Vương Vệ Thành bấm số gọi điện cho Huyện ủy Du Sơn hỏi thăm tình hình cụ thể rồi báo lại cho Thẩm Hoài:
- Bản thân hồ Du Sơn không có vấn đề, mà là vấn đề nằm ở hồ chứa sức nước Du Sơn, nội bộ điện lực Hoài Năng xuất hiện một một chút bất đồng. Đài khí tượng đã dự báo là ngày kia sẽ có mưa lớn, La Khánh lo lắng nếu lúc này hồ chứa sức nước Du Sơn không giải phóng, dọn sức chứa ra, chỉ sợ ngày kia mưa to nước mưa sẽ làm ngập đầy đập, sẽ không chứa nổi nước nữa, như vậy sẽ tạo thành hai thế tấn công đối với trung hạ du con đê. Huyện uỷ Du Sơn đang họp nghiên cứu đề xuất phương án, có nên để thành phố ra mặt phối hợp với tập đoàn Hoài Năng không.
Thẩm Hoài khẽ thở dài một cái. Từ lúc cô út rời khỏi Hoài Năng, La Khánh lại được điều về điện lực Hoài Năng công tác, nhưng quyền hạn của anh ta và Hồ Thư Vệ tại điện lực Hoài Năng có hạn, cũng rất khó để tham gia quản lý chứ đừng nói đến sự vụ cụ thể.
Thích Tĩnh Dao đứng một bên nghe thấy chuyện này trong lòng liền cảm thấy vui sướng.
La Khánh từng làm thư ký cho Tống Văn Tuệ trong một thời gian ngắn, Hồ Thư Vệ là một trong những người sáng lập ra Tập đoàn Hoài Năng, họ đều là những dòng chính tài giỏi đáng tin cậy mà Mai thép hệ giữ lại trong nội bộ tập đoàn Hoài Năng.
Nếu tiếng nói của Hồ Thư Vệ cùng La Khánh cũng không có trọng lượng gì trong sự việc hồ Du Sơn, cũng có thể thấy Diệp Tuyển Phong, Trịnh Nghi Ngô trong nội bộ tập đoàn Hoài Năng đã áp chế và bài xích đối với Mai thép hệ đến mức nào.
Thấy khóe miệng Thích Tĩnh Dao hơi nhếch lên lộ ra ý cười, Thẩm Hoài cũng không nói gì, nhìn sang Vương Vệ Thành hỏi:
- Sao anh lại không mang tới cho Bí thư Thích một đôi ủng đi mưa vậy?
Nói xong lại quay lại nghiêm mặt giáo huấn thư kí của Thích Tĩnh Dao là Lưu Nam, nguyên là phóng viên báo nhật xã Đông Hoa:
- Sao các anh lại để lãnh đạo của mình đi chân đất tới hiện trường chứ, còn ra thể thống gì nữa?
Thích Tĩnh Dao nghiến răng căm hận, lúc ở huyện cô cũng không nghĩ đến việc bị Thẩm Hoài kéo lên đê nên cũng không chuẩn bị ủng và áo mưa.
Vương Vệ Thành chạy đi tìm vài đôi ủng đi mưa đưa cho Thích Tĩnh Dao và Lưu Nam rồi nói:
- Hai người đi tạm đôi ủng đi mưa này vậy.
Thích Tĩnh Dao cũng chỉ có thể cố đi tạm nhưng lại cảm nhận được dụng ý thâm sâu kia qua câu nói kia của Thẩm Hoài.
Đôi chân của Thích Tĩnh Dao nhỏ nhắn nhưng lại phải đi đôi ủng của nam giới.
Thẩm Hoài lại tiếp tục đi vào chỗ lầy lội, Thích Tĩnh Dao mặc dù thân thể nhẹ nhàng nhưng lúc giẫm lên chân vẫn bị lún sâu xuống bùn lầy, mỗi lần rút chân ra, giẫm xuống, ủng đi mưa lại bị vùi lấp bên trong.
Thích Tĩnh Dao gần như đi một bước là phải dừng lại để nhấn đôi chân đi ủng ra khỏi bùn lầy, đi hơn 10 mét đã cảm thấy mệt mỏi rồi,
Nhìn những người đi theo đều nhếch miệng cười thầm, ánh mắt tỏ vẻ xem thường mình, Thích Tĩnh Dao hận không thể tháo đôi ủng đang đi để đập vào mặt Thẩm Hoài.
