Thẩm Hoài dành riêng nửa ngày để tìm Cố Kim Chương, Cảnh Ba tâm sự, an ủi tâm tình của bọn họ.
Cảnh Ba vẫn còn ưu thế tuổi tác rất lớn, hơn nữa điều đến khu Thành Bắc, tuy không bì kịp Hà Phổ, nhưng cũng là một trong ba khu thuộc thành phố, rất nhiều người cho rằng là "vào thành phố", cũng coi như là một bước tiến nhỏ, tạo thành tích ở khu Thành Bắc hai ba năm, tương lai chưa chắc không có cơ hội được cất nhắc phân công.
Tâm tình của Cố Kim Chương khó trấn an hơn, ông ta qua hai năm nữa sẽ lùi về tuyến hai, con đường làm quan cũng không thể nói là có phát triển gì, khi gần già thì tìm một chỗ thoải mái một chút, điều kiện của Giang Yển thật sự là quá kém.
Cũng không chỉ đơn thuần là chuyện cá nhân ông ta, vợ ông ta còn nhỏ tuổi hơn ông ta, còn chưa đến năm mươi, lúc này là hiệu trưởng trường mẫu giáo, làm việc cũng không tệ, thu nhập cũng cao, cũng có thể làm luôn đến sáu mươi mới nghỉ hưu, hai người không xa nhau, thì phải theo ông ta điều đến Giang Yển, vậy tất cả mọi đãi ngộ đều phải giảm một mảng lớn.
Mà qua hai năm, nếu ông ta trực tiếp lui về tuyến hai ở Giang Yển, nếu phía thành phố không có vị trí thích hợp, ông ta có thể còn phải tiếp tục ở lại Giang Yển, tạm giữ chức ở Hội đồng nhân dân huyện, Mặt trận tổ quốc, vậy nửa đời sau của ông ta đều phải ở lại nơi nghèo khó đó rồi.
Ngoài ra, việc điều động công tác của ông ta, đều có ảnh hưởng đến tương lai thành gia lập nghiệp của con trai, con gái, nghĩ đến những chuyện này Cố Kim Chương cũng uất ức, Thẩm Hoài nói chuyện thành thật với nhau một phen chỉ có thể khiến tâm tình ông ta chuyển biến tốt một chút.
Cũng không ngờ Thẩm Hoài, Đào Kế Hưng nhìn thấy tâm tình ông ta buồn bực, công tác luân chuyển cán bộ cấp thôn xã trấn, vốn có thể giao cho người của Ban tổ chức Huyện ủy liên lạc với phía thành phố. Cố Kim Chương ngẫm nghĩ, vẫn đích thân cùng ngồi xe đến thành phố lo việc này với Cát Dật Phi chính thức kiêm nhiệm Trưởng ban Ban tổ chức Huyện ủy.
Trong lòng Cố Kim Chương cũng rõ ràng, lúc này ông ta buồn bực là chuyện ngu xuẩn nhất, tuổi của ông ta sắp đến hạn rồi, công việc ở Hà Phổ cũng sóng yên biển lặng, sức ảnh hưởng đừng nói là so với Thẩm Hoài, so với Đào Kế Hưng còn thua xa, thậm chí còn không bì kịp Triệu Thiên Minh mấy năm nay được Thẩm Hoài, Đào Kế Hưng cất nhắc phụ trách công tác Thường vụ chính phủ, do vậy ông ta cũng không có gì đáng giá với Trần Bảo Tề, Quách Thành Trạch. Nếu ông ta buồn bực, Thẩm Hoài thật sự một cước đạp văng ông ta, ông ta cũng không còn cách nào khác.
Tuy rằng trong lòng ông ta không thoải mái, nhưng kiên trì cần cù cố gắng làm tốt công tác cuối cùng ở Hà Phổ, cũng hi vọng Thẩm Hoài có thể nhìn thấy những thứ này, ngày tháng sau này còn dài, cho dù ông ta nghỉ hưu, thì việc thành gia lập nghiệp của con trai, con gái, vẫn phải trông cậy bọn Thẩm Hoài nhớ tình cũ.
Đổi lại là những cán bộ khác, trong lúc sắp rời khỏi địa phương, quá nửa sẽ có đủ mọi hạn chế, chính là để đề phòng trong lòng ông ta có ý định "vớ bở một phen" trước khi rời đi. Khi Thẩm Hoài, Đào Kế Hưng đến, vẫn tin tưởng giao cho ông ta chủ trì công tác nhân sự, để Cát Dật Phi hỗ trợ ông ta, trong lòng Cố Kim Chương cũng rõ ràng, Thẩm Hoài, Đào Kế Hưng vẫn chú ý đến tâm tình của ông ta.
