Thẩm Hoài vừa lên xe, Chu Dụ đã gửi tin nhắn sang:
- Vẫn còn ở thành phố af?
Thẩm Hoài quay đầu lại, nói với Đỗ Kiến ngồi phía sau:
- Tôi còn có chút việc trong thành phố, anh và Tiểu Tư về huyện trước đi.
Nhìn Thẩm Hoài muốn xuống xe, Đỗ Kiến vội nói:
- Tôi và Tiểu Tư thuê xe về.
Cũng không hỏi Thẩm Hoài có chuyện gì, anh ta bảo tài xế đỗ xe con bên lề, kéo Tiểu Tư vội vàng xuống xe, để xe con cho Thẩm Hoài dùng.
Thẩm Hoài đánh tay lái ra khỏi Hội đồng nhân dân thành phố, dừng xe bên đường xem lại tin nhắn của Chu Dụ:
- Vừa mới bàn xong với lão Dương, em đang ở đâu?
Chu Du nhắn lại hai chữ đơn giản:
- Chợ tây.
Từ Hội đồng nhân dân thành phố đánh xe qua hai con đường chính là phố chợ tây.
Đây là con đường nhỏ hẹp nằm giữa hai khu dân cư, hai bên đường trồng đầy ngô đồng Pháp cao lớn, tháng sáu bóng câu xum xuê, hai hàng ngô đồng vươn cành lá rậm rạp che kín cả con đường nhỏ, con đường nhựa gồ gà gồ ghề, hai bên đường đều là cửa hàng mặt tiền cải tạo từ nhà trệt gara, có rất nhiều cửa hàng nữ trang nhỏ.
Thẩm Hoài lái xe chậm rãi men theo con đường nhỏ, nhìn thấy Chu Dụ xách túi đi ra khỏi một cửa hàng nhỏ trang hoàng tinh tế phía trước.
Chu Dụ không ngờ Thẩm Hoài lại qua đây nhanh như thế, vẫn còn đang nhìn ngó đầu đường, lại không chú ý Thẩm Hoài ngồi trong chiếc xe sắp lái qua.
Hai bậc thang trước cửa hàng nhỏ, Chu Dụ đứng ở bậc trên, sau khi Thẩm Hoài lái đến gần, chỉ có thể nhìn thấy váy dài màu cà phê đậm và giày cao gót màu da của cô,thân hình cao gầy và phần hông khá đầy đặn, làm nổi bật vòng eo tinh tế. Trong nước có rất nhiều cô gái khi đến tuổi ba mươi bốn ba mươi lăm, cho dù bảo dưỡng tốt,gương mặt xinh đẹp vẫn còn có thể giữ được vẻ mềm mại dịu dàng, không có bất cứ nếp nhăn gì, nhưng thân hình của rất nhiều người ít nhiều cũng có chút xuống dốc. Phụ nữ mà giữ được thân hình như Chu Dụ, vòng eo mềm mại có thể cảm nhận được tính đàn hồi đầy đủ như thế rất ít, cô có được thân hình như vậy là do tập thể dục giữ dáng trường kỳ.
Mà so với vòng eo mềm mai kia, chỗ càng thu hút người khác của Chu Dụ lại là bờ mông đầy đặn bao phủ trong chiếc váy dài màu cà phê đậm. Thẩm Hoài ngồi trong xe,gần như có thể tưởng tượng được khi chiếc váy dài màu cà phê kia tụt đến đầu gối, bờ mông trắng tuyết đầy đặn no căng giống như quả đào mật vậy, không kiềm lòng được mà muốn liếm đôi môi khô khốc của mình.
Thẩm Hoài dừng xe, hạ cửa kính xe xuống, để Chu Dụ nhìn thấy mặt anh.
Chu Dụ bước xuống thang, đi gần lại, nói:
- Nhanh vậy đã đến, tôi còn nhìn ngoài đầu đường xem anh đã qua chưa nữa?
Chu Dụ mặc chiếc áo sơ mi lụa trắng, cô ghé vào cửa kính xe, bộ ngực cao ngất áp lên cửa sổ xe, có cảm giác sắp tràn ra ngoài. Gương mặt trắng nõn của cô sáp tới, trên sống mũi thanh tú của cô còn có cặp kính mát mà trà, nhìn có vẻ vô cùng thời thượng.