***
Nửa giờ sau La Khánh tới trấn Tam Ô, Thẩm Hoài không chờ Thích Tĩnh Dao ra khỏi vũng bùn mà để mặc cô ta trên đê rồi đi cùng với Vương Vệ Thành xuống đê gặp La Khánh, vừa đi vừa cười nói:
- Phóng viên đài truyền hình huyện không biết có chụp được dáng vẻ của người phụ nữ vừa nãy để trở về làm một chuyên đề cho chúng tôi xem hay không?
Vương Vệ Thanh biết Thẩm Hoài là cố ý đưa Thích Tĩnh Dao lên đê nên cũng không cần che giấu gì, nhìn thấy Thích Tĩnh Dao vừa ra khỏi vũng bùn cười nói:
- Bí thư Thích vẫn chưa có kinh nghiệm để giải quyết những vấn đề phức tạp như thế này ở cơ sở, bảo sao Bí thư Đào trong hội nghị phòng chống lũ lụt lại kiên quyết không để cho bí thư Thích quản lí công tác phòng chống lụt lần này, xem ra tầm nhìn rất xa đấy…
- Vậy nên anh cũng phải chú ý tích lũy kinh nghiệm làm việc ở cơ sở, tôi sẽ để cho Đỗ Kiến trực tại huyện, cho anh đi nhiều một chút, cũng muốn anh đến các hiện trường chống lũ lụt xem tình hình thực tế năm nay còn ác liệt hơn so với trước kia rất nhiều.
Thẩm Hoài nói. Học thức, năng lực của Vương Vệ Thành thì không có vấn đề gì, nhưng vấn đề kinh nghiệm cơ sở thì lại là hạn chế đối với một cán bộ khu huyện. Anh có hy vọng trong tương lai của Vương Vệ Thành sẽ còn phát triển tốt hơn, dĩ nhiên với năng lực của anh ta đủ để nắm chắc đại cuộc trong tay.
Một chiếc xe dính đầy bùn đất đậu ở đầu thôn, La Khánh bước ra từ chiếc xe cùng lúc Thẩm Hoài đi tới, rút một điếu thuốc đưa cho anh ta rồi nói:
- Đập hồ nước Du Sơn có vấn đề. Tôi vừa gọi điện cho bí thư Lương hỏi về vấn đề nước hồ, bây giờ anh có ý kiến gì?
- Trận mưa ngày tới so với trận mưa đầu tháng bảy còn lớn hơn, hơn nữa địa hình núi khá đặc biệt, mưa sẽ từ hướng Đông Nam qua, thời gian ngưng tụ tại Du Sơn sẽ dài hơn so với tưởng tượng rất nhiều, lượng mưa cũng sẽ vô cùng lớn. Hiện tại vài vi lãnh đạo thủy điện Du Sơn quản lý công tác này đều là chuyên gia thủy lợi cả, nhưng đối với tình hình đặc biệt tại Du Sơn thì không suy xét đến, cho rằng thực thi đã đầy đủ rồi. Tôi đã gọi điện cho Hồ tổng nhưng Hồ tổng đang họp ở Yến Kinh không thể quay về đây được, ông ta cũng hiểu cần phải coi trọng việc này. Hiện tại yêu cầu thành phố phối hợp với Hoài Năng, thời gian còn kịp. Tôi chạy thẳng tới đây, chủ yếu là lo lắng hạ du sông Du Khê không thể chống đỡ đến ngày mai được.
La Khánh nói
Thẩm Hoài nói:
- Bên này Hà Phổ đã mấy đêm liền phải chống chọi những tính huống nguy hiểm trước mắt đã loại bỏ rồi. Huyện Du Sơn dự định như thế nào đây?
