Nhìn thời gian không còn nhiều nữa, Tống Hồng Kỳ cũng không đợi nổi Diệp Tuyển Phong cuối cùng sẽ có quyết định gì, đứng dậy chào tạm biệt với Tạ Thành Giang và Lưu Kiến Quốc: - Thời gian không còn sớm nữa, tôi với Tạ Chỉ về Thanh Sa đây.
- Đã muộn như vậy, còn muốn trở về Thanh Sa à, ở lại Từ Thành một đêm sẽ xảy ra việc gì sao? - Lưu Kiến Quốc giữ lại nói.
- Bình Giang địa thế trống trải, địa thế phòng chống lũ lụt không ác liệt bằng Đông Hoa, tuy nhiên vào mùa lũ một số địa phương có địa hình thấp cũng dễ dàng ngập úng, ở địa phương vẫn nên tích cực ứng phó hơn.
Tống Hồng Kỳ giải thích: - Hiện tại tôi đến địa phương hết sức bận rộn, không nỡ ngủ một đêm ở Từ Thành. Hơn nữa, tôi đã từng nói với chỗ Huyện, trong đêm phải nhanh chóng trở về Thanh Sa, nói không chừng Huyện sẽ họp chống lũ suốt đêm, tôi vắng họp không tốt.
- Thế nào. Ngụy Nam Huy vẫn còn đối đầu làm cậu mệt mỏi à? - Tạ Thành Giang hỏi
- Ở địa phương nếu so với các bộ ủy ban trung ương còn phức tạp hơn nhiều, trong khoảng thời gian này Tạ Chỉ theo tôi cũng chịu không ít khổ cực rồi. Tống Hồng Kỳ bất đắc dĩ cười. Lại nói với Tạ Chỉ: - Hay là em ở lại Từ Thành đi, cũng đã muộn lắm rồi.
- Anh lái xe trở về, nếu như nửa đêm tới Thanh Sa lại đi hết đêm với Ngụy Nam Huy, sức khoẻ chịu sao nổi. Em nghỉ ngơi một ngày rồi, tinh thần đang rất tốt, để em lái xe đưa anh về. Tạ Chỉ cũng thông cảm cho nỗi khổ của Tống Hồng Kỳ sau khi đến địa phương, muốn lái xe đưa anh ta về Thanh Sa.
Làm việc ở bộ ủy vẫn có tính chuyên nghiệp rõ ràng, công việc của phần lớn các bộ phận đều có điều khoản để theo, có thể đi hoàn thành theo từng bước một. Tới địa phương, ranh giới của chuyên môn bị biến thành mơ hồ, nếu muốn nắm bắt toàn diện một sự việc, dường như cái gì cũng phải hiểu một chút. Mà nói đến việc phức tạp của việc đời, hiểm ác của lòng người, địa phương còn xa mới bì kịp bộ ủy.
Trước khi Tống Hồng Kỳ xuống địa phương, theo kế hoạch là sử dụng hiệu quả thời gian một năm quá độ, chủ quản một huyện, làm tốt để làm cơ sở vững chắc cho việc phát triển con đường làm quan sau này. Tuy nhiên, trong nửa năm anh ta tới địa phương đảm nhận chức phó bí thư huyện uỷ mới phát hiện sự việc không hề lạc quan như anh ta từng nghĩ.
Bí thư đương nhiệm huyện Thanh Sa là Ngụy Nam Huy cũng không ngu ngốc, ông ta biết Tống Hồng Kỳ sẽ không dưng được Ban tổ chức tỉnh ủy cử xuống Thanh Sa, muốn lợi dụng thời gian 1,2 năm tích lũy kinh nghiệm cơ sở quản lý một huyện, sau khi Tống Hồng Kỳ đã thông thuộc tình hình huyện Thanh Sa, sẽ không có khả năng điều chuyển đến một huyện xa xôi khác làm nhân vật số một. Trước đó vị trí tốt tại thành phố Bình Giang vẫn không có chỗ trống, Ngụy Nam Huy dù biết lai lịch của Tống Hồng Kỳ không phải dạng vừa, cũng không thể dễ dàng chắp tay dâng vị trí bí thư huyện ủy, không chiến mà khuất phục như thế.
Tống Hồng Kỳ làm phó bí thư huyện ủy, sau khi tới huyện Thanh Sa công việc chủ yếu là quản lý công tác xây dựng Đảng, quần chúng Đảng bởi vì anh đến từ bộ ủy, công việc tại Văn phòng ở Nam Kinh, Văn phòng Bắc Kinh và Bộ Thông tin và bộ ngành trung ương cũng đều do anh phân công quản lý.