Thẩm Hoài đưa tay qua, tháo cặp kính mát trên mặt cô xuống, nhìn đôi mắt to xinh đẹp của cô, nói:
- Bàn chuyện với Bí thư Dương xong, đang muốn tìm em đây. Em biết hôm nay tôi phải đến thành phố, em rảnh sao không nói trước với tôi một tiếng?
- Thử thách anh chứ sao. Nếu anh về Hà Phổ, hoặc là có hẹn trước với ai khác rồi, bản thân tôi dạo phố một mình cũng rất vui vẻ nha…
Chu Du cười nói tự nhiên, mở cửa xe ngồi vào.
Thẩm Hoài cười nói:
- Thử thách cái gì hả, phía huyện không có chuyện gì phải trở về, tôi còn có thể có hẹn với ai chứ?
- Đàn ông các anh thật là tuyệt tình, mặc quần vào thì không nhận người rồi.
Đôi mắt trong veo của Chu Dụ nhìn Thẩm Hoài hỏi:
- Trần Đan, Thành Di không ở Đông Hoa, nhưng có muốn tôi gọi Đại Ny qua đây đối chất không?
Chu Dụ nhắc đến chuyện này, Thẩm Hoài không còn gì để nói, đưa tay xoa gương mặt phấn son của cô, kéo tay cô qua ấn lên ngực mình:
- Được, em đào trái tim tôi ra nhìn thì biết ngay.
- Đào trái tim anh ra thì có ích gì.
Chu Dụ liếc nhìn đũng quần Thẩm Hoài, cười nói:
- Chỉ muốn cắt một thứ trên người anh xuống, cắt cái thứ có tác dụng nhất…
- Vậy em cắt đi.
Thẩm Hoài kéo tay Chu Dụ ấn xuống dưới.
- Anh lưu manh, cũng không nhìn xem đây là đâu!
Ngồi trong xe nói chuyện, không sợ người đi đường bên ngoài có thể nhìn thấy, nhưng Chu Dụ ngồi trong xe lại không dám làm bậy. Cửa sổ xe hai bên tuy dán màng,nhưng người đi đường đi qua từ con đường nhỏ đối diện có thể nhìn thấy tình hình trong xe qua cửa kính trước xe. Chu Dụ không dám liếc mắt đưa tình với Thẩm Hoài trên đường, rụt tay lại, do dự một lát, nhưng lại nhanh chóng nhéo một nơi nào đó.
- Buổi chiều hẹn Đại Ny đi dạo phố, vốn không muốn tìm anh, gần tới giờ Đại Ny lại có chuyện không đến được, liền nghĩ hẹn gặp anh cũng không tệ.
Chu Dụ lúc này mới nói tới nguyên nhân sát giờ mới gửi tin nhắn cho Thẩm Hoài, thấy đôi mắt Thẩm Hoài có chút lấp lóe, lại cười nói:
- Anh xem anh đi, không thể nghĩ người khác tốt một chút sao? Tôi phát bệnh gì mà dò xét xem cô ấy lỡ hẹn là ở chung với anh chứ? Tự cho là đúng, không ai coi trọng anh như thế đâu…
- Chính thế, tổn thương tự tôn.
Thẩm Hoài vờ đáng thương nói, đánh xe chậm rãi chạy ra khỏi phố chợ tây, dừng lại một góc trong khu công viên nói chuyện.
Góc công viên có mấy ông lão về hưu đang đánh cờ, Thẩm Hoài và Chu Dụ cũng không có cách nào buông thả làm một số chuyện, hạ thấp ghế nằm xuống, bàn chuyện điều chỉnh nhân sự phía thành phố và huyện khu gần đây.
- Không còn cách nào, miếng bánh ngọt Đông Hoa này làm ra, ai mà không muốn sáp lại cắn một miếng, rất bình thường.
Chu Dụ nghe Thẩm Hoài nói những chuyện này, cũng hiểu chỗ khó của anh, nói:
- Sau này quan viên bản địa được đề bạt lên sẽ ngày càng khó, cách tốt nhất vẫn là ra ngoài…ví dụ như nói ba của Đại Ny, nếu anh thật sự muốn đẩy ông ấy đến Đông Hoa làm nhân vật số một số hai có thể sẽ hại ông ấy.
