Đến nhà ga đón được Thành Di, Thẩm Hoài lái xe quay trở về nhà.
Thành Di ghé vào cửa kính xe, nhìn hoa nở rộ hai bên đường hỏi Thẩm Hoài:
- Hoa Anh Đào, Hải Đường cuối mùa hè nở rộ màu sắc đẹp quá, tuy nhiên đợi đến mùa thu thì con đường này còn có gì đáng xem chứ?
- Không nhìn thấy Cây bạch quả và cây phong tam giác trồng xen kẽ sao? Thẩm Hoài nói.
Được Thẩm Hoài nhắc nhở Thành Di mới chú ý tới cảnh quan bên đường, cách mỗi hơn 10m có một gốc cây bạch quả xen lẫn cây nhãn, cây sồi, cây dương lá nhỏ cùng các loại cây cối khác.
Lúc này chưa tới mùa của những chiếc lá vàng rơi, cây bạch quả lại là loại cây sinh trưởng cực chậm, cây giống trồng được từ ba đến năm năm bé nhỏ cực kì lại xen lẫn với các loại hoa khác, nếu Thẩm Hoài không nhắc nhở, Thành Di cũng không thể dễ dàng nhìn ra; cây phong tam giác lại càng không nổi bật. Thành Di nhắm mắt để cho khuôn mặt đón những cơn gió mát mẻ, gần như có thể tưởng tượng được mùa thu đã về, cây bạch quả lá màu vàng óng ả, cây phong tam giác lá đỏ như lửa xen lẫn màu xanh ở giữa khiến phong cảnh lúc đó xinh đẹp vô cùng.
Thành Di quay đầu hỏi Thẩm Hoài:
- Ở trong nước em chưa từng thấy nơi nào xây dựng quang cảnh bên đường lại phức tạp như vậy …
- Điều đó là đương nhiên, nếu như không phức tạp, không khó khăn, thì anh đã không vui vẻ mà làm… - Thẩm Hoài cười nói.
- Đây chính là việc mà đàn ông các anh gọi là lãng mạn? - Thành Di hỏi.
- …
Thẩm Hoài lặng lẽ cười lại hỏi:
- Cơm chiều muốn ăn cái gì?
- Buổi tối anh rảnh đi ăn cơm với em sao? Thành Di hỏi.
Thẩm Hoài nói:
- Có rảnh, hôm nay không có chuyện gì khác, anh cả người đều giao hết cho em, em muốn chơi như thế nào cũng được.
- Hứ.
Thành Di hờn dỗi trừng mắt nhìn Thẩm Hoài, nói:
- Em nghĩ muốn ăn cơm anh nấu.
- Không thành vấn đề.
Thẩm Hoài nói rồi rẽ ngã ba hướng tới chợ nông sản lái đi.
Những năm gần đây trấn Thành Quan có hai tòa chợ nông sản.
Thẩm Hoài lái xe đến chợ bán thức ăn tại Thành Nam, từ đường quốc lộ Tĩnh Hải đi đến tiểu khu Thành Nam không xa, là công trình đồng bộ trước đây thúc đẩy thành phố cũ phát triển về phía nam, xây dựng toàn bộ dự án khu kinh tế mới Thành Nam.
Mặc dù hai năm qua, Thẩm Hoài tạm ngưng xây dựng dự án khu vực trấn Thành Quan, nhưng trấn Thành Quan là khu trung tâm của huyện, được hưởng lợi từ việc tăng trưởng mạnh về kinh tế của Tân Phổ một cách sâu sắc, ảnh hưởng tương đối trực tiếp chính là thành lập chợ nông sản vào năm 1992, hai năm trước vẫn còn vắng ngắt nhưng gần đây có vẻ khá đông chúc.
