Vương Dịch Bình là Bí thư khu Bắc Thành, ông ta và Khương Chí Quân của huyện Giang Yến hẹn Thẩm Hoài ra uống trà, dĩ nhiên là chọn uống ở địa bàn của ông ta ở khu Bắc Thành.
Xe chạy trong màn đêm buông xuống, kéo từng vệt sáng màu nghê hồng trên con đường không ngừng tụt lại phía sau.
Nơi này trước đây là con phố mà Quốc Tế Anh Hoàng trú lại, bốn năm trước nơi này vẫn là một trong những con phố phồn hoa nhất Đông Hoa, lúc này nhìn lại, lại vô cùng lụn bại.
Trên mặt đường nhựa cũng có nhiều ổ gà, xe hơi đi qua cũng bị xóc nảy, cây ngô đồng cao lớn rậm rạp che kín những bảng hiệu cửa hàng xưa cũ cao thấp không đều nhau, nhưng có thể nhìn thấy một vài cửa hàng kim khí nhỏ, cửa hàng cơ điện, bên đường cũng lấm tấm cặn dầu đen ngòm.
Có một vài cửa tiệm làm tóc trang điểm lộ ra ánh đèn màu đỏ mờ qua cửa kính, dăm ba cô gái ăn mặc hở hang trang điểm đậm ngồi trên sô pha sau cửa kính, gác đôi chân trắng tuyết động lòng người lên, ngẫu nhiên có người đi ngang qua thì ngẩng đầu lên chuẩn bị mời chào, đến cuối phố, trong một ngõ hẻm chỗ khu dân cư, càng có đến mấy cô gái đứng đường đứng bên vệ đường nhìn xe cộ qua lại
- Hai năm qua Bắc Thành xuống cấp rồi. Đỗ Kiên ngồi ở vị trí phó lái quay đầu lại, cảm khái nói với Thẩm Hoài đang nhìn ven con phố: - Khi họp chỉ cần nhìn thấy quan viên Bắc Thành thì bọn họ đa số đều oán giận, Bắc Thành là con ghẻ
Thẩm Hoài đại khái có thể tưởng tượng được dáng vẻ oán giận của quan viên Bắc Thành, có điều anh cũng chỉ cười trừ về chuyện này mà thôi, cán bộ Đảng viên khu Bắc Thành có oán giận nhiều hơn nữa cũng chỉ nhằm vào phía thành phố, không liên quan gì đến anh.
Dừng xe ở một quán trà tên "Thanh Nguyên Trà Cư", thư ký của Vương Dịch Bình cùng một cô gái xinh đẹp dáng người cao gầy đứng trước quán trà đợi bọn họ.
Cô gái mặc chiếc áo sơ mi viền tơ màu đen, quần bò bó sát người, lộ ra chân dài mông tròn, nghe thư ký của Vương Dịch Bình giới thiệu, cô ấy là bà chủ của quán trà này, tên Chu Huy, nghe ra thì là tên của đàn ông, khoảng ba mươi tuổi, tuổi tác thực tế có thể lớn hơn một chút, chỉ là gương mặt xinh đẹp da dẻ mịn màng của cô thoạt nhìn không có vết tích năm tháng. Phụ nữ xinh đẹp da trắng được chăm sóc tốt, rõ ràng trẻ hơn một chút.
Bây giờ còn chưa đến chín giờ, hôm sau lại là cuối tuần, là lúc quán trà náo nhiệt nhất, có mấy người đánh bài, uống trà trong đại sảnh, vô cùng ồn ào, bà chủ tỏ ý xin lỗi nói với Thẩm Hoài: - Quá ồn rồi, thật sự xin lỗi Bí thư Thẩm.
Thẩm Hoài cũng không biết có gì mà xin lỗi anh, chỉ mỉm cười, nhìn thấy Vương Dịch Bình, Khương Chí Quân đứng ở đầu cầu thang lầu hai đợi bọn họ.
Đầu cầu thang lầu hai là phòng khách nhỏ, có mấy gian phòng riêng trang hoàng tinh tế, an tĩnh hơn dưới lầu nhiều.
Đẩy cửa phòng riêng ra, một làn khói ập vào, nhìn ra được mấy người Vương Dịch Bình đã đợi ở đây rất lâu rồi, trên bàn có một xấp bài tây, bọn họ trước đó đã đánh bài giết thời gian. Thẩm Hoài cười hỏi:
- Bí thư Vương, tối nay sẽ không chiêu đãi Bí thư Khương ở đây chứ?
