Toà trụ sở lớn chính quyền huyện Huyện ủy Du Sơn cũng bị ngập trong nước, nhóm lãnh đạo Huyện ủy còn ở lại tọa trấn chỉ huy như Lương Chấn Bảo đều dọn đến trường trung học huyện ở địa thế cao để chỉ huy công tác cứu hộ phòng lụt – nơi đó cũng là điểm bố trí nạn dân lớn nhất toàn huyện.
Nhà trệt cả nửa thành bị ngập, dân cư cả đêm dọn ra ngoài có đến mười lăm mười sáu ngàn người, tình huống nghiêm trọng như thế huyện Du Sơn cũng lần đầu gặp được từ khi dựng nước đến nay.
Tạ Chỉ còn tưởng đã đến nơi có điện thì có thể liên qua máy bàn và điện thoại, nhưng chạy đến trung học huyện Du Sơn nhìn thấy chồng của Phùng Ngọc Mai La Khánh mới biết Du Sơn ngoài trừ trạm tín hiệu di động lớn bị tổn hại nghiêm trọng trong cơn bão đêm qua ra, tuyến đường thông tin bình thường cũng bị mưa to gió lớn hủy hoại không ít, hệ thống thông tin tê liệt. Do bốn mặt huyện Du Sơn đều là núi, do đó đêm qua Tạ Chỉ ở trong thành không cảm nhận được gió lớn, nhưng đợt mưa bão bao phủ địa khu Đông Hoa lần này do chịu ảnh hưởng của bão mùa hè, thậm chí trong quá trình mưa còn mạnh thêm một phần.
Tuy rằng công tác di dời khỏi chỗ trũng từ trưa hôm qua đã bắt đầu khởi động, nhưng tuyệt đại đa số dân cư đều kéo đến nửa đêm, sau khi nhìn thấy nước ngập mới không thể không gấp rút dọn đến nơi bố trí.
Thời gian ngắn như thế, lại giày vò cả đêm, phía trung học huyện Du Sơn cũng lộn xộn.
Đa số mọi người đều chen chúc trong phòng học qua đêm, đến trưa mới có nhân thủ, lục tục dựng lều trên sân thể dục và bãi đất trống.
Nhưng không ai ngờ huyện thành Du Sơn trong một đêm lại có nhiều người bị hại như thế, các vật tư như lều bạt đều cực kỳ thiếu thốn.
Ngoài trừ chính quyền huyện Du Sơn và trấn Thành Quan tổ chức nhân viên công tác, cảnh sát nhân dân Cục công an huyện, quan binh dự bị mà Ban chỉ huy Quân sự lâm thời huyện kêu gọi và cảnh sát vũ trang đêm qua mới điều đến Du Sơn ra, Tạ Chỉ còn nhìn thấy nhân viên cứu hộ mặc đồng phục Mai thép ở trung học huyện Du Sơn.
- Trưa hôm qua, bộ phận khí tượng đả xác định Du Sơn sẽ có nước mưa quy mô lớn, nhiệm vụ phòng chống thiên tai của Hà Phổ cũng nặng nề, Bí thư Thẩm không thoát thân được. Đối mặt với việc viện trợ Du Sơn, Bí thư Thẩm liền bảo Mai thép lâm thời thành lập một đội cứu trợ khoảng hai trăm người, nhanh chóng đến Du Sơn trước khi mưa to kép đến. Vấn đề lớn nhất bây giờ là không ai ngờ tình hình lại nghiêm trọng tới mức này, lều trướng cứu nạn dự trữ của huyện Hà Phổ, chúng tôi đã vận chuyển phân nữa, cũng chỉ có ba trăm chiếc. Bây giờ còn không biết đường vào Du Sơn khi nào có thể thông, hơn nữa thôn trấn bên dưới tình hình càng nghiêm trọng hơn, con đường xuống thôn trấn của Huyện cũng suýt soát bị đất đá chắn phân nửa rồi, không thể phái lực lượng cứu hộ qua đó…
La Khánh thấy vẻ mặt nghi hoặc của Tạ Chỉ khi nhìn thấy nhân viên Mai thép xuất hiện ở Du Sơn, thì giới thiệu tình hình bọn họ tổ chức tham gia cứu hộ đêm hôm qua.
Kỹ thuật quan trắc vệ tinh khí tượng trong nước hiện nay vẫn chưa hoàn thiện, đêm trước khi Thẩm Hoài tranh chấp với Diệp Tuyển Phong, cũng không có nắm chắc cụ thể tình hình mưa to sắp kéo đến. Nhưng thời gian càng đến gần, dự báo về tình hình mưa bão cũng ngày càng chính xác hơn, đến đêm qua khi thành phố Bình Giang bắt đầu mưa to, bộ chỉ huy phòng lụt thành phố Đông Hoa trên cơ bản đã xác định Du Sơn sẽ có tình hình tai hoạ nghiêm trong.