Ngụy Nam Huy sẽ không công khai gây mâu thuẫn giữa ông ta với Tống Hồng Kỳ, nhưng thời gian này, Tống Hồng Kỳ đã phát hiện ra một quy luật, chỉ cần anh ta đi công tác quay về Thanh Sa thì ngay đêm hôm ấy, Ngụy Nam Huy đều sẽ triệu tập hội nghị quan trọng, với lại dù có quan trọng hay không thì hội nghị cũng kéo dài 3, 4 giờ.
Nhìn qua thì Tống Hồng Kỳ đã được đủ sự tôn trọng ở huyện Thanh Sa, hội nghị quan trong hay nhiệm vụ quan trọng, đều để anh tham gia quyết sách, nhưng trên thực tế Tống Hồng Kỳ bị chiến thuật của Ngụy Nam Huy làm cho mệt nhọc không chịu được.
Vì thế, Tống Hồng Kỳ khổ không ngừng, chỉ những lúc tụ hợp với Tạ Thành Giang, Lưu Kiến Quốc mới có thể than vãn vài câu để giải toả, còn nếu nói trước mặt người khác chỉ là bộc lộ anh chưa đủ kinh nghiệm đấu tranh.
Lưu Kiến Quốc thì hoàn toàn không xem xét tính phức tạp của cơ sở, thấy Tống Hồng Kỳ có cha làm phó bộ trưởng trong tổng bộ, lúc đến địa phương còn bị "ức hiếp" như vậy, cũng bất bình thay: - Ngụy Nam Huy này, lúc tôi đi Thanh Sa nhìn ông ta luôn cười ôn hoà, không ngờ trong bụng ông ta toàn xấu xa như thế. Có nên tìm một cách gì đấy đẩy ông ta rơi xuống, tránh việc ông ta làm vướng tay vướng tay vướng chân hay không?
Hiện tại trong lòng Tạ Chỉ hết sức khinh thường Lưu Kiến Quốc, biết anh ta ngoài việc mượn oai của ba mẹ và cậu anh ta là Hạ Thành Quốc ra thì năng lực trên thực tế rất có hạn, càng không hiểu biết về tính phức tạp của địa phương.
Trên thực tế, Ngụy Nam Huy ngoài chiến thuật làm đối phương mệt nhọc ra, thì trong công việc ông ta còn cố tình hay vô tình đặt ra nhiều cạm bẫy cho Hồng Kỳ, nhiều lần khiến anh ta bộc lộ việc thiếu sót kinh nghiệm cơ sở, khiến anh không thể tạo dựng uy tín trước cán bộ cơ sở, cũng không thể đạt được sự coi trọng và tín nhiệm của lãnh đạo Bình Giang.
Tạ Chỉ hiểu rõ, Hồng Kỳ đang phải đối mặt với cục diện khó khăn, không phải hạ bệ bí thư huyện ủy Thanh Sa Ngụy Nam Huy vào lúc này thì có thể giải quyết được vấn đề đấy.
Đương nhiên, giống Thẩm Hoài sử dụng chiêu bài " hoành xung trực tràng (đấu đá lung tung) nhằm phá vỡ thế cục, cũng không hẳn là một sách lược tuyệt vời. Nhưng Thẩm Hoài sau khi đã phá cục rồi đã nhanh chóng nắm giữ khống chế được cục diện, năng lực đó không phải ai cũng đều làm được.
Có những lúc, cũng thật sự người so với người, trong mắt Lưu Kiến Quốc chỉ nhìn thấy sự ngang ngược hung hăng đấu đá lung tung của Thẩm Hoài, nhưng lại không nhìn thấy được sau sự hung hăng ngang ngược của Thẩm Hoài là khả năng nhanh chóng xoay chuyển tình hình, khả năng nắm bắt cục diện, không nhìn thấy đằng sau sự đấu đá lung tung là năng lực trấn áp đối thủ, năng lực thu thập nhân lực, càng không nói đến việc không nhìn thấy được các mặt thiên tài hơn người như quản lí xí nghiệp, thúc đẩy phát triển kinh tế khu vực cùng thể xây dựng hệ thống công nghiệp hoá của Thẩm Hoài.
Tạ Chỉ những năm trở lại đây đối chọi gay gắt với Thẩm Hoài, hầu như tranh đấu nhau suốt ngày mới cảm nhận được sự đặc biệt trong sự đáng sợ của Thẩm Hoài, cho nên cũng rất hiểu rõ, trong phương thức phá cục ở địa phương của Thẩm Hoài, không phải Hồng Kỳ có thể dễ dàng noi theo được.
