Đồn công an trấn Thành Quan điều tra vụ án cũng rất nhanh chóng, Thẩm Hoài và Thành Di bận rộn hơn một tiếng vừa mới dọn đồ ăn bưng lên bàn, bọn họ đã chạy đến cửa rồi.
Thẩm Hoài hông vẫn còn đeo tạp dề, tay cầm một chai rượu đỏ đang tìm khắp nhà dụng cụ mở nắp chai, nghe tiếng đập cửa vang lên, đi tới theo lỗ mắt mèo nhìn thoáng qua bên ngoài, chỉ tháy Cát Dật Phi và phó bí thư đảng ủy kiêm chủ tịch trấn Thành Quan Chu Bằng cùng nhóm người chen chúc trong hành lang.
Thẩm Hoài đưa chai rượu đỏ cho Thành Di, mở cửa cười nói:
- Lão Cát hôm nay lại rảnh tới tìm tôi, là muốn tìm tôi uống một chén rượu đấy à?
Anh lúc này mới nhìn đến người đi cùng Cát Dật Phi và Chu Bằng chính là viên cảnh sát nhân dân chịu trách nhiệm vụ án ở chợ bán thức ăn tại thành nam kia, đứng phía sau bọn họ còn có hai người cảnh sát trung niên tầm bốn mươi tuổi chắc là người phụ trách đồn công an trấn Thành Quan, phía sau nữa là mẹ con Đinh Tú và La Dung,cùng nhau chen chúc ở hành lang, ngó qua bên này xem.
Cát Dật Phi còn chưa chính phức giải nhiệm chức vụ bí thư đảng ủy trấn Thành Quan cho nên chuyện ở chợ bán thức ăn thành nam hôm nay ông ta không thể không quan tâm, không thể không đích thân đến gặp Thẩm Hoài giải thích một chút.
Thấy Thẩm Hoài bên hông còn đeo tạp dề, trong phòng thoang thoảng mùi đồ ăn, Cát Dật Phi nghĩ thầm Thẩm Hoài còn có tâm trạng ở nhà nấu cơm, bèn thở phào nhẹ nhõm nói:
- Bí thư Thẩm hôm nay thật có hứng thú ở nhà nấu cơm nha?
Ông ta vừa vặn nhìn Thành Di đứng ở bên trong cầm chai rượu, bụng nghĩ không biết có nên ân cần chào hỏi một chút hay không.
- Thành Di, em lại đây, vị này chính là phụ trách ban tổ chức công tác Trưởng ban Cát, hiện tại cũng là bí thư đảng ủy thị trấn Thành Quan..
Thẩm Hoài gọi Thành Di lại đây, giới thiệu Cát Dật Phi, Chu Bằng cho cô gặp mặt, sau đó để cho Cát Dật Phi, Chu Bằng vào nhà:
- Có chuyện gì vào nhà rồi nói.
Cát Dật Phi nhìn thoáng qua phòng ăn cũng biết Thẩm Hoài và vị hôn thê đang chuẩn bị ăn cơm, liền đứng ở cửa nói:
- Bí thư Thẩm hôm nay đến chợ bán nông sản Thành Nam gặp được sự việc của con gái của Đinh Tú, cảnh sát chịu trách nhiệm là Triệu Hùng Phi lấp tức tới đồn công an,tới đảng ủy của trấn làm báo cáo. Tôi cùng với Chu Bằng, còn có trưởng đồn công an Trấn Thành Quan Trường Cát Quân, chỉ đạo viên Chu Hỉ Binh lập tức đi tới chợ nông sản tìm hiểu sự việc, biết Bí thư Thẩm quan tâm tới việc này chúng tôi đã biết được tình hình căn bản nên đến đây để báo cáo với anh …
- Ồ là vì cái vụ này à, vậy đến thư phòng nói đi.
Thẩm Hoài bảo mấy người Cát Dật Phi cùng anh đi vào thư phòng nói chuyện, bảo mọi người ngồi xuống cười nói:
- Lão Cát, anh cũng là một thành viên bên trong bộ máy, việc này nên để cho Chu Bằng, Cát Quân, Chu Hỷ Binh bọn họ báo cáo với chúng ta …
Anh nhìn đồng hồ đeo tay rồi rồi nói với Chu Bằng và mấy người đang đứng:
- Được rồi, tất cả mọi người đều vội vã về ăn cơm, mọi người hiện tại biết được tình hình như thế nào, nói ngắn gọn cho tôi cùng Trưởng ban Cát đi.