Khi đó các huyện khu đều có nhiệm vụ phòng lũ rất nặng nề, lực lượng cứu hộ của bản thân cũng rất yếu mỏng, lực lượng cứu hộ của khu quân phân cũng đã đến thôn trấn và các con đê lớn hiểm yếu khắp nơi, cuối cùng khi mưa to sắp kéo đến, lại điều lực lượng cứu hộ đến Du Sơn, cũng chỉ có thể điều Hà Phổ.
Xí nghiệp khai thác mỏ quy mô lớn trong nước đều có hệ thống cứu hộ khẩn cấp tương đối hoàn thiện, công tác về mặt này của Mai thép càng nghiêm ngặt hơn. Ngoài trừ kéo đội cứu hộ hai trăm người chạy đến Du Sơn trước đêm hôm qua, còn vận chuyển mười mấy xe vật tư và xe công trình số lượng tương đương đến.
Chỉ là so với tình hình thiên tai đột ngột xảy ra ở Du Sơn, lực lượng và vật tư điều đến trước mắt vẫn thiếu thốn rất nhiều.
Đường bị chặn, thông tin tê liệt, cả Du Sơn vẫn còn bị vây trong lũ lụt, mưa vừa ngừng mới nửa ngày, buổi chiều thậm chí có thể còn một cơn mưa tương đối lớn nữa, muốn chỉnh lý các mặt ngăn nắp trình tự cũng có chút nghiêm khắc rồi.
Tạ Chỉ không biết chuyện khí tượng và thủy lợi, cô chỉ biết thế mưa đêm qua lúc lớn lúc nhỏ, rơi cả đêm không ngừng, bây giờ biết cho dù không có mưa to nữa, có thể cũng cần một hai ngày mới có thể tu sửa khôi phục thông tin.
Trong huyện bây giờ ngoài trừ điện vô tuyến, chủ yếu vẫn liên lạc với bên ngoài thông qua điện thoại vệ tinh.
Tạ Chỉ cũng không ngờ phía huyện Du Sơn lại có điện thoại vệ tinh, nghĩ kỹ lại cũng là được đội cứu viện Mai thép lâm thời điều đến Du Sơn.
Tạ Chỉ theo La Khánh đến Bộ chỉ huy phòng lụt tạm thời, đánh điện thoại vệ tinh liên lạc với Hồng Kỳ, mới biết Bình Giang đêm qua cũng mưa to kinh người như thế,huyện Thanh Sa có đến mấy thôn trấn bị ngập, lãnh đạo chủ yếu của Huyện ủy Thanh Sa đều phải đến thôn trấn bị ngập trực tiếp tọa trấn chỉ huy cứu hộ, Hồng Kỳ cũng ở thôn trấn bên dưới, tạm thời không thể thoát thân.
Chuyện an ủi lòng người duy nhất chính là lần này mưa to tập trung ở địa khu ven vịnh Hoài Hải, không tập trung ở thượng du Chử Giang, nếu lũ lớn như thế xảy ra ở những nơi như Hoài Tây, thì Chử Giang chịu ảnh hưởng không thể nào tưởng tượng được.
Rạng sáng Tống Hồng Kỳ biết huyện thành Du Sơn bị ngập, điện thoại, di động đều không liên lạc được với cô, cả buổi sáng đều không yên tâm, mới thông qua chuyên tuyến cứu hộ đánh điện thoại trực tiếp gọi đến huyện Du Sơn.
Lương Chấn Bảo và Tiếu Hạo Dân chạy về Bộ chỉ huy phòng lụt từ hiện trường thiên tai, nhìn thấy Tạ Chỉ thì hỏi ngay tình hình của nhà khách chiêu đãi, rồi chỉ thị nhân viên công tác dùng thuyền tiên phong đón các nhân viên bị vây trong nhà khách chiêu đãi sang.
Tuy không thể trực tiếp đưa nhóm Tạ Chỉ rời khỏi Du Sơn, nhưng ở nơi cao không bị ngập nước, toàn huyện có nhiều nhân viên công tác như thế, muốn dọn ra một hai phòng tạm thời bố trí cho nhóm Tạ Chỉ ở vẫn dễ làm; đương nhiên, những du khách khác không thể có đãi ngộ như thế được.
