Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 851 - Chương 838: Tình Hình Chỗng Lũ Lụt

Chưa xác định
Chương 838: Tình hình chỗng lũ lụt

Sau khi vào hạ, tình hình công tác phòng chống lũ lụt trở nên khẩn cấp.

Huyện Hà Phổ nằm ở ngay cửa sông Chử Giang, mặt cửa sông Chử Giang trống trải, lũ từ đỉnh thượng du chảy xuống dưới trên cơ bản lấp toàn bộ mặt sông trống trải, tình hình phòng lụt không ác liệt.

Tuy nhiên, mấy con như sông Mai khê, Du Khê dưới phía đông dãy núi Du Sơn ngắn, đường sông gấp khúc, bất lợi khi xảy ra lũ lụt. Mà địa hình phía đông dãy núi Du Sơn lại có lợi cho tập trung nước mưa, rất dễ hình thành cơn lũ trong thời gian ngắn mà lực phá huỷ cực mạnh.

Phần lớn các khúc sông trong cảnh nội huyện Du Sơn đều phải chịu sự trói buộc của địa hình đất và núi, không thể phóng túng. Nhưng ra khỏi khu vực cảnh nội huyện Du Sơn tiến vào cảnh nội huyện Hà Phổ, địa hình trở nên trống trải, nước sông mênh mông cuồn cuộn sẽ càng trở nên bừa bãi tàn sát.

Từ xa xưa tới nay, huyện Hà Phổ phòng lũ lụt vào mùa xuân, hạ, các khu vực thành phố cùng với các huyện Giang Bình, Tân Tân phía tây, phía bắc còn ác liệt hơn.

Mùa mưa tại Đông Hoa không nhiều lắm, nhưng tiến vào tháng bảy lại có mưa liên tục. Mực nước tại các con sông Mai Khê, Du Khê đều dâng lên liên tiếp trong vài ngày,khiến trong lòng ai nấy đều căng thẳng, không dám có chút lơi lỏng nào.

Thẩm Hoài vừa là thị trưởng kiêm bí thư, mang trong người trách nhiệm nặng nề, thời gian này luôn trực ở huyện, không dám có chút sơ suất nào. Tổ chức đã điều Đào Kế Hưng đến thành phố, nhưng còn kiêm chức vụ chủ tịch hội đồng nhân dân huyện, chưa giải nhiệm, thời gian này cũng ở tại Hà Phổ để giám sát công việc.

Thích Tĩnh Dao từ thành phố tham gia công tác giúp đỡ người nghèo trở về, liền đến tìm Thẩm Hoài.

Ở thành phố hy vọng huyện Hà phổ có thể xuất ra càng nhiều tài nguyên nữa để đẩy mạnh công tác giúp đỡ lần này, nhưng chuyện ở huyện muốn dùng tiền, Thẩm Hoài chưa từng đồng ý. Thích Tĩnh Dao lấy tư cách là Phó bí thư nhưng cũng không thể chỉ đạo được bất cứ ai.

Hiện tại ở thành phố đang chờ trả lời, Thích Tĩnh Dao cũng chỉ có thể tìm Thẩm Hoài để báo cáo công tác, chờ anh gật đầu đồng ý.

Gọi liên tục mấy cuộc điện thoại đều không kết nối được, Thích Tĩnh Dao ngồi xe trở lại huyện, gặp Đỗ Kiến đang trực ở huyện uỷ, bèn trách móc:

- Ban ngày ban mặt mà Bí thư Thẩm lại chạy đi đâu thế, gọi điện cho anh ta mà anh ta chẳng bắt máy.

- Chiều nay Bí thư Thẩm đi lên đê Du Khê, không cẩn thận làm rơi di động xuống nước rồi. Cô có việc gì gấp, tôi giúp cô liên lạc với Vương Vệ Thành cho. - Đỗ Kiến nói

Thích Tĩnh Dao thấy Đỗ Kiến cầm điện thoại để bàn trên bàn làm việc lên, cô cũng không có ý nói chuyện trực tiếp với Thẩm Hoài, liền nói với Đỗ Kiến:

- Vẫn là công tác giúp đỡ người nghèo, thành phố muốn thống nhất trong xử lý, hy vọng bên huyện Hà Phổ tích cực hợp tác hơn, có một số việc cần sự tán thành của Bí thư Thẩm.

Đỗ Kiến bấm số điện thoại di động của Vương Vệ Thành, nói đơn giản một chút tình huống của bên này, rất nhanh liền nói cho Thích Tĩnh Dao là Thẩm Hoài đã trả lời:

- Bí thư Thẩm bảo cô đến hiện trường phòng chống lụt tại Tam Ô một chuyến, anh ta chờ cô ở đó.