Thẩm Hoài ngồ ở sau bàn đọc sách, Cát Dật Phi kéo một cái ghế ngồi bên cạnh bàn đọc sách. Vì Thẩm Hoài ít khi tiếp khách tại đây nên trong thư phòng có rất ít ghế ngồi,Chu Bằng cùng với người phụ trách đồn công an Trấn Thành Quan liền đứng ở trước bàn sách báo cáo sự việc.
Cảnh sát nhân dân phụ trách chợ nông sản Triệu Hùng Phi cùng với mẹ con Đinh Tú, La Dung thì ngồi ở trong phòng khách chờ.
Thành Di pha trà bưng đến. Sau khi cô cùng Thẩm Hoài rời khỏi đó thì Đinh Tú cũng vừa đi tới văn phòng quản lý chợ bán thức ăn. Tuy nhiên không cần đợi Cát Dật Phi,Chu Bằng đến thì mẹ con bà Chu đã đem tất cả sự việc diễn ra giải thích hết.
Ngoại trừ vụ của La Dung, bà Chu năm nay ở chợ nông sản còn cùng với những người khác xảy xa ba vụ va chạm tranh cãi khác, đối phương đều không chịu được sự quấy nhiễu của mẹ con bà Chu nên cuối cùng đều lựa chọn bồi thường tiền cho xong chuyện.
- Trước mắt cứ bảo mẹ con bà Chu tìm người bảo lãnh về nhà trước, tuy nhiên đồn công an sẽ dùng tốc độ nhanh nhất điều tra lại đương sự của ba vụ tranh cãi kia một lần nữa. Nếu ba vụ này đều xác định là do bà Chu lừa gạt tống tiền, vậy thì đủ điều kiện để lập án rồi …
Chu Bằng nói qua về tình hình và các bước xử lý với tất cả mọi người, không dám nhìn trực tiếp vào mặt Thẩm Hoài nhưng lại qua khóe mắt để xem sắc mặt của Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài tay gõ bàn gật đầu nói:
- Sự tình phải điều tra rõ ràng, làm theo pháp luật, không thể cho người vô tội chịu ấm ức …
Nói đến đây anh đột nhiên dừng lại không nói nữa.
Cát Dật Phi, Chu Bằng còn tưởng rằng Thẩm Hoài tạm thời đang nghĩ về chuyện gì khác, bình tĩnh chờ Thẩm Hoài nói tiếp, nhưng Thẩm Hoài dường như không tiếp tục nói nữa, giống như là nhất quyết đem phần sau cắt đứt đi.
Thành Di vẫn chưa rời khỏi thư phòng cũng lấy làm lạ về phản ứng của Thẩm Hoài. Cũng bởi vì Thẩm Hoài nói chuyện gián đoạn mà Cát Dật Phi, Chu Bằng vừa rồi cũng không đón câu chuyện nên trong thư phòng bắt đầu trầm mặc, không khí có vẻ hết sức quái dị.
Cát Dật Phi ngẩn người một hồi lâu mới hiểu được, ho hai tiếng giọng điệu nghiêm túc nói:
- Bà Chu cũng như những người khác, các vụ va chạm tranh chấp phát sinh đến ba lần nhưng cảnh sát nhân dân phụ trách Triệu Hùng Phi lại không cảnh giác, buông thả công tác. Nếu hiện tại đương sự ba vụ đúng là chịu lừa gạt tống tiền mà không thể không bồi thường tiền, cá nhân đồng chí trong cơ quan là không làm tròn nhiệm vụ. Tôi đề nghị tạm dừng chức vụ của Triệu Hùng Phi chờ bước xử lý tiếp theo. Đồng thời người phụ trách đồn công an cũng phải chịu trách nhiệm, kiểm điểm sâu sắc. Không chỉ có cảnh đội, nếu các cấp cơ sở Trấn Thành Quan cũng làm việc buông thả đều phải chịu như vậy, kiên quyết đấu tranh với tác phong làm việc ẩu thả. Tôi cùng với Chu Bằng để xảy ra sự việc như vậy nay nhận sai với Bí thư Thẩm, là do chúng tôi sơ sẩy trong công việc…
Thẩm Hoài liếc mắt nhìn Cát Dật Phi, mới chầm chậm nói:
- Lão Cát à, anh cùng với Chu Bằng công tác bận rộn, làm sao có thể quan tâm được hết tất cả các mặt được cơ chứ? Mấu chốt vẫn là có một đội ngũ tốt, những việc khác không thể đổ lỗi cho bản thân mình quá nhiều.