Thẩm Hoài ngẫm lại tao ngộ của Phó Bí thư ủy viên thường vụ Trần Minh Đức lúc trước và đủ mọi quỷ dị và âm mưu trong tối ngoài sáng chốn quan trường, cũng biến bây giờ tuy Chu Dụ không phải quen thuộc lắm với việc thăng dời chốn quan trường, nhưng thủy chung vẫn duy trì sự cảnh giác với môn đạo và hung hiểm trong đó.
Lại ví dụ như Cố Kim Chương, Cảnh Ba – bây giờ Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn quyết tâm muốn điều Cố Kim Chương, Cảnh Ba ra khỏi Hà Phổ, dọn vị trí cho người của Triệu hệ, nếu anh muốn đứng ra tranh giành gì đó cho Cố Kim Chương, Cảnh Ba, vậy thì những thủ đoạn mà đám người Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn không dám dùng với anh, dùng cho đám người Cố Kim Chương, Cảnh Ba sẽ không có cố kỵ gì lớn lắm.
Lúc còn Trần Minh Đức, Đông Hoa là cái bánh lớn thế nào, bây giờ Đông Hoa là cái bánh lớn thế nào chứ?
Chỉ là đạo lý này, Thẩm Hoài không có cách nào nói với Cố Kim Chương, Cảnh Ba. Liên can đến lợi ích của mình, tuyệt đại đa số thường không nhìn thấy hung hiểm, anh nói quá nhiều, hai người có thể ngược lại cho rằng anh mềm yếu, có thể còn có oán khí.
- Con đường sau này anh phải đi còn rất dài, bây giờ không cần phải chuyện gì cũng gánh trên vai mình.
Chu Dụ vươn tay vuốt ve gò má anh, đau lòng nói:
- Nhìn anh cả ngày mặt ủ mày chau, thật sự em cũng rất đau lòng…
Trong quan trường vĩnh viễn là “doanh trại bằng sắt, binh lính như nước”, cho dù là tầng cao nhất đang tranh đấu, cũng đều đang thỏa hiệp, cân bằng, có quy tắc tổ chức ở đó, mà bọn Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn chơi quy tắc hơn nửa đời người, Thẩm Hoài cũng biết trong tình huống không có sự ủng hộ mạnh mẽ của phía thành phố, phía tỉnh, anh còn hi vọng xa vời muốn nắm quyền chủ động điều động nhân sự trong tay, cũng có chút cưỡng cầu rồi.
- Dưa ép không ngọt.
Thẩm Hoài tự cười giễu.
- Có phải là kinh nghiệm tổng kết từ trên người của phụ nữ không?
Chu Dụ cười hỏi.
Chu Dụ nói mấy câu đưa tình ve vãn này, luôn có phong tình khác biệt. Thẩm Hoài đưa tay vào ngực cô, muốn mở nút nơi đó; Chu Dụ mở to mắt không cho.
Chiếc áo sơ mi lụa trắng cô mặt hơi xuyên thấu, có thể nhìn thấy thấp thoáng lờ mờ một chút màu thịt, nội y bên trong mà mở ra, nếu có người đi ngang trước xe, sẽ khiến người ta cảm giác bên trong ăn mặc không chỉnh tề.
Cuối cùng, Chu Dụ không lay chuyển được Thẩm Hoài, không cho anh tháo nút, mà lại kéo toàn bộ nội y lên trên, lộ ra hai bầu ngực trắng đầy đặn căng tròn, để Thẩm Hoài nắn trong tay.
Chu Dụ cũng đã lâu không ở cùng Thẩm Hoài, vừa sờ được hai cái, trong lòng nghĩ mà hoảng, cảm giác hơi ngứa ngứa tê dại phảng phất như toát ra từ linh hồn, khó lòng ức chế, bản thân gần như có thể cảm nhận được hơi thở ướt át bên dưới, không chịu được mà nắn đùi Thẩm Hoài, cắn vành tai mắng anh:
- Làm người ta nghĩ đến, anh muốn phụ trách thế nào?
Giọng nói lại quyến rũ nói không nên lên, nghe mà trái tim Thẩm Hoài như sắp rớt ra.
- Trên đường qua đây có nhà nghỉ…
Thẩm Hoài nói.
