Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 837 - Chương 824: Duyên Cớ..

Chưa xác định
Chương 824: Duyên Cớ..

Dư Anh Kiện có thể đoán được người đích danh chọn Triệu Quốc Giang hẳn là phải có trọng lượng rất lớn thì mới có thể khiến Cố Kim Chương và Cát Dật Phi đồng thời đến đây điều tra thực tế, nhưng khi nghe Cố Kim Chương nói rõ người này chính là Thẩm Hoài, ông vẫn vô cùng sửng sốt.

Thẩm Hoài coi trọng Triệu Quốc Giang, muốn tìm Triệu Quốc Giang đến nhậm chức tại huyện Hà Phổ, Cố Kim Chương và Cát Dật Phi vì chuyện này mới đặc biệt đi một chuyến cũng không có gì kỳ lạ. Nhưng Dư Kiến Anh bất ngờ không chỉ đơn giản là vì Thẩm Hoài coi trọng Dư Kiến Anh theo như thông thường.

Cho dù anh cũng rất hi vọng có thể gặp mặt Triệu Quốc Giang nhưng cũng không đến nỗi trông mà thèm, ông ta không ngờ được Thẩm Hoài lại bảo Cố Kim Chương ra mặt thay anh xử lý sự việc.

Dư Anh Kiện hôm nay sở dĩ trút giận một cách máy móc, ba bốn phen đâm vào chỗ đau của Cố Kim Chương là do ông ta nghĩ lần này Cố Kim Chương nằm trong danh sách cán bộ luân chuyển khu huyện, bị đá đến Giang Yến một địa phương đổ nát, là Cố Kim Chương bị Mai thép hệ, bị Thẩm Hoài vứt bỏ không lý do, bằng không Cố Kim Chương sẽ không rơi vào cảnh ngộ thê thảm như vậy.

Đối với chó rơi xuống nước, lại là con chó rơi xuống nước có thù với chính mình, Dư Anh Kiện từ xưa đến nay cũng sẽ không có một chút xíu lòng thông cảm nào.

Tuy nhiên hiện tại Dư Anh Kiện đã nhận ra rằng tình hình so với trí tưởng tượng của ông ta không giống nhau:

Cố Kim Chương sở dĩ bị điều động đến Giang Yến có lẽ chỉ đơn giản là kết quả của việc Bí thư thành ủy Trần Bảo Tề cùng với Mai thép hệ âm thầm tranh đấu lẫn nhau.

Mai thép hệ lúc này trong sự phát triển kinh tế của thành phố đóng vai trò ngày càng lớn, bí thư thành ủy Trần Bảo Tề bọn họ lúc này còn muốn chèn ép Mai thép hệ, cũng chỉ có thể xuống tay với nhân vật râu ria là Cố Kim Chương.

Mai thép trong thành phố không có quá nhiều quyền lên tiếng trực tiếp, trong đấu đá đó cũng không thể không để cho những người như Cố Kim Chương tạm thời hi sinh một chút.

Tạm thời hi sinh nhưng không có nghĩa là đem những người như Cố Kim Chương vứt bỏ, bằng không Thẩm Hoài sẽ không đem một ít chuyện riêng tư ủy thác cho Cố Kim Chương đi làm.

Dư Anh Kiện là cán bộ bậc trung cốt lõi của thành phố, là cán bộ bậc trung và sinh sống tại Đông Hoa, trong lòng ông ta vô cùng rõ ràng lực ảnh hưởng của Mai thép hệ trong thành phố là như thế nào.

Cho dù bây giờ có thể Mai thép hệ đang ở thế yếu nhưng ba đến năm năm sau, ai mạnh ai yếu hiện tại rất khó nói, ít nhất Dư Anh Kiện rất xem trọng tiềm lực phát triển của Mai thép hệ trong tương lai.

Dù sao thì giống như đám người Triệu Thiên Minh, Hoàng Tân Lương, thậm chí bao gồm cả chính bản thân Thẩm Hoài, muốn chức vụ được thăng lên, ở thành phố chiếm địa vị cao cũng cần phải có thời gian quá độ. Mà chiếu theo xu thế phát triển của Đường Áp, Hà Phổ thì ba đến năm năm sau, Mai thép hệ tất nhiên sẽ có người lại tiến vào bộ máy ủy viên thường vụ.

Đến lúc đó lực ảnh hưởng của Mai thép hệ tại Đông Hoa càng phát huy được toàn diện.

Hơn nữa Thẩm Hoài còn chưa đến ba mươi tuổi đã kiêm hai chức bí thư huyện ủy và huyện trưởng; một người vừa có thành tích công tác lớn lại giỏi về lĩnh vực kinh doanh, sau lưng lại có nền tảng vững chắc người thường không thấy được, bốn mươi tuổi tiến vào bộ máy của tỉnh cũng không phải là vượt quá sức tưởng tượng.

