Rời khỏi chỗ Ngu Thành Chấn, Thẩm Hoài lại đi tìm Dương Ngọc Quyền.
Dương Ngọc Quyền cũng hết cách về phương án luân chuyển cán bộ cấp huyện.
Luân chuyển cán bộ do Ban tổ chức Thành ủy đưa phương án, đề xuất nhân tuyển, cuối cùng đưa vào hội nghị thường ủy thành phố thảo luận thông qua. Các khâu chủ yếu đều có thể vòng qua bọn họ. Tháng trước Dương Ngọc Quyền chính thức từ nhiệm, đến Hội đồng thành phố đảm nhiệm Phó chủ nhiệm thường trực, văn phòng cũng dọn khỏi tòa nhà Thành ủy.
Phương án luân chuyển cán bộ cấp huyện lần này về mặt trình tự không có vấn đề gì cả, nếu không ai có thể đề xuất ý kiến phản đối ở hội nghị thường ủy, thì khó bị cản trở. Mà Quách Thành Trạch, Mạnh Kiến Thanh cho dù không trợ giúp, rất rõ ràng cũng sẽ ngồi nhìn Trần Bảo Tề hoàn thành kế hoạch này.
Cảm thụ của hai người Cố Kim Chương, Cảnh Ba chỉ là thứ yếu, một khi để càng nhiều người nhìn thấy Mai thép hệ không thể đưa ra bằng chứng nhất định cho liên minh về mặt lợi ích chính trị, thì sức ngựng tụ và sức ảnh hưởng của Mai thép hệ sẽ bị suy yếu ở một trình độ nhất định.
Thẩm Hoài xoa trán cười khổ, nhìn Trương Thác bưng trà đến, thì nói với Dương Ngọc Quyền:
- Lần này đến tìm anh, không có chuyện gì khác, anh thả Trương Thác cho tôi đi…
Trương Thác từ Bí thư khu ủy Đường Áp, làm chủ nhiệm ở Từ Bạn, rồi lại điều đến Bạn mặt trận thống nhất thành phố đảm nhiệm Phó chủ nhiệm, chủ nhiệm văn phòng,lần này dùng danh nghĩa “điều động tạm thời theo Dương Ngọc Quyền đến Hội đồng nhân dân thành phố.
Dương Ngọc Quyền cười nói:
- Anh thích thì dẫn đi, chikr sợ anh không tiếp nhận thôi, tôi không giữ người, giữ mãi cũng giữ thành thù.
Trương Thác cho dù biết là giả dối, vẫn nói:
- Tôi còn ước gì được ở lại bên cạnh Bí thư Dương công tác, có thể học được nhiều thứ.
- Học cũng phải dùng được.
Dương Ngọc Quyền cười nói:
- Không thể chỉ học không dùng, rèn luyện là quan trọng nhất.
Địa vị Hội đồng nhân dân mấy năm gần đây bị suy yếu, trở thành nơi quan viên dưỡng già, Trương Thác thật sự muốn chính thức điều đến Hội đồng nhân dân làm công tác hành chính, tiền đồ phát triển có hạn, bản thân anh cũng muốn điều đến huyện khu công tác, cho dù không có cách nào sải bước đến cương vị lãnh đạo cấp phó huyện, cũng hi vọng có thể có cơ sở tốt hơn.
Có điều, Trương Thác cũng không rõ lắm, sẽ sắp xếp chức vụ gì cho anh ở Hà Phổ.
Đỗ Kiến theo Thẩm Hoài qua đây gặp Dương Ngọc Quyền liếc mắt nhìn Trương Thác, trong lòng biết trong tay Thẩm Hoài còn thiếu người có thể dùng, đòi Trương Thác từ chỗ Dương Ngọc Quyền, nhất định là có nhiệm vụ quan trọng.
Ngẫm lại Trương Thác mới ba tư ba lăm tuổi, mới là đại biểu thế hệ mới trên quan trường của Mai thép hệ với Hoàng Tân Lương, Vương Vệ Thành, Tống Hiểu Quân,ngẫm lại cũng khiến người ta ngưỡng mộ.
