Hôm sau Thẩm Hoài đến huyện, văn phòng Cố Kim Chương gọi điện sang, bảo anh qua nghiên cứu vấn đề danh sách luân chuyển cán bộ cấp xã trấn.
Luân chuyển cán bộ cấp huyện, huyện khu căn bản không nhúng tay vào được, luân chuyển các nơi cán bộ cấp xã khoa và cấp tổ lại do huyện khu và ban tổ chức thị ủy điều động tiến hành, tôn trọng ý kiến cá nhân, cũng suy xét đến danh sách chấp nhận của huyện khu. Rất nhiều chuyện phải quyết định trong mấy ngày nay, để trong hội nghị Ủy viên toàn đảng thành phố vào hạ tuần tháng sáu có thể hoàn thành đại thể công tác luân chuyển cán bộ của năm nay.
Huyện Hà Phổ sẽ có xã thôn và tổ nào tham gia luân chuyển, phía huyện từ sớm đã thông qua nhiều phương thức như tự mình đề cử, nhân dân tuyển chọn và tổ chức khảo sát để xác định, nhưng sẽ có cán bộ luân chuyển nào sang, Thẩm Hoài còn chưa xem danh sách, qua luân chuyển sẽ sắp xếp chức vụ cụ thể gì, phía huyện lại càng không có cách nào tiến hành thảo luận.
Thẩm Hoài cũng muốn những chuyện này nhanh chóng làm cho xong. Nếu trong số những cán bộ luân chuyển đến, có "đơn vị liên quan" nào đến Đào Kế Hưng, Cố Kim Chương, thì vẫn phải xác định trước khi bọn họ chưa đi.
Thẩm Hoài cầm sổ ra khỏi văn phòng, nhìn thấy Đỗ Kiến thì gọi anh ta cùng đi nghiên cứu.
Đỗ Kiến còn chưa vào Ban Ủy viên thường vụ chính thức, nhưng quyền biểu quyết hội nghị thôi, dự thính các hội nghị thì không có vấn đề gì. Hơn nữa vấn đề nhân sự cán bộ phức tạp, Thẩm Hoài còn phải tham khảo ý kiến của Đỗ Kiến.
Trên hành lang, khi sắp đến văn phòng của Cố Kim Chương, Đỗ Kiến nhỏ giọng nói với Thẩm Hoài: - Hôm qua tôi nhìn thấy Bí thư Cố, thấy tâm tình của ông ấy hình như không vui lắm
Thẩm Hoài hơi sửng sốt, liếc mắt nhìn Đỗ Kiến, cũng biết Đỗ Kiến không phải đang nói xấu sau lưng Cố Kim Chương, trong lòng nghĩ hẳn là tin tức Cố Kim Chương tham gia luân chuyển cán bộ cấp huyện sở đã truyền ra ngoài bằng con đường khác rồi.
Đỗ Kiến hẳn là đã chú ý đến sự thay đổi này, mới nhắc nhở anh trước khi vào văn phòng của Cố Kim Chương.
Thẩm Hoài vốn định hôm nay tìm cơ hội nói với Cố Kim Chương việc này, nhưng không ngờ tốc độ loan tin của một số người còn nhanh hơn cả trong tưởng tượng của anh nữa, làm vậy chắc chắn là muốn để anh bị động! Nghĩ đến đám người Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn, bản lĩnh xây dựng kinh tế không thể nói là mạnh, chơi âm mưu quỷ kế lại là cao thủ hạng nhất, anh lại cứ khăng khăng dây dưa với những người này nữa, nghĩ mà khiến người ta thở dài.
Thẩm Hoài nhắm mắt lại ngẫm nghĩ hai giây, cũng chỉ có thể thở nhẹ một tiếng, nếu trong lòng Cố Kim Chương, Cảnh Ba có gì đó không vui, từ đó không giải được khúc mắc, anh cũng không còn cách nào khác.
Thẩm Hoài và Đỗ Kiến đẩy cửa tiến vào phòng làm việc của Cố Kim Chương. Đào Kế Hưng lại đi trước bọn họ cầm ly trà tiến vào, Cảnh Ba cũng ngồi trong văn phòng của Cố Kim Chương.