Chu Dụ trừng mắt nhìn Thẩm Hoài, hai người vụng trộm cũng cẩn thận dè dặt, làm sao dám ban ngày ban mặc cùng vào nhà nghỉ thuê phòng chứ? Tuy Thẩm Hoài, Chu Dụ đều không thích lộ mặt trước màn ảnh, nhưng một năm cũng có dăm ba lần có cơ hội lên tin tức, khó tránh khiến người ta nhận được mặt, vậy thì phiền phức.
Thẩm Hoài rút tay ra khỏi ngực Chu Dụ, đưa về phía quần cô. Chu Dụ do dự một chút, cuối cùng cũng không ngăn cản Thẩm Hoài, để Thẩm Hoài đưa tay xuống, lướt qua bụi cỏ thưa thớt lông, sờ thấy nơi khe suối nóng hổi, ẩm ướt, vừa mới chạm vào thì Chu Dụ lập tức mím chặt môi, trên mặt lộ vẻ xấu hổ khiến Thẩm Hoài mất hồn.
Mặc dù mới sờ da thịt bên ngoài, nhưng vừa cảm thấy ngón tay thon dài của Thẩm Hoài khẽ cào nơi cửa, Chu Dụ đã bị cào đến mức trái tim run rẩy, hơi thở loạn nhịp. Cô sợ ngón tay Thẩm Hoài còn muốn chui vào trong, cô chỉnh trang lại phần thân trên, bắt lấy cổ tay Thẩm Hoài, không kéo anh ra, cũng không để anh vào sâu hơn…
Tuy không mất hồn một cách triệt để, nhưng cứ thế một lát sau, cảm xúc khó khắc chế tận đáy lòng đã vơi đi không ít, hơi khôi phục lại thần trí, Chu Dụ qua cầu rút ván kéo ngón tay Thẩm Hoài ra, chỉnh trang lại quần áo.
Thẩm Hoài nhìn thấy nửa ngón tay phảng phất như dính dầu cải trong suốt, đặc biệt trong suốt, không chút cặn nào, thì cảm thấy phụ nữ nhân Chu Dụ, không cho cô ấy một lần thật đã, thật sự là giày vò mà.
- Anh có ghê tởm không?
Chu Du thấy Thẩm Hoài không nhanh chóng lau tay, còn giơ lên trước mắt nhìn ngắm, “xấu hổ” rút hai miếng khăn giấy bao ngón tay của anh lại.
- Hay là đến chỗ của anh?
Thẩm Hoài nói.
- Không.
Chu Dụ nói:
- Phụ nữ có hào phóng hơn nữa cũng có chút lòng dạ, em không muốn để ai biết sẽ hận em cả đời.
Thẩm Hoài tự cho có thể hiểu thấu lòng người, nhưng lại không hiểu bao nhiêu về lòng dạ phụ nữ, nghe Chu Dụ nói như thế thì biết sẽ sai đến mức nào. Anh cũng không rõ “giới hạn” mà Thành Di dành cho anh tới đâu.
Trong lòng Thẩm Hoài còn đang ngẫm xem tìm nơi nào để có thể ở cùng Chu Dụ mấy tiếng, thì Hùng Đại Ny đã gửi tin nhắn đến cho Chu Dụ.
Chu Dụ giơ di động lên cho Thẩm Hoài xem:
- Đại Nỵ hẹn em cùng ăn tối, anh không còn tác dụng gì nữa, có thể đi rồi…
- Không phải chứ, vừa nãy còn nói người ta mặc quần vào thì không nhận người mà?
Thẩm Hoài vờ đáng thương nói.
Chu Dụ ngượng ngùng liếc xéo Thẩm Hoài, ánh mắt ngập nước nhìn sang, hỏi:
- Bằng không anh đi ăn cơm cùng bọn em, dù sao em cũng không sao cả?
Thẩm Hoài trừng to hai mắt, thật sự không có dũng khí đồng thời đối diện với cả Chu Dụ và Đại Ny. Có điều trong lòng anh cũng rõ ràng, Chu Dụ và Đại Ny đều hoài nghi đối phương có một chân với anh, sao còn có thể vờ như không có chuyện gì cùng dạo phố ăn tối chứ?
Lòng dạ đàn bà, anh thật sự không thể hiểu thấu được.