Cũng bởi Hồ Thư Vệ, La Khánh có những ý kiến bất đồng với người phụ trách hiện tại thuỷ điện hồ nước Du Sơn, trong Điện lực Hoài Năng cũng không giành được sự ủng hộ, mới bất đắc dĩ tìm anh ta để xin viện trợ.
Sự việc quan trọng như vậy, Thẩm Hoài không ngờ ngờ Diệp Tuyển Phong cũng không tìm vài người để tìm hiểu rõ toàn diện tình hình, mà chỉ nghe ý kiến của một bên đã gọi điện cho anh đáp lại mấy câu qua loa, mà anh lại là người đứng đầu văn phòng ủy ban thôn ở đây.
Trong nội tâm Thẩm Hoài cho dù không hài lòng về phương thức làm việc của Diệp Tuyển Phong, nhưng sự việc liên quan đến an nguy của mười hai mươi vạn người dân sống tại hai bên bờ Đông Du Khê, anh cố gắng kiên nhẫn giải thích với Diệp Tuyển Phong:
- Theo dự báo thời tiết, ngày kia mưa sẽ trải đều khắp Du Sơn Đông lĩnh, mực nước của hồ Du Sơn sẽ lên tới cực hạn. Không cần nói đến trường hợp bất lợi cực đoan nhất, địa hình Du Sơn luôn bị ảnh hưởng đối với tác động của luồng khí lưu, chỉ cần mưa trên các sườn núi phía đông ngưng tụ tại lòng chảo, hoặc là lượng mưa thực tế sẽ lớn hơn dự tính, mực nước hồ Du Sơn sẽ vượt quá mức báo động. Đến lúc đó hồ chứa nước buộc phải thả thoát nước, cộng thêm khúc sông hạ du vì mực nước dâng cao, sẽ phải chịu hai tác động lớn cùng lúc. Bây giờ chỉ còn một ngày để mở hồ chứa nước thả thoát nước, không có thời gian cho mọi người ngồi xuống nghiên cứu đâu
- Địa phương có lo lắng như vậy là rất bình thường, nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn muốn nghe ý kiến của chuyên gia. Diệp Tuyển Phong ném cho Thẩm Hoài một cái đinh mềm nhưng cũng không có ý muốn nhượng bộ.
Hiện tại bộ phận phòng chống lũ lụt của tỉnh chủ yếu là giải quyết nguy cơ lũ lụt tại Chử Giang, không đủ tinh lực để chú ý đến mực nước và lượng nước Đông Du Khê, hồ chứa nước Du Sơng, hiện tại không có thời gian theo từng trình tự để báo cáo cấp trên nghiên cứu giải quyết. Trong khía cạnh khác, ở sự việc khác anh có thể đào một cái hố cho Diệp Tuyển Phong nhảy vào, nhưng loại chuyện như này, Thẩm Hoài không còn chút đường sống đằng sau nào, cho nên anh đành phải cố gắng khiến cho Diệp Tuyển Phong thay đổi ý kiến: - Các chuyên gia kiểm soát lũ lụt tỉnh và thủy điện Du Sơn đã ước tính từ điều kiện khí tượng, nhưng lại chưa suy xét đủ về tính đặc thù của Du Sơn. Trong vấn đề này lời nói của chuyên gia khí tượng thuỷ lợi tại địa phương là có trọng lượng nhất
Lúc này Thích Tĩnh Dao từ bên ngoài đi tới, cô đã ở trên đê chiến đấu với bùn lầy cả buổi mệt nhử cả người, người cũng đầy bùn đất, xem chừng là ngã từ trên đê xuống.
Thẩm Hoài lúc này cũng không có tâm trạng cười nhạo Thích Tĩnh Dao, ngồi trên ghế trong phòng làm việc chờ Diệp Tuyển Phong cho anh đáp án rõ ràng.
Thích Tĩnh Dao rất thảm hại, hỏng vài bộ đồ thì cũng chẳng sao nhưng hiện tại cô với tư cách là Phó bí thư huyện ủy lại xuất hiện trong bộ dạng thảm hại thế này, sau này làm việc ở huyện Hà Phổ lời nói còn có trọng lượng nữa không? Chỉ sợ sự việc bị truyền ra ngoài các cán bộ cơ sở sẽ xem thường cô.
