Trần Bảo Tề thấy cấp dưới Thẩm Hoài khuấy động mọi việc lên như vậy, trong lòng tuy buồn bực, nhưng ban đầu ông ta cũng chỉ nghĩ là nên giả câm giả điếc, nhưng đến giữa trưa hôm sau, Cao Dương đến và báo cáo một số tình huống mới nhất, ông ta mới nhận ra, tình hình nghiêm trọng hơn mình tưởng.
- Hiện giờ dư luận không chỉ hy vọng khu Đường Áp và huyện Hà Phổ trợ giúp tài chính cho các khu huyện lạc hậu; trong lúc nghỉ ngơi, tại hội nghị, Thị trưởng Quách đã nói chuyện với các thành viên trong tổ do ông ta phụ trách và hỏi các cơ quan ban ngành của Ủy ban nhân dân thành phố có thể xác định xã, thị trấn, hoặc là có quy mô nhỏ hơn là thôn hay không, để mà tiến hành xóa nghèo, xem ra Thị trưởng Quách muốn biến việc này thành công tác trọng điểm của thành phố trong năm nay...
Sau khi tách ra, quan hệ Đảng – chính ở khu Đường Áp coi như cũng thuận thảo, tuy đám Hà Thanh Xã, Hoàng Tân Lương đều đạt được vị trí quan trọng, nhưng về tổng thể, vẫn phải chịu sự lãnh đạo của bộ máy ủy viên thường vụ khu, mà tất cả thu nhập công cộng cũng gần như đều nhập vào tài chính khu, thống nhất hạch toán thu chi.
Nếu Đường Áp và Hà Phổ đồng thời xuất ra một phần thu nhập tài chính để trợ giúp các khu huyện nghèo, thì ở khu Đường Áp, Mạnh Kiến Thanh, Chu Kỳ Minh có thể chủ đạo việc đó, hơn nữa, Quách Thành Trạch lại kiêm nhiệm trưởng ban xóa đói giảm nghèo thành phố, vì vậy trưa ngày hôm qua, trong lúc nói chuyện, khi thấy Thẩm Hoài đột nhiên thay đổi, Quách Thành Trạch cũng không thấy khó hiểu.
Tuy nhiên, Trần Bảo Tề không sao ngờ được, Quách Thành Trạch lại muốn nhân chuyện này để lấy càng nhiều lợi ích càng tốt.
Nếu như việc trợ giúp trực tiếp giữa các khu huyện lần này được tiến hành, không chỉ đơn thuần là Đường Áp và Hà Phổ xuất ra một ít tiền, giúp Giang Yến xây dựng một hai công trình là xong chuyện, mà là phải làm thành một công tác chính sách xóa đói giảm nghèo trên diện rộng, thực hiện tương đối lâu dài và ổn định, như thế thì uy tín của Quách Thành Trạch ở Đông Hoa sẽ càng tăng lên rất nhiều.
Trần Bảo Tề đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn mặt hồ bên ngoài, không nói tiếng nào.
Cao Dương đứng gần cửa chính, nhìn bóng lưng của Trần Bảo Tề, cũng im lặng.
Trần Bảo Tề đến Đông Hoa đã hơn hai năm, công tác chủ yếu là thúc đẩy sự phát triển khu công nghiệp Tây Pha Hạp ở Tây Thành, cũng là muốn giành lấy một phần tiếng thơm từ thành tích phát triển kinh tế nhanh chóng của thành phố Đông Hoa, đồng thời cũng thúc đẩy tập đoàn Thiên Ích, tập đoàn Bảo Hòa phát triển ở khu Tây Thành.
Chỉ có điều, trong quá trình đó, Trần Bảo Tề dồn quá nhiều tài nguyên của thành phố cho Tây Thành.
Đường Áp, Hà Phổ giữ lại phần lớn tiền thuế để xây dựng địa phương, là điều dễ hiểu, vì lấy của địa phương dùng cho địa phương, đó là nguyên tắc chính yếu, nhưng tài nguyên của thành phố, bao gồm tập đoàn Đầu tư Cảng thành phố trong đó, vốn nên thuộc về nhân dân toàn thành phố, lại dồn quá nhiều cho khu Tây Thành, thậm chí đồng thời còn áp chế nghiêm trọng đối với các khu huyện ở phía bắc thành phố, thì việc nhiều người có ý kiến cũng là rất bình thường.
