Người thanh niên tuổi trẻ đứng ra làm nhân chứng, đám đông vây quanh lại không hiểu rõ nên bọn người của bà lão lại càng kiêu ngạo hung hăng.,Bà lão lại ngồi ở nền đất bẩn thỉu cứ liên tục rên rỉ kêu đau đớn, gào thét xương cốt đứt đoạn mất.
- Việc này khó giải quyết đấy …
Gã nhân viên trật tự nhìn sang La Dung:
- Nhà cô ở đâu, ba mẹ làm ở đơn vị nào, cô mau gọi bọn họ đến đây..
Thẩm Hoài nhìn bộ mặt hai gã an ninh trật tự, nghĩ bụng bọn người bà lão cùng lắm là chỉ muốn mượn cơ hội để kiếm một chút tiền, tình hình không căng thẳng như vừa rồi, anh lại nhìn thấy La Dung đã không còn vẻ bình tĩnh, nhanh nhạy nữa, anh đứng ra nói với nhân viên an ninh trật tự:
- Việc này hẳn phải đến văn phòng của các người trước sau đó mới thông báo cho cha mẹ của cô bé đến đây giải quyết chứ?
Hai gã nhân viên an ninh trật tự nhìn chợ bán thức ăn tụ tập một đám đông hỗn loạn, cũng biết trước hết nên giải tán đám đông đã, đề phòng trường hợp xảy ra rắc rối, nói:
- Vậy được rồi, tất cả đến văn phòng quản lý một chuyến …
Bà lão chua ngoa bị thương không dậy nổi, cô con gái đã kêu hai người đỡ đến văn phòng quản lý. Thẩm Hoài bảo La Dung đi theo trước, anh sẽ đuổi theo sau.
- Có muốn thông báo đến Chủ nhiệm Đỗ một tiếng không? Thành Di nói.
Thẩm Hoài lắc đầu cười nói:
- Không cần, nơi nào cũng đều có những người làm việc qua quýt, Hà Phổ cũng không ngoại lệ. Anh cũng muốn biết phía dưới rốt cuộc sẽ xử lý việc này như thế nào …
Không có cơ hội xâm nhập vào các cấp cơ sở, vĩnh viễn khó có thể biết được hệ sinh thái phức tạp của xã hội này, Thẩm Hoài bảo Thành Di đi mua đồ ăn để vào trong xe trước, anh đi theo xem bọn họ chơi như thế nào.
Thành Di cũng không lo lắng gì, gật đầu, đi mua đồ ăn để vào trong xe trước, sau đó mới đi đến văn phòng quản lý ở góc tây nam chợ bán thức ăn, mới biết bên cạnh văn phòng quản lý còn có một tòa nhà an ninh trật tự.
Thành Di đi đến nhìn vào bên trong thăm dò, bà lão chua ngoa bị thương được người đồng lõa nâng đi lúc này đang nằm ở một chiếc ghế dài miêu tả lại sự việc “ bị đánh ngã”, toàn bộ sự thật đã được đảo ngược hoàn toàn, hơn nữa lòng căm phẫn vô cùng, nói năng với dáng vẻ phí phách, nếu không phải là Thành Di tận mắt chứng kiến tình cảnh bà ta té ngã thì gần như là không phát hiện ra là bà ta đang nói dối.
Thành Di thầm cảm thấy sợ, nghĩ bụng nếu cô và Thẩm Hoài không chính mắt nhìn thấy một màn như vậy, cô bé hôm nay đúng là không có cách nào nói rõ ràng sự việc này rồi.
Thành Di cũng không vội vã vào trong, những người được con gái bà lão kêu đi đuổi La Dung vừa rồi có hai người đang đứng ở cửa hút thuốc, bọn họ không nhìn thấy tình cảnh Thẩm Hoài cùng Thành Di nói chuyện, chỉ nghĩ là Thành Di có chuyện gì, trừng mắt hỏi cô:
- Có chuyện gì?
- Ồ không có chuyện gì.
Thành Di nhìn về phía bên cạnh thấy Thẩm Hoài thản nhiên ngồi ở bên trong, cô cũng chưa vội vã đi vào.
