Thẩm Hoài nhận lời năm nay sẽ từ nguồn tài chính huyện xuất ra năm trăm triệu, thành lập một quỹ ngân sách về xây dựng, chuyên dùng cho các dự án hợp tác phát triển kinh tế còn lạc hậu tại các khu huyện như Giang Yến, Bắc Thành, điều này nằm ngoài dự kiến của Dương Dịch Bình, Khương Chí Quân.
Hai địa phương Bắc Thành, Giang Yến năm nay tổng cộng các khoản dự toán chi tài chính cũng đã hơn 200 triệu.
Đây là nguồn tài chính cơ bản cung cấp nuôi dưỡng nhân khẩu của hai địa phương, cơ quan đơn vị sự nghiệp cùng giáo viên tiểu học và công nhân viên chức, cộng lại phải vượt qua một vạn người, hơn nữa chủ yếu chi tiêu vào công việc ngày thường, cái này cơ bản sẽ chiếm bảy tám mươi phần trăm tài chính chi tiêu của hai địa phương.
Khoản tài chính còn lại chỉ có thể làm những việc như tu tu sửa sửa, chùi mông...
Muốn nói nhận thức thật sự là một chuyện, nói ví dụ như xây dựng một toà nhà hành chính, một bệnh viện mới hay trường học đều là những công việc mà địa phương đến cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Nếu Hà Phổ năm nay có thể lấy ra năm trăm triệu, khoản tiền này tuy rằng không phải sẽ trực tiếp dùng để tăng nào là tiền lương, phúc lợi, nhưng trước đây rất nhiều dự án xây dựng cơ bản thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ thì giờ khắc này liền như rẽ mây nhìn trời, đã có cơ hội rồi.
Tất cả mọi người đều là từ cơ sở đi lên, đều rất rõ ràng công trình cơ sở hoàn thiện, đầu tư đúng chỗ hay không cực kỳ quan trọng. Chỉ có làm được công tác thu hút đầu tư, khiến cho các địa phương phát triển kinh tế đi lên, mới có thể cải thiện dân sinh.
Tình trạng của Huyện Du Sơn hai năm trước so với Giang Yến còn kém hơn rất nhiều, một năm tài chính chi tiêu khó khăn chỉ vẻn vẹn chừng 20003000 vạn, toàn huyện gần như một nửa gia đình nông thôn có cuộc sống nghèo khổ như sống dưới đáy của xã hội.
Cũng bởi vì lấy ra một số tiền khổng lồ để trùng tu đường quốc lộ Du Phổ, các hoạt động công tác như hỗ trợ nông sản Du Sơn cùng xuất khẩu lao động và việc làm lập tức trở nên sinh động, có sức sống. Ở những địa phương khác đều chưa có khái niệm ngành du lịch, năm ngoái ngành du lịch của huyện Du Sơn đã thu nhập đột phá một trăm triệu, hơn nữa tài nguyên thuỷ điện với quy mô khai thác phát triển lớn, Du Sơn trong khoảng thời gian hai năm này đã liên tiếp xây dựng được nền móng vững chắc.
Để nói một cách nghiêm túc, nền móng đó là do Thẩm Hoài trong thời gian công tác ngắn ngủi nửa năm ở Du Sơn đã tạo dựng nên.
Vương Dịch Bình thầm tính toán, muốn có thể đạt được vốn đầu tư xây dựng cơ bản lớn của huyện Hà Phổ, tại khu Bắc Thành cần phải xây dựng nhà máy xử lý nước thải và mạng lưới khu công nghiệp nước cấp thoát nước trước. Như vậy, mới không còn bởi vì thanh âm chỉ trích của dân cư chung quanh dân cư khiến cho khu công nghiệp rất khó để các nhà xưởng ở bên trong đi vào hoạt động, theo đó công tác thu hút đầu tư mới có thể tiếp tục thực hiện.
Ngoại trừ việc này, cải tạo sửa chữa nâng cấp khu ổ chuột và các khu khác cũng rất cần vốn đầu tư để bắt đầu.
Vương Dịch Bình nhìn Cảnh Ba một cái, trong lòng ông ta cũng rất rõ ràng Thẩm Hoài có thể rút ra một khoản tài chính lớn như thế từ huyện Hà Phổ để đầu tư vào khu Bắc Thành, không có khả năng cho phép những người khác trừ Cảnh Ba chịu trách nhiệm về việc này.