Nếu hai năm trước tiến hành củng cố thì bây giờ cũng không phải lo lắng nhưng thị trấn lại nằm ở vùng trung du xung quanh lại trũng nên rất dễ bị ngập nước
Hơn nữa phía đông sông Du Khê chảy qua khúc sông thành phố cũ lại hết sức quanh co, lối ra lại rất hẹp, mà địa hình lối ra lại là lưng núi. Một khi thượng du hồ Du Sơn thả nước thì sẽ tạo thành áp lực rất lớn đối với thành phố cũ Du Sơn, cộng thêm ngày kia sẽ có trận mưa lớn giáng xuống nữa.
- Hiện tại Bí thư Lương và Tiếu Hạo Dân cũng đang căng thẳng, nhưng chỉ cần mưa tập trung ở lòng chảo đông sông Du Sơn thì coi như gặp may rồi.
La Khánh nói:
- Nhưng nói không may là, địa hình Du Sơn khá đặc thù, nếu có khí lưu ngưng đọng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn rất dễ xuất hiện tình huống xấu. Loại tình huống này đã từng xuất hiện trong lịch sử Du Sơn, chỉ sợ năm nay lại nghiêm trọng hơn.
Thẩm Hoài nói:
- Tốt lắm, hiện tại hãy chuẩn bị dọn sức chứa, tôi gọi điện cho Diệp Tuyển Phong.
- Điện thoại hay không thì vẫn là tôi hoặc Hồ tổng chiến đấu?
La Khánh nói.
Thẩm Hoài trực tiếp gọi điện cho Diệp Tuyển Phong yêu cầu phối hợp giải quyết vấn đề, nếu Diệp Tuyển Phong không quan tâm đến, sẽ để mặc Thẩm Hoài vung tay múa chân can thiệp lung tung đối với tập đoàn Hoài Năng.
Hiện tại hai phương diện đối lập nhau như vậy, La Khánh cũng không muốn Thẩm Hoài trực tiếp gọi điện cho Diệp Tuyển Phong, mà để anh ta hoặc là Hồ Thư Vệ làm trung gian, mọi việc sẽ tốt hơn.
Thẩm Hoài cười nói với La Khánh:
- Không có gì khác biệt cả, cũng không có thời gian nên làm sớm một chút. Tôi trực tiếp gọi điện nói chuyện này cho thuận tiện.
Bảo Vương Vệ Thành cho số của Diệp Tuyển Phong, rồi gọi điện thoại.
Quy mô nhiệt điện phát điện của điện lực Hoài Năng cung cấp năng lượng lên tới bốn triệu khw, mấy trạm thủy điện Du Sơn cộng lại cũng chỉ có mười lăm mười sáu vạn khw. So sánh ra, vấn đề tồn tại của thủy điện Du Sơn lại không được nội bộ tập đoàn Hoài Năng coi trọng.
Mùa hè năm nay cả nước hình như không có nơi nào không có mưa, lưu vực sông Trường Giang, sông Hoàng Hà, Tam Giang đều bùng nổ nạn lũ lụt, ngay cả Chử Giang cũng không thể tránh khỏi.
Nói đến tình trạng lũ lụt thì tình hình phòng chống lũ lụt trung du Chử Giang còn ác liệt hơn nhiều so với hạ du.
Quặng mỏ mà Công nghiệp than Hoài Năng đầu tư vào khai thác phát triển cũng xuất hiện tình trạng ngập úng nghiêm trọng, thiệt hại nghiêm trọng, trong khoảng thời gian này Diệp Tuyển Phong cũng tập trung hết tinh lực vào thị trường Hoài Tây.
Tối nay, Diệp Tuyển Phong cũng vừa mới từ Hoài Tây quay lại Từ Thành, đuổi theo Tống Hồng Kỳ đến Từ Thành, kéo đám người Tạ Thành Giang qua cùng nhau ăn một bữa cơm, trao đổi về công việc gần đây, lúc đó bất chợt nhận được điện thoại của Thẩm Hoài gọi tới nói về vấn đề của hồ trạm thủy điện, trong lòng anh ta đương nhiên không vui.
Đương nhiên, làm công việc này nhiều năm như vậy, cũng không thể bởi vì trong lòng căm ghét mà sẽ xem nhẹ vấn đề hồ chứa nước Du Sơn, đành phải trong điện thoại giải thích một chút tình huống với Thẩm Hoài.
- Hiện tại người này vung tay múa chân cũng thật nhiều chuyện.