- Chỗ này là chỗ lão Khương chọn, bà chủ quán xinh đẹp như thế, làm sao tôi quen biết được chứ? Vương Dịch Bình mỉm cười chối sạch quan hệ của ông ta với bà chủ xinh đẹp, cười nói: - Bí thư Thẩm nếu đi qua Giang Yến thì sẽ thấy trên phố Giang Yến có đến mấy quán Thanh Nguyên Trà Cư đẹp như vầy
Thân hình Vương Dịch Bình cao lớn, mặt chữ điền, dáng vẻ đường đường, còn chưa đến năm mươi, rõ ràng rất có tinh thần. Khương Chí Quân đã năm mươi mấy, đã nhìn thấy có tóc bạc, mặt gầy mắt nhỏ, khóe miệng bên trái có một nốt ruồi lớn, ông ta ngồi chung với người phụ nữ xinh đẹp trước mặt này, trong lòng rất nhiều người có lẽ đều sẽ nghĩ, thật sự là cóc ghẻ ăn thịt thiên nga mà.
Ngẫm lại Đỗ Kiến tướng mạo khá xấu, không phải cũng dính chặt lấy Hà Nguyệt Liên sao?
Thẩm Hoài ngồi xuống, cầm lấy điều thuốc ở góc bàn lên châm, cười nói với Khương Chí Quân: - Vậy chắc chắc là ở đây có gì đó đặc sắc, Bí thư Khương mới kéo mọi người đến đây rồi?
Khương Chí Quân không tiếp xúc với Thẩm Hoài nhiều lắm, cũng không nói nhiều. Quan hệ giữa Vương Dịch Bình và Thẩm Hoài còn thân hơn một chút, ngồi xuống liền hỏi tình hình hội nghị thường ủy thành phố hôm qua nghe ngóng được: - Mấy lão đại phía thành phố, hôm qua thảo luận được danh mục gì rồi?
- Giúp đỡ công tác để phía thành phố ra mặt thúc đẩy, phương án cụ thể vẫn do chính quyền thành phố và tiểu tổ công tác người nghèo nghiên cứu. Thẩm Hoài nói: - Có điều, hơn nửa đêm, tôi còn phải về Hà Phổ với lão Đỗ, anh và Bí thư Khương tóm tôi qua đây cũng không có tác dụng gì nha?
- Cấp dưới cũ của anh bây giờ điều đến Bắc Thành, Giang Yến, tóm anh qua đây liên kết tình cảm cũng không được sao? Vương Dịch Bình cười hỏi.
- Vậy được, chúng ta liên kết tình cảm, không bàn chuyện công đó. Thẩm Hoài nhìn thấy bà chủ bưng trà đến, rót một ly Long Tỉnh, lại hỏi Vương Dịch Bình: - Mọi người muốn liên kết tình cảm, sao không kéo cả Bí thư Mạnh, Khu trưởng Chu khu Đường Áp qua luôn?
Vương Dịch Bình thấy Thẩm Hoài không có ý trốn tránh đề tài, vỗ đùi nói: - Phía Bí thư mạnh, làm sao tôi có thể liên lạc tình cảm được? Mai Khê trưởng thành trong tay Bí thư Thẩm cậu đó, Mai Khê chia tách, rất nhiều người đều ngoài ý muốn, đều chân chính cảm thấy Bí thư Thẩm mới là người chân chính nghĩ cho sự phát triển của địa phương, cho nên nha, liên kết tình cảm, chúng ta không tìm cậu thì tìm ai đây?
Thẩm Hoài cười ha ha nói: - Tôi ngồi xuống chưa được hai phút, Bí thư Vương đã bắt đầu thổi thuốc mê rồi. Mai Khê chia tách, tôi không cao thượng như thế, có điều con người tôi nếu đã rời khỏi Mai Khê, tập thể lãnh đạo mới muốn đưa ra quyết định gì, tôi là người đã rời khỏi Mai Khê, ngoài trừ ủng hộ ra, còn có thể tỏ vẻ gì? Giống như sau này tôi cũng không thể ở lại Hà Phổ công tác cả đời, nếu sau này Hà Phổ đổi bộ máy mới, tôi còn có thể tiếp tục khoa tay múa chân không?
Vương Dịch Bình suy nghĩ ý trong lời nói của Thẩm Hoài, cười nói: - Truyền thống và kinh nghiệm tốt thì phải học tập và kế thừa. Có điều, bây giờ ở địa phương, đổi một kỳ Bí thư là đổi một bộ chính sách, khiến bên dưới mệt mỏi, xác thực không phải bầu không khí tốt lắm. Có điều, chúng ta cũng không có vết xe đổ, chỉ có thể hi vọng bản thân chúng ta cố hết sức ít phạm những sai lầm này.