Rất nhiều cán bộ bậc trung ở thành phố đều nhìn thấy được điều này, cho nên giữa cuộc chiến âm thầm của bí thư thành ủy Trần Bảo Tề cùng với Mai thép hệ, họ thà rằng bỏ qua một chút cơ hội để tìm cách duy trì trung lập chứ không đứng về phía nào, đây là muốn tránh cho tương lai không bị chết quá khó nhìn.

Nếu như Cố Kim Chương là do cuộc đối đầu âm thầm giữa bí thư thành ủy Trần Bảo Tề và Mai thép hệ nên tạm thời hi sinh chứ không phải là rời khỏi Mai thép hệ, càng không phải là do Mai thép hệ vứt bỏ, vậy hôm nay ông ta ba bốn phen khiêu khích Cố Kim Chương thì có vẻ như hết sức ngu xuẩn.

Đặc biệt là có Cát Dật Phi ở đây, cho dù Cố Kim Chương không nói mà Cát Dật Phi đem tình hình hôm nay nói cho Thẩm Hoài nghe, Thẩm Hoài đối với ông ta có ý kiến gì không?

Nghĩ đến đây Dư Anh Kiện đứng ngồi không yên.

Nhìn sắc mặt Dư Anh Kiện không ổn, Cố Kim Chương chịu ấm ức nửa ngày cuối cùng cũng có chút vui sướng, trong lòng nghĩ: Dư Anh Kiện tiểu nhân đắc ý vênh váo nhưng trong lòng không ngờ cũng biết sợ hãi cơ đấy.

Tuy nhiên lúc này ông cũng nhận biết được rằng, cho dù ông có bị điều đến Giang Yến, thì cái mác là người của Mai thép hệ cũng không bị mất đi. Có cái mác của Mai thép hệ đến huyện Giang Yến ít nhất cũng không bị ức hiếp, nếu không có nhãn mác này, ông chưa quen thuộc sống ở nới đó, ai biết được các thành viên khác của huyện Giang Yến sẽ đề phòng và xa lánh ông như thế nào?

Cát Dật Phi thì mặc kệ ân oán cá nhân của Cố Kim Chương và Dư Anh Kiện, thấy Cố Kim Chương cùng cục giáo dục thành phố làm rõ người Thẩm Hoài chỉ đích danh là Triệu Quốc Giang, y cũng dùng giọng điệu ôn hòa hỏi Triệu Quốc Giang:

- Huyện trưởng Thẩm chúng tôi rất coi trọng lão Triệu anh, chỉ đích danh anh là một nhân tài hiếm có, tiến cử đến huyện chúng tôi đó.

Cát Dật Phi đã nói rất rõ ràng, khiến cho hai nhân viên công tác tại cục giáo dục thành phố ngồi bên cạnh nói chuyện, nghe xong đều hâm mộ vô cùng.

Một người trong số đó sau khi nói chuyện xong nói với Triệu Quốc Giang giọng vừa ghen tị vừa đùa giỡn:

- Nhìn không ra nha, Chủ nhiệm Triệu bình thường ở trong cục dấu diếm “bất lộ sơn bất hiển thủy” (ý nói những người không hiển lộ tài năng), không thể ngờ được Chủ nhiệm Triệu lại mang diễn một màn: “ba năm không nói, một tiếng hót làm kinh người” với chúng tôi.

Cố Kim Chương nhìn ra được nét mặt của Triệu Quốc Giang cũng rất kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ Triệu Quốc Giang trước đó cũng không biết việc này”.

Cố Kim Chương nghĩ Thẩm Hoài dùng người không theo lẽ thông thường nên không thể theo lẽ thông thường mà suy đoán, giống như việc Thẩm Hoài khi mới đến huyện Hà Phổ theo sự điều động nhân sự tạm thời của huyện, không phải khiến rất nhiều người trở tay không kịp đó sao?

Cố Kim Chương cười trấn an sự kinh hãi của Triệu Quốc Giang:

- Huyện trưởng Thẩm thường thường không đi theo lẽ thường, tôi còn tưởng rằng Lão Triệu đã biết rõ ý của Huyện trưởng Thẩm chứ …

Dư Anh Kiện tâm tư lay động, bình sinh ông ta không nhìn thấy Triệu Quốc Giang bốn mươi tuổi được chuyển đến văn phòng cục giáo dục có tài hoa gì, ông ta thầm nghĩ rằng tiểu tử này thực sự là ăn phân chó, cũng không biết Thẩm Hoài, cũng không có người nào nói tốt cho hắn, không ngờ lại khiến Thẩm Hoài đích danh muốn hắn đi đến huyện Hà Phổ.