Thích Tĩnh Dao nhìn ngoài cửa sổ sắc trời tối dần, cơn mưa vẫn không hề giảm bớt, ở thành phố sẽ mở ra nửa ngày, cô có chút đau lưng rồi, không ngờ lúc này lại phải đến xã trấn xa hơn nữa.

Nhưng Đỗ Kiến không chờ Thích Tĩnh Dao có ý kiến đã cúp máy điện thoại trong tay xuống. Thích Tĩnh Dao có muốn đi trấn Tam Ô gặp Thẩm Hoài hay không là do cô ta quyết định

Thẩm Hoài đưa ra chỉ đạo ngu ngốc như thế làm trong lòng Thích Tĩnh Dao đầy lửa giận, nhưng cũng không muốn để cho Thẩm mọi rợ tìm được cơ hội quở trách, bèn xoay người thông báo cho thư ký, tài xế đưa cô đi Tam Ô.

Trấn Tam Ô nằm ở góc phía Tây Bắc huyện Hà Phổ, đông Du Khê, bắc Du Khê ở trong trấn Tam Ô tụ lại thành sông Du Khê, công tác phòng chống lụt hết sức khẩn trương, trấn Tam Ô có khả năng sẽ xuất hiện lũ lụt. Trong huyện không có tài chính, đối với đoạn bờ đê Du Khê phải tiến hành củng cố, mỗi lần đến thời điểm phòng chống lụt, công tác chống lụt trấn Tam Ô là nhiệm vụ trọng tâm của toàn huyện. Thẩm Hoài một tuần chạy tới trấn Tam Ô ba lần, còn đặc biệt yêu cầu ủy viên thường vụ huyện,Trưởng ban chỉ huy quân sự huyện giám sát, chỉ huy hiện trường phòng chống lụt tại Tam Ô.

Thích Tĩnh Dao ngồi xe từ huyện đi về phía tây, sắc trời dần dần tối xuống

Năm ngoái, thị trấn đã thi công công trình đẩy mạnh xử lý mặt đường bị xơ cứng lại, từ huyện huyện đến Tam Ô đường sá đã đổi thành mặt đường nhựa nên cũng không còn khó đi.

Tuy nhiên sắc trời tối xuống ven đường cũng không có đèn chiếu sáng, mưa lớn đường trơn hơn nữa đường nhỏ thỉnh thoảng có người quẹo qua, tài xế cũng không dám tăng tốc độ. Khi tới Tam Ô thì trời đã tối đen.

Đang tiến tới đầu đường trấn Tam Ô, có người bật đèn pin, nhìn thấy có xe đến liền cầm đèn pin chiếu tới vẫy vẫy mấy cái, đợi bên này dừng xe, người kia liền chạy tới giới thiệu với Thích Tĩnh Dao:

- Xin chào bí thư Thích, tôi là Phó trấn trưởng Vương Binh, Bí thư Thẩm ở hiện trường sợ cô không biết đường nên đã bảo tôi đứng đây chờ cô.

Xe đến đầu thôn có rất nhiều quần chúng thừa dịp lúc ban đêm đã di dời đi, khiến cho con đường thôn bị tắc, xe không có cách nào tiến xa hơn được.

May mà lúc này mưa đã nhỏ dần, Thích Tĩnh Dao mở ô, cùng lái xe, thư ký đi theo Phó trấn trưởng trấn Tam Ô Vương Binh đi tới phía có ánh sáng phát ra.

Đi qua thôn nhìn thấy phía trước không giống con đê chút nào, nhưng trong bóng tối hơn mấy chục người đang dùng cây tre treo hai chiếc đèn măng sông, đem chiếu sáng hiện trường như ban ngày, có hơn mười người vây quanh một căn nhà đổ nát.

Nước mưa rơi rào rào vụt qua trước mặt, giống như từng sợi tơ trong suốt lướt qua vậy.

Thích Tĩnh Dao không hiểu, Thẩm Hoài tuần tra hiện trường công tác phòng chống lụt như thế nào lại hủy nhà cửa đi thế.

Thích Tĩnh Dao đi về phía trước hai bước, chỉ thấy nhiều người đang kéo một người phụ nữ ra ngoài. Trên mặt người phụ nữ kia dính đầy bùn đất, nhìn không ra hình dạng gì, hai chân bị kéo vào trong nước bùn mặc dù giãy dụa không nổi nhưng miệng vẫn không ngừng mắng chửi, quần áo bị kéo rơi khuy áo lộ ra cái bụng đen như mực.

Thích Tĩnh Dao cũng nghe không hiểu người phụ nữ kia đang mắng chửi cái gì, nhưng không biết vì sao ở hiện trường phòng chống lụt lại muốn bắt người, nên nghi hoặc nhìn về phía Phó trấn trưởng trấn Tam Ô.