Tuy nói khi kinh tế phát đạt, thì việc điều phối tài nguyên và tiếng nói của các địa phương đều sẽ tăng lên, nhưng về mặt nào đó mà nói, cũng giống như ở hội nghị toàn ủy,các khu huyện dù có phát triển kém một chút, cũng vẫn có ba ghế Thành ủy viên, cũng không ít hơn so với Đường Áp và Hà Phổ.
Nếu như cứ một mực coi thường các khu huyện lạc hậu, thì nhất định sẽ rơi vào thế bị động về chính trị.
Tiếp tục so sánh, cũng không thể không nói, Quách Thành Trạch chỉ mới tới Đông Hoa có hơn nửa năm ngắn ngủi, nhưng về mặt mượn thế tạo thế, cũng như đà phát triển,đều hơn hẳn Trần Bảo Tề, mà trong quan hệ với phái Mai Thép, ông ta cũng linh hoạt hơn Trần Bảo Tề một chút.
Trần Bảo Tề quay đầu lại, hỏi Cao Dương:
- Có cần tổ chức hội nghị thường vụ lâm thời, nghiên cứu việc này một chút không?
Cao Dương gật gật đầu:
- Chiều nay, các Ủy viên thường vụ đều có mặt ở hội nghị, tối nay tổ chức hội nghị thường ủy lâm thời cũng thuận tiện...
Thấy Cao Dương cũng đồng ý với ý kiến của mình, Trần Bảo Tề bước tới bàn, nhấc điện thoại trên bàn lên, bấm một dãy số, đầu dây bên kia kêu “tút, tút” rồi im bặt, cũng không biết có kết nối được hay không.
Trần Bảo Tề gác điện thoại, nói với Cao Dương:
- Điện thoại bên Bí thư Ngu không kết nối được, cậu gọi điện thoại cho tiểu Chu, bảo hắn nói chuyện với Bí thư Ngu về việc này.
Nếu đã quyết định tối nay họp hội nghị thường vụ lâm thời, thì giữa trưa phải làm quyết định, thông báo cho mọi người.
Cao Dương nói:
- Có thể lúc này Bí thư Ngu đang ngủ trưa, để tôi xuống lầu 3 xem sao.
Cao Dương xuống lầu, liền gọi điện thoại cho thư ký tiểu Chu của Ngu Thành Chấn:
- Bí thư Ngu có ở lầu 3 không?
- Dạ có. Tiểu Tuyết đã tới, đang ngủ trưa với Bí thư Ngu.
Tiểu Chu trả lời.
Cao Dương hơi choáng, trong lúc diễn ra hội nghị toàn ủy, toàn bộ Thành ủy viên đều ở nhà khách Nam Viên, Ngu Thành Chấn còn dám gọi tình nhân tới cùng ngủ trưa,cũng không sợ chẳng may Quách Thành Trạch hoặc người của Thẩm Hoài nhìn thấy.
Ngu Thành Chấn chỉ ham mê có bấy nhiêu (?), sinh viên Tiểu Tuyết là do chính Cao Dương đưa tới cho Ngu Thành Chấn, cho nên Cao Dương cũng không nói gì, nếu biết Ngu Thành Chấn không ở nhà khách Nam Viên, y đã đi thẳng tới lầu 3 rồi.
Cao Dương tới lầu 3, thấy Ngu Thành Chấn túm lưng quần đi xuống lầu, mà trên lầu, mặt Tiểu Tuyết đỏ bừng, đôi mắt to tròn long lanh ướt rượt, mái tóc rối loạn, vạt áo sơ mi không bỏ trong quần, lộ ra một mảng eo thon thả trắng nõn, khiến đàn ông mê mẩn, cái quần bó càng làm nổi bật cặp mông căng tròn...Cao Dương thầm nghĩ: Đây mà ngủ trưa cái gì, có kẻ ngốc mới tìn là Ngu Thành Chấn có thể bình tĩnh nằm ngủ được!
- Tiểu Tuyết sắp tốt nghiệp, tới tìm tôi nói về việc bố trí công tác.