Công trình mở rộng đường quốc lộ Tĩnh Hải, đã làm công tác giải phóng mặt bằng trước khi khởi công một thời gian, lúc này đường quốc lộ Tĩnh Hải có vẻ càng ngày càng đông, cũng may cảnh sát giao thông huyện đã liệt đoạn đường này vào danh sách đoạn đường trọng điểm cần theo dõi, Thẩm Hoài lái xe đến đây vẫn có cảnh sát giao thông bên trái phải duy trì trật tự, tình hình lúc chạng vạng tối còn chưa đến mức hỗn loạn.
Rẽ vào chợ nông sản đường hẹp hơn, dòng người cũng dày đặc hơn, bãi đỗ xe lại ở bên trong, Thẩm Hoài cũng chỉ có thể kiên trì chịu đựng tình hình mà đi theo dòng người, lái xe từng bước một đi vào bên trong.
- La Dung đang ở phía trước …
Thành Di tinh mắt nhìn thấy cô bé nhà hàng xón chỉ cho Thẩm Hoài xem.
Thẩm Hoài nhìn theo ngón tay của Thẩm Hoài, đã nhìn thấy La Dung trong đám đông.
Mặc quần ngố, lộ ra bắp chân tinh tế, La Dung tết tóc đuôi ngựa, môi hồng răng trắng, đôi mắt sáng liếc nhìn xung quanh, đi xe đạp dừng lại ở phía trước, xem ở ghi đông xe đạp của cô mang theo một giỏ thức ăn, có lẽ cô cũng đến đây mua thức ăn về nhà nấu cơm đây.
Từ sau sự kiện phát sinh tại bệnh viện, Thành Di đã hai lần đền Hà Phổ, cũng biết đến nhà hàng xóm vợ chồng La Đới Dân, Đinh Tú đã ly hôn, miệng cô bé La Dung này rất ngọt, chỉ hai ba lần đã rất thân thiết với Thành Di.
Thẩm Hoài lái xe chậm rãi đi đến phía trước rồi mở ra, Thành Di định bắt chuyện với La Dung thì có một bà lão không biết là do trước mặt người đông hay là có chuyện gì xảy ra mà lùi về phía sau hai bước, có thể là dẫm lên chân của La Dung, cả người bà không đứng vững rồi ngã xuống, còn làm đổ mất mấy chiếc xe đạp ngay bên cạnh.
Thẩm Hoài phanh xe lại, nhìn thấy bà lão ngã cũng không có chuyện gì, thấy La Dung đỡ bà lão đứng lên, anh cùng Thành Di cũng không xuống xe nghĩ là chờ La Dung đi tới sẽ chào hỏi cô, nhưng không ngờ ngay khi La Dung đỡ bà lão đứng vững xoay người định bỏ đi thì bà lão lại lớn tiếng la hét:
- Cô làm tôi ngã, giờ lại muốn bỏ đi …
Một tay tóm chặt La Dung không cho cô bỏ đi.
Thành Di kinh ngạc vô cùng, cô đã sớm muốn đến chào hỏi La Dung nên đối với sự việc vừa rồi cô nhìn thấy rất rõ ràng, rõ ràng là bà lão lui về phía sau dẫm lên chân của La Dung té ngã, La Dung có lòng tốt đến nâng bà lão đứng dậy, không ngờ bà lão lại trả đũa.
Ngay lúc mà Thẩm Hoài và Thành Di định xuống xe đến đến nói giúp cho cô bé thì đã thấy La Dung nhấc chân đá về phía bà lão, mỏ nhọn mắng dữ dội:
- Cái bà lão đáng chết này, bà cùng người khác chen lấn lùi ra phía sau, dẫm lên chân tôi đến té ngã, tôi đã không trách bà dẫm lên chân tôi đau lại còn có lòng tốt đỡ bà đứng lên, bà lại quay lại cắn tôi …
La Dung đá cho bà lão lui lại hai bước, người qua đường không hiểu sự việc ra sao, cô nhặt giỏ đi vào chợ bán thức ăn, trong chớp mắt đã biến mất vào đám đông không thấy đâu nữa, để lại bà lão đang tức giận và gào khóc tại chỗ.
