Nhìn nhân viên công tác của nhà khách trong viện muốn đẩy chiếc xe con đậu trong viện lên chỗ cao, để tránh bị ngập nước, Tạ Chỉ nhìn thấy ở dưới nhân thủ không đủ, thì gọi nhân viên đi cùng cùng xuống lầu giúp đỡ.
Tạ Chỉ và nhân viên tùy hành xuống lầu rồi, nhìn thấy trong viện đọng nước không quá đầu gối, cũng sắp phủ lấy bậc thang trước sảnh, nếu mưa lớn không ngừng, lại dâng thêm bảy tám centimet, nước sẽ tràn vào trong lầu.
Phía nhà khách từ sớm cũng đã ý thức đến vấn đề này, có hai nhân viên công tác đẩy một xe đẩy nhỏ ra, bên trong chứa đầy bao cát, đắp bao cát bao quanh lấy bậc cao trước sảnh, để phòng ngừa thế nước dâng cao hơn vào trong lầu.
Nhân viên tùy hành đội mưa giúp đẩy xe, gần như chỉ chớp mắt thì nước mưa thấm vào, y phục ướt nhẹp dính sát người. Mưa lớn như thế, Tạ Chỉ xông vào trong viện cũng không giúp được gì, chỉ đứng dưới mái hiên cửa, mưa nhỏ giọt lên cánh tay đau thấu, nghĩ bụng cô ở vùng nhiệt đới cũng đã quen, cũng rất ít khi thấy mưa lớn như thế, hơn nữa một lần là hơn một giờ, cũng điều hòa hơi ấm.
Nhìn thấy bên cạnh có một cô gái, giống như là nhân viên quản lý nhà khách, Tạ Chỉ hỏi cô ấy:
- Du Sơn sao lại ngập nhiều như thế?
Trong ấn tượng của cô, độ cao so với mặt nước biển của huyện Du Sơn còn cao gần 200m so với bình nguyên ngoài núi, mưa có lớn hơn nữa cũng không đến mức khiến nhà khách chiêu đãi của chính phủ huyện Du Sơn ngập như thế.
- Thành cũThành phố cũ là một bồn địa, xung quanh là núi non, chính giữa lại rất thấp, mà góc tây bắc của chúng tôi bên này lại cứ là nơi thấp nhất toàn thành, chính là miệng cá trích ngoài sông Đông Du Khê, lòng sông còn cao hơn nơi này hai ba mét. Mưa lớn như thế, một lần hơn một tiếng, mưa trên vách núi xung quanh đều chảy về phía này, bên chúng tôi không bị ngập mới lạ.
Giám đốc nhà khách dường như có kinh nghiệm chống ngập, nhìn thấy nước ngập trong viện cũng không căng thẳng như thế, biết Tạ Chỉ là khách quan trọng trong huyện,chỉ huy nhân viên công tác đẩy bao cát, cũng không quên giải thích nghi hoặc trong lòng cô.
Tạ Chỉ ngẫm nghĩ lại, trước khi đến huyện thành Du Sơn, đích thực xe có chạy trên một dốc thoải, không ngờ đó là cái ngưỡng, ngăn nước mưa ở Thành cũthành cũ Du Sơn không kịp thoát ra.
Nhà khách chiêu đãi của chính quyền huyện Du Sơn nằm ở góc tây bắc của thành cũ, quy mô không lớn, lầu chính nơi Tạ Chỉ và nhân viên tùy hành ở cũng cao bốn tầng,nhưng gạch xanh ngói đen lan can sơn son, xây dựng rất đặc sắc, giống như phong cách cổ thành, sạch sẽ ngăn nắp, có rất nhiều du khách ở đó.
Thấy trong viện có động tĩnh, rất nhiều du khách đều xuống coi náo nhiệt hoặc nhiệt tình giúp đỡ, Tạ Chỉ nghe thấy những người này nghị luận, phía huyện Du Sơn khởi động biện pháp cũng rất sớm, buổi trưa hôm qua đã bắt đầu thúc giục du khánh dã ngoại trở về, rất nhiều du khách đều rời khỏi núi, trú trong lữ quán của thành cũ.
