Tâm trạng của Cố Kim Chương thay đổi, khiến cho không khí ảm đạm ngưng tụ tại bộ máy ủy viên thường vụ huyện ủy kia cũng được cuốn trôi.
Đỗ Kiến biết có thể có sự thay đổi nào đó nhưng không rõ nguyên nhân bên trong, không biết Thẩm Hoài làm công tác nào đả thông tư tưởng của Cố Kim Chương, anh ta còn tưởng Thẩm Hoài đã âm thầm thỏa thuận gì đó với Cố Kim Chương.
Nghĩ như vậy cũng không có gì lạ bởi vì Cố Kim Chương cứ như vậy mà rời khỏi Hà Phổ không những sẽ ảnh hưởng tới đoàn kết nội bộ của Mai thép hệ, cũng sẽ khiến cho Trần Bảo Tề thậm chí cả Quách Thành Trạch thừa dịp lấn tới.
Tuy nhiên Thẩm Hoài cũng không đem nguyên nhân nói cho Đỗ Kiến bọn họ biết.
Khúc mắc muốn được gỡ bỏ chung quy còn phải xem trong lòng của đương sự muốn gì, nếu Cố Kim Chương thực sự muốn đi vào ngõ cụt thì Thẩm Hoài cũng không có cách nào khác, giống như lúc trước Viên Hoành Quân, khi người ta một lòng muốn ra đi, anh cũng không có cách nào kéo trở về.
Cố Kim Chương, Cảnh Ba tâm trạng đã ổn định, Thẩm Hoài đặc biệt bỏ ra một ngày cùng Đào Kế Hưng cùng nhau đến Thành ủy tìm Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn thảo luận để cho Đỗ Kiến đảm nhiệm công tác trưởng ban thư ký huyện ủy.
Không còn cách nào khác, trình tự ở huyện đối với chức vụ trưởng ban thư ký khi chọn ứng cử viên chỉ có thể đề cử, cuối cùng bất kể là đề cử, xác định và đánh giá, khảo sát hoặc là quyết định bổ nhiệm đều do ban tổ chức cùng hội nghị thường vụ thành ủy quyết định. Thẩm Hoài và Đào Kế Hưng trước tiên cũng phải tiến cử tới ban tổ chức thành ủy theo trình tự.
Trần Bảo Tề hiện tại không ở thành phố, Thẩm Hoài và Đào Kế Hưng đến tìm Ngu Thành Chấn nói chuyện.
Phòng làm việc của Ngu Thành Chấn ở trên tầng sáu, ngoài cửa sổ là một cây bạch quả hai đến ba trăm năm, cành lá rậm rạp tươi tốt tán rộng che được phần lớn ban công văn phòng, hiện tại đầu mùa hè không cần bật điều hòa không khí cũng vô cùng mát mẻ.
- Bộ máy huyện Hà Phổ sau này Thẩm Hoài anh chính là người lãnh đạo. Vì bộ máy này mà lựa chọn thành viên cũng là trách nhiệm của người lãnh đạo.
Ngu Thành Chấn ngồi trước mặt Thẩm Hoài và Đào Kế Hưng chậm rãi nói:
- Anh ở tại Mai Khê cũng cộng sự với Đỗ Kiến nhiều năm nên biết rõ bản tính của anh ta. Anh đề cử Đỗ Kiến đảm nhiệm trưởng ban thư ký huyện Hà Phổ. Tôi và bí thư Trần đều ủng hộ anh. Mặt khác, Cố Kim Chương, Cảnh Ba sau khi được điều ra khỏi huyện Hà Phổ thì cũng cần phải tăng thêm sức mạnh mới, hỗ trợ công tác lãnh đạo của anh. Tôi cùng Bí thư Trần cũng nghiên cứu rất lâu, cũng đã nói chuyện qua với đương sự, bọn họ đối với việc đến huyện Hà Phổ tham gia xây dựng đều đồng ý, chỉ có điều vẫn phải trưng cầu một chút ý kiến của các anh …
Thẩm Hoài và Đào Kế Hưng nhìn nhau, biết Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn lần này quyết tâm đem Cố Kim Chương, Cảnh Ba rời khỏi Hà Phổ chính là muốn dọn vị trí để nhét người của bọn họ vào.
Thẩm Hoài mới đầu còn hi vọng Trần Bảo Tề và Quách Thành Trạch nhét một người vào, để cho bọn họ mỗi bên đều có mục đích riêng có thể giữ thế cân bằng không để cho anh kiềm chế huyện Hà Phổ, nhưng khi nghe khẩu khí của Ngu Thành Chấn, xem ra hai ngày nay Trần Bảo Tề tuyển người, bọn họ đã thỏa thuận cùng Quách ThànhTrạch và Mạnh Kiến Thanh ở cả những lĩnh vực khác.