Tuy hai năm nay Cao Dương công tác bên cạnh Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn vẫn xem y là thân tín, hỏi:
- Giữa trưa tìm tôi có việc gì?
Cao Dương lại ngẩng lên liếc nhìn cô gái trên lầu một cái, không biết cô ta bảo Ngu Thành Chấn điều mình tới đâu công tác, rồi báo cho Ngu Thành Chấn:
- Tối nay, Bí thư Trần muốn tổ chức hội nghị lâm thời...
Ngu Thành Chấn nghe vậy, gật đầu, nói:
- Quả thật, trong chuyện này phải tranh thủ chủ động...
Ngày hôm qua, trong buổi nói chuyện, Trần Bảo Tề còn nói để Ủy ban nhân dân thành phố phụ trách nghiên cứu việc này, hôm nay lại đột nhiên thay đổi, để cho bộ máy thường ủy thành phố thảo luận về việc này, tuy thoạt trông có vẻ thiếu nhất quán, nhưng về tổng thể, làm như vậy là hoàn toàn giao quyền hành động cho Quách Thành Trạch và Thẩm Hoài.
Ngu Thành Chấn hơi nhếch nhếch miệng, dường như muốn nói gì đó, nhưng ngẫm lại lại thôi, chỉ nói Cao Dương:
- Được rồi, tôi biết rồi, toi cũng hiểu cần phải tổ chức hội nghị tối nay; chiều nay trước khi họp, tôi sẽ trao đổi với Bí thư một chút.
Thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Ngu Thành Chấn, Cao Dương cũng không hỏi lại, liền bước ra ngoài. Thật ra Ngu Thành Chấn không cần nói, Cao Dương cũng có thể đoán được, là y có phần không hài lòng đối với Trần Bảo Tề, chỉ là không dám biểu lộ ra mặt mà thôi.
Kinh nghiệm trong quan trường của Trần Bảo Tề không thể nói là không đủ, nhưng làm việc chỉ nắm được hiện tượng mà không nắm được bản chất, không sâu sát đối với cơ sở, lại bị kiềm hãm rất nhiều bởi lợi ích của tập đoàn Thiên Ích và của Hồ gia. Cao Dương cũng không biết, nếu Trần Bảo Tề cứ hở một tí là lại rơi vào thế bị động, hở một tí là lại làm cho Thẩm Hoài và Quách Thành Trạch liên kết đối phó với mình, thì tỉnh có thể sẽ có thay đổi nào đó về bộ máy lãnh đạo thành phố Đông Hoa hay không?
Nghĩ tới đây, Cao Dương cũng thở dài, chỉ hy vọng là việc mở rộng cảng Tân Tân sẽ có tín hiệu tốt, nếu không, tình huống kế tiếp thật sự sẽ rất khó lường.
***
Lúc xế chiều, trước khi hội nghị toàn ủy diễn ra, văn phòng Thành ủy đã thông báo cho từng Thành ủy viên thường vụ về hội nghị thường vụ lâm thời tối nay.
Không phải ai cũng có dũng khí bốc củ khoai nóng trong lò than, hiện nay có một số Thành ủy viên giữ tư thế trung lập, giống như Vương Dịch Bình, thoạt nhìn là người của Bí thư Thành ủy Trần Bảo Tề, nhưng trong lòng lại chuẩn bị tư thế bắt cá hai tay, cũng không trở mặt đối với Thẩm Hoài.
Họ cũng không đặc biệt quan tâm tới những ngoắt ngoéo ở phía sau, nếu Thành ủy thúc đẩy việc này, thì có thể khiến cho công tác hỗ trợ càng rốt ráo, mức độ càng gia tăng, họ càng mong muốn Thành ủy đứng ra.
Cho nên khi biết tin tối nay sẽ tổ chức hội nghị thường vụ lâm thời, chuyên bàn về việc này, mọi người càng phấn khởi, điều này cũng xác nhận lời đồn đại trước đó đã hóa thành sự thật.