Nếu đã như thế, Cố Kim Chương cũng hiểu, ông ta càng không thể buồn bực, càng phải làm tốt mọi chuyện trong tay hơn, làm đến mức cẩn thận tỉ mỉ, không chút sơ sót.
Luân chuyển cán bộ cấp thôn xã trấn, huyện Hà Phổ trực tiếp nhận ba mươi người, ngoài trừ "quan hệ" rõ ràng phải chiếu cố ra, hơn một nửa ứng viên còn lại là nghiên cứu một cách nghiêm túc, phải cố hết sức điều một số cán bộ có năng lực, hạt giống có khả năng bồi dưỡng qua đây, như thế mới có thể đẩy mạnh công tác của Hà Phổ.
Trước khi chính thức luân chuyển, hồ sơ tổ chức của những người này sẽ không chuyển tới huyện, Cố Kim Chương và Cát Dật Phi chỉ có thể dẫn theo người phụ trách Ban cán bộ tổ chức Huyện ủy, đến Ban tổ chức Thành ủy để nghiên cứu lý lịch của những người này, sau đó luân phiên phỏng vấn trò chuyện, tìm hiểu nhiều tình huống hơn.
Cố Kim Chương nhớ đến người mà Thẩm Hoài đích thân khoanh tròn, là cán sự Cục giáo dục thành phố, hơn nữa lần này Cục giáo dục thành phố có thể sẽ có bốn người luân chuyển đến huyện Hà Phổ, ông ta muốn đích thân đi đến Cục giáo dục thành phố một chuyến tìm hiểu xem sao.
Người này nếu đã do Thẩm Hoài đích thân điểm danh cần, trong lòng Cố Kim Chương nghĩ hoặc là có chỗ hơn người, hoặc là quan hệ không bình thường với Thẩm Hoài. Ông ta đích thân đi một chuyến, cũng có thể khiến các nơi cảm nhận được sự coi trọng của ông ta đối với "người này".
Cát Dật Phi cũng muốn nhìn thấy người mà Thẩm Hoài khoanh lại sớm nhất, rốt cuộc dáng vẻ thế nào. Nếu tiềm lực phát triển trong tương lai của người này ở Hà Phổ lớn, giống như bọn Vương Vệ Thành, Đới Tuyền, thì ông ta phải suy xét chuyện làm tốt quan hệ với người này, để tránh sau này ông ta bị cô lập ở đây.
Như vậy, Cố Kim Chương, Cát Dật Phi liền giao việc phỏng vấn trò chuyện những người khác cho đồng chí cán bộ và Phó trưởng ban Ban tổ chức Huyện ủy phụ trách, hai người họ cùng chạy đến Cục giáo dục Thành phố.
Cục giáo dục thành phố là tòa nhà cũ xây từ năm 70, lái xe vào trong viện, mặt bên nửa bên tòa nhà phủ đây dây thường xuân xanh mướt, bức tường quét vôi lộ ra bên ngoài bong tróc rất nhiều.
Đi vào trong tòa nhà, rõ ràng là đặc biệt âm u, tháng sáu mà khiến người ta lạnh toát, đầu cầu thang rải đầy gạch, nơi nơi đều là lỗ hổng.
Hai năm qua tài chính thành phố Đông Hoa thay đổi trên diện rộng, nhưng chủ yếu thể hiện ở hai nơi Đường Áp, Hà Phổ, tỉ lệ nộp lên không cao, dự chi tài chính cấp thành phố tuy tăng trưởng khoảng gấp đôi, nhưng vẫn chưa đến mức độ rộng rãi chi cho Cục giáo dục thành phố xây tòa nhà mới.
Trước khi đến đây, liên hệ với người bên phòng nhân sự, gõ cửa văn phòng đi vào, vẫn còn chưa chào hỏi, đã nhìn thấy bên trong có một gương mặt quen thuộc ngồi đó, trong lòng Cố Kim Chương liền trầm xuống.
Cát Dật Phi cũng lão luyện quan trường, nhìn thấy sắc mặt Cố Kim Chương trầm lại, thì biết trong số những người ngồi trong văn phòng kia có người không qua lại với Cố Kim Chương.
Quan hệ giữa Cát Dật Phi và phía thành phố không quen thuộc lắm, cũng không biết trong số những ngồi ngồi trong văn phòng nhân sự Cục giáo dục thành phố có ai là oan gia của Cố Kim Chương, lòng đang thầm suy đoán, thì thấy một người trung niên mặt rộng, đeo kính viền vàng đứng lên, cười ha ha qua nghênh đón:
- Bí thư Cố lần này thăng chức rồi, đến Cục giáo dục thành phố liên hệ công tác, sao cũng không nói một tiếng với đồng nghiệp cũ hả? Lẽ nào sợ tôi keo kiệt đến mức không mời được bữa cơm chiều?
