm cái gì.
Sân bên cạnh đã tắt đèn, nghĩ rằng không có việc gì, hai mẹ con Đinh Tú, La Dung cũng sẽ không ghé sang bên này trong lúc trời mưa, Thành Di véo Thẩm Hoài một cái,rồi để mặc anh làm gì thì làm.
Do vội vàng tới Hà Phổ gặp Thẩm Hoài, nhưng còn có việc chưa xử lý xong, Thành Di đã mang giấy tờ theo, lúc này cô cầm văn kiện ngồi dựa vào lòng Thẩm Hoài, giống như hai người cùng ngồi xem tài liệu.
- Có mái che thế này thật là tốt. Em nói mẹ em cũng làm một cái trong sân đi, bà lại không chịu, nếu không thì em cũng có thể ra sân đọc sách lúc trời mưa rồi.
Giọng của La Dung chợt vang lên từ sau tường.
Thẩm Hoài và Thành Di quay đầu lại, thấy La Dung che dù, đứng ở đầu tường nhìn về phía hai người, nói.
Thành Di bối rối đứng lên, nhưng tay Thẩm Hoài còn luồn trong cổ áo cô, còn chưa rút ra kịp.
Thành Di vừa đứng lên, tay Thẩm Hoài vướng lại trong áo, cũng may là ghế nằm khá lớn, Thành Di chỉ ngã trở lại vào lòng Thẩm Hoài, chứ ghế không bị ngã.
Cô bé nhìn thấy cảnh đó, biết hai người không chỉ ngồi chung ghế một cách “đơn thuần”, trợn tròn đôi mắt to, không thể tin nổi nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, một lúc mới quay mặt đi, không nhìn cảnh không thích hợp với trẻ non này nữa.
Thành Di đỏ mặt tía tai, tách khỏi Thẩm Hoài, kề tai anh, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đã bảo anh đừng có nghịch xấu, anh thấy chưa, anh dạy hư cô bé rồi kìa!
Thẩm Hoài cười một cách vô tội, buông tay ra, làm sao anh nghĩ ra, không có việc gì, La Dung lại che dù đi vào chứ?
Thành Di tới Hà Phổ mấy lần, Thẩm Hoài công việc bận rộn, không thể cùng về với cô, số lần cô ăn cơm với Tống Đồng, chưa chắc đã ít hơn số lần ăn cơm với Thẩm Hoài, từ đó cô cũng trở nên thân quen với hai mẹ con Đinh Tú, La Dung.
Thành Di ngồi thẳng lên, hỏi La Dung:
- Cháu chuẩn bị thi cấp ba sao rồi? Có nắm chắc thi đậu vào trường huyện không?
Thẩm Hoài rất ít tiếp xúc với hai mẹ con Đinh Tú, La Dung, nghe Thành Di nói chuyện với La Dung, mới nhớ tới hai ngày nữa La Dung sẽ thi lên cấp ba, anh thầm nghĩ,không biết chuyện hôm nay có ảnh hưởng tới cô bé hay không.
Thẩm Hoài ngẩng lên, thấy vẻ mặt La Dung vẫn bình thường, có lẽ cô bé cũng không suy nghĩ gì nhiều.
- Em cũng không biết, đến lúc đó chỉ cần được học lên nữa là tốt rồi.
La Dung là một cô bé, hãy còn vô tâm vô lo, cũng không suy nghĩ trù tính gì nhiều đối với tương lai của mình, trả lời xong, lại hỏi Thành Di:
- Chị Thành Di, khi nào chị kết hôn với anh Thẩm vậy?
- Ai mà thèm gả cho cái tên khốn đó chứ!
Thành Di còn nghĩ tới chuyện bị La Dung “bắt quả tang”, không có tâm trạng để nói đến chuyện kết hôn với Thẩm Hoài:
- Hơn nữa hiện giờ chị cũng không muốn kết hôn, đàn ông đều không đáng tin cậy, sau này em sẽ hiểu...
- Bây giờ ai mới là người dạy hư cho cô bé nào?
Thẩm Hoài ngồi xuống, cắn vành tai Thành Di, hỏi.
Thành Di thẹn thùng né tránh, cô không muốn để La Dung thấy cô và Thẩm Hoài quá thân mật.
Thành Di chỉ thuận miệng trả lời, nhưng La Dung dáp với vẻ suy tư:
- Chị Thành Di, chị nói rất đúng, như cha em chẳng hạn, em muốn tìm cách để ông ấy tái hôn với mẹ em. Hôm nay, lúc ở trên đường phố, em thấy một bà xấu như ma lem khoác tay ba em đi trên đường, thật sự là khiến em tức chết. Chị thấy đó, cũng giống như ba em vậy, thường ngày giống như một người đàn ông trung thực, nhưng rốt cuộc cũng vẫn làm chuyện xấu, những người đàn ông khác càng không đáng tin!
Thẩm Hoài thầm cứng lưỡi, không ngờ Thành Di chỉ thuận miệng nói, lại khiến cô bé nói nhiều như vậy.
Anh nghĩ La Đới Dân và Đinh Tú lấy nhau, đã nhiều năm sống không thoải mái, bây giờ quyết định chia tay, cũng là chuyện bình thường, nhưng một cô bé ngây thơ như La Dung làm sao hiểu rõ được.
Thành Di nghe La Dung nói như vậy, hỏi:
- Có phải hôm nay trong lòng em không vui, cho nên mới muốn đánh người?
La Dung lè lưỡi, không muốn nói lộ chuyện đó ra, liền nhỏ giọng xuống:
- Hai người đừng nói chuyện với mẹ em, bà nghe xong trong lòng sẽ khó chịu đó!
Cũng không biết La Dung bảo không nên nói cho mẹ cô biết về chuyện gì, Thành Di chỉ gật gật đầu, đáp ứng lời cô.
Như nhận ra vừa rồi mình nói hớ, vơ đũa cả nắm trước mặt Thẩm Hoài, cô bé vội vàng nói chữa:
- Cũng không phải là không có đàn ông tốt, em thấy anh Thẩm là người rất tốt, tuy nhiên, nếu có cô nào lộn xộn tới tìm anh ấy, em sẽ canh chừng giúp chị...
- Vậy thì chị cảm ơn em rất nhiều!
Thành Di cười khanh khách nói.
Thẩm Hoài nghe vậy, trong lòng thầm than, thấp giọng nói với Thành Di:
- Thời buổi này con nít thật tinh ranh, so với em, đầu óc của con bé kia còn sâu sắc hơn!
- Kệ anh, chỉ cần nghe cô bé nói em vui là được rồi!
Thành Di cười quyến rũ, nói.