Tạ Chỉ thấy phía huyện Du Sơn đã có chuẩn bị, nhìn thấy xe đã được đẩy lên cao, cũng trở về phòng, gọi điện cho Hồng Kỳ, nghe tiếng mưa bên ngoài hình như nhỏ hơn một chút, cũng rửa mặt lên giường ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, thì nghe thấy trong viện có động tĩnh không nhỏ, Tạ Chỉ ngồi dậy vươn tay bật đèn đầu giường, cạch cạch mấy lần mà đèn đầu giường cũng không chút phản ứng.
Nhìn ra ngoài cửa sổ cũng đen kịt, Tạ Chỉ không biết đã xảy ra chuyện gì, không ngờ phía nhà khách lại cúp điện. Cô dựa vào ánh sáng trên màn hình điện thoạt mò mẫm mặc y phục lại, vừa mở cửa ra thì thấy vị giám đốc nhà khách nói chuyện dưới lầu trước đó đang cầm đèn pin đi từ phía đầu kia sang:
- Tạ tổng, cô còn chưa ngủ sao? Cục cấp điện huyện tạm thời thông báo, toàn bộ khu bị ngập phía bắc đều cúp điện. Chúng tôi cũng không ngờ thế nước lại lớn như thế,nước ngập dưới lầu cũng cao cỡ cái bàn rồi, máy cấp điện dự trữ dưới đất cũng bị ngập nước, bây giờ không thể dùng được, tạm thời chỉ có thể dùng đèn pin và đèn cầy,thật sự xin lỗi…
Cũng có một số người cầm lấy những thứ có thể phát sáng như điện thoại, máy BB, thò đầu ra hành lang nhìn ngó. Đột nhiên cúp điện, thật sự khiến người ta không tin được.
Tạ Chỉ nhận lấy đèn pin mà giám đốc nhà khách đưa sang, đi vào trong phòng, thò đầu chiếu vào viện bên ngoài cửa sổ, chiếc xe con đã đẩy lên chỗ cao lúc trước, lót gạch dưới bánh xe đã bị ngập đến nửa thân xe; bây giờ đã không còn quan tâm xe được nữa, nhìn thấy tường viện cũng suýt soát ngập cả phân nửa, mới khiến Tạ Chỉ ý thức được tình hình còn nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng của cô.
Hơn nữa nước mưa cũng to như hạt đậu, tuôn xuống kín trời kín đất, vang lên tiếng rào rào.
Bởi vì cúp điện, bên ngoài lại tối đen như mực, khiến người ta không nhìn thấy chút tình huống trong huyện thành.
Nhân viên công tác của nhà khách lần lượt phát đèn cầy cho khách, cũng có khách chất vấn trong huyện sao phải cúp điện trong lúc mấu chốt thế này, nhân viên công tác cũng kiên nhẫn giải thích, đã có nơi xảy ra tai nạn điện gây thương vong, để phòng ngừa bi kịch như thế xảy ra, phía huyện tạm thời quyết định cúp điện toàn bộ khu bị ngập, đợi sau khi nước rút mới cấp điện lại; phía nhà khách cũng vừa nhận thông báo.
Nghe thấy động tĩnh dưới lầu, Tạ Chỉ mới biết khách ở lầu một đã bị bắt rút lên lầu hai, do phòng trống không đủ, nhân viên công tác của nhà khách đang tiến hành thỏa hiệp, hi vọng các khách trú có thể cố gắng ở ghép.
Tạ Chỉ bảo nhân viên tùy hành và tài xế ở chung trong hai gian phòng, lại bảo nữ trợ lý đi cùng dọn vào phòng cô, nhường ra bốn căn phòng cho khách trọ ở lầu dưới dọn lên.
Sau khi ngắt điện, máy bay riêng bị ảnh hưởng không thể liên lạc, Tạ Chỉ lấy điện thoại ra, tính hiệu rất yếu, ngay cả gọi thử mấy cuộc gọi cũng không làm sao gọi được,cũng không biết có phải trạm tín hiệu bị ảnh hưởng trong cơn mưa to không.
Ngắt liên hệ với bên ngoài, thế mưa bên ngoài lại không giảm chút nào, mọi người đều bị vây trong nhà khách, may mà nhiều người cũng không có cảm giác đáng sợ gì, có mấy người ngủ không được, thì dứt khoát đốt đèn cầy lên chơi bài.
Mưa bên ngoài lúc lớn lúc nhỏ, nhưng nước đọng trong viên lại không chút rút đi, còn dâng cao lên từng chút từng chút.