Nhìn gân xanh trên trán Cố Kim Chương giật giật, trong lòng Cát Dật Phi nghĩ người này có bao nhiêu thù hận với Cố Kim Chương hả, vừa lên thì đâm ngay chỗ đau của ông ta?
Cát Dật Phi bất động thanh sắc tiến qua, bắt tay người trong văn phòng, giới thiệu sơ qua, mới biết người này là Phó bí thư tổ đảng Cục giáo dục thành phố, Phó bí thư thường vụ Dư Anh Kiện.
Cát Dật Phi biết Cố Kim Chương từng công tác mấy năm ở Ủy ban giáo dục thành phố, sau đó mới điều đến huyện khu, từng bước từng bước đi đến vị trí hôm nay, nghĩ bụng Dư Anh Kiện này đại khái là kẻ thù cũ mà Cố Kim Chương kết phải khi công tác ở Ủy ban giáo dục thành phố.
Hơn nữa Dư Anh Kiện sáp tới đâm ngay chỗ đau, xem ra mối thù giữa ông ta và Cố Kim Chương cũng không cạn nha.
Trong lòng Cát Dật Phi cũng khẽ than: nếu Cố Kim Chương còn tiếp tục ở lại Hà Phổ đảm nhiệm Phó Bí thư, vậy giá trị dĩ nhiên là phải cao hơn Phó Cục trưởng, Phó Bí thư tổ đảng Cục giáo dục thành phố một bậc rồi, nhưng điều đến Giang Yển làm Phó Bí thư, so sánh ra lại kém đi.
Trong quan trường chính là hiện thực và tàn khốc như thế, cho dù kém một chút như thế, người ta cũng sẽ đạp lên mặt mũi cười nhạo. Cát Dật Phi làm quan nửa đời người, rõ ràng những chuyện này nhất.
Trong lòng Cố Kim Chương khó chịu đến cực điểm, nhưng kiềm chế nhiều năm giúp ông ta nhẫn nạo, cười nói: - Tôi đương nhiên biết lão Dư ông sẽ không keo kiệt không mời một bữa cơm. Bàn xong công việc, tôi và Trưởng ban Cát còn phải chạy về huyện, công việc phía huyện không thể nhàn nhã như ở thành phố được.
- Bí thư Cố thật sự là tận tâm với Hà Phổ nha, đã thăng chức rồi, còn không quên đào đi nhân tài chỗ Cục chúng tôi cho huyện Hà Phổ. Dư Anh Kiện sẽ không vì Cố Kim Chương nhượng bộ mà tha cho cơ hội phản kích đợi hơn mười năm mới có, trong ngữ khí còn mang đao thương tiếp tục đâm về phía Cố Kim Chương: - Bí thư Cố ông nói xem, lần này muốn đào ai từ chỗ Cục của chúng tôi đây?
Cát Dật Phi sợ Cố Kim Chương bị kích thích đến trở mặt chạy lấy người, chủ động chào hỏi Dư Anh Kiện và nhân viên công tác phòng nhân sự Cục giáo dục thành phố, bàn với bọn họ mục đích chuyến thăm lần này.
- Hệ thống giáo dục trước nay là nơi nhân tài tập trung, lần này Cục giáo dục thành phố có bốn cán bộ có ý muốn đến huyện Hà Phổ công tác, tôi và Bí thư Cố đại diện chính quyền huyện Huyện ủy Hà Phổ sang đây tìm các vị tìm hiểu tình hình, nếu thích hợp, chúng tôi hi vọng bàn bạc với các vị một lần
Người Dư Anh Kiện nhằm vào là Cố Kim Chương, nhưng sẽ không vô duyên vô cớ đắc tội Cát Dật Phi.
Còn nữa, ông ta cũng không rõ sâu cạn của Cát Dật Phi, từ Bí thư Đảng ủy trấn Thành Quan huyện Hà Phổ bổ nhiệm làm Trưởng ban tổ chức Huyện ủy, cho dù là thành viên bộ máy thường vụ, thì giá trị của cái sau rõ ràng là cao hơn rất nhiều nha.
Cố Kim Chương có hận cũ với ông ta, lại xuống dốc, ông ta dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tự cười nhạo, Cát Dật Phi vẫn cần phải tôn trọng, khách sáo nói:
- Huyện Hà Phổ trước mắt công tác xây dựng kinh tế toàn thành phố hết sức nặng nề, bốn đồng chí này đều là cán bộ cốt cán của Cục chúng tôi, nếu không phải vì ủng hộ việc xây dựng huyện Hà Phổ, chúng ta thật sự không nỡ thả người nha, đã gọi người sang rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể trò chuyện với Trưởng ban Cát, Bí thư Cố.