Việc ngày hôm nay, các Bí thư gặp mặt nghiên cứu một chút thì được rồi, không cần chính thức mở cuộc họp thường vụ chính thức để thảo luận. Trên danh nghĩa, phía huyện chỉ đưa ý kiến tham khảo, cuối cùng vẫn do Ban tổ chức Thành ủy quyết định. Nếu Cảnh Ba đã có mặt, vậy thì tham gia một chút; những Ủy viên khác đều có việc trong tay, cũng không cần phải thông báo về họp.
Nhìn Thẩm Hoài và Đỗ Kiến đi vào, Cố Kim Chương cười khà khà đứng lên, dọn ghế cho hai người họ.
Thẩm Hoài cũng không thể nào nhìn ra chỗ không vui trên mặt Cố Kim Chương và Cảnh Ba. Có những chuyện không vui có thể vô ý lộ ra sau lưng, không ai lại ngốc đến nỗi bày rõ ra trên mặt khi gặp nhau. Lòng người cách lớp da mặt, Thẩm Hoài có giỏi quan sát lòng người hơn nữa cũng không thể thật sự nhìn thấy lòng người được.
Thẩm Hoài ngồi xuống, cười nói: - Những huyện khu và sở thành phố đều đã có danh sách cán bộ luân chuyển, đại khái đều tập hợp đến Ban tổ chức Thành ủy rồi đúng không? Huyện chúng ta muốn tranh giành nhân tài nào đó, chuyện này phải do Bí thư Đào, Bí thư Cố các vị làm chủ nha. Sau khi chúng ta đến Đông Hoa thì ở không nhiều chỗ lắm, chỉ quen thuộc với cán bộ của hai ba địa phương, những nơi khác đều mờ mịt.
Trước đó Đào Kế Hưng đã nghiên cứu thảo luận đầy đủ vấn đề trấn Thành Quan với Thẩm Hoài, biết sau này Thẩm Hoài còn phải tiếp tục tôn trọng ý kiến của ông ta, không cần lo lắng người đi trà lạnh gì gì đó. Lúc này nghe Thẩm Hoài nói thế, cũng đoán được anh cố ý nói cho Cố Kim Chương nghe, sẽ không bóc lột cả quyền tham gia điều chỉnh cán bộ cấp thấp của Hà Phổ lần cuối cùng của ông ta trước khi ông ta đi.
Những câu này, tương đương bày tỏ nói cho Cố Kim Chương biết nếu có ai muốn chiếu cố, thì không phải là vấn đề lớn.
Có điều cứ như thế, Đào Kế Hưng cũng hiểu, Thẩm Hoài sẽ không tranh giành cái gì với Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn khi Cố Kim Chương và Cảnh Ba được bổ nhiệm.
Đào Kế Hưng nhìn Cố Kim Chương, Cảnh Ba. Cố Kim Chương cười hì hì, sắc mặt không thay đổi, nhưng ánh mắt Cảnh Ba theo bản năng lại né tránh.
Trong lòng Đào Kế Hưng khẽ thở dài, Cảnh Ba là do một tay ông ta cất nhắc lên, lần này điều đến khu thành bắc làm Ủy viên thường vụ, Trưởng ban Tuyên giáo, trì hoãn năm ba năm, cơ hội đảm nhiệm nhân vật số một huyện khu tiếp đó tiện đà là Phó thị trưởng trước khi nghỉ hưu sẽ cực kỳ bé nhỏ, biết trong lòng anh ta không cam tâm đến thế nào.
Thẩm Hoài ngồi xuống, cố gắng không quan sát phản ứng của Cố Kim Chương và Cảnh Ba, anh có thể hiểu cảm xúc của bọn họ, không muốn kích thích tâm tình của bọn họ nữa.
- Lần luân chuyển cán bộ này, phía thành phố rất coi trọng suy xét ý kiến cá nhân của cán bộ luân chuyển. Cố Kim Chương cười khanh khách nói: - Huyện Hà Phổ chúng ta có sức hấp dẫn lớn, cán bộ cấp thấp cấp trung của những huyện khu khác tham gia luân chuyển, rất nhiều người đều muốn lựa chọn Hà Phổ. Phía tỉnh cũng chỉ có thể quyết định, bảo chúng ta chọn trước, chọn xong còn lại sẽ để cho những huyện khu khác chọn. Chuyện này cũng coi như là khẳng định lớn nhất đối với thành tích công tác năm gần đây của Hà PhổĐây là danh sách cán bộ có ý luân chuyển đến Hà Phổ.