Đỗ Kiến đoán Thẩm Hoài đại khái cũng sẽ không tranh đấu gì đó với Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn về sự điều nhiệm của Cố Kim Chương, Cảnh Ba, dù sao thì tuổi của Cố Kim Chương, Cảnh Ba vẫn còn đó, cho dù miễn cưỡng tranh đấu vớ được vị trí dưỡng già tốt nào đó, cũng không có chỗ tốt nào đặc biệt đối với tương lai của Mai thép hệ, dù sao vẫn có thể có chút bồi thường hoặc tưởng thưởng cho bọn họ trong những mặt khác.
Đám người Trương Thác, Hoàng Tân Lương, Vương Vệ Thành, Tống Hiểu Quân đang lúc tráng niên mạnh khỏe, tương lai có thể đi tới đâu trên quan trường, bây giờ vẫn không thể lường trước được, bồi dưỡng họ thành tài, không bị chèn ép mới càng quan trọng.
Chức vụ của bọn họ bây giờ khá thấp, trước mắt cũng sắp xếp xong.
Có đôi khi nhất định phải có lấy có bỏ.
Thẩm Hoài nhích người, nói với Dương Ngọc Quyền:
- Lần này tôi hi vọng anh Đỗ có thể tiến vào Ủy viên thường vụ, anh ấy mà còn không vào Ủy viên thường vụ nữa thì e rằng sau này cũng không còn cơ hội. Nếu phía thành phố vẫn để tôi kiêm nhiệm Huyện trưởng Hà Phổ, vậy phía chính phủ, tôi vẫn cần một trợ lý giúp tôi, giúp Triệu Thiên Minh chia sẻ chút áp lực. Tôi nghĩ Trương Thác vẫn có thể đảm nhiệm – chỉ là phía Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn, tôi vẫn không nắm chắc cho lắm, có thể còn cần tìm Quách Thành Trạch thương lượng.
Nghe Thẩm Hoài nói thế, Đỗ Kiến, Trương Thác đều tỏ vẻ vui mừng.
Bây giờ ở thành phố không ai có thể có tư cách đến huyện Hà Phổ đảm nhiệm vị trí Huyện trưởng, mà Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn trước mắt cũng mặc nhiên sẽ không miễn cưỡng gọi Triệu Thiên Minh thượng vị. Cuối năm kia Triệu Thiên Minh mới từ Phó Huyện trưởng tiến vào Ban ủy viên thường vụ đảm nhiệm Phó Huyện trưởng thường trực, kinh nghiệm lý lịch còn mỏng, phía thành phố gây áp lực, Thẩm Hoài cũng không cách nào cứng rắn nâng đỡ.
Đào Kế Hưng lui về tuyến hai, hai người Cố, Cảnh điều khỏi Hà Phổ, Ban ủy viên thường vụ sẽ trống ba vị trí, trong đó phía huyện có thể tiến cử một người, hai người còn lại sẽ có cán bộ luân chuyển lấp vào. Phía thành phố sẽ luân chuyển ai sang, Ngu Thành Chấn cũng không nói rõ với Thẩm Hoài, bởi vì vẫn tồn tại tính không xác định rất lớn, hoặc là giữa Trần Bảo Tề và Quách Thành Trạch có thể còn chưa thỏa hiệp xong, lúc này Thẩm Hoài cũng không có cách nào truy hỏi Ngu Thành Chấn.
Có điều, có dùng ngón chân Thẩm Hoài cũng nghĩ được, Trần Bảo Tề, Quách Thành Trạch không dễ gì có thể xen vào Hà Phổ, chắc chắn không cần điều người không liên quan đến Hà Phổ.
Chiếu lý mà nói, chức vụ chủ nhiệm ban chính quyền huyện mà Đỗ Kiến đảm nhiệm lúc này vẫn còn một khoảng cách giữa Ủy viên thường vụ huyện và Bí thư huyện ủy,trước tiên đề bạt làm Phó Huyện trưởng, qua một hai năm mới bình thường.
Đó cũng là tính toán trong lòng Đỗ Kiến.
Có điều, sau khi Thẩm Hoài đảm nhiệm Bí thư huyện ủy, trong những công tác như xây dựng đảng và điều động ủy viên thường vụ và công tác Huyện ủy, anh cần một trợ lý đắc lực có thể đảm nhiệm, công tác về mặt này cũng là năng lực sở trưởng của Đỗ Kiến. Ngược lại, thật sự bảo anh ta đảm nhiệm Phó huyện trưởng, đến chính phủ phân công sự vụ hành chính và kinh tế, ngược lại không phải là sở trường của anh ta.