Lúc này một người mặc đồng phục cảnh sát nhân dân đi tới, hẳn là một cảnh sát nhân dân làm nhiệm vụ an ninh trật tự, hắn đi tới nhìn thoáng qua bên trong nhưng không vội vã đi vào mà cau mày hỏi hai người hút thuốc ngoài cửa.
- Sao lại thế này, tại sao bà Chu lại ở bên trong?
- Có cô bé đụng vào bà Chu, không nhận lỗi còn đạp bà Chu một cước, chúng tôi ở chợ bán thức ăn đã bắt được rồi.
- Bà Chu cũng dễ dàng bị đụng vào ư?
Viên cảnh sát nhân dân nghi ngờ nhìn chằm chắm vào hai người, thanh âm nặng nề hỏi:
- Năm nay mấy lần rồi hả?
Thành Di nghe ba người này nói chuyện, biết trong sự tình có sự kì lạ, cô chăm chú nghe nhưng không di chuyển gần hơn, ngược lại thay đổi sang hướng bên cạnh để cho ba người kia không cảnh giác tiếp tục nói chuyện.
Lúc đó con gái bà lão từ bên trong đi tới, nhìn thấy viên cảnh sát nhân dân, lấy ra hai bao thuốc nhét vào nói:
- Vết chân của cô bé vẫn còn trên người mẹ của tôi, cảnh sát Triệu, anh phải làm chủ cho tôi, tiểu Trần của cửa hàng tạp hóa cũng đã nhìn thấy cô bé nhấc chân đá mẹ của tôi …
Thành Di thông qua phản chiếu của kính cửa sổ nhìn thấy viên cảnh sát nhân dân liếc mắt sang bên này, thấy cô không nhìn sang, hắn mặt tỉnh bơ cầm hai bao thuốc Trung Hoa nhét vào túi quần, sửa sang lại quần áo đi vào bên trong.
Khi hai người hút thuốc ở cửa có việc đi nơi khác, Thành Di mới tiến vào trong văn phòng, ngồi bên cạnh Thẩm Hoài, nói cho anh biết cảnh tượng phát sinh ở cửa.
Thẩm Hoài mặt không đổi sắc nói với Thành Di:
- Đã gọi điện thoại liên hệ với mẹ của La Dung, chị ấy sẽ lập tức tới ngay. Anh đang nghĩ tối nay sẽ làm đồ ăn như thế nào.
Ngoại trừ bà Chu cùng cô con gái ở trong văn phòng đang lần lượt thuật lại sự việc phát sinh ra, mọi người đang chờ đợi Đinh Tú đến để giải quyết việc này.
Nhưng thật ra viên cảnh sát nhân dân vừa mới nhìn thấy Thành Di ở cửa lúc này lại đi tới ngồi cạnh Thẩm Hoài, trong lòng cảnh giác hỏi:
- Hai người là ai?
- Ở chợ bán thức ăn chúng tôi nhìn thấy vài người đuổi theo cô bé muốn đánh, chúng tôi đến đây làm chứng?
Thẩm Hoài nói.
Câu nói này của Thẩm Hoài tựa như đốm lửa bắn tung tóe trong chảo dầu, bà Chu cùng cô con gái nghe được vậy lập tức hùng hổ đi tới chất vấn:
- Cái gì gọi là chúng tôi đuổi đánh cô bé? Cô ta đánh ngã người, còn đá người rồi chạy trốn, chúng tôi nỗ lực rất nhiều mới duổi được cô ta tại chợ bán thức ăn cũng là hợp lý. Các người không hiểu rõ tình hình thì chớ nói lung tung. Nói sai phải chịu trách nhiệm đấy.
- Mỗ một câu tôi nói tôi đều chịu trách nhiệm; các người cũng phải chịu trách nhiệm những câu nói của mình.
Thẩm Hoài bình tĩnh nhìn hai mẹ con cùng với người thanh niên trẻ tuổi nhận là nhân chứng kia.
- Được rồi, được rồi.
Viên cảnh sát cau mày, khiến trách quát mắng:
- Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo, việc này có gì cần ầm ĩ hay sao?