Lần luân chuyển cán bộ cấp xã trấn này, tổng số người suýt soát ba bốn trăm người, đại đa số đều là Phó xã và trấn.
Không có nơi nào hoặc là lãnh đạo nào lại chủ động chịu đưa những phần tử cốt cán có năng lực, có bản lĩnh, biết hầu hạ người ra để luân chuyển, cũng không có mấy cán bộ cấp trung nắm thực quyền ở địa phương thật sự chịu chủ động luân chuyển đến những huyện khu không quen thuộc để làm lại từ đầu.
Một là thành phố định ra tỷ lệ rồi, hai là cho dù chỗ có tốt hơn nữa cũng có rất nhiều cán bộ buồn bực thất bại ở địa phương, hy vọng có thể đổi hoàn cảnh phát triển hoàn toàn mới, cho nên nhiều cán bộ cấp xã trấn toàn thành phố mới tụ tập được quy mô gần hai trăm cán bộ đúng kỳ hạn như thế, cũng không phải là chuyện khó khăn gì, cũng không cần lo lắng trong đó toàn bộ đều là hàng thừa bị những địa phương khác đá ra.
Thẩm Hoài nhận lấy danh sách Cố Kim Chương đưa tới, nhìn những tờ giấy viết chi chít rậm rạp, đều là tên người và lý lịch trích lượng tương đối, cười nói: - Đến thật nhiều nha.
- Điều kiện Hà Phổ tốt, cho dù cấp bậc kém một chút, vẫn có vô số người muốn đều đến Hà Phổ, cán bộ cấp xã trấn hi vọng đổi hoàn cảnh phát triển mới, dĩ nhiên là nhìn chằm chằm vào những nơi phát triển như Hà Phổ, Đường Áp, hoặc những nơi thấp hơn như Tân Tân, Tây Thành, hoặc là từ những huyện hẻo lánh điều đến khu Thành Bắc, cũng là lựa chọn cực tốt. Cho nên khi tổ chức thành ủy quyết định danh sách cuối cùng, năm huyện khu Hà Phổ, Đường Áp, Tây Thành, Tân Tân, Bắc Thành sẽ xếp trước những huyện khu khác.
Cố Kim Chương nói qua một lượt tình hình đại khái cho Thẩm Hoài nghe, lại cười cảm khái nói: - Người hướng về nơi cao, nước chảy xuống chỗ thấp, là thường tình con người nha.
Trong lòng Thẩm Hoài cười bất đắc dĩ: Hà Phổ, Giang Yển, bên nào cao bên nào thấp, không nói tự biết nha!
Đừng nói cán bộ cấp huyện sở muốn tranh nhau đến Hà Phổ, ý nguyện của cán bộ cấp xã và trấn cũng mạnh mẽ như thế, cũng không khó lý giải nha.
Tiền lương chính thức của huyện Hà Phổ không cao, nhưng tiền thưởng và phúc lợi lễ tết thỉnh thoảng phát ra, ít cũng một hai vạn, nhiều thì bốn năm vạn, cán bộ bình thường không tham không vớ bở cũng có thu nhập năm ba vạn, mà Giang Yển nghèo nhất, bên đó ngày lễ tết thì cho cán bộ mấy cân thịt lạp, mấy bình rượu Kim Hồ, phát một hai bao gạo, giữa hai huyện có thể so sao?
Mà những mảnh đất mày xám hoặc màu đen khác, tài chính một năm của những huyện như Giang Yển cũng có sáu mươi triệu đến một trăm triệu, đều không có được mấy xí nghiệp có quy mô, lượng công trình mà chính phủ thôn khoa và huyện trực tiếp phát thầu cũng có hai ba mươi triệu, làm sao so với huyện Hà Phổ quy mô xây dựng là ba bốn tỷ chứ?
Không chỉ cán bộ cơ quan tranh nhau muốn điều đến Hà Phổ, nhân viên các đơn vị sự nghiệp như trường học, bệnh viện cũng trăm phương nghìn kế nhờ đủ quan hệ để tìm đường, muốn điều đến huyện Hà Phổ công tác, nói cho cùng vẫn là sau khu huyện Hà Phổ có tài chính đầy đủ thì đối với những khoản chi cho đơn vị sự nghiệp cũng cao đến khiến người ta thèm khát.