Vương Binh lau mồ hôi trán, nói:

- Có một đoạn bờ đê xuất hiện sạt lở, đây cũng không phải vấn đề lớn, nhưng có điều là Bí thư Thẩm rất xem trọng vấn đề này, yêu cầu trên thị trấn nhất định phải củng cố trước hừng đông. Hiện tại cũng đã tối, muốn những địa phương khác điều động nguyên vật liệu đến cũng không còn kịp nữa. Gần con đê này có vài ngôi nhà, trên thị trấn liền quyết định phá hủy nhà ở, mà thương lượng công tác đền bù với chủ nhà không được, vì vậy hiện tại chỉ còn biện pháp phải cứng rắn thôi.

- Từ Tân Phổ kéo vài xe xi măng qua đây cũng không đến hai tiếng. Giờ các anh đòi phá hủy nhà của người khác, không đồng ý bồi thường thì lập tức dùng biện pháp cứng rắn mà không suy nghĩ đến cảm nhận của quần chúng à? Mà thực hiện biện pháp cứng rắn là do chỉ thị của Bí thư Thẩm hay sao? - Thích Tĩnh Dao nhìn người phụ nữ kia đang giãy dụa trong bùn nước, nhíu lông mày hỏi.

- Tôi không rõ tình hình cụ thể. Để tôi đi qua hỏi một chút.

Vương Binh nghe ngữ khí tức giận của Thích Tĩnh Dao thì không dám coi thường, gấp gáp nói.

- Không cần phải đi hỏi, là tôi chỉ thị đấy.

Lúc này Thích Tĩnh Dao mới nhìn thấy Thẩm Hoài mặc áo mưa, đi chân đất ngồi trên mô đất cao bên đường. Bên này ánh sáng rất tối, Thẩm Hoài lại mặc áo mưa màu thẫm, nên bọn họ đi qua cũng không nhìn thấy ven đường còn có người ngồi đó.

Nhìn anh đang cầm bật lửa, Thích Tĩnh Dao nghĩ thầm chắc là vừa mới hút xong điếu thuốc.

Thẩm Hoài đứng lên, liếc nhìn Thích Tĩnh Dao một cái rồi nói:

- Mực nước đã dâng cao lên đến thế này rồi, hiện tại vận chuyển xi măng cốt thép để củng cố lại con đê thật sự không còn kịp nữa nên phải dùng biện pháp cũ là đóng cọc gỗ đổ vật liệu xuống dưới là hữu hiệu nhất. Kinh nghiệm làm việc ở hiện trường của cô còn thiếu, có một số việc phải nghe nhiều ý kiến từ các cán bộ cơ sở hơn nữa.

Thẩm Hoài bày ra vẻ mặt dạy bảo kinh nghiệm từng trải, Thích Tĩnh Dao tuy rằng bực mình nhưng cũng không dám có ý kiến, nhưng Phó trấn trưởng trấn Tam Ô đến thở cũng không dám thở mạnh, cũng biết cô đang ở hiện trường nhưng căn bản cũng không thể tranh luận cùng Thẩm Hoài được.

Thẩm Hoài đem bật lửa bỏ vào trong túi áo, đi về phía hiện trường phá hủy nhà. Thời điểm lúc này người phụ nữ vẫn còn đang lăn lộn trong nước bùn, Thẩm Hoài ra hiệu buông người phụ nữ đó ra, anh cởi mũ áo mưa lộ ra khuôn mặt nói với người phụ nữ đó:

- Tôi là bí thư huyện ủy Thẩm Hoài, hiện tại sông Du Khê đang xuất hiện tình trạng hết sức nguy hiểm, cần cọc gỗ và đá để củng cố lại con đê, trong tình huống như thế này ai cũng có nghĩa vụ để đóng góp. Tôi cũng không có nhiều thời gian để cần cô đồng ý hay không, càng không có thời gian để giải thích. Sau khi giải quyết xong sự việc xảy huyện sẽ dựa vào thiệt hại nhà của cô để đền bù tương ứng. Đền bù này là theo tiêu chuẩn quy định, nếu trên trấn ăn bớt số tiền đền bù của cô, cô có thể đến huyện tìm tôi.Nếu không muốn có chuyện gì, nhà cô cùng những nhà khác cùng nhau chuyển đến nơi an toàn đi. Trước tình hình đang hết sức nguy hiểm, huyện cũng phải phòng ngừa tình huống xấu nhất xảy ra, không thể để các gia đình ở lại trên con đê này, đây cũng là trách nhiệm của quần chúng, hy vọng cô có thể hiểu được và phối hợp với công việc của chúng tôi…

Không biết có phải là vì không còn sức để phản kháng hay là vì bị bí thư huyện uỷ đi chân đất, mặc áo mưa đen xì làm cho hoảng sợ, sau khi Thẩm Hoài nói xong, người phụ nữ cũng đã bình tĩnh trở lại không còn kêu gào gì nữa.