Khi tảng sáng, mưa to khó khăn lắm mới ngừng, chân trời lộ ra tia sáng, nhìn thấy tầng mây mỏng đi không ít, không còn mây đen dày đặc nữa, nhưng tường viện của nhà khách đã bị nước đọng bao phủ rồi, đi xuống cầu thang có thể nhìn thấy lầu một chỉ còn lại nửa mét là chưa ngập thôi.
Lúc này từ ngoài cửa sổ nhìn ra mới nhìn thấy rõ ràng, đều là nước ngập mênh mông.
Khu Tthành cũ, đặc biệt là khu phía bắc, chủ yếu đều là những nhà trệt cũ kỹ, lúc này đã thấy những nhà dân nhà trệt thấp bé đều trực tiếp chìm trong nước cả một khu lớn,chỉ có vỏn vẹn nóc nhà màu đen lộ khỏi mặt nước.
Mà những kiến trúc sáu bảy tầng trở lên ít ỏi phảng phất như từng hòn đảo đơn độc đứng sừng sững dưới nước; cả huyện thành gần như đều trở thành một vùng hồ lớn.
Từ những tán cây trồi trên mặt nước có thể phân biệt được tổng thể hướng đi của các con đường, mà mặt nước phân tách nóc nhà và cô lầu, ngoài trừ gia cụ tạp vật ra, còn có rất nhiều xác chó mèo và con vật nổi trên mặt nước, nhìn hết sức kinh sợ.
Tạ Chỉ chỉ há hốc mồm, trước đêm hôm qua, cô tuyệt đối không ngờ Du Sơn lại ngập nghiêm trọng như thế.
Chỉ là bây giờ ánh sáng rất mờ nhạt, đứng trước cửa sổ vẫn không nhìn thấy nơi xa được, địa thế huyện thành Du Sơn có cao có thấp, nghe giám đốc nhà khách nói bên này là góc tây bắc của huyện thành, hẳn là nơi thấp nhất toàn thành, Tạ Chỉ cũng không rõ lắm mức độ ngập của những nơi khác ở huyện Du Sơn.
Máy bay riêng và di động đều không thông, bây giờ bên này xem ra cũng tạm thời mất liên lạc với bên ngoài, cũng hoàn toàn không rõ mức độ ngập ở những nơi khác của huyện Du Sơn, càng không rõ hôm qua mưa to liên tục cả đêm, đã gây ra ảnh hưởng lớn thế nào với toàn thành Đông Hoa.
Mọi người bị vây trong cô lầu, cho dù là mấy ngôi lầu trước sau nhà khách, cũng chỉ có thể liên lạc qua việc kêu gào; đến lúc tám giờ mới có khách nghĩ ra radio tùy thân,lấy ra nghe đài.
Trong huyện chỉ biết huyện Du Sơn có gần một nửa diện tích bị ngập nước, mà những huyện trấn rải rác trên núi khả năng tai nạn càng nghiệm trọng hơn, nhưng trong nhất thời cũng không có cách nào phỏng đoán chính xác. Ven tuyến quốc lộ Du Phổ rời núi có đến mấy chỗ bị mưa to làm lở núi, phong kín quốc lộ vào núi; mà lượng lớn đất đá trôi xuống đổ vào khe núi Đông Du, tạo thành cảnh ứ tắc nhất định, ảnh hưởng đến việc thoát nước đọng.
Mà ngoài Du Sơn, ở những huyện như Hà Phổ, Giang Yến, Tân Tân tình hình cũng không nhẹ hơn. Mực nước sông Mai Khê, sông Du Khê trong một đêm cũng tăng vọt.
Nhà bếp dưới lầu nhà khách cũng bị ngập, lại cúp điện, mọi người chỉ có thể lấy bánh mì hoặc mì ăn liền ăn cho đỡ đói.
Có một số khách lo lắng cơ sở của nhà khách có chịu được lũ lụt không, ít nhiều cũng hoảng sợ. Mà đến lúc này, ngoài trừ nhân viên công tác nhà khách ra, đều không thấy có nhân viên công tác chính phủ lộ diện cứu nạn, cũng có người lộ ra rất nhiều cảm giác bất mãn, đều mắng những kẻ làm quan bình thường chỉ biết thu vét, lúc này lại mặc kệ sống chết của bọn họ.
Tạ Chỉ cũng không có cách nào liên hệ với Tiếu Hạo Dân, Phùng Ngọc Mai của huyện Du Sơn, nhưng biết cô có ở nhà khách coi như tốt rồi, quan trọng là nhiều ngôi nhà bị nước lũ bao vây như thế, cũng không biết những cư dân này có kịp thời rút đi không.