Huyện Giang Yến cũng như thế. Nếu Giang Yến muốn lần trong hợp tác này chân chính giành được lợi ích, để tạo nên cơ sở thượng tầng kiên cố phát triển về sau thì càng không thể vứt bỏ Cố Kim Chương qua một bên.
Đương nhiên, cả sự kiện cũng không chỉ là Cảnh Ba, Cố Kim Chương đến Bắc Thành, Giang Yến sau đó tiếp tục hoạt động phát triển năng lực đơn giản như vậy, thực tế cũng có nghĩa là lực ảnh hưởng của Mai thép hệ sẽ mượn cơ hội hợp tác này nhằm đẩy mạnh sức thẩm thấu sâu và toàn diện vào Bắc Thành, Giang Yến.
Vương Bình Định không có ràng lắm về Trần Bảo Tề, Quách Thành Trạch đối với cái này sẽ có ý kiến gì không, nhưng ông ta hiểu rất rõ nếu ông ta cùng Khương Chí Quân từ chối lần hợp tác này, thì sẽ chỉ làm cho chính bọn họ ở Bắc Thành, Giang Yến rơi vào thế bị cô lập.
Tuy rằng hai ngày trước Cố Kim Chương đã chính thức được điều đến Giang Yến công tác, có điều công tác điều động người nhà ông ta bị chậm hơn một chút, gia đình còn chưa chuyển đến Giang Yến, trong khoảng thời gian này xem như là thời kỳ quá độ.
Thẩm Hoài chia tay Vương Dịch Bình, Khương Chí Quân. Cố Kim Chương cũng muốn quay về Hà Phổ, bèn cùng Thẩm Hoài rời khỏi.
- Lão Cố, anh nói xem Vương Dịch Bình, Khương Chí Quân có thể có gì phản đối hay không? Ngồi vào trong xe, Thẩm Hoài hỏi Cố Kim Chương. Anh vẫn còn có chút lo lắng cho Vương Dịch Bình, Khương Chí Quân có thể sẽ vì e dè Trần Bảo Tề, Quách Thành Trạch mà cuối cùng thà từ bỏ cơ hội phát triển cho địa phương mà lựa chọn không hợp tác với các anh.
Cố Kim Chương nói: - Hai năm trước, có lẽ Vương Dịch Bình, Khương Chí Quân có chút ảo tưởng đối với thành phố. Nhưng hai năm qua, ở thành phố có mấy người thăng lên từ vị trí khu huyện chứ? Vương Dịch Bình, Khương Chí Quân còn tiếp tục ôm ảo tưởng như trước thì đã quá ngu ngốc rồi.
Nghe Cố Kim Chương nói như vậy, Thẩm Hoài cũng không biết nên nói đây là chuyện tốt hay nói đây là chuyện xấu.
Hiện tại phái địa phương không cần nói tiến vào bộ máy uỷ viên thường vụ, dù là một Phó thị trường đã khó lại càng thêm khó.
Tựa như Trần Bảo Tề, Hồ Lâm đưa Thích Tĩnh Dao đến Hà Phổ, ý đồ chủ yếu là vì giành chỗ. Trong năm nay, ở thành phố Đông Hoa chính phủ liên tục điều hai thị trường từ nơi khác đến, từ ý nghĩa nào đó trước hết cũng là vì giành chỗ.
Cán bộ khu huyện, ngay cả phó thị trưởng bình thường Phó đều không thể lên chức được, thì sao có thể tiếp tục được thăng tiến, tiến vào bộ máy uỷ viên thường vụ chứ?
Thẩm Hoài nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói: - Tôi cũng nghĩ giống anh. Lần này hai vị trí Trưởng ban tổ chức Thành uỷ, Phó thị trưởng thường trực, ở tỉnh cũng cơ bản đã chọn được người rồi, có thể là Sa Thu Hoa phó Trưởng ban Tổ chức thành phố Từ Thành và Tào Ích Xuân Phó chủ nhiệm uỷ ban Kế hoạch thành phố Từ Thành. Địa phương còn chưa diễn, bên lão Trần đã tỏ ra tiếc nuối rồi
Thẩm Hoài vẫn luôn hy vọng Trần Binh có thể gánh vác làm Phó thị trưởng thường trực thành phố, nhưng hiện tại ở tỉnh thành khắp nơi đều chèn ép không cho người của Mai thép hệ có cơ hội phát triển, Thẩm Hoài cũng bó tay hết cách.