Thích Tĩnh Dao không ngừng thầm mắng Thẩm Hoài, đi vào thôn ủy đang muốn tìm vòi nước để rửa chân tay thì nhìn thấy La Khánh thuộc điện lực Hoài Năng tới, mà vẻ mặt Thẩm Hoài lúc nghe điện thoại vô cùng ảm đảm, đoán chừng Thẩm Hoài đang can thiệp vào sự việc của hồ chứa nước Du Sơn với Diệp Tuyển Phong hoặc người khác của tập đoàn Hoài Năng, hơn nữa có vẻ cuộc nói chuyện không được vui vẻ gì.
Thích Tĩnh Dao và La Khánh cũng từng gặp rồi, bèn chào hỏi La Khánh:
- La Khánh, chẳng phải là anh quay về để phối hợp với Du Sơn cùng phòng chống lụt đấy ư, sao lại chạy tới Hà Phổ tìm Bí thư Thẩm vậy?
Diệp Tuyển Phong vốn là bất mãn việc Thẩm Hoài vung tay múa chân đối với sự vụ của Hoài Năng, cho rằng Thẩm Hoài lấy danh nghĩa huyện Hà Phổ đến địa phương cùng anh giải quyết vấn đề về sức chứa của hồ nước Du Sơn, anh ta cũng không có lí do gì không tức giận.
Nghe được có người đang nói từ trong điện thoại La Khánh liền tới cạnh Thẩm Hoài, lúc đấy Diệp Tuyển Phong đang nổi giận đùng đùng, khó chịu trả lời: - Tôi tin ý kiến của các chuyên gia, nếu có vấn đề gì tôi sẽ chịu trách nhiệm
Thấy Diệp Tuyển Phong cứ đi vào ngõ cụt Thẩm Hoài cũng không còn cách nào nhượng bộ, lại không thể một cước đạp Thích Tĩnh Dao ra ngoài, chỉ có thể đáp trả Diệp Tuyển Phong:
- Hạ du của hồ chứa nước Du Sơn chính là một trăm bốn mươi vạn người dân Du Sơn, Hà Phổ, trách nhiệm này anh gánh không nổi đâu. Nếu chúng ta đã không thể thoả thuận được, vậy thì tôi đành phải lấy danh nghĩa chính phủ Huyện Hà Phổ phối hợp với tập đoàn phát điện nhiệt điện Hoài Năng để xử lý. Anh cứ cân nhắc kỹ, hai tiếng nữa tôi sẽ gọi lại cho anh.
Thẩm Hoài tắt điện thoại, thấy Thích Tĩnh Dao cùng với Trưởng ban chỉ huy quân sự huyện ủy đã tới văn phòng, lập tức cùng bọn họ bố trí công tác phòng chống lụt: - Ngày mai chúng ta phải chuẩn bị thoát nước trong hồ chưa nước Du Sơn để chuẩn bị cho cơn mưa to ngày kia, công tác phòng chống lụt sẽ triển khai toàn huyện, mọi người cũng phải có sự chuẩn bị kĩ càng. Bí thư Thích bây giờ về huyện cùng Bí thư Đào để chỉ huy công tác phòng chống lụt. Ta đi một chuyến tới trấn Oa Đường, hai giờ sau quay lại mời huyện mở hội nghị qua điện thoại. Cô bảo Đỗ Kiến hãy làm tốt công tác chuẩn bị trước hội nghị, Trưởng ban Lưu có kinh nghiệm phòng chống lụt phong phú, hãy giám sát trấn Tam Ô. Giờ xem ra, cần phải rút hết người dân rồi
Thẩm Hoài yêu cầu Thích Tĩnh Dao đi gặp Đào Kế Hưng cùng chỉ đạo công việc, bởi chỉ có Đào Kế Hưng mới có thể trấn trụ được cô ta. Mà Thích Tĩnh Dao không có kinh nghiệm gì trong công tác phòng chống lụt, trong lúc khẩn cấp như này không thể để cô ta chỉ huy bừa bãi được. Thích Tĩnh Dao giằng co một hồi với Thẩm Hoài đã ước gì có thể được quay về huyện từ sớm, rời khỏi địa phương xui xẻo này rồi.