Quy mô tài chính thành phố có hạn, công tác hỗ trợ lần này, thành phố trông cậy vào Đường Áp và Hà Phổ có thể xuất ra càng nhiều tài chính càng tốt, bởi vậy đám Thẩm Hoài, Thích Tĩnh Dao, Mạnh Kiến Thanh, Chu Kỳ Minh cũng đều nhận được thông báo tham dự hội nghị thường vụ với tư cách dự thính.
Cái gọi là hội nghị thường ủy, là do thành ủy trực tiếp thúc đẩy, Quách Thành Trạch không thể giành lấy để tranh công, hội nghị chỉ kéo dài một tiếng đồng hồ, cũng không thảo luận được gì, chỉ nêu quan điểm cơ bản, cuối cùng vẫn là tổ công tác xóa đói giảm nghèo của thành phố phối hợp với Đường Áp, Hà Phổ để định ra phương án cụ thể.
Tan họp chỉ mới 8 giờ, nhiệt độ không khí hôm nay đột ngột tăng rất cao, đến tối vẫn còn oi bức.
Tuy Đỗ Kiến không tham gia hội nghị lần này, nhưng y là tân Trưởng ban thư ký của Huyện ủy, chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy, Thẩm Hoài và Triệu Thiên Minh lên thành phố họp, y cũng cùng đi, làm nhiệm vụ của một quản gia.
Thấy đám Thẩm Hoài từ phòng hội nghị đi ra, Đỗ Kiến từ phòng nghỉ đi tới, nói:
- Bí thư Vương, Bí thư Khương, Bí thư Cố và Cảnh Ba gọi điện thoại tới, nói đã bố trí một chỗ rất được, nhất định muốn kéo anh tới uống trà.
Thích Tĩnh Dao đứng bên cạnh, cũng nghe lời Đỗ Kiến nói, bề ngoài Thẩm Hoài nói giao công tác hỗ trợ cho cô quản lý, nhưng Vương Dịch Bình, Khương Chí Quân, rất mong nhận được sự giúp đỡ tài chính to lớn từ Hà Phổ, hoàn toàn không đếm xỉa tới cô, cuối cùng vẫn tìm tới Thẩm Hoài, chờ một cái gật đầu của hắn.
Thẩm Hoài thản nhiên liếc nhìn Thích Tĩnh Dao, nói:
- Hai ngày nữa Bí thư Thích chính thức nhận công tác ở Hà Phổ, sau khi đến nơi, cô có bất cứ yêu cầu gì đối với cuộc sống sinh hoạt ở đó, cứ nói với lão Đỗ, lão Đỗ sẽ sắp xếp cho cô.
Tuy từ Hà Phổ tới chỉ khoảng ba mươi cây số, nhưng ở Hà Phổ cũng phải có một nơi ở thoải mái, mọi việc sẽ càng thuận lợi hơn.
Ngoài ra, Đại học Khoa học Kỹ thuật Chử Giang đã bước vào giai đoạn chuẩn bị, sau khi học viện tổng hợp của tân giáo khu xây dựng xong, trường du lịch huyện sẽ chuyển đi, để Đại học Khoa học Kỹ thuật Chử Giang khai giảng năm học đầu tiên.
Trước khi trường Đại học Khoa học Kỹ thuật Chử Giang giai đoạn một xây dựng xong, quy mô chiêu sinh năm đầu chỉ có sáu bảy trăm người, nhưng cũng coi như chính thức quản lý trường, em gái Cẩn Hinh của Thích Tĩnh Dao là một trong những người phụ trách mở trường Hoài Đại, cũng phải thường trú ở Hà Phổ để công tác, Thích Tĩnh Dao suy nghĩ một chút rồi nói với Thẩm Hoài:
- Em gái tôi được sự quan tâm của Bí thư Thẩm, cũng tới Hà Phổ công tác, tôi sẽ ở cùng cô ấy, Bí thư Thẩm không cần phải quan tâm.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp hầu như không để lại vết tích thời gian của Thích Tĩnh Dao, Thẩm Hoài thản nhiên gật đầu, nói:
- Chỗ ở của cô giáo Thích cũng có thể do văn phòng Huyện ủy bố trí, dù sao cô giáo Thích cũng là nhân tài cao cấp có cống hiến đối với việc huyện và thành phố hợp tác mở trường, huyện nên dành sự đãi ngộ xứng đáng cho cô ấy.