Thêm nữa, Trần Binh trước đây từ Chủ nhiệm văn phòng Yến Kinh, Tổng giám đốc công ty đầu tư Yến Kinh trực tiếp được đề bạt đảm nhiệm Phó thị trưởng, cũng đã hưởng thụ một lần cảm giác vượt xa người thường, hiện tại chức Phó thị trưởng còn chưa đảm nhiệm hết nhiệm kỳ, tạm thời bị ở tỉnh chèn ép không đề bạt, cũng không thể nói tỉnh không phải.
Trần Binh giữ chức vụ Phó thị trưởng cũng đã được hai năm, về tuổi vẫn còn có ưu thế. Tuy nhiên, Mai thép hệ những năm gần đây phát triển, Trần Binh cũng vất vả công lao càng lớn, Cố Kim Chương cũng không muốn so sánh gì với anh ta, nói:
- Không nói người bên ngoài, Cao Dương từ huyện trưởng, Phó bí thư huyện ủy Du Sơn được điều đến thành uỷ làm quản gia cho Trần Bảo Tề, không có công lao thì cũng có khổ lao, hai năm trôi qua rồi còn không thể tiến lên phía trước được bước nào, tôi cũng không rõ trong lòng anh ta sẽ nghĩ gì...
Thẩm Hoài gật đầu. Dù sao Cao Dương có quan hệ sâu đậm cùng Trần Bảo Tề, rất khó phân hoá. Mà người như Vương Dịch Bình vẫn chưa tới năm mươi tuổi cũng đã thay đổi hai địa phương đảm nhiệm nhân vật số một, dĩ nhiên là hy vọng sẽ thăng tiến thêm nữa, nhưng nhìn đằng sau con đường làm quan trên quy tắc thông thường cũng là khép kín, cí ý nghĩ đi lối tắt khác cũng là bình thường.
Hiện tại ở tỉnh các phái các hệ đều liều mạng nhét người giành chỗ vào Đông Hoa, con đường thăng tiến của cán bộkhu huyện đã bị áp chế nghiêm trọng, điều này cũng hoàn toàn tạo cơ hội cho bọn họ lách qua thành phố, tiến hành hợp tác chặt chẽ với các khu huyện chung quanh, mở rộng lực ảnh hưởng.
Thẩm Hoài ngược lại không hề lo lắng Vương Dịch Bình chọn không hợp tác, chỉ có điều Khương Chí Quân làm cho người ta có ấn tượng rất mơ hồ, đem lo lắng này nói ra với Cố Kim Chương.
Cố Kim Chương gật dầu. Vương Dịch Bình có dã tâm, đi theo Trần Bảo Tề, Quách Thành Trạch bên kia không chiếm được cơ hội tiến thêm một bước, lựa chọn cùng Mai thép hệ là điều đương nhiên, còn đối với Khương Chí Quân mà nói, trên con đường làm không hề có dã tâm gì, anh ta chỉ muốn được đảm bảo ngồi vững vàng vị trí thổ bá vương ở Giang Yến, mà không phải mạo hiểm tranh đấu cái gì.
Điều này từ vẻ mặt không mấy hứng thú của Khương Chí Quân hôm nay cũng có thể nhìn ra một phần.
Cố Kim Chương nói: - Nếu Khương Chí Quân có điều do dự, tôi tin tưởng phần lớn cán bộ huyện Giang Yến vẫn bưc thiết muốn thay đổi hiện trạng, tạo nên sự nghiệp đấy.
Dù sao tiến cử đầu tư xây dựng cơ sở hạ tầng đại quy mô là rất phù hợp lợi ích trước mắt của Giang Yến, cho dù Khương Chí Quân có điều do dự, Cố Kim Chương là Phó bí thư huyện ủy, cũng không lo từ trong bộ máy ủy viên thường vụ huyện Giang Yến lôi kéo đồng minh khác thúc đẩy chuyện này, thậm chí càng tiến thêm một bước, làm cho Khương Chí Quân mất quyền lực cũng không phải là không có khả năng.
Đương nhiên trước khi muốn làm chuyện này, Cố Kim Chương còn phải lấy được sự đồng ý và ủng hộ từ Thẩm Hoài.
Hiện tại sự ủng hộ tài chính của thành phố đối với Giang Yến trong một năm chưa tới hai ngàn vạn. Nếu Hà Phổ đầu tư xây dựng cơ bản cho Giang Yến, một năm phải vượt qua 200 triệu, Cố Kim Chương không cho là ở Giang Yến sẽ có bao nhiêu lực cản khó mà giải trừ.