Thẩm Hoài và Thành Di ngơ ngác nhìn nhau, còn tưởng rằng cô bé tuổi còn nhỏ sẽ bị bà lão kia ức hiếp, không ngờ lại là người mạnh mẽ như vậy, bình thường anh và Thành Di đã bị vẻ mặt xinh đẹp, ánh mắt hồn nhiên kia che mắt.
Thẩm Hoài lắc đầu cười khổ, trước mặt không thấy bóng dáng La Dung đâu nữa, anh cùng Thành Di cũng không đi quản bà lão đang tức giận gào khóc kia, tiếp tục đi theo dòng người lái xe vào trong, đem xe dừng ở khoảng trống phía nam, xuống xe vào chợ mua thức ăn.
Chính thức vào giờ cao điểm buổi chiều, rất nhiều người lúc này chen vào chợ bán thức ăn mùa đồ ăn về làm cơm chiều, chợ bán thức ăn bên trong người đông nhốn nháo,Thẩm Hoài cùng Thành Di cũng không nhìn thấy bóng dáng La Dung, bọn họ mua thịt, mua trứng và một ít rau và đến cửa hàng hoa quả ở bên ngoài để chọn một nước ép trái cây thì thấy 3-5 nam nữ vây quanh bà lão vừa rồi cho rằng bị La Dung làm ngã, hùng hổ đi về phía này, xem ra là muốn vào trong chợ bán thức ăn đế bắt La Dung.
Thẩm Hoài định xoay người tìm La Dung trước tiên nên tránh một chút, không ngờ bà lão kia tinh mắt liếc một cái đã nhận ra La Dung trước bọn họ, chỉ vào mắng:
- Chính là con đĩ mặc áo vàng …
Trước khi Thẩm Hoài cùng Thành Di kịp phản ứng, bà lão cùng với đám nam nữ hùng hổ đi tới, phân công nhau đuổi theo La Dung.
Nhìn thấy đám người với bộ dạng hùng hổ, Thẩm Hoài sợ cô bé chịu thiệt, đưa hết đồ trong tay giao cho Thành Di rồi đuổi theo.
Một thanh niên ở cửa hàng đậu hũ kéo La Dung vào, cô gái tầm ba mươi tuổi hùng hùng hổ hổ khiển trách:
- Con hồ ly này, đến đâu cũng hỗn loạn, đánh ngã người còn không chịu nhận lỗi, đá người ta xong còn chạy trốn. Hôm nay không dạy cho mày một bài học nhớ đời không được.
Sau đó giơ tay định tát một cái.
Thẩm Hoài tay mắt nhanh lẹ, từ phía sau bắt lấy tay cô ta, quát bảo ngưng lại nói:
- Các người muốn làm gì?
Thẩm Hoài không cho bọn họ có cơ hội phản bác, kéo La Dung ra khỏi cô ta, hùng hổ lớn tiếng khiển trách:
- Các người bốn năm người lớn tại chợ đi bắt nạt một cô bé còn muốn đánh người, các người đúng là coi trời bằng vung rồi. Các người nghĩ nơi này là nơi nào?
Chợ bán thức ăn vừa rồi được một phen nhiễu loạn, chỉ thấy một nhóm người tóm lấy một cô bé xinh đẹp vừa mắng vừa đánh, mọi người trong lúc nhất thời cũng không muốn làm rõ nguyên nhân, lúc này lại thấy có một người lòng căm phẫn đứng ra, trong lòng thông cảm nghiêng về ủng hộ cô bé đáng thương, có mấy người lớn đứng ra trỉ trích lão bà.
Trong nước xưa nay nhiều người cùng phẫn nộ thì khó đụng chạm, một nhóm người của bà lão xông tới bắt người với khí thế hùng hổ, nhưng khi thấy mọi người vây quanh xem nhìn bọn họ với vẻ mặt nghi ngờ cùng cảnh giác, dáng vẻ không dám lớn lối, lập tức không dám ra tay đánh người nữa.