Nhắc nhở một chút rồi dừng lại, Thẩm Hoài không có ý nói nhiều sẽ tổn thương đến tình cảm, tay chống lên bàn nói:
- Chuyện này hôm nay đến đây thôi. Lão Cát cùng trấn trưởng Chu ở lại cùng tôi uống hai chén rượu.
- Hôm nay chúng tôi không quấy rầy Bí thư Thẩm cùng vợ gặp nhau, hôm khác sẽ uống rượu với Bí thư Thẩm ngài..
Cát Dật Phi vừa rồi bị Thẩm Hoài nhắc nhở một chút trong lòng không yên, giờ còn chưa bình tĩnh trở lại, ông ta cũng biết Thẩm Hoài không có lòng thành mời bọn họ ở lại uống rượu, không thể không thức thời mà ở lại quấy rầy Thẩm Hoài cùng vị hôn thê ngọt ngào với nhau chứ?
Thẩm Hoài tiễn mấy người Cát Dật Phi, Chu Bằng đi khỏi, Đinh Tú cũng chưa vội vàng về nhà mà đưa con gái đến chỗ Thấm Hoài nói lời cảm tạ:
- Cái con bé này không có việc gì lại đá người ta một cái, làm hại Huyện trưởng Thẩm ngài cùng Thành Di sống cũng không yên ổn ..
Đinh Tú chỉ tiếc rèn sắt không thành thép giáo huấn con gái, kéo con gái lại cảm ơn Thẩm Hoài.
- Con có lòng tốt đỡ bà bà Chu đứng dậy, bà ta trái lại lại lừa con, sao con lại không thể đá bà ta một cái cơ chứ? - La Dung nói.
Đinh Tú nhìn con gái tức giận không còn cách nào nói:
- Nếu không có Huyện trưởng Thẩm ở đấy, bà Chu nói là con đi xe đâm bà ta đấy, con nói con không đâm nhưng trên chân của bà ta có vết tích do con đá là thật, con hôm nay có thể đem sự việc nói rõ ràng hay sao? Con không thể nói rõ ràng sự việc thì sự việc hôm nay phải giải quyết thế nào đây?
- Là do bà lão đáng chết kia muốn lừa gạt, con phải làm sao, con làm sai à?
La Dung không thèm để ý lời của mẹ nói, ở trong hành lang phải bác lại mẹ ngay trước mặt Thẩm Hoài và Thành Di.
Thẩm Hoài khẽ mỉm cười nói:
- Sự thực thì sự việc xảy ra tôi cùng Thành Di đều chứng kiến, nếu bản thân bà Chu cũng thừa nhận thì chúng tôi cũng không cần phải đứng ra làm chứng rồi, cũng không có cái gì là không thể nói rõ được.
Thẩm Hoài thấy cô bé lộ vẻ đắc ý liền nói với cô bé:
- Một đá của em tuy rằng rất sảng khoái nhưng cũng không nên làm như vậy. Đôi khi chỉ là tranh chấp nhỏ cũng có thể không đem sự việc nói rõ ràng, như việc ngày hôm nay thì cùng lắm là tốn ít thời gian đưa bà ta đi bệnh viện kiểm tra một chút. Em lại đá một cái, sự việc liền thay đổi phức tạp. Trước đó em không đâm bà ta nhưng sau đó em lại thật sự đá bà ta suýt gãy xương. Em không thể trốn tránh trách nhiệm được…
La Dung không ngờ Thẩm Hoài nói như vậy, mím môi không lên tiếng.
Thành Di đứng bên cạnh thành tâm thành ý mời mẹ con Đinh Tú, La Dung ở lại ăn cơm:
- Hai người xảy ra việc như vậy chắc chắn là cũng không có thời gian nấu cơm, ở lại cùng nhau ăn cơm đi. Thẩm Hoài nấu vài món thức ăn, hai người đứng chê anh ấy nha.
- Làm phiền hai người như vậy, làm sao có thể không biết xấu hổ ở lại đây ăn cơm chứ.