Thẩm Hoài cũng biết có những câu nói nhiều cũng không có ý nghĩa gì lớn, kéo đề tài về lại hội nghị thường ủy thành phố mở đêm qua, nói: - Cho dù là giúp đỡ công tác, phía Thành ủy vẫn chủ trương thống nhất bố trí, với nguyên tắc lớn này, do chính quyền thành phố định ra phương án cụ thể
- Nếu thật sự là thế, chúng ta càng không có cách nào liên lạc tình cảm với Bí thư Mạnh, Khu trưởng Chu. Vương Dịch Bình nói:
- Tiềm lực tăng trưởng của khu Đường Áp kém hơn Hà Phổ rất nhiều, hơn nữa Đường Áp là khu thuộc thành phố, các mặt tài chính, nhân sự không tự do như thế. Sau khi Mai Khê phân tách, càng về sau tỉ lệ tài chính mà Đường Áp có thể tự do chi phối sẽ càng thếp, những thứ này càng không thể so được với Hà Phổ. Nếu Bắc Thành và Giang Yến thật sự muốn mượn sự giúp đỡ lần này lấy được thành tích công tác, chỉ có thể hi vọng Bí thư Thẩm giúp đỡ chúng ta một phen nha.
Thẩm Hoài nói: - Đường Áp nộp lên nhiều rồi, quy mô tài chính cấp thành phố được mở rộng, Bắc Thành vẫn được lợi.
- Là được lợi, nhưng cũng có hạn, cũng không phải là tôi muốn oán giận cá nhân. Hai năm nay Bắc Thành đích thực là con ghẻ. Bây giờ hạng mục sắt thép của Tân Tân sắp khởi công xây dựng, chút nền tảng công nghiệp của Bắc Thành sang năm dời sang Tân Tân thì hoàn toàn trống không rồi. Tôi cũng công tác ở Tân Tân nhiều năm rồi, không thể nói không hi vọng nhìn thấy Tân Tân tốt, quan trọng vẫn là do phía thành phố nắm quyền cân bằng. Bây giờ hay rồi, phía thành phố quăng ra nhiều tài nguyên như thế, các huyện bên dưới có thể chia được bao nhiêu thì tôi không nói, ba khu đều coi như là con ruột của phía tỉnh đúng không? Nhưng nhìn sự khác biệt của thành tây và Bắc Thành, còn lý do gì mà hoài nghi Bắc Thành không phải con ghẻ chứ? Đương nhiên tôi cũng có thể làm Bí thư kỳ này, nịnh nọt vài câu rồi đi, nhưng ở địa phương, năm sáu năm cũng chẳng làm chuyện gì, cũng không phải vô dụng sao?
Thẩm Hoài cũng biết câu này của Vương Dịch Bình là nhằm vào mình. Có điều, công bằng mà nói, khu Vương Dịch Bình ở Tân Tân vẫn có ý tưởng, cũng làm được một số chuyện, đến Bắc Thành đích thực không thể cam nguyện làm một nhiệm kỳ bình thường được.
So với Vương Dịch Bình, Khương Chí Quân lại mờ nhạt một chút, từ lý lịch của anh ta gần như không nhìn ra anh ta có hành động gì hay là anh ta muốn làm gì.
Thẩm Hoài im lặng, ngẫm nghĩ, nói với Vương Dịch Bình, Khương Chí Quân: - Công tác giúp đỡ mà phía thành phố thống nhất bố trí, nếu Hà Phổ muốn tham gia, có thể phải rút khoảng hai ba mươi triệu từ tài chính ra. Khoản tiền này do phía thành phố thống nhất phân phối, sau khi chia xuống dưới, cũng giống như muối bỏ biển với những địa phương thật sự cần vốn. Thật ra đến nước này, chúng ta cũng không cần liếc mắt đại khái gì nữa, lão Cảnh, Bí thư Cố sau khi biết phải điều đến Bắc Thành, Giang Yến công tác thì luôn nghĩ xem làm sao thúc đẩy Bắc Thành, Giang Yến phát triển, cũng thương lượng với tôi mấy lần, nói hai năm nay Hà Phổ phát triển khá tốt, hẳn phải giúp Bắc Thành, Giang Yến một tay. Bây giờ tôi không rõ chế độ thuế tài chính mới khi nào sẽ được đưa ra, suy nghĩ của tôi khác đơn giản. Trước khi chế độ thuế tài chính mới lên sàn, có thể rút ra hai đến ba phần trong thu nhập tài chính mỗi năm của huyện Hà Phổ để lập quỹ xây dựng; quỹ xây dựng này chuyên dùng để hợp tác thực hiện các hạng mục phát triển với các huyện như Bắc Thành, Giang Yến. Đương nhiên, hạng mục cụ thể còn phải do Bắc Thành, Giang Yến đưa ra, Hà Phổ nhập vốn tham dự. Bí thư Vương, Bí thư Khương, hai người cảm thấy thế nào?