Mặt khác tuổi của Đỗ Kiến cũng là vấn đề, bây giờ anh ta tiến vào Ủy viên thường vụ huyện vẫn còn chút ưu thế tuổi tác, nếu thêm một hai năm nữa thì sẽ bị kẹt ở thế trên dưới nửa với.
Nếu Trần Bảo Tề muốn thành công trong việc luân chuyển Cố Kim Chương, Cảnh Ba đến nơi khác, mà Thẩm Hoài miễn cưỡng đề bạt Đổ Kiến vào Ủy viên thường vụ,trên thực tế cũng là một dạng trao đổi. Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn dù sao cũng phải đổi lại chút gì đó ở mặt nào đó của Thẩm Hoài, bằng không bọn họ cũng ngại tính cách ngang ngược của Thẩm Hoài nói không chừng ngày nào đó sẽ bùng nổ.
Đỗ Kiến cũng không ngờ, lần này Thẩm Hoài sẽ đưa anh ta vào Bộ máy Ủy viên thường vụ, trong lòng dĩ nhiên là vô cùng vui mừng, có vẻ ngây ngẩn con dâu nhiều năm cũng thành mẹ chồng, anh ta cố khắc chế, không đến mức đắc ý vênh váo, nhưng trước mặt đám người Dương Ngọc Quyền, cũng không cần phải đặc biệt áp chế vẻ mặt vui mừng xuất phát từ nội tâm.
Dương Ngọc Quyền biết sơ lược đối với tình huống của Đỗ Kiến.
Trấn Mai Khê ban đầu cũng coi như là trọng trấn công nghiệp hiếm có của huyện Hà Phổ, lại là chỗ trú của khu chính phủ trước khu Hạ Mai bị xóa bỏ. Những năm giữa cuối thập niên tám mươi Đỗ Kiến đã cắm rễ ở Mai Khê, trong số nhiều cán bộ cấp thôn xã như thế tuyệt đối có tư cách lão làng.
Ngay cả chủ nhiệm chính quyền đảng trấn lúc trước làm việc với Đỗ Kiến Hoàng Tân Lương bây giờ cũng đã là Ủy viên thường vụ khu Đường Áp, Bí thư công ủy đảng Tân Khu Mai Khê, Dương Ngọc Quyền nghĩ bụng, lần này Đỗ Kiến vượt qua Phó huyện bình thường, vượt mức đề bạt bình thường một chút, trực tiếp tiến vào Bộ máy ủy viên thường vụ huyện ủy cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy đột ngột.
Vấn đề của Trương Thác lại càng đơn giản.
Trợ lý Huyện trưởng là một chức vụ tương đối mơ hồ, có những nơi nói là hưởng thụ đãi ngộ cấp phó huyện, nhưng lại không phải là phó huyện chính thức, vẫn còn kém Phó huyện trưởng một chút, sự ngăn cản khi Trương Thác đảm nhiệm trợ lý Huyện trưởng sẽ không lớn hơn Đỗ Kiến đảm nhiệm Trưởng ban thư ký huyện ủy.
Mà Trương Thác không cần rèn luyện ở cấp xã phòng, đảm nhiệm trợ lý Huyện trưởng một hai năm, tiếp đó chính thức đảm nhiệm Phó huyện trưởng cũng là hợp tình hợp lý, điều này cũng chứng minh Thẩm Hoài kỳ vọng cực cao ở sự phát triển tương lai của Trương Thác.
Còn chuyện Trương Thác đảm nhiệm trợ lý Huyện trưởng, có thể sẽ trùng lặp với chức vụ của Vương Vệ Thành. Dương Ngọc Quyền tin Thẩm Hoài sẽ sắp xếp rất tốt, có lẽ sẽ để Trương Thác trở thành trợ thủ chủ yếu của Triệu Thiên Minh cũng không chừng.
Sau vài năm, trọng trách kêu gọi đầu tư và xây dựng trong huyện sẽ càng nặng, sẽ không giảm bớt, mà Thẩm Hoài lại cần bỏ chút tinh thần sức lực để phân quản sự vụ khác, phía đó cũng cần nhiều người đến làm những công việc liên quan.