Nghĩ đến trong tương lai bộ máy ủy viên thường vụ huyện ủy sẽ có hai người làm theo lệnh của Trần Bảo Tề, Thẩm Hoài lại cảm thấy đau đầu, những việc này ý kiến phát biểu của anh sẽ không được chấp nhận, đành phải dối trá nói:
- Bí thư Trần cùng bí thư Ngu quan tâm đến sự phát triển xây dựng của huyện Hà Phổ, chúng tôi đương nhiên là rất hoan nghênh, không biết bí thư Trần và bí thứ Ngu phái cán bộ tài hoa nào đến huyện Hà Phổ công tác ..?
- Hai người này với anh cũng là có quen biết đấy.
Ngu Thành Chấn rất hài lòng với thái độ của Thẩm Hoài, vỗ trán cười nói:
- Thích Tĩnh Dao, Phan Chí Cường là bạn học trong trường Đảng với anh. Ở tỉnh nhấn mạnh phải phân công nữ đồng chí, lần này thành ủy nghĩ ủy nhiệm Thích Tĩnh Dao đảm nhiệm phó bí thư huyện Hà Phổ, ủy nhiệm Phan Chí Cường đảm nhiệm ủy viên thường vụ huyện Hà Phổ kiêm chủ tịch mặt trận tổ quốc..
Thẩm Hoài gắng kìm chế cơn kích động để không hắt chén trà vào Ngu Thành Chấn, lông mày nhíu lại, lúc này mới chính thức là đau đầu.
Hai năm anh đến trường Đảng của tỉnh bồi dưỡng, ngay lúc đó phó cục trưởng cục thương nghiệp thành phố Phan Chí Cường và Thích Tĩnh Dao cũng cùng nhau được đề cử đến trường Đảng của tỉnh để bồi dưỡng, ba người bọn họ được xem như bạn học tại trường Đảng. Sau đó Phan Chí Cường từ Cục thương nghiệp được điều đến khu Tây Thành là phó chủ tịch khu huyện, lần này lại được điều đến bộ máy ủy viên thường vụ Hà Phổ coi như là đề bạt bình thường.
Khiến Thẩm Hoài đau đầu chính là người phụ nữ tên Thích Tĩnh Dao này.
Thích Tĩnh Dao đến Đông Hoa tạm giữ chức phó trưởng ban tuyền giáo thành ủy, tiện đà phân công quản lý tập đoàn truyền thông mới được thành lập, lúc này đề bạt đến Hà Phổ đảm nhiệm phó bí thư, nghiêm túc mà nói là huyện phó cấp cục, cấp bậc cao hơn ủy viên thường vụ khác.
Thẩm Hoài không ngại thế lực mạnh, nhưng cũng không muốn về sau mỗi ngày đểu cùng người phụ nữ là Thích Tĩnh Dao bàn bạc công việc.
Đào Kế Hưng cũng cảm thấy ảm đạm nan giải. Nếu Trần Bảo Tề để cho người thân tín nào đó đến Hà Phổ để kiềm chế Thẩm Hoài thì căn bản không đủ để tạo sự uy hiếp lớn.
Đầu tiên, lãnh đạo chịu trách nhiệm chính về công tác tại đảng và chính phủ, cho dù có quyết nghị của bộ máy ủy viên thường vụ hoặc thảo luận tại hội nghị thường vụ ủy ban nhân dân huyện, cho dù có tranh luận lớn thì chỉ cần bí thư, huyện trưởng nguyện ý gách vác toàn bộ trách nhiệm vẫn có thể thi hành.
Đồng thời cho dù Trần Bảo Tề có hai thân tín tiến vào bộ máy ủy viên thường vụ huyện Hà Phổ cũng là chiếm thiểu số nên không thể thay đổi được, phần lớn các công tác được thảo luận nhóm tại bộ máy ủy viên thường vụ, bọn họ rất khó hình thành lực cản thực sự.
Quan trọng hơn, Thẩm Hoài khiến người ta sợ hãi cùng với bố cảnh xuất thân của anh với Tống gia có quan hệ mật thiết. Điều này có nghĩa là Thẩm Hoài có thể trở mặt với cán bộ địa phương chứ cán bộ địa phương rất khó trở mặt với anh. Chỉ cần cán bộ mà Trần Bảo Tề chọn lựa đối với Thẩm Hoài trong lòng còn có sợ hãi thì bọn họ đến Hà Phổ muốn kiềm chế Thẩm Hoài, cũng chỉ làm rút tay rút chân mà không dám làm việc gì lớn.