Tuy nhiên bà lão kia cũng là một kẻ diễn trò hạng nhất, lúc này liền ngồi xuống dưới đất kêu: “ Ai đau quá”, chỉ vào La Dung mà khóc lóc kể lể cùng với những người khác:
- Con bé kia vừa rồi ở bên ngoài đạp xe hết nhìn đông lại nhìn tây, đụng tôi ngã xuống đất, tôi cũng không oán hận cô ta. Nhưng tôi ngã xuống xương cốt đau, tôi đã bảo cô ta đưa tôi đi bệnh viện kiểm tra, cũng không nghĩ sẽ làm khó cô ta, đến bệnh viện kiểm tra không có chuyện gì là tốt rồi. Cũng không biết nhà cô ta giáo dục cô ta như thể nào, nhấc chân lên đá tôi một cái rồi bỏ đi vào trong chợ bán thức ăn. Cũng may tôi có con gái bán thức ăn ở trong chợ này, nếu không tôi có mất nửa cái mạng già này cũng không có ai để ý. Mọi người hãy bình luận phân xử, trên chân tôi còn vết tích, chẳng lẽ là tự mình đạp lên mình hay sao?
Bà lão vừa khóc vừa tố cáo, bọn họ thấy đám đông đang chần chừ do dự thì khí thế lại bùng lên trong nháy mắt, hai người đàn ông đi tới đẩy Thẩm Hoài ra:
- Chàng trai, cậu hãy nói lý một chút, con tiểu hồ ly này có cần giáo huấn hay không? Tuổi trẻ mà đã như vậy, trưởng thành sẽ thế nào?
Thẩm Hoài giơ hai tay lên không nảy sinh xung đột cùng với đám người này, nhưng đẩy La Dung ra đằng sau lưng nói:
- Hiện tại sự việc chưa làm rõ, các người có thể không cho cô bé rời đi nhưng các người bốn năm người lớn tại chợ bán thức ăn lái đánh một cô bé mới mười bốn mười lăm tuổi, các người phải lường trước được hậu quả!
- Mẹ nó, tính toán cái bướm!
Một thanh niên tuổi trẻ đẩy Thẩm Hoài, gào thét nói.
Thẩm Hoài không thèm để ý tới hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô con gái của bà lão kia. Người phụ nữ trung niên này tầm bốn mươi tuổi, vẻ mặt mạnh mẽ, xem ra những người này là do cô ta đưa tới để bắt người, chỉ cần đè bẹp dáng vẻ bệ vệ của cô ta xuống thì sự tình trong thời gian ngắn cũng không chuyển biến xấu.
- Mọi người đều là người của huyện Hà Phổ, không cần phải làm cho quá khó coi. Nếu thật sự cô bé này có lỗi, ngoài việc phải bồi thường tiền còn phải gọi người nhà của cô bé này đến, có phải không?
Lúc này có hai người mặc đồng phục đến, nhìn như hai nhân viên an ninh trật tự.
Đi trước là một người trung niên tầm bốn mươi tuổi, vẻ mặt không hài lòng cau mày quát hỏi:
- Chuyện gì, bảy mồm tám mỏ chõ vào đây, tất cả theo chúng tôi đến sở xử lý. Mọi người cũng không cần tập trung ở đây xem náo nhiệt.
Rồi hướng sang bà lão hỏi:
- Bà nói là cô bé này đi xe đụng vào bà, có người thấy hay không, bà tìm một nhân chứng lại đây, việc này mới xử lý tốt, nếu không chúng tôi cũng không thể vô duyên vô cớ đổ oan cho cô bé này.
- Tôi chính là nhân chứng.
Gã thanh niên vừa rồi đẩy Thẩm Hoài lại lên tiếng nói:
- Tôi nhìn thấy cô bé này đi xe đụng vào bà lão này, đụng vào người không xin lỗi còn đạp bà lão một cái rồi bỏ chạy.
Đối mặt với tình hình này, Thẩm Hoài cũng chỉ im lặng sờ má, bây giờ nhìn hai nhân viên an ninh trật tự này cùng với bà lão và con gái bà ta là biết.