Trong lòng Dư Anh Kiện cảm thấy kì lạ, chuyện tốt này sao lại rơi trúng đầu Triệu Quốc Giang chứ.

Lần này cục giáo dục thành phố có bốn người được luân chuyển đến huyện Hà Phổ, một người trong đó cấp phó phòng, hai người cấp tổ, nhưng theo như thái độ nói chuyện vừa rồi của Cố Kim Chương, Cát Dật Phi thì biết bọn họ đối với ba người trước đó không hề có hứng thú, mà theo như lời nói của bọn họ, trao đổi Triệu Quốc Giang đến huyện Hà Phổ nhất định đã sắp xếp chức vụ, bằng không cũng không tới phiên Cố Kim Chương, Cát Dật Phi đồng thời ra mặt cân nhắc.

Đúng là ra ngoài ăn phân chó, Dư Anh Kiện thầm nghĩ trong lòng.

Triệu Quốc Giang đã tiếp nhận cuộc nói chuyện, ngồi ở chính giữa văn phòng. Anh ta có thể hiểu được vẻ mặt phức tạp của phó cục trưởng Dư Anh Kiện cùng với hai gã phòng nhân sự kia. Đương nhiên, chính bản thân anh ta đối với tin tức như vậy cũng bất ngờ, khiếp sợ đến yết hầu và miệng đều khô khốc, nhưng khi nghe đến phó bí thư,huyện trưởng Hà Phổ là Thẩm Hoài chỉ đích danh anh ta thì cũng mơ hồ đoán được sự tình.

Triệu Quốc Giang liếm môi nói:

- Nếu nói là không biết là huyện trưởng Thẩm thì kỳ thực trước kia tôi cũng đã gặp huyện trưởng Thẩm một lần. Tuy nhiên chỉ một lần mà thôi, không ngở huyện trưởng Thẩm còn nhớ rõ tôi …

Nghe Triệu Quốc Giang nói như vậy, mấy người Cố Kim Chương, Cát Dật Phi cùng với Dư Anh Kiện cảm thấy hứng thú, bọn họ cũng muốn biết, tai sao chỉ một lần tiếp xúc mà Thẩm Hoài đã cảm thấy có thể dùng Triệu Quốc Giang.

- Khi Huyện trưởng còn làm phó khu trưởng Khu Đường Áp, từng quản lý công tác giáo dục một thời gian ngắn. Tôi lúc ấy làm hiệu trưởng một trường tiểu học phố Tam Lý thuộc quản lý của Khu Đường Áp. Sau đó cục giáo dục điều về đây công tác.

Triệu Quốc Giang nhớ lại chuyện cũ từ mấy năm trước liền nói tiếp:

- Mùa này ba năm trước đây, lúc ấy Huyện trưởng Thẩm cùng với cục trưởng cục chúng ta đến thị sát công tác tại trường tiểu học phố Tam Lý. Lúc ấy thật không may ngay trong lúc Huyện trưởng Thẩm thị sát công tác, trường tiểu học phố Tam Lý cũng xảy ra một chuyện ngoài ý muốn. Tôi cùng với Huyện trưởng Thẩm tiếp xúc chỉ có một lần đó.

- Sự cố gì thể? - Cố Kim Chương hỏi.

Nếu như là tai nạn do thiếu trách nhiệm, Triệu Quốc Giang cho dù không bị sa thải mà bị điều chuyển đến cục giáo dục thành phố đảm nhiệm cán bộ bình thường cũng là bình thường, nhưng vì sao Thẩm Hoài sau nhiều năm lại muốn đề bạt phân công Triệu Quốc Giang.

- Lúc ấy nhà vệ sinh lâu năm không được tu sửa của trường tiểu học Phố Tam Lý, trong lúc tan học rất nhiều học sinh đi nhà WC nhỏ, nhà vệ sinh không chịu nổi nên bị sập. Lúc đó chín học sinh tiểu học cùng nhau rơi xuống hố vệ sinh. Hố vệ sinh trường học rất sâu, rơi xuống nước đã chìm xuống, rất tanh tưởi hôi thối lại có khí mê tan, tất cả mọi người không dám tùy tiện xuống cứu người, chạy khắp nơi tìm công cụ. Huyện trưởng Thẩm từ phòng họp chạy đến hiện trường, việc đầu tiên làm là nhảy xuống hố vệ sinh cứu người. Cũng may là ngài ấy nhảy xuống cứu người đúng lúc nên không phát sinh sự cố thương vong nghiêm trọng. Sau đó ở Khu bỏ ra nhiều khoản tiền cải tạo các nhà vệ sinh của trường học. Đương nhiên, việc này cũng không phải đặc biệt đáng chú ý, cục trưởng Cố đã dặn dò mọi người không được truyền ra ngoài, lúc đó Bí thư Chu cũng có mặt ở đó. Không ngờ mấy năm qua Huyện trưởng Thẩm vẫn còn nhớ rõ việc này …