Đinh Tú từ chối nói tiếp:
- Khi trở về chúng tôi đã mua một chút thức ăn chín cùng với cơm rồi, nếu hôm nay không ăn để đến mai cũng hỏng …
Thấy người ta đã mua thức ăn mang về nhà Thành Di cũng không miễn cưỡng nữa, cùng Thẩm Hoài đóng cửa trở về phòng
Thẩm Hoài đã tìm được dụng cụ mở chai trong phòng bếp, Thành Di đứng ở trước bàn ăn, hất cằm hỏi:
- Anh bình thưởng làm cán sự khi kích động chẳng phải cũng rất liều lĩnh sao, chẳng quan tâm gì cả, làm thế nào khi giáo huấn người khác đã thay đổi ngữ khí rồi? Em thấy một đá kia của La Dung thực sự làm cho người ta rất sảng khoái đấy.
Thẩm Hoài cười nói:
- Anh không biết là mình đã sai lầm? Cho nên không thể dậy hư cô bé được. Tuy nhiên em không nên xem thường cô bé tuy tuổi còn nhỏ nhưng tâm tư rất thâm sâu; gặp người lừa bịp tống tiền, liền nhấc chân đá người ta rồi xoay người bỏ trốn, biết không thể giằng co cùng với loại người như vậy, cô bé cũng có chút khôn vặt rồi. Cô bé không lập tức rời khỏi chợ là do kinh nghiêm chưa đủ, đợi cô bé đá thêm vài lần là có kình nghiệm …
- Anh còn nói không dậy hư cô bé?
Thành Di liếc mắt nhìn Thẩm Hoài, giận cười nói.
- Anh không phải chỉ nói với em hay sao, em còn sợ anh dậy hư à?- Thẩm Hoài cười nói.
Thành Di nhớ ra một chuyện liền hỏi THẩm Hoài:
- Ở trong thư phòng, anh rõ ràng muốn xử lý nghiêm khắc cái gã cảnh sát nhân dân kia sao, làm sao đột nhiên lại dừng lại, là muốn Cát Dật Phi nói là những câu kia à?
- Hiện tại không chỉ có cảnh sát nhân dân cấp cơ sở ba phải như Triệu Hùng Phi mà các cán bộ trung tầng giống như Cát Dật Phi cũng như vậy, giống nhau ở chỗ muốn yên ổn làm quan.
Thẩm Hoài mở chai rượu ra, đổ đầy hai chén rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nói:
- Bà Chu là loại người nào, có thể làm ầm ĩ, có thể vướng víu, các cảnh sát nhân dân cấp cơ sở đều sợ loại người này, cho nên gặp được trường hợp tranh chấp như ngày hôm nay, trong mắt cảnh sát nhân dân cấp cơ sở thì chân tướng sự thật không quan trọng, ai bị oan ức không quan trọng, ai có thể làm ầm ĩ hắn sẽ ủng hộ người đó. Đến các cấp độ cán bộ như Cát Dật Phi, bọn họ cũng thầm nghĩ muốn yên ổn chức vụ, không muốn đắc tội với người nào lại càng không muốn chịu trách nhiệm bất kì cái gì, lại dung túng hành vi cùng tâm tính ba phải của cấp cơ sở. Việc xử phạt cùng sửa chữa vốn là ông ta đề nghị theo anh, sau khi ông ta vào nhà lại im lặng không lên tiếng. Nếu như anh không cố ý chỉnh ông ta, ông ta còn tưởng anh còn trẻ miệng còn hôi sữa, không làm chủ được tình hình đấy...
Thành Di chép miệng nói:
- Có hàm ý sâu như vậy à? Anh làm như vậy với ông ta, có lẽ buổi tối nay ông ta ngủ cũng không yên đâu?
- Ông ta về nhà ngủ không yên mới tốt.
Thẩm Hoài nói:
- Trần Bảo Tề bọn họ hiện tại đã cắm hai cây đinh tại Hà Phổ, anh làm sao có thể để bọn Cát Dật Phi ba phải ở bên trong bộ máy, gây rối loạn được?
Thành Di nhìn Thẩm Hoài mới biết được anh thật sự rất vất vả, trong lòng biết được vừa rồi trong lúc anh nấu cơm cho mình ăn còn phải tính toán khi Cát Dật Phi tới, làm sao mượn chuyện quấy rối này để chấn chỉnh bộ máy ủy viên thường vụ.