- Phương án này đương nhiên được nha! Khương Chí Quân vội gật đầu nói: - Bắc Thành còn đỡ một chút, phía Giang Yến thua kém ở cơ sở vật chất. Nếu Giang Yến có thể giống như Du Sơn, tu sửa đường sớm hai năm, thì công thác thu hút đầu tư cũng không đến nỗi ảm đạm như thế.
Thẩm Hoài gật đầu: - Giai đoạn đầu công trình mở rộng quốc lộ Tĩnh Hải đã khởi động, nếu Giang Yến đề xuất đồng thời tu sửa quốc lộ Giang Tân, nối tiếp với quốc lộ Tĩnh Hải, chúng ta xác thực có thể bỏ vốn ra ủng hộ.
- Khu công nghiệp Bắc Thành luôn phát triển rất ảm đạm, có quan hệ rất lớn đến đầu tư không kịp; còn có việc cải tạo khu ổ chuột xung quanh nhà máy thép thành phố, Bắc Thành không có tiền để vận hành, Hà Phổ có thể bỏ vốn để làm hạng mục hợp tác, thật sự là không thể tốt hơn. Vương Dịch Bình nói: - Có điều, nói đi cũng phải nói lại, huyện Hà Phổ năm nay có thể có thu hoạch bao nhiêu chứ?
Thẩm Hoài mỉm cười nói: - Thu hoạch của Hà Phổ năm nay khó có số chính xác, nhưng Bí thư Vương, Bí thư Khương, mọi người thật sự có lòng thúc đẩy công tác này, tôi có thể bảo đảm năm nay đầu tư vốn bào quỹ này, không dưới năm trăm triệu.
Nghe thấy Thẩm Hoài nói đến con số này, cổ họng Vương Dịch Bình kêu khùng khục hai tiếng, cảm khái nói: - Cậu đúng là thần tài của Đông Hoa nha!
Hai năm nay khu Bắc Thành dự tính chi ra một trăm năm mươi triệu, nhưng tuyệt đại đa số là chi tiêu cố định, đầu tư thật sự dùng cho mặt xây dựng cơ sở vật chất không quá hai ba mươi triệu.
Quỹ xây dựng này của Thẩm Hoài, năm nay bỏ năm trăm triệu vào, trong hạng mục xây dựng của Bắc Thành chắc chắn là có ưu thế hơn Giang Yến, cũng có nghĩa là khu Bắc Thành năm nay có thể lấy được đầu tư xây dựng hai đến ba trăm triệu từ Hà Phổ.
Đây chính là con số mà trước đó Vương Dịch Bình đoán thế nào cũng không đoán ra được
Khương Chí Quân cũng rất bất ngờ, huyện Giang Yến một năm chi hơn sáu mươi triệu, thắt lưng buộc bụng qua ngày, hôm qua đột nhiên biết Hà Phổ có ý giúp đỡ, anh ta còn cho rằng có thể lấy không hai ba triệu viện trợ tài chính từ Hà Phổ đã phải cảm tạ trời đất rồi.
Anh ta tuyệt đối không ngờ Thẩm Hoài lại khẳng khái như thế, thật sự là vượt xa tưởng tượng của anh ta.
Tuy Thẩm Hoài để xuất hình thức hợp tác hạng mục, có sự khác biệt rất lớn với suy đoán ban đầu của Khương Chí Quân, Vương Dịch Bình, không phải viện trợ bình thường, rất có thể đồng thời muốn chiếm cổ phần nhất định khi đầu tư vào khu công nghiệp Bắc Thành, hoặc là lấy được những bù đắp bằng hình thức khác trong những phương diện khác. Đây cũng là chuyện đương nhiên, bằng không, Thẩm Hoài không bắt buộc phải rút một khoản tiền lớn như thế từ huyện Hà Phổ ra, cũng không có cách nào giao phó với địa phương huyện Hà Phổ. Nhưng đối với những địa phương luôn khan hiếm quỹ xây dựng như Bắc Thành và Giang Yến mà nói, cũng tuyệt đối tốt hơn khoản viện trợ hai ba triệu.