Ngoài việc cần phải thông thuộc các sự việc ở địa phương trong thời gian ngắn, hiểu được cái rắc rối phức tạp của quy tắc pháp luật và các loại chính sách, vấn đề lớn nhất mà Hồng Kỳ tới địa phương vẫn là không có mỗi liên kết riêng của bản thân, không có nhóm mạng lưới quan hệ cho mình, thậm chí đến thư kí, lái xe đều là huyện Thanh Sa sắp xếp, không thể khiến người ta tín nhiệm được.
Trong tình huống như thế này, nếu như Hồng Kỳ nghe những ý kiến tùy tiện từ Lưu Kiến Quốc, bất luận có hành động thiếu thuy nghĩ gì, đều có khả năng lún sâu vào thế bị động, lúc này thà nghĩ đủ mọi cách đá Ngụy Nam Huy rơi đài, cũng không bằng dành nhiều khí lực, dọn ra một vị trí tốt cho Nguỵ Nam Huy ở thành phố Bình Giang này.
Chỉ là Tống gia đang có truyền thống nữ giới không tham gia bàn luận chính sự, ít nhất trước mặt đám người Lưu Kiến Quốc, Tạ Chỉ sẽ không nói cách nhìn của mình với Hồng Kỳ, nếu muốn nói cũng phải âm thầm bày tỏ.
Hiện tại, Tống Hồng Kỳ cũng biết được tính phức tạp của địa phương, cũng chỉ cười trừ trước ý kiến của Lưu Kiến Quốc, nói: - Sau khi anh Diệp đưa ra quyết định gì thì gọi điện báo cho tôi một tiếng. Tôi cùng với Tạ Chỉ trở về Thanh Sa đây.
Nếu như lần này Diệp Tuyển Phong tiếp tục cúi đầu trước Thẩm Hoài, trước khi hai bộ phận chống lụt lội tỉnh và thành phố gửi công văn mà đồng ý mở cống xả nước, cũng sẽ không đơn độc vì việc này gọi điện nói cái gì với Tống Hồng Kỳ. Tạ Chỉ thấy Hồng Kỳ lúc sắp đi vẫn không quên căn dặn bọn Lưu Kiến Quốc một câu, thâm tâm nghĩ: Trong lòng Hồng Kỳ hay là vẫn hy vọng Diệp Tuyển Phong có thể ngăn cản áp lực từ Thẩm Hoài không nhỉ?
Nghĩ đến đây, trong lòng Tạ Chỉ than khẽ. Cô vốn là người căm hận Thẩm Hoài nhất, nhưng cũng biết Diệp Tuyển Phong thật sự không đồng ý mở cống thoát nước, vậy thì cái sai sẽ từ phía Diệp Tuyển Phong rồi. Nếu như cứ mãi ôm trong lòng tâm tính như vậy, họ làm sao chống chọi với Thẩm Hoài được, làm sao trong nội bộ Tống hệ sẽ chặn một thủ lĩnh Mai thép hệ được.
Lối suy nghĩ và tâm tính không thay đổi, khoảng cách giữa hai bên chỉ ngày càng lớn, tiếp qua 2, 3 năm, đợi Thành Văn Quang đứng vững ở tỉnh Ký, thậm chí tiến một bước lên làm bí thư tỉnh ủy, toàn bộ cân tiểu li của Tống hệ chỉ sợ khó tránh nghiêng về hướng bên kia.
Lúc xuất phát rời khỏi Từ Thành, trên trời vẫn đang rào rào tí tách mưa rơi, đèn xe in hình mờ ảo trên mặt đường, trôi nổi một làn sáng trắng, lúc qua Nghi Thành mưa cũng đã ngừng rơi, giữa các tầng mây đen vẫn lộ ra một vài góc ánh trăng, vắt vẻo dọi qua cửa xe.
- Dự báo thời tiết của đài khí tượng thủy văn cũng không đáng tin cậy, nếu biết trời thu quang đãng như thế này thì sẽ không nhất thiết phải cấp tốc quay về Thanh Sa Tống Hồng Kỳ nhìn ánh trắng bên ngoài của xe nói.
Tạ Chỉ cũng không biết là Hồng Kỳ đang bất mãn với đài khí tượng, hay là trong lòng luôn nghĩ Thẩm Hoài sớm muộn cũng sẽ gọi điện gây khó dễ với Diệp Tuyển Phong.
Lúc này tiếng chuông của điện thoại di động vang lên, Tống Hồng Kỳ nhấc máy lên mở nắp điện thoại, nói với Tạ Chỉ: - Địện thoại của anh em
Bỗng có một trận mưa rào lên cửa kính xe, Tạ Chỉ cũng nghe không rõ anh của cô nói gì trong điện thoại, chỉ có thể đợi Hồng Kỳ nói hết câu với anh cô mới hỏi lại.