Bốn người có ý đến Hà Phổ luân chuyển của Cục giáo dục thành phố, ngoài trừ người mà Thẩm Hoài khoanh tròn, ba người còn lại, hai cấp tổ, một phó phòng. Điểm này cũng khiến Cố Kim Chương, Cát Dật Phi khó xử lý nhất.
Cán bộ của Cục giáo dục thành phố đến Hà Phổ luân chuyển, tốt nhất cũng phải sắp xếp vào hệ thống giáo dục, nhưng Cục giáo dục huyện rõ ràng không thể nhượng ra hai vị trí Phí Cục trưởng, Thẩm Hoài đã khoanh tròn một người, cán bộ luân chuyển cấp Phó phòng của Cục giáo dục thành phố còn lại, tốt nhất là bất động thanh sắc thoái thác, để những huyện khu khác tiếp nhận.
Trò chuyện với ba người trước đó rất nhanh đã xong, đợi gọi nốt người mà Thẩm Hoài khoanh tròn sang, trong lòng Cát Dật Phi lập tức có hơi thất vọng.
Tướng mạo đối phương thật sự là quá xấu xí, trên hồ sơ viết ông ta chỉ khoảng bốn mươi sáu tuổi, nhưng mặt vừa nhỏ vừa ốm, rất nhiều nếp nhăn, nhìn giống một ông cụ non năm mươi mấy, khi đi vào, dáng người cũng có chút còng.
Cố Kim Chương làm công tác tổ chức nhân sự nhiều năm, nhìn người dĩ nhiên sẽ không nhìn dáng vẻ có đẹp hay không, có anh tuấn hay không, chủ yếu là coi tinh thần của đối phương, mang người này về làm Phó Cục trưởng cục giáo dục, chí ít cũng phải coi đối phương có tiềm lực gánh được cái dáng Phó Cục trưởng hay không mới được. Giống như Thẩm Hoài đến Hà Phổ, cất nhắc Vương Vệ Thành, Đới Tuyền, Tống Hiểu Quân, mọi mặt đều đã cân nhắc, đều vô cùng ưu tú, Cố Kim Chương cũng tự nhận có mấy phần ánh mắt nhìn người, có thể khẳng định người trước mặt này không đến được cấp bậc như Vương Vệ Thành, Tống Hiểu Quân.
Tuy rằng cuộc trò chuyện tiếp đó vẫn đang nói về các mặt năng lực chuyên môn cũng tăng thêm không ít điểm cho người này, nhưng cũng không đạt đến kỳ vọng lý tưởng của Cố Kim Chương, Cát Dật Phi trước khi qua đây, có điều nếu đã là người chính miệng Thẩm Hoài chọn, Cố Kim Chương, Cát Dật Phi dĩ nhiên sẽ cực lực phối hợp.
Đương nhiên, vẻ khác lạ khi Cố Kim Chương, Cát Dật Phi coi trọng chuyện tìm cán sự văn phòng Triệu Quốc Giang bàn việc, cũng bị Dư Anh Kiện nhìn thấy trong mắt.
Vốn dĩ Cố Kim Chương và Cát Dật Phi đồng thời sang đây phỏng vấn, Dư Anh Kiện liền cảm thấy vô cùng khác thường: phía Cục giáo dục thành phố có thêm nhân tài đi chăng nữa, cũng không đến mức cần phải hai thành viên ban thường vụ huyện Hà Phổ đồng thời sang đây tìm người nói chuyện, trừ phi bọn họ sang đây xem mặt ứng viên đặc biệt, hơn nữa người chỉ định ứng viên này sau lưng chắc chắn có phân lượng rất nặng, nặng đến mức khiến Cố Kim Chương và Cát Dậy Phi cam tâm tình nguyện đồng thời chạy sang đây.
Dư Anh Kiện hồ nghi đánh giá Triệu Quốc Giang tướng mạo xấu xí, không có tăm tiếng gì trong cục này, cười hỏi Cố Kim Chương:
- Bí thư Cố, ông và Trưởng ban Cát sang đây, có phải là có nhiệm vụ quan trọng gì không hả? Chúng ta là đồng nghiệp cũ mấy chục năm, ông đã thăng chức đến Giang Yển, nếu có tin tức tốt gì, cũng đừng quên chia sẻ với anh em nha?
Dư Anh Kiện hôm nay mấy phen khiêu khích, Cố Kim Chương rất phiền cái miệng của ông ta, trực tiếp hỏi Triệu Quốc Giang trước mặt: - Lão Triệu à, lúc trước ông từng gặp mặt Huyện trưởng Thẩm của huyện chúng ta chưa? Cố Kim Chương liếc nhìn Dư Anh Kiện, trực tiếp làm rõ Triệu Quốc Giang tướng mạo xấu xí trước mặt này chính là người mà Thẩm Hoài chọn, ông ta muốn nhìn xem Dư Anh Kiện có cách nghĩ thế nào về chuyện này.