Đương nhiên, tối nay trong lòng Thích Tĩnh Dao hơi có cảm giác dễ chịu chính là giọng điệu nói chuyện của Thẩm Hoài với Diệp Tuyển Phong, phỏng chừng lần này anh nhất định sẽ tạo nên mâu thuẫn sâu sắc với Diệp Tuyển Phong của Hoài Năng, đây mới là thứ khiến cô ta vui sướng nhất.
Thẩm Hoài cùng Vương Vệ Thành ra khỏi văn phòng, La Khánh đuổi theo lo lắng nói: - Về phía Diệp tổng, tôi có nên gọi điện cho anh ta giải thích một chút không. Bên trạm thủy điện nếu nhường thêm một bước nữa sẽ bị tổn thất không cần thiết?
Thẩm Hoài lắc đầu nói: - Phía dưới hồ chứa nước Du Sơn là 140 vạn người dân, việc này không cho phép Diệp Tuyển Phong do dự. Sức chứa hồ nước Du Sơn không đủ cho trận mưa ngày mốt. Những người khác có thể mong đợi may mắn, chúng ta lại là người đưa ra quyết định mà không thể mong đợi may mắn.
Diệp Tuyển Phong tức giận ném điện thoại lên mặt bàn, Tạ Thành Giang và Tống Hồng Kỳ nhìn sắc mặt Diệp Tuyển Phong vô cùng khó coi, cho dù không nghe thấy Thẩm Hoài trong điện thoại nói cái gì nhưng cũng đoán được khẩu khí của Thẩm Hoài cũng không hề hay ho chút nào.
Lưu Kiến Quốc cũng không quên châm dầu vào lửa hỏi: - Tên kia nói cái gì vậy?
Diệp Tuyển Phong cũng không mất đi vẻ điềm đạm của mình ở trước mặt người khác, cầm điện thoại lên đặt ở góc bàn, nói:
- Tôi vừa không đồng ý với anh ta, anh ta muốn dùng danh nghĩa chính quyền huyện Hà Phổ truyền phát điện
- Đây không phải là đe dọa sao? Lưu Kiến Quốc giậm chân nói: - Thế nào cũng phải bắt người khác nghe anh ta nói mới được ạ. Lần này không thể để anh ta được như ý, anh ta muốn dư luận bàn tán sao? Anh ta muốn lật bàn mặc anh ta, để xem cuối cùng ai là người mất thể diện.
Tạ Chỉ thấy tất cả mọi người phẫn nộ kích động tựa hồ cũng hết sức cứng rắn mạnh mẽ không chút nào nhượng bộ Thẩm Hoài thì trong lòng khó chịu, cô nhìn dao nĩa trong bàn ăn, ngẩng đầu lên chậm rãi nói: - Nếu chính quyền huyện Hà Phổ thực sự truyền phát điện, bất kể Hoài Năng đáp ứng hay không thì sự việc hồ chứa nước Du Sơn này cũng phải báo cáo lên lãnh đạo chính phủ tỉnh. Hai cấp chính quyền tỉnh và thành phố nếu không có ai chịu trách nhiệm phòng chống lụt thì có thể Hoài Năng sẽ phải chịu.
Câu nói của Tạ Chỉ khiến cho Diệp Tuyển Phong đang nóng giận thoáng tỉnh táo một chút.
Hiện tại Thẩm Hoài lấy an nguy của 140 vạn người dân tại hạ du hồ chứa nước Du Sơn làm điều kiện áp chế, chỉ cần chính phủ công khai truyền điện, hai cấp chính quyền thành phố Đông Hoa, tỉnh Hoài Hải cũng sẽ không quan tâm trạm thủy điện có tổn thất gì, vì muốn trốn tránh trách nhiệm của mình, cho dù là sau đó chứng thực vấn đề thực tế còn xa mới nghiệm trọng như vậy nhưng trước tiên cũng sẽ yêu cầu hồ chứa nước Du Sơn thả thoát nước để dọn sức chứa.