- Lão Diệp triệu tập hội nghị lâm thời qua điện thoại, nội bộ điện lực Hoài Năng được ý kiến nội bộ điện lực đối với về vấn đề có mở cống hay không đã tồn tại ý kiến bất đồng. Hồ Thư Vệ tuy rằng họp tại Yến Kinh, nhưng ông ta đã trực tiếp yêu cầu La Khánh đi tìm Thẩm Hoài rồi. Tống Hồng Kỳ đã hiểu được một ít tình hình, nói cho Tạ Chỉ nghe: - Ban đầu tiếng nói ủng hộ Hồ Thư Vệ cùng La Khánh ở trong nội bộ điện lực Hoài Năng không được mạnh mẽ, nhưng sau khi biết Thẩm Hoài có tham gia việc này, ý kiến của nội bộ điện lực Hoài Năng lại chuyển sang khuynh hướng mở cống. Xem ra sức ảnh hưởng của Thẩm Hoài ở Hoài Năng không hề nhỏ chút nào.
Làm sao có thể nhỏ được chứ?
Tập đoàn Hoài Năng chủ yếu phân thành 4 mảng xí nghiệp gồm than đá Hoài Năng, xây dựng Hoài Năng, điện lực Hoài Năng và vận chuyển Hoài Năng, mà điện lực Hoài Năng trước giờ là cốt lõi và quan trọng nhất của tập đoàn Hoài Năng,
Điện lực Hoài Năng dường như là đồng bộ phát triển lên cùng với Mai thép, cả hai gần gũi gắn bó tại Đông Hoa.
Điện lực Hoài Năng cũng không vẻn vẹn hai người Hồ Thư Vệ và La Khánh nhận sự giúp đỡ ủng hộ của cô út Tống Văn Tuệ, sau nhiều năm kết thân với Thẩm Hoài, chịu ảnh hưởng sâu sắc của Thẩm Hoài. Hiện tại Diệp Tuyển Phong, Trịnh Nghi Ngô làm hạn chế quyền lực của Hồ Thư Vệ, nhưng sao có thể đem công tác phụ trách nghiệp vụ cụ thể ở dưới cho một tổng giám độc nhà máy điện, đều đổi cũ thay mới được?
Có điều, Tạ Chỉ cũng không nên nói cái gì, nhưng từ giọng điệu của Hồng Kỳ cho thấy, xem ra lần này Diệp Tuyển Phong là bị ép buộc đồng ý mở cống, nhưng cũng sau sự việc lần này có lẽ sẽ tiến một bước loại trừ các phần tử đối lập của Mai thép hệ, để hoàn toàn gột rửa triệt để lực ảnh hưởng của Thẩm Hoài trong nội bộ Hoài Năng.
Tạ Chỉ nhớ tới một sự việc, nói với Hồng Kỳ: - Đưa anh về Thanh Sa rồi ngày mai em sẽ trở về Đông Hoa. Hội nghị toàn ủy vào tháng trước ở Đông Hoa chính thức ra quyết định phải thúc đẩy phát triển sản nghiệp du lịch ở Du Sơn. Ý của cha em là, Hảo Phong sẽ tham gia vào nghiệp vụ này. Xu thế thị trường nhà ở trong nước tạm thời vẫn chưa nóng trở lại, nhưng đây là thời khắc thâm nhập vào thị trường thương nghiệp, du lịch và bất động sản. Tập đoàn Trường Thanh cũng phải mở rộng tương ứng đầu tư ở thị trường trong nước. Em dự tính đi một chuyết tới Du Sơn, xem xét tình hình hồ đập chứa nước Du Sơn, rốt cuộc có phải Thẩm Hoài "chuyện bé xé ra to" hay không.
Tống Hồng Kỳ tới làm việc ở địa phương, tương lai thế lực nhất thiết phải lấy thành phố Bình Giang làm chốn phát triển lâu dài. Tạ Chỉ là vợ anh ta, theo chính sách quy định, cô ấy không thể tới Bình Giang kinh doanh được.
Nhằm lách qua sự hạn chế của chính sách, năm trước tập đoàn Hải Phong tiến hành phân tách, Tạ Chỉ sẽ không còn quyền kế thừa tại tập đoàn Hải Phong, nhưng trước mắt đối với nghiệp vụ đầu tư tại Đông Hoa, công tác quản lý đều dưới danh nghĩa công ti riêng của cô.
Công ty tư nhân của Tạ Chỉ, trước mắt mở rộng từ bất động sản, thương nghiệp tại Đông Hoa. Du lịch, bất động sản cũng là một phương hướng phát triển của công ty ty nhân của cô. Nhưng bởi muốn ở bên Hồng Kỳ, lại không thể trực tiếp đến Bình Giang kinh doanh, Tạ Chỉ chỉ có thể ở lại Đông Hoa quản lý nghiệp vụ công ty.