Thấy người phụ nữ này đã bình tĩnh lại, Thẩm Hoài gọi Vương Binh qua phân phó:

- Hôm nay phá đi nhà của vài hộ dân, trên thị trấn cần phải bố trí nơi an cư trước, sau đó đền bù ổn thỏa. Khi nào làm xong thì hãy báo cáo lại cho tôi. Về nguyên tắc, về tình cảm, chúng ta đều cần phải giải thích rõ ràng.

Thẩm Hoài gọi hai người nhân viên tới dìu người phụ nữ này đi xuống phía dưới.

Vương Vệ Thành cầm một đôi ủng đi mưa tới, Thẩm Hoài cầm lấy đứng ở ven đường xỏ chân vào. Lúc này Thích Tĩnh Dao mới nhìn thấy chân phải của Thẩm Hoài đang chảy máu.

Cô giờ mới biết được hóa ra Thẩm Hoài đi chân đất là bởi vì đôi giày của anh đã bị thứ gì đó cắt rách rồi.

Lúc này Bí thư Đảng ủy thị trấn Tam Ô đi tới, lo lắng hỏi:

- Có muốn gọi bác sĩ tới xem thử hay không?

Thẩm Hoài lắc đầu nói:

- Chân của tôi không cần anh phải quan tâm. Hôm nay anh cho củng cố lại con đê, nếu như sáng mai mưa lớn hơn con đê lại xuất hiện tình trạng nguy hiểm, muốn rút lui hay không, rút lui như thế nào trong lòng anh phải rõ. Có điều anh phải nhớ kỹ, cho dù anh muốn rút lui, thì anh với tư cách là Bí thư Đảng ủy cùng với Trưởng ban Lưu cũng phải là người rút lui cuối cùng. Cán bộ đảng viên Đảng cộng sản làm không tốt thì là như vậy đấy, các anh phải biết rõ.

Thẩm Hoài thay xong ủng đi mưa giẫm giẫm chân, thấy không vấn đề gì liền nói với Thích Tĩnh Dao:

- Bí thư Thích, cô theo tôi đi một chuyến tới con đê lần nữa, sau đó chúng ta trở về huyện. Tối nay mưa sẽ bớt đi nhưng cũng không được lơ là cảnh giác, sáng ngày kia có thể sẽ mưa to...

Nhìn chân Thích Tĩnh Dao đi một đôi giày cao gót màu hồng tinh xảo, cũng không nói gì liền trực tiếp đi về phía con đê.

Thích Tĩnh Dao lúc đầu chưa hiểu gì, một lúc sau thấy con đê toàn vũng bùn mới thực sự hiểu, cô cởi đôi giày cao gót màu hồng ra đi chân đất từng bước từng bước giẫm lên vũng bùn, cùng Thẩm Hoài đi về phía trước.

Trên lối đi tạm thời lên con đê, ngọn đèn đang chiếu về phía các công nhân đang thi công.

Trên con đê đều là dân quân cùng với những người than niên trong thông, khi nhìn thấy Thích Tĩnh Dao như vậy cùng với thư ký cầm đôi giày của cô ta đi ở đằng sau thì ánh mắt đều ánh lên tia kỳ lạ, làm Thích Tĩnh Dao hận không có cái lỗ để chui vào, nhưng trong thâm tâm cũng đang chửi thầm Thẩm Hoài, biết rõ Thẩm Hoài kéo cô ta lên đê là để cho cô ta mất mặt mà, lúc này cũng không biết có nên bảo thư kýném đôi giày của cô ta đi hay không.

Đúng lúc, Vương Vệ Thành cầm điện thoại đi tới nói:

- La Khánh gọi điện, anh ta muốn gặp anh...

- La Khánh tìm tôi có chuyện gì?

Thẩm Hoài dừng bước nhìn điện thoại đã tắt, nghi ngờ hỏi

- Anh ta đang trên đường tới Hà Phổ. Tôi nói cho anh ta biết chúng ta đang ở trấn Tam Ô, anh ta nói anh ta sẽ lập tức tới ngay.

Thẩm Hoài nhìn điện thoại cũng không có bấm số, cũng không biết có phải tín hiệu có vấn đề hay không, cầm di động gõ trán vài cái rồi nói với Vương Vệ Thành:

- Có thể là do vấn đề của lượng nước hồ Du Sơn. Anh gọi điện thoại tới huyện ủy Du Sơn hỏi một chút xem tình hình thế nào.

Bình Luận (0)
Comment