Tình huống hiện tại, trừ phi Diệp Tuyển Phong có thể làm giảm áp lực phòng chống lụt của ba cấp chính quyền huyện, thị, tỉnh, bằng không đập hồ chứa nước nhất định phải thả nước. Đơn giản là chấp thuận, bên này chủ động mở cống, hay là chính quyền ba cấp huyện, thị, tỉnh yêu cầu mở cống.
Theo như cách sau, cho dù sau đó chứng minh Thẩm Hoài là lo lắng quá mức, chuyện bé xé ra to, nhưng sự việc tới bước đường này, Diệp Tuyển Phong anh ta cũng không bị chỉ trích gì.
Được Tạ Chỉ nhắc nhở, Diệp Tuyển Phong hiểu rõ ràng lợi hại trong đó, mặt xám ngoét, nói với Tạ Thành Giang và Tống Hồng Kỳ nói: - Hôm nay tôi không thể ở lại cùng mọi người rồi.
Nhìn Diệp Tuyển Phong do dự rời khỏi, Tạ Thành Giang cũng biết Diệp Tuyển Phong sẽ không mang tương lai của mình đánh cuộc với Thẩm Hoài, hẳn là chạy về hỏi ý kiến chuyên gia trong tập đoàn sau đó mới đưa ra quyết định, ông ta cũng không nói gì nữa.
Sau khi Diệp Tuyển Phong đi, vẻ mặt Lưu Kiến Quốc không vui, chỉ nói: - Nếu mọi người cứ nhẫn nhịn tên Thẩm Hoài kia, để anh ta đâm chọc, sợ anh ta, mà lần nào cũng bỏ qua cho anh ta, thì anh ta sẽ càng trở nên kiêu căng.
Tống Hồng Kỳ nói với Lưu Kiến Quốc: - Anh Diệp cũng đang trong cơn tức giận mà như thế, nhưng lợi và hại thế nào anh ta cũng sẽ có cân nhắc.
Tạ Thành Giang nói:
- Được rồi, không cần phải nói gì nữa, Thẩm Hoài hắn là người mưu mô, ai mà biết hắn có giăng bẫy gì cho Diệp Tuyển Phong không chứ? Nếu sự việc cứ kéo căng, nói không chừng hắn đã có tính toán trong đó rồi.
- Anh nói xem hồ nước Du Sơn có khả năng xảy ra vấn đề gì? Lưu Kiến Quốc hỏi: - Tuy nhiên, cho dù đập hồ nước xảy ra vấn đề gì hắn cũng không ảnh hưởng gì, hắn sẽ có lòng tốt nhắc nhở bên này sao?
- Rốt cuộc hồ nước Du Sơn có vấn đề gì hay không tôi cũng không rõ, nhưng Thẩm Hoài có lẽ sẽ hiểu rõ hơn chúng ta. Tạ Thành Giang nói: - Vừa nãy anh Diệp cũng nói rồi, theo quy định hồ chứa nước vẫn luôn duy trì số lượng nhất định. Nếu như không có cuộc điện thoại kia của Thẩm Hoài, thật sự xảy ra vấn đề, phía đập chứa nước cũng không gánh trách nhiệm gì cả. Dù sao thời tiết cực đoan rất khó đoán trước được. Hiện tại chỉ thông qua điện thoại mà Thẩm Hoài còn muốn chính thức phát truyền điện, tính chất đã khác biệt rồi.
- Đúng, chính là đạo lý này. Tống Hồng Kỳ nói: - Cho dù chuyện này không nghiêm trọng như vậy, cho dù sự thật là Thẩm Hoài chuyện bé xé ra to nhưng Thẩm Hoài vẫn có thể giải thích là suy nghĩ cho an nguy của 140 vạn người dân hạ du hồ chứa nước Du Sơn, ai có thể chỉ trích anh ta cho được. Nhưng bên anh Diệp thì lại khó mà giải thích rõ ràng đấy.
- Hừ. Lưu Kiến Quốc nói: - Tôi biết ngay tên đó không có hề có lòng tốt gì mà!
Tạ Chỉ nghe Hồng Kỳ cùng anh họ của cô phân tích động cơ của Thẩm Hoài, trong lòng cảm thấy khó chịu, đứng lên đi tới cửa sổ nhìn ngoài cửa sổ trời đã bắt đầu mưa.