Tạ Chỉ cũng không phản đối, nhưng cũng không muốn trong thời khắc mấu chốt này, cá nhân cô lại không giúp ích được gì, còn phải để Huyện ủy Du Sơn vì chăm sóc các cô mà phân tán nhân thủ và tinh lực, liền xin miễn ý tốt của hai người Lương Chấn Bảo, Tiếu Hạo Dân.
Ngoài trừ nhà khách chiêu đãi của chính quyền huyện bị ngập ra, những nơi không bị ngập trong huyện thành cũng có đến mấy khách sạn nhỏ, trước đó khi Tạ Chỉ tham quan tài nguyên du lịch của huyện Du Sơn cũng có tiếp xúc một chút. Cô liền muốn liên lạc một chút hẳn có thể dọn ra được mấy căn phòng, hi vọng phía huyện có thể đón nhân viên và hành lý của công ty cô từ nhà khách chiêu đãi chính quyền huyện bị vây qua đây.
Trong lúc đợi nhân viên tùy hành qua đây hội họp, Tạ Chỉ cũng tới lui trong trung học Huyện quan sát tình hình thiên tai thực tế rốt cuộc nghiêm trọng thế nào.
Nhìn thấy La Khánh vừa rời đi không lâu dẫn theo một đội nhân viên cứu hộ của Mai thép rời khỏi trường học, trong lòng cô cảm thấy kỳ lạ: La Khánh bây giờ là lãnh đao cao cấp của Điện lực Hoài Năng, lúc này nên tổ chức nhân viên Thủy điện Du Sơn tham gia cứu nạn hoặc trực tiếp chạy đến trạm thủy điện Du Sơn tọa trấn, chú ý đến động thái kho nước hồ Du Sơn bất cứ lúc nào chứ.
Trong lòng Tạ Chỉ lại nghĩ, phía huyện Du Sơn hẳn đã liên hệ được với Diệp Tuyển Phong, vậy La Khánh bị đá ra khỏi công tác cứu hộ ở huyện Du Sơn của Hoài Năng rất có thể là do Diệp Tuyển Phong cố ý.
Nghĩ đến những điểm này, Tạ Chỉ trầm mặc rất lâu cũng không cách nào nói nên lời.
Trước khi đợi nhân viên tùy hành được đón đến trung học huyện hội họp, Tạ Chỉ dự định trước tiên ra ngoài nhìn xem mấy khách sạn bên ngoài còn có phòng trống hay không, mà không ngờ ra khỏi cửa lớn trường trung học lại gặp được Dương Lệ Lệ.
Tạ Chỉ biết quan hệ mật thiết giữa Dương Lệ Lệ và Thẩm Hoài, Tôn Á Lâm, trong lòng cô thực sự không có thiện cảm với cô gái xinh đẹp xuất thân thị tỉnh, trên người có rất nhiều mùi vị phong trần này, cũng biết đối phương phỏng chừng cũng không có thiện cảm gì với bản thân mình, nhưng lũ lớn vây thành, mọi người đều bị vây trong huyện thành Du Sơn, lại là người quen, gặp mặt không chào hỏi cũng quá lạnh lùng.
- Sao Dương tổng lại ở Du Sơn vậy?
Tạ Chỉ nghi ngờ hỏi:
- Cô sẽ không phải là đêm qua cùng chạy qua đây với La Khánh và đội cứu viện của Mai thép đó chứ?
- Nhà cũ của tôi ở Du Sơn, thời gian này tôi luôn sống ở đây.
Dương Lệ Lệ cũng biết chuyện huyện Du Sơn đang bàn hạng mục du lịch thôn Hàn Lĩnh với tập đoàn Hải Phong, lúc này nhìn thấy Tạ Chỉ bị vây ở Du Sơn, hiểu ra nhà khách chính quyền huyện mà đêm qua Tạ Chỉ và nhân viên tùy hành nghỉ lại bị ngập, Tạ Chỉ phải ra ngoài tìm chỗ trú, nói:
- Đêm qua nhiều nạn dân dọn từ nơi bị ngập ra ngoài, còn có khách sạn nào còn chỗ trống chứ? Mọi người ở lại nhà tôi đi. Cục trưởng Phùng Ngọc Mai và La Khánh, Tạ tổng cô đều quen biết cả, ba mẹ cô ấy, dẫn theo cháu con tạm thời đều dọn đến nhà tôi ở rồi.