Chỉ có điều người phụ nữ Thích Tĩnh Dao này bối cảnh rất phức tạp.
Đầu tiên cha của Thích Tĩnh Dao là phó hiệu trưởng thường trực Hoài Đại, đãi ngộ tương đương với phó bộ trưởng bộ giáo dục, ở trong nước giới giáo dục nắm giữ địa vị rất cao.
Tiếp theo Thích Tĩnh Dao và cháu của Hồ Trí Thành, con trai của Hồ Trí Viễn là Hồ Lâm có quan hệ mờ ám, có thể nói cô ta lần này có thể là đại biểu cho ý của Hồ Lâm đến Hà Phổ. Chỉ đơn giản với tầng bối cảnh này, Thích Tĩnh Dao sẽ khác xa với thuộc hạ của Trần Bảo Tề, khiến cho người ta đau đầu, thậm chí có thể che giấu ý đồ sâu xa.
Tuy nhiên, Thẩm Hoài đối với việc này cũng chỉ cười lạnh hai tiếng, hướng về phía Ngu Thành Chấn châm chọc khiêu khích nói:
- Bí thư Trần, bí thư Ngu đúng là rất quan tâm đến sự phát triển của huyện Hà Phổ.
Ngu Thành Chấn làm ra vẻ không hiểu sự khiêu khích châm chọc trong lời nói của Thẩm Hoài, cười nói:
- Huyện Hà Phổ không có ý kiến thì không còn gì tốt hơn, cũng không uổng nỗi khổ tâm tôi cùng bí thư Trần. Bí thư Trần hôm nay không ở thành phố, tôi sẽ đem ý kiến của mọi người báo cáo với ông ấy. Nếu hai người không có ý kiến gì thì chuyện này cứ quyết định như vậy đi.
Thẩm Hoài không có cách nào có thể thay đổi quyết định của Thành ủy, thầm nghĩ: Quách Thành Trạch, Mạnh Kiến Thanh lúc này phần lớn là muốn nhét người vào Tân Tân, dùng các điểm tăng trưởng mới ở Tân Tân, nhất định thu được thế cân bằng mà không cần phải cố tiến vào Hà Phổ. Như vậy anh sẽ không thể đạt được ủng hộ gì từ giao dịch với Quách Thành Trạch và Mạnh Kiến Thanh.
Nói chuyện không hợp nửa câu cũng là nhiều, nói xong sự việc, Thẩm Hoài và Đào Kế Hưng liền rời khỏi phòng làm việc của Ngu Thành Chấn.
Đào Kế Hưng thích đi cầu thang bộ nên Thẩm Hoài đi cầu thang bộ với ông ta. Cầu thang vắng lặng không có người nào, Thẩm Hoài và Đào Kế Hưng ngồi xuống lấy thuốc lá ra hút.
- Thị trưởng Quách cùng bí thư Trần rất ăn ý. - Đào Kế Hưng nói: - Sau này công việc của anh tại Hà Phổ không còn dễ dàng như thế nữa …
Thẩm Hoài hiểu Đào Kế Hưng ám chỉ sự ăn ý của Quách Thành Trạch và Trần Bảo Tề là cái gì, đơn giản là Quách Thành Trạch, Mạnh Kiến Thanh ở khu Đường Áp tạo áp lực cho Mai thép, Trần Bảo Tề cũng phái người chen chân vào Hà Phổ phân chia thế lực Mai thép, nhưng bọn họ lại ở địa phương khác nhau tạo thế cân bằng.
Cho dù thành lập đầu tư tài chính ở Hoài Hải, anh cùng với Kế Kinh hệ ở một mức độ nào đó rất ăn khớp nhưng khi có cơ hội để kiềm chế anh thì Quách Thành Trạch cùng với Mạnh Kiến Thanh xưa nay đều núp sau lưng của Từ Bái cũng không dễ dàng bỏ qua cơ hội.
Thẩm Hoài tuy rằng cảm thấy đau đầu nhưng cũng không phải là bó tay không có biện pháp. Thế giới này cho tới bây giờ cũng đều là đấu đá lẫn nhau, Cố Kim Chương,Cảnh Ba tuy rằng bị rời khỏi Hà Phổ, nhưng theo góc độ những người kia mà nói, chỉ cần Cố Kim Chương, Cảnh Ba còn cho rằng mình là người của Mai thép hệ, điều này cũng có nghĩa là lực ảnh hưởng của Mai thép khuếch tán đến cả khu Bắc Thành và Giang Yến.