Cố Kim Chương cùng Cát Dật Phi ngơ ngác nhìn nhau. Trước khi bọn họ đến đã suy nghĩ đến rất nhiều khả năng nhưng tuyệt đối lại không nghĩ đến Thẩm Hoài và Triệu Quốc Giang có liên quan đến nhau, càng không ngờ là từ một chuyện như vậy.

Lời nói Triệu Quốc Giang chất phác, Cố Kim Chương cũng có thể tưởng tượng được người khác ghê sợ tình trạng tanh tưởi hôi thối của hố vệ sinh như thế nào, vậy mà việc đầu tiên Thẩm Hoài là lại là nhảy xuống cứu người …

Ông ta đột nhiên cảm thấy mấy năm nay, mọi người đã bị thành tựu của Mai thép và Thẩm Hoài bối cảnh sâu không lường được đứng sau Mai thép đã làm cho chói mắt,đến nỗi không nhìn thấy một điều gì khác, càng khó ổn định nghiêm túc nhìn kỹ lại Thẩm Hoài và tinh thần đằng sau Mai thép chói mắt kia là cái gì …

Thành tựu tuyệt vời của Mai thép đều không phải là từ trên trời rơi xuống, hoàn toàn đến từ chính người của Mai thép trên con đường gian khổ làm ra, đó cũng là tinh thần thực tế của Thẩm Hoài.

Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Kim Chương cảm thấy hổ thẹn, điều này bao nhiêu năm qua ông ta chưa bao giờ cảm nhận được, khiến ông ta đứng ngồi không yên, trong lòng tự hỏi:

Chính mình khi biết phải điều chuyển đến Giang Yển đã có cảm xúc hẹp hòi bao trùm như thế nào? Có nghĩ tới Mai Khê, Hà Phổ trước khi phát triển, lúc đó chẳng phải là nghèo rớt mùng tơi, chẳng phải là đi lên trên con đường xây dựng thực tế đó sao?

Giang Yển các khía cạnh điều kiện đều kém, kém tới cực điểm nhưng không phải chính là bởi vì kém, mới có tiềm lực phát triển lớn hơn nữa, mới càng có cơ hội làm ra thành tích hay sao?

Nếu nói về kém, ba năm trước đây vùng khỉ ho cò gáy huyện Du Sơn chẳng phải xếp sau Giang Yến hay sao?

Vì sao vùng huyện Du Sơn sau khi Thẩm Hoài nhậm chức nửa năm thu nhập tài chính nhanh chóng được hai phần ba mục tiêu? Vì sao huyện Du Sơn có thể xuất khẩu lao động, khai thác thủy điện, phát triển du lịch cùng chăn nuôi nông nghiệp, làm ra thành tích lớn đến như vậy?

Nếu nhất định phải nói Mai thép hệ và những phái hệ khác có gì khác nhau, Mai thép hệ có năng lực và có gan muốn xây dựng, làm ra thành tích, mà trong quan trường có quá nhiều người ánh mắt chỉ muốn chăm chăm vào miếng bánh ngọt cùng thành tích của người khác làm ra. Nghĩ thầm rằng chính bản thân mình mấy chục năm nay vẫn ngu ngốc sau một số người, Cố Kim Chương thật sự cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Nghĩ đến đây, Cố Kim Chương liền tỉnh lại, cười khà khà nói với Triệu Quốc Giang:

- Tôi không biết lão Triệu anh lại có một đoạn chuyện xưa với huyện trưởng Thẩm như vậy. Lão Triệu nếu có thể kiên quyết hiệp trợ huyện trưởng Thẩm chuyện xử lý tốt chuyện ngoài ý muốn, đây đúng là nhân tài mà huyện chúng ta cần rồi.

Cố Kim Chương tâm tình rất tốt nên cũng không để ý chuyện Dư Anh Kiện trước đó chăm chọc khiêu khích mình, lúc này cùng ông cáo từ cùng với Cát Dật Phi ngồi xe trở về huyện.

Ở trên xe, Cố Kim Chương cười nói với Cát Dật Phi:

- Triệu Quốc Giang có thể cùng Huyện trưởng Thẩm nhảy xuống hố vệ sinh cứu người, được đến cục giáo dục làm phó cục trưởng, cũng thật là quá hời …

Bình Luận (0)
Comment