Lưu Kiến Quốc nói ra sự không hài lòng đối với Thẩm Hoài:
- Đầu tư Hoài Hải là Lý Cốc lôi kéo anh ta, còn nói qua được. Nhưng Hà Phổ là một huyện lại muốn thành lập quỹ xây dựng chính phủ Hoài Hải, nghe tên cứ như là bọn họ mới là chính quyền tỉnh. Tên này duỗi tay quá dài rồi. Ở tỉnh mà nhiều cán bộ như vậy chẳng khác nào đánh vào mặt. Có ai ưa anh ta đâu cơ chứ?
Tạ Chỉ liếc mắt nhìn Tống Hồng Kỳ, tao nhã cắt miếng bò bít tết trên bàn ăn.
Tống Hồng Kỳ không nói gì, Tạ Thành Giang dùng giọng lão luyện nói với Diệp Tuyển Phong:
- Hiện tại tình hình phòng chống lụt đang rất nghiêm trọng, địa hình dãy phía đông Du Sơn lại không giống với Bình Giang là vùng bình nguyên, cần phải tìm hiểu tình huống một chút.
Tạ Thành Giang nói như vậy, Diệp Tuyển Phong cũng không thể không để ý tới ý kiến của Thẩm Hoài.
Hiện tại ai có thể không để ý tới ý kiến của Thẩm Hoài chứ?
Hồ trạm thủy điện Du Sơn kích thước không lớn nhưng lại có lợi nhuận ổn định, tại cũng có nhiều xí nghiệp thuộc Hoài Năng. Hồ trạm thủy điện Du Sơn này từ bản chất vẫn là do một tay Thẩm Hoài thúc đẩy làm lên, Diệp Tuyển Phong cũng không biết xuất phát từ tâm tính gì, mấy năm nay đều không đích thân tới Du Sơn kiểm tra xem xét mà chỉ phái thân tín tới đó.
Bây giờ anh ta đối với hồ chứa nước Du Sơn cũng không có ấn tượng gì, đành phải gọi điện cho Tổng giám đốc công ty thành viên thủy điện Du Sơn hỏi tình hình.
Nhưng mà, Diệp Tuyển Phong từ chỗ Tổng giám đốc công ty thành viên thủy điện Du Sơn tìm hiểu tình hình, nếu so với Thẩm Hoài thì biết ít hơn, ít nhất cũng không nghiêm trọng tới mức phải dọn sức chứa khẩn cấp.
- Tôi đã nói rồi rõ ràng là người này giơ tay làm loạn mà.
Lưu Kiến Quốc đắc ý nói:
- Lúc nào cũng đưa ra chỉ thị ngu ngốc cho mọi người, cứ như cái nhà này anh ta là chủ ấy. Nếu cứ để như vậy, chính là để anh phá hoại lung tung rồi.
- Dưới hồ chứa nước Du Sơn chính là hai huyện Hà Phổ, Du Sơn. Thẩm Hoài từ địa phương đi lên, quan tâm việc này cũng rất bình thường. Nếu như hiểu rõ tình hình không có vấn đề gì, anh Diệp cũng không phải hao tâm tổn sức nói với anh ta làm gì nữa.
Tống Hồng Kỳ hòa nhã khuyên Diệp Tuyển Phong, nhưng tới phút cuối lại nói thêm một câu:
- Có lẽ anh ta cũng không có kiên nhẫn cùng trao đổi với nhân vật tép riu của Hoài Năng đâu.
Vẻ mặt Diệp Tuyển Phong âm trầm, rút điện thoại gọi Thẩm Hoai:
- Tôi gọi điện cho Tổng quản lý thủy điện hồ Du Sơn hỏi thăm tình hình, sau mùa hè mực nước tại hồ chứa nước Du Sơn cũng đã thấp xuống theo như quy định, mấy ngày nay mưa lớn nhưng vẫn có thể duy trì được sức chứa. Trừ phi phát sinh tình huống xấu, nếu không thì cũng không cần dọn sức chứa đâu. Hơn nữa, dọn sức chứa cũng không phải chuyện đơn giản, ngoài tổn thất về phát điện, nuôi trồng ven bờ hồ Du Sơn cũng sẽ tổn thất rất nhiều, các mặt đều rất khó giải thích...