Viên cảnh sát bảo mẹ con bà Chu lui lại, hắn do dự một chút rồi đem hai bao thuốc lá vừa rồi trong túi quần đem ra, một bao ném trên bàn, một bao mở ra đưa cho hai nhân viên an ninh trật tự, lại rút ra một điếu thuốc đưa cho Thẩm Hoài:
- Hút một điếu không?
Thẩm Hoài từ chối khéo viên cảnh sát nhân dân.
Thành Di thấy viên cảnh sát kia đem phần còn lại của bao thuốc vứt trên bàn, nói nhỏ với ThẩmHoài:
- Người này thật có mắt nhìn nha …
Thẩm Hoài bất đắc dĩ cười, có rất nhiều nhân viên cấp cơ sở đang làm việc buông thả, cũng có một số ít không tầm thường khôn vặt và láu cá. Đây là sự việc mà anh đau đầu nhất, tạm thời chưa có biện pháp hiệu quả.
Mẹ con bà Chu đương nhiên không nhìn thấy khía cạnh biến hóa rất nhỏ này, tuy rằng bị cảnh sát nhân dân quát lui về, nhưng nắm chắc thắng lợi trong tay nên vẫn rất khí thế, cô con gái đòi gọi xe cứu thương của bênh viện đến, muốn đưa bà Chu đến bệnh viện kiểm tra trước.
Viên cảnh sát nhân dân chỉ nói là không nghiêm trọng nên chờ một chút; gã trung niên an ninh trật tự ngồi chờ nhàm chán nên hút thuốc và nhấc mông đi đến góc văn phòng mở giá khung sắt có treo một chiếc ti vi đen trắng mười bốn inch.
Toàn màn hình chợt lóe, đài truyền hình huyện Hà Phổ vừa phát sóng bản tin tức lúc sáu giờ, chiếu đến hình ảnh Thẩm Hoài chiều hôm qua đi thị sát công tác xây dựng nông nghiệp, gã trung niên an ninh trật tự ban đầu còn chưa chú ý tới điều này, thấy TV chiếu bình thường, lại cầm điếu thuốc ngồi lên ghế cùng viên cảnh sát nhân dân nói chuyện phiếm:
- Nghe nói tân huyện trưởng hai ngày nữa sẽ đảm nhiệm chức bí thư. Anh nói xem người chưa đến ba mươi tuổi, đảm nhận trách nhiệm bí thư huyện ủy, tổ tông được đốt bao nhiêu hương thơm nhỉ …
Gã trung niên an ninh trật tự nói chuyện mông còn chưa ngồi xuống ghế, liền nhìn thấy mặt Thẩm Hoài giống y hệt như trên màn hình ti vi, cả người gã giống như có một luồng điện, vội quay đầu trở lại nhìn chằm chằm vào Thẩm Hoài, điếu thuốc lá đang ở trên miệng rơi xuống cũng không biết. Cả người gã cứ ngây ngốc như vậy, đến khi tàn thuốc đốt cháy quần tới thịt mới nhảy ra, vỗ đùi muốn hất tàn thuốc ra ngoài …
Hành động của gã trung niên an ninh trật tự quấy nhiễu mọi người trong phòng, trên ti vi vẫn đang phát bản tin tức có hình ảnh của Thẩm Hoài, tuy rằng trong thời gian rất ngắn, nhưng bản tin phát ra vẫn là tình hình Thẩm Hoài đang trò chuyện cùng cán bộ trấn Tân Liên.
Viên cảnh sát kia mặt phình ra giống như gan lợn, đứng lên, chân nặng như chì đi tới trước mặt Thẩm Hoài:
- Huyện trưởng Thẩm, tôi …
Thẩm Hoài thấy không thể tiếp tục ở lại xem cuộc vui, quay sang nói với Thành Di:
- Được rồi, chúng ta trở về đi.