Cố Kim Chương có lẽ muốn làm kiến thiết nhưng lực có hạn, nhưng bảo ông ta cầm tiền đi vung vãi, Thẩm Hoài tin tưởng ông ta vẫn có năng lực vượt qua phần lớn trở ngại.
Thẩm Hoài nói với Cố Kim Chương: - Sau khi khởi động xây dựng cảng Tân Tân, quốc lộ Giang Tân cũng phải mau chóng khởi công. Như vậy, với nguồn tài nguyên phong phú của Giang Yến có thể trực tiếp thông qua cảng Tân Tân xuất ra ngoài. Vật liệu đá cùng nham thạch vôi, thạch cao và tài nguyên khác của Giang Yến đều sung túc hơn Tân Tân rất nhiều. Trước đó nhà máy xi măng Từ Thành lập kế hoạch xây dựng nơi sản xuất ở Tân Tân, kỳ thật cố gắng một chút thì vẫn có thể đặt được vào Giang Yến đấy.
- Thật sao? Nhà máy xi măng Từ Thành thật sự có khả năng xây dựng ở Giang Yến ư? Cố Kim Chương vui sướng hỏi.
- Nhà máy xi măng Từ Thành ban đầu tại ở Giang Yến là vì cơ sở hạ tầng của Giang Yến chưa xong... - Thẩm Hoài cười nói: - Về sau khu vực thị trường vật liệu xây dựng vịnh Hoài Hải vô thường lớn, nhà máy xi măng Từ Thành mới ngoại trừ phải càng gần sát khu vực nguyên liệu sản xuất ra, còn đặc biệt coi trọng đối với thị trường phóng xạ. Nếu Giang Yến trong khoảng hai đến ba năm tới có thể thu nhập về một món tiền khổng lồ, cải thiện tình trạng giao thông, tôi nghĩ nếu như không ra ngoài, vì sao xi măng Từ Thành không xây dựng nhà máy mới đến Giang Yến chứ?
- Bí thư Thẩm bí, anh đúng là trước đây không hề tiết lộ chút gì cả?
Đỗ Kiến ngồi ở vị trí tay lái phụ, cười nói.
"Lão Cố phía trước không phải còn chưa tới Giang Yến khai triển công việc sao? Không ai đẩy ra động công việc hạng này, tôi Cao Dương cũng vô dụng." Thẩm Hoài Thuyết nói.công việc hạng này tôi cũng vô ích. - Chẳng phải trước đó lão Cố chưa tới Giang Yến mở rộng phát triển công việc đó sao? Không ai đi thúc đẩy công việc này, tôi có thúc đẩy cũng vô dụng. Thẩm Hoài nói.
Nơi sản xuất mới của nhà máy xi măng Từ Thành giai đoạn đầu tư ban đầu sẽ đạt tới năm trăm triệu.
Cái này đặt ở Tân Phổ chỉ có thể coi là dự án bình thường. Nhưng ngành công nghiệp của huyện Giang Yến một năm giá trị tổng sản lượng chưa tới một tỷ, nếu chỉ là một hạng mục, có thể làm cho quy mô công nghiệp Giang Yến tăng trưởng gấp đôi, vậy có thể tưởng tượng được thúc đẩy hạng mục này quan trọng đến thế nào đối với Giang Yến.
Nhà máy xi măng Từ Thành nhìn bề ngoài không có chút quan hệ nào với Mai thép hệ, nhưng đầu năm thúc đẩy thành lập đầu tư tài chính Hoài Hải mục đích chủ yếu là muốn thúc đẩy xí nghiệp trọng điểm thuộc tỉnh tiến vào khu vực phát triển ở vịnh Hoài Hải.
Dự án nhà máy xi măng Từ Thành là dự án công nghiệp trọng điểm mà đầu tư tài chính Hoài Hải ủng hộ.
Mai thép hệ ở đầu tư tài chính Hoài Hải cho dù không có quyền quyết định nhưng lực ảnh hưởng không thể khinh thường.
Chỉ cần trong tương lai hai đến ba năm bỏ một số vốn khổng lồ để cải thiện tình trạng giao thông lạc hậu đóng kín trước mắt của Giang Yến, làm cho các phương diện điều kiện của Giang Yến tương đương với Tân Tân thậm chí còn phải ưu việt hơn một chút, vậy Thẩm Hoài thúc đẩy chuyển dời nhà máy xi măng Từ Thành mới đến Giang Yến, còn có thể có bao nhiêu khó khăn chứ?