Đương nhiên, hai hạng mục bổ nhiệm này nếu được thông qua thuận lợi, ngoại trừ Thẩm Hoài, cũng cần Dương Ngọc Quyền lợi dụng sức ảnh hưởng của anh ta thúc đẩy công tác du thuyết phía thành phố.
Dương Ngọc Quyền vốn có cơ hội điều đến tỉnh, nhưng anh ta nghĩ tới nghĩ lui thấy cũng không có ý nghĩa đặc biệt gì, anh ta vào Hội đồng nhân dân thành phố và Đào Kế Hưng vào chính quyền thành phố ít nhiều còn có thể tiếp tục phát huy sức ảnh hưởng với Mai thép, có chút cống hiến, đến tỉnh, thì thuần túy là dưỡng già.
…
Rời khỏi chỗ Dương Ngọc Quyền, nhìn tài xế đánh xe từ bãi đỗ xe sang, Thẩm Hoài đột nhiên quay đầu lại, nói với Đỗ Kiến:
- Anh có năng lực gánh vác một số công tác, cho nên tôi suy xét để anh tiến vào Ban ủy viên thường vụ, cũng có xúc tiến đối với đại cục công tác phía huyện. Có điều tôi cũng hi vọng anh nghiêm khắc yêu cầu với chính mình, đừng trở thành lực cản kéo lại sự phát triển của đại cục, bằng không cũng sẽ không ai bảo vệ anh.
Thấy sắc mặt Thẩm Hoài thong dong nói mấy câu nhắc nhở, Đỗ Kiến cũng rõ anh đang phòng ngừa hoặc là không hài lòng một số chuyện mình đã làm, chỉ gật đầu đồng ý,bảo đảm công tác trong tay anh ta sẽ không xảy ra trở ngại.
- Tôi và Bí thư Đào đang thương lượng, tương lai ba năm năm nữa, cơ quan, trường học, những đơn vị sự nghiệp và bệnh viện chủ yếu đều phải dời đến thành mới Lâm Cảng, đối với công tác của trấn Thành Quan mà nói cũng không quan trọng như thế, cũng không cần chiếm thêm một danh ngạc trong ban ủy viên thường ủy huyện, sẽ suy xét điều chỉnh phân công công tác của Ủy viên thường vụ huyện.
Thẩm Hoài nói:
- Anh tương đối quen thuộc với nhân sự của trấn Thành Quan, có thể hỏi trưng cầu ý kiến quy mô nhỏ trước về vấn đề này.
Đỗ Kiến sững người, người khác đảm nhiệm Bí thư huyện ủy mới đều động không bằng tĩnh, nhưng không ngờ bây giờ Thẩm Hoài đã bắt đầu động tác bố trí, còn không nhỏ nữa. Có điều, trong lòng anh ta nghĩ, nếu Thẩm Hoài đã dự định đề bạt vượt quy củ cho anh ta vào Ban ủy viên thường vụ, vậy hiển nhiên động tác tiếp theo không thể nói có trì trệ gì.
Có điều, Thẩm Hoài nói chuyện có chút mơ hồ, Đỗ Kiến thầm cân nhắc, công việc phía Cát Dật Phi hẳn do Thẩm Hoài hoặc Đào Kế Hưng đích thân làm, ý của Thẩm Hoài cũng cần anh ta thu thập một số ý kiến “trưng cầu” cán bộ của trấn Thành Quan, nhưng về việc đi ở của Chu Bằng, anh ta cũng không xác định lắm, hỏi:
- Phó bí thư đảng ủy, Trấn trưởng trấn Thành Quan Chu Bằng có uy tín rất cao trong số cán bộ, bây giờ còn chưa rõ, anh nghĩ thế nào về chuyện này…
- Vậy anh tìm anh ta bàn xem, xem anh ta nghĩ sao.
Thẩm Hoài nói.
Đỗ Kiến gật đầu, đại khái có thể hiểu ý tứ của Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài nghĩ mình còn phải đi tìm Cố Kim Chương, Cảnh Ba nói chuyện, làm công tác trấn an bọn họ, ngẫm lại cũng thấy đau đầu.