Bỏ lại ba người trong phòng đang sợ hãi, cùng với Thành Di đứng lên đi ra ngoài, lúc đi đến cửa phòng làm việc mới quay đầu lại nói với viên cảnh sát kia:
- Tôi nhớ kỹ số hiệu cảnh sát của anh. Chuyện này sau khi điều tra ra kết quả, bảo sở trưởng các anh gọi điện thoại cho tôi …
Nói vài câu mà không nhìn sang hai mẹ con nhà bà Chu, liền cùng Thành Di đi ra ngoài.
- Không xem náo nhiệt nữa à? – Thành Di hỏi.
- Xem náo nhiệt có quan trọng bằng nấu cơm cho em không? – Thẩm Hoài nói
- Chỉ biết khua môi múa mép lừa cô gái nhẹ dạ …
Thành Di gắt.
- Em nhẹ dạ sao? Thẩm Hoài mặt dày dịch sát vào người Thành Di nhìn.
- Chú ý hình tượng một chút, nghịch ngợm như vậy, còn làm Bí thư huyện ủy gì chứ? Thành Di cười đẩy Thẩm Hoài ra, ngượng ngùng khi Thẩm Hoài nhìn cô chăm chú,nhưng trong lòng lại nổi lên một chút ngọt ngào.
Khi về đến nhà hoàng hôn đã buông xuống, Thẩm Hoài không chậm trễ trước tiên cắm nồi cơm điện, sau đó ngồi xổm xuống đất nhặt rau trong phòng bếp, Thành Di cũng kéo tay áo ngồi xổm xuống đối diện hỗ trợ.
Thành Di mặc áo sơ mi trắng như tuyết, cổ áo hơi rộng, lộ ra cái cổ trắng như ngọc.
Thẩm Hoài nhìn chưa đủ mắt, anh cầm lấy một cái ghế đưa cho Thành Di nói:
- Em ngồi cho đỡ mệt..
Thành Di không biết ý định của Thẩm Hoài, nhận lấy ghế đẩu ngồi xuống, tuy ghế đẩu thấp nhưng giỏ thức ăn để ở dưới đất, Thành Di cúi người xuống vừa vặn đối diện với Thẩm Hoài, khiến anh nhìn no mắt bộ ngực cất giấu trong áo.
Thành Di nói chuyện với Thẩm Hoài vài câu liền cảm thấy ánh mắt của Thẩm Hoài không được hợp lý mới để ý sự vô sỉ của anh, dở khóc dở cười che đi cặp mắt của anh.
Thẩm Hoài kéo mở tay Thành Di ra, nói:
- Nấu cơm thật là vất vả, em không cho anh điểm thưởng tinh thần nào, đợi lát nữa làm được đồ ăn cũng không ngon miệng …
- Vậy bình thường anh cùng với ai nấu cơm à?
Thành Di ôm lấy ngực, nghiêng đầu hỏi anh.
Thẩm Hoài nói:
- Trừ em ra, em thấy anh nấu cơm hầu hạ ai chưa? Em xem phòng bếp này bao lâu rồi không mở bếp rồi hả?
Thành Di xoay người nhìn thoáng qua, trên mặt bàn phòng bếp rơi xuống không ít bụi, cô vừa đi tới đã thấy siêu đặt trên lò bếp than, những thứ khác như nồi, bát, cái muôi…cũng đều chỉnh tề xếp chồng lên nhau ở trong tủ bát, đúng là đã rất lâu rồi không ai vào bếp.
- Như thế nào, cảm thấy tất nhiên phải cho anh một chút phần thưởng đúng không? - Thẩm Hoài mặt dày hỏi.
- Hứ!
Thành Di trừng mắt oán trách nhìn Thẩm Hoài, sợ mềm lòng sẽ khiến dính vào Thẩm Hoài bèn đứng lên không tiếp tục ngồi xổm trong phòng bếp cùng Thẩm Hoài nhặt rau nữa, cô bê một chiếc ghế trong phòng khách tới, nói:
- Em phụ trách giám sát bữa ăn hôm nay anh nấu.
Sau đó cô rót cà phê, thản nhiên thảnh thơi ngồi ở cửa bếp nhìn Thẩm Hoài ở trong bếp bận rộn, giây phút này thật sự làm cho lòng người cảm thấy thật ngọt ngào.