Mặt này cũng không phải nói là tham lam bao nhiêu, chủ yếu hơn vẫn là "người hướng lên cao, nước chảy chỗ thấp", cùng một đơn vị vì mấy chục đồng tiền lương mà suýt chút có thể tranh nhau sứt đầu mẻ trán, thu nhập công chức giáo dục bình thường của huyện Hà Phổ cao gấp hai ba lần huyện khác, sao có thể không hấp dẫn người khác chứ?
Như thế cũng có thể tưởng tượng được, Cố Kim Chương từ Hà Phổ "điều đến" Giang Yển làm Phó Bí thư, trong lòng sẽ hụt hẫng thế nào.
Thẩm Hoài cũng không làm phức tạp cán bộ cơ sở của những huyện khu khác, anh cũng không có quan hệ nhân sự phức tạp rối rắm ở Đông Hoa, ngoài trừ bổ nhiệm và điều động lớn ra, có người chạy đến tận cửa, điều động cán bộ bình thường rất ít khu trực tiếp tìm đến anh. Lần này, Thẩm Hoài cũng dự định không nhúng tay vào, cho dù Cố Kim Chương muốn "lạm quyền", anh cũng định mắt nhắm mắt mở.
Cố Kim Chương đưa cho anh mấy tờ giấy, Thẩm Hoài nhanh chóng nhìn rồi muốn trả tài liệu cho Cố Kim Chương, khi bảo bọn họ phát biểu ý kiến, trong lúc vô ý nhìn thấy một cái tên quen thuộc trên danh sách, thì trực tiếp rút bút ra, khoanh tròn cái tên đó lại, nói: - Cục giáo dục không phải nói thiếu Phó Cục trưởng sao, có thể tranh thủ cho người này đến huyện Hà Phổ công tác không? Những người khác, tôi không có ý kiến, cũng không phải quen thuộc lắm, vẫn là Bí thư Cố và lão Cảnh phát biểu ý kiến đi
Lần luân chuyển cán bộ cấp thấp cấp trung này, huyện Hà Phổ đại khái sẽ tiếp nhận hai mươi cán bộ cấp xã trấn, Thẩm Hoài khoanh một người, không phải nhiều lắm, mà là quá ít. Cố Kim Chương, Cảnh Ba cho dù cảm xúc không vui, nhưng cũng có thể cảm nhận được dụng tâm của anh.
Có điều Cố Kim Chương cũng rất tò mò người mà Thẩm Hoài khoanh lại này rốt cuộc là ai, ông ta chú ý đến khi Đỗ Kiến giúp chuyển tài liệu, nhìn thấy cái tên được khoanh trên giấy, phản ứng có chút kỳ lạ. Cố Kim Chương nghĩ bụng, là ai khiến Đỗ Kiến kinh ngạc như thế?
Nhận lấy danh sách, Cố Kim Chương cũng ngoài ý muốn, người mà Thẩm Hoài khoanh là một cán sự của Cục giáo dục thành phố, đã sắp năm mươi tuổi rồi, vẫn chỉ là nhân viên bình thường, trước đó từng làm hiệu trưởng tiểu học phố Thị Tam Lý, lý lịch thật sự rất bình thường, không nhìn ra có gì đặc biệt.
Cố Kim Chương thật sự không rõ, người này rốt cuộc có quan hệ gì với Thẩm Hoài, hoặc là đi cửa nào mà tìm được Thẩm Hoài, đến mức Thẩm Hoài trực tiếp đề danh để ông ta đảm nhiệm Phó Cục trưởng Cục giáo dục huyện.
Có điều rất nhiều chuyện cũng rất khó nói, bọn Vương Vệ Thành, Vương Tế Thắng, Tống Hiểu Quân trước khi được Thẩm Hoài dùng, lý lịch còn tệ hơn cả người này, cuối cùng không nghi ngờ gì đã chứng minh được năng lực của họ, các mặt như ngộ tính đều có chỗ hơn người. Trong lòng Cố Kim Chương nghĩ, chuyện cán sự Cục giáo dục thành phố này hẳn cũng có sở trường mới khiến Thẩm Hoài nhìn trúng?