Thẩm Hoài cười khổ một tiếng nói với Đào Kế Hưng:
- Xem ra, tôi cũng chỉ có thể sắp xếp thời gian tìm Vương Dịch Bình ăn một bữa cơm mà thôi.
Đào Kế Hưng gật đầu nói:
- Cảnh Ba điều đến khu Bắc Thành công tác, phải phối hợp cùng Vương Dịch Bình làm tốt công tác, muốn quan hệ hòa hợp, chúng ta ít nhiều cũng cần giúp ông ta thúc đẩy …
Bí thư khu ủy Bắc Thành Vương Dịch Bình năm ngoái đảm nhiệm chức bí thư khu ủy Tân Tân.
Mặc dù đang cùng với Quách Thành Trạch, Trần Bảo Tề tranh lấy quyền chủ đạo xây dựng cảng Tân Tân, Vương Dịch Bình lựa chọn đứng về phía Trần Bảo Tề, nhưng sau đó cũng không được sự tín nhiệm của Trần Bảo Tề, ông ta rất nhanh được điều khỏi Tân Tân, sau đó bí thư huyện Tân Tân do Cát Vĩnh Thu ngồi lên.
Cảnh Ba tuy được điều đến khu Bắc Thành đảm nhiệm trưởng ban tuyền giáo, nhưng bộ máy ủy viên thường vụ có phân công phạm vi điều chỉnh nhỏ cũng không phải là mới mẻ.
Trong lòng Vương Dịch Bình luôn kìm nén oán hận, Thẩm Hoài cũng không hi vọng có thể khiến cho ông ta thay đổi chiều gió, nhưng vẫn giữ gìn mối quan hệ tốt, nhờ ông ta tại bộ máy ủy viên thường vụ cho Cảnh Ba một chút quyền hạn, có thể giúp cho Cảnh Ba đến khu Bắc Thành đạt được một số thành tựu.
Đồng thời Cố Kim Chương sau này được điều đến Giang Yến. Thẩm Hoài nghĩ thầm, cũng có thể cho ông ta nhiều nguồn lực hỗ trợ.
Bỏ thuốc lá ra, giải quyết được buồn bực trong lòng, Thẩm Hoài nhìn đồng hồ rồi nói với Đào Kế Hưng:
- Thành Di hôm nay sẽ đến Hà Phổ, buổi tối tôi không thể cùng Bí thư Đào anh ăn cơm được…
- Không cần, không cần …
Đào Kế Hưng cười nói:
- Anh cùng Thành Di mau kết hôn đi, chúng tôi rất sốt ruột muốn ăn tiệc cưới lắm rồi..
Thành Di lần trước tới đây đã để xe ở đây, lần này cô ngồi xe buýt đến Đông Hoa; Thẩm Hoài đi nhà ga đón cô.
Thành Di ngồi vào xe Thẩm Hoài, thấy lông mày anh nhăn lại, cau mày hỏi:
- Chuyện gì khiến anh phiền lòng như vậy?
- Ngoại trừ những đáng ghét kia, còn có thể là chuyện gì?
Thẩm Hoài đem chuyện điều chỉnh bộ máy huyện Hà Phổ kể cho Thành Di nghe, bất đắc dĩ nói:
- Trong nước có một nhóm người như vậy, bản lĩnh làm việc thì không có, bản lĩnh gây sự thì nhiều.
Thành Di cũng biết Thẩm Hoài rất khó có sự ảnh hưởng trực tiếp tới sự bổ nhiệm nhân sự, khẽ thở dài nói:
- Cũng may ông cụ đầu năm đến Đông Hoa một chuyến, nếu không bọn họ chắc chắn sẽ hợp mưu điều anh ra khỏi Đông Hoa.
Thẩm Hoài nhếch môi cười, trong lòng biết khả năng Thành Di nói là rất lớn, Từ Bái và Triệu Thu Hoa quả thật có khả năng hợp mưu điều anh ra khỏi Đông Hoa, mà bác hai phần lớn là chọn khoanh tay đứng nhìn. Ông cụ lựa chọn đi tới Đông Hoa xem ra là chọn thời cơ mà tới, lúc này lại càng cảm nhận rõ được thời cơ ông cụ lựa chọn vừa đúng, nếu không ngay cả việc bổ nhiệm bí thư huyện ủy cũng có thể sẽ xảy ra rắc rối.