Dương Lệ Lệ dĩ nhiên không thích người phụ nữ vừa ra trận là đã chống đối Mai thép hệ và Thẩm Hoài này. Nhưng cho dù nói thế nào, Tạ Chỉ cũng là chị dâu họ của Thẩm Hoài, là cháu gái của mẹ kế Thẩm Hoài, trong tình huống Tạ Chỉ và nhân viên tùy hành bị vây ở Du Sơn, không tìm được chỗ nghỉ, cô cũng không lý nào lại bỏ mặc không lo.
Tạ Chỉ nghĩ bụng lúc này ra ngoài ở có thể thật sự khó khăn, cũng không cự tuyệt ý tốt của Dương Lệ Lệ nữa, nhìn thấy Dương Lệ Lệ hình như qua đây có việc thì cùng cô đi vào trong trường học.
Trò chuyện với nhau, Tạ Chỉ mới biết nhà cũ của Dương Lệ Lệ vốn là sơn thôn dưới Du Sơn, hơn một năm trước Dương Lệ Lệ mua một khu viện đón ba mẹ cô ấy qua ở.Dương Lệ Lệ hi vọng cuộc sống tuổi già của ba mẹ có thể an nhàn một chút, bản thân cô cũng đang đầu tư xây dựng một khách sạn ở huyện thành Du Sơn.
- Cô đến tìm La Khánh à?
Tạ Chỉ nói với Dương Lệ Lệ:
- La Khánh vừa dẫn một đội người cứu viện của Mai thép rời khỏi trường học, tôi cũng không hỏi anh ta đi đâu.
- Tôi không tìm La Khánh, buổi chiều còn có mưa lớn, trong huyện còn phải tiếp tục tổ chức di tản ra ngoài, tôi sợ phía huyện không đủ địa điểm bố trí. Khách sạn nhà tôi vừa xây xong một nửa, nhưng cũng coi như là nơi che gió chắn mưa, tôi qua tìm Bí thư Lương, xem trong huyện có chỗ nào cần giúp đỡ không…
Dương Lệ Lệ nói.
Tạ Chỉ không ngờ một cô gái mà bình thường cô không vừa mắt lúc này lại có tấm lòng như thế.
Nhóm Lương Chấn Bảo, Tiếu Hạo Dân đang sứt đầu mẻ trán vấn đề điểm bố trí, phía Dương Lệ Lệ có thể bố trí được bảy tám trăm người, cũng coi như đã giải quyết được một phần vấn đề. Bọn họ lập tức sắp xếp nhân viên công tác của Bộ chỉ huy đi cùng Dương Lệ Lệ đến nhìn tình hình của khách sạn, đưa ra phương án bố trí; Tạ Chỉ cũng không có việc gì làm cũng đi theo.
Khách sạn mà Dương Lệ Lệ đầu tư ở đầu đông thành cũ tên Du Khê Nhân Gia, quy mô dĩ nhiên không thể so được với hạng mục thôn cổ Hàn Lĩnh mà Hải Phong hướng tới, diện tích cũng không đến hai mươi mẫu, hình thức lầu gạch khu viện truyền thống cùng phong cách với thành cổ, trước mắt mới xây xong hai khu viện, có ba mươi gian phòng và hai đại viện có thể dùng để bố trí nạn dân.
Tạ Chỉ đi cùng Dương Lệ Lệ qua đó, nhìn thấy có xe tải chở cát vàng, đất đá vận chuyển ra ngoài ở công trường phía sau, mới biết sau khi Dương Lệ Lệ biết phía huyện thiếu vật tư cứu hộ, thì đã bảo xe cứu hộ của huyện trực tiếp đến công trường bên này chở cát, đất đá để dùng.
Tuy rằng Du Khê Nhân Gia còn chưa chính thức kinh doanh, cũng có mướn nhân viên quản lý và tám chính nhân viên tham gia chuẩn bị công tác tiền kỳ, có thể phối hợp với nhân viên công tác phía huyện thiết lập điểm bố trí, duy trì trật tự.
Vừa hay căn tin bên này bình thường phải cung cấp cơm, mì, rau và thịt trứng cho nhân viên công trình có dự trữ không ít, cho dù bảy tám trăm nạn dân qua đây, bên này cũng có thể dùng được hai ba ngày.
Dương Lệ lệ mà bình thường khiến cô coi thường trong lúc mấu chốt này lại có thể không chút do dự lấy nhiều vật tư của nhà mình ra dùng để cứu nạn phòng lụt, trong lòng Tạ Chỉ cũng hổ thẹn. Cô không nhịn được nhớ lại, những người tụ tập bên cạnh Thẩm Hoài và những người phía các cô rốt cuộc có khác biệt gì, tại sao lại có sự khác biệt như thế? Lẽ nào, thật sự là người chia theo bầy, vật hợp theo loài sao?