Đến mười giờ mới có một con thuyền chèo qua đây, ba người thì có hai người là cảnh sát có vũ trang, dọn mấy hòm vật tư vào trong lầu, thông qua giám đốc nhà khách tìm Tạ Chỉ. Người trung niên dẫn đầu là một cán sự họ Lưu trong Huyện ủy, nói với cô:
- Bí thư Tống liên lạc với cô không được, gọi điện thoại đến huyện, Bí thư Lương bảo tôi qua đây đón cô về huyện.
Thuyền tiên phong rất nhỏ, không cách nào rút cả Tạ Chỉ và nhân viên tùy hành đi, càng đừng nói là gần hai trăm nhân viên và khách trọ trong bốn lầu của nhà khách.
Trong số nhân viên tùy hành, Tạ Chỉ cũng chỉ có thể để Phó tổng của công ty cùng cô về huyện trước. Khi lên thuyền thì nghe thấy phía sau có người đang chửi rủa, cô cũng không trả lời gì cả.
Ngồi trên thuyền, hỏi thăm cán sự Lưu, Tạ Chỉ mới hiểu thêm tình tiết lũ lụt.
Bởi vì nước dâng cao từng tấc một, khu Thành cũ địa thế trũng, công tác rút lui cũng đã tổ chức tiến hành từ trước khi mưa lớn đến, cho nên dân cư khu nhà trệt bị ngập cũng đã rút lui từ lâu rồi.
So ra, nhà khách chiêu đãi của chính quyền huyện tuy xây dựng ở vùng trũng, nhưng ít nhiều cũng coi như “kiến trúc cao tầng”, do vậy đã bị xem nhẹ trong công tác cứu hộ khẩn cấp đêm qua và tối nay.
Trong huyện thành ngoài trừ có một người bất hạnh bị điện giật tử vong ra, tạm thời không xảy ra thương vong, ngược lại thôn trấn bên dưới tình hình thiên tai càng nghiêm trọng hơn. Đêm qua trú quân vào núi hoặc là lên đê sông cứu nguy, hoặc là lên con đập lớn ở hồ Du Sơn, hoặc là đi bộ đến những thôn trấn bị nạn nghiêm trọng, mà những lãnh đạo huyện như Tiếu Hạo Dân, Phùng Ngọc Mai đêm qua chia nhau đi xuống thôn trấn. So ra, lực lượng cứu hộ phía huyện thành đầu tư cũng không phải là mạnh nhất.
Tuy rằng trước đó phía huyện có làm công tác chuẩn bị, nhưng cũng không suy xét đến mưa to như thế kéo dài đến tám chín tiếng đồng hồ.
Thiên tai lũ lụt nghiêm trọng như thế, huyện Du Sơn cũng vài chục năm mới gặp một lần, ít nhiều cũng có chút trở tay không kịp ở các mặt.
Tin tức tốt duy nhất là đê sông ven bờ đều chịu được khảo nghiệm, không xuất hiện tình hình nguy ngập như vỡ đê. Kho nước hồ Du Sơn hôm qua đã mở cửa thoát nước cả ngày từ sớm, nên chống đỡ được mưa to đêm qua, cho đến sau khi mưa to ngừng lại vào sáng nay mới mở cửa phóng thích áp lực chứa trong kho.
Cũng do kho nước hồ Du Sơn mở kho khai áp, mà đoạn sông hạ lưu lại bị lượng lớn đất đá mà nước bùn chảy xuống chặn lại, hai ngày sau cho dù không có mưa nữa, nước ngập trong huyện thành Du Sơn cũng rất khó thoái lui.
Tu sửa gấp quốc lộ Du Phổ, huyện Hà Phổ đã phái đội ngũ công trình làm; mà công tác khẩn cấp trước mắt của huyện Hà Phổ chính là phòng ngừa đất đá trôi sẽ tiếp tục chặn lại ở suối Đông Du, hình thành hồ ngập nước nguy hiểm.
Nếu là thế sẽ tạo thành uy hiếp rất lớn cho địa khu hạ du.
Nếu đồng thời tiến hành hai công tác, bây giờ không ai biết con đường khi nào mới có thể thông được, mà trước đó, vật tư trong huyện cung ứng bất cứ lúc nào cũng đều có thể thiếu hụt.