Trong núi mát mẻ, Thẩm Hoài chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay nhưng cũng thấy mát lạnh.
Mưa bão tuy đã dừng, nhưng lòng người khó mà bình tĩnh được.
Thẩm Hoài nửa đêm vẫn ở lại Du Sơn để nói chuyện với mấy người Lương Chấn Bảo, Tiếu Hạo Dân.
- Du Sơn ngập lụt như vậy, rất nhiều công trình kiến trúc cổ trở nên yếu ớt, cần bỏ ra một lượng vốn lớn để tu sửa. Nếu chúng ta làm tổn hại lợi ích chung mà giằng co vấn đề đấu đá cá nhân, thì trên lưng sẽ mang cái danh dơ bẩn. Kinh tế huyện Du Sơn vẫn tiếp tục phát triển từng bước nhỏ, thành thị mở rộng tạo ra áp lực quá lớn cho khu thành cổ, vấn đề bức thiết bây giờ là phải nhanh chóng khởi động dự án xây dựng thành phố mới, vấn đề này cũng cần phải có một lượng vốn lớn. Nếu như chúng ta muốn nắm chắc mọi chuyện trong tay, thì sẽ làm cho tiến độ bị chậm lại. Hoài Năng muốn nhúng tay vào vậy thì cứ để họ tham gia cùng đi, tôi dự đoán họ sẽ hợp tác với Hải Phong hoặc công ty tài chính Kim Đỉnh mới thành lập cũng sẽ nhúng tay vào, họ sẽ gộp làng cổ Hàn Lĩnh và Tây cổ thành làm một hạng mục để khai thác. Có dự án này làm tiền đề, công tác khai thác và bảo tồn khu vực thành cổ cùng với việc khởi động xây dựng thành phố mới đều sẽ được đẩy nhanh toến độ, đây là việc tốt, chúng ta phải khí phách một chút.
- Đứng trên góc độ đại cục, nói như thế cũng không sai, nhưng lại có một số người chỉ có một việc quan trọng nhất, là nhòm ngó miếng bánh trong bát của người khác, còn không biết xấu hổ đem công lao của người khác vơ vào làm của mình. Chỉ nghĩ thôi cũng làm cho lòng người sôi sục rồi.
Tiếu Hạo Dân nhẫn nhịn cả một buổi chiều, trong bụng tích đầy cơn tức.
Thẩm Hoài cười nói:
- Có một số người có sở trường đi tranh ăn, nhưng đồ ăn trong bát người khác, nhìn thấy ngon, nhưng có bao nhiêu dinh dưỡng chứ? Có độc hay không? Họ cũng thể phân biệt rõ ràng. Lui mười ngàn bước mà nói, nếu như để bọn họ ở sau lưng làm trò mờ ám, như vậy rất khó phòng bị, chi bằng để cho họ đi vào chiến trường mà chúng ta am hiểu mặt đối mặt cạnh tranh nhau, như vậy cục diện về sau không phải sẽ càng có lợi cho chúng ta hay sao? Hơn nữa, nếu họ khoanh vùng một khu đất, xây mấy danh thắng rồi làm theo hình thức thu vé vào cổng, chung quy chưa nói đến chuyện có hay không mới mẻ, độc đáo, trong tương lai khi du lịch Du Sơn phát triển, thu nhập từ việc thu vé vào cửa cũng sẽ không tăng trưởng quá nhanh, nếu như khai thác đồng thời các sản ngiệp khác nữa thì ưu thế sẽ cao hơn một chút. Trước mắt, suy nghĩ của tôi chính là cùng họ làm một bàn tính, ngoài 100 triệu tiền vốn rót vào dự án xây dựng cơ sở hạn tầng trong năm nay, tôi còn đề nghị các doanh nghiệp trong thành phố năm nay tăng thêm 200triệu tiền trợ cấp chủ yếu để trợ giúp cho cho những lữ quán, tiệm ăn, các công ty nuôi trồng nhỏ, đảm bảo đến cuối năm nay số lữ quán, nhà hàng ở Du Sơn tăng lên 300 hộ, sản lượng nuôi trồng tăng gấp đôi.
Nghe Thẩm Hoài nói như vậy, Tiếu Hạo Dân gật gật đầu.
Năm ngoái tổng thu từ ngành du lịch của Du Sơn đạt 200 triệu, là một thành tích đáng mừng, điều này chứng tỏ không gian phát triển của du lịch Du Sơn trong tương lai là vô cùng lớn, có thể tăng trưởng đến 3 hoặc 5 tỉ, thậm chí là 10 tỉ, thì cũng không phải là không có khả năng.
Sản nghiệp du lịch Du Sơn nếu như phát triển thì không được tách rời khoỉ việc xây dựng cơ sở hạ tầng và các danh thắng, nhưng sau khi du lịch phát triển đi lên, việc phân chia lợi tức cho các mắt xích lại phải căn cứ theo tình huống nên sẽ có bất đồng rất lớn.
Có một số dữ liệu quan trọng, họ cho đến bây giờ vẫn chưa công bố ra bên ngoài.
Tài nguyên du lịch Du Sơn mặc dù phong phú, nhưng trong nước cũng không có quá nổi tiếng, sự tăng trưởng trước mắt chịu ảnh hưởng rõ rệt của sự tăng trưởng kinh tế thần tốc của các khu vực xung quanh, cái này cũng đại biểu trong khoảng thời gian dài tới đây, lượng khách vãng lai từ những khu vực phụ cận đến Du Sơn sẽ tăng nhanh chóng.
Điều này cũng làm cho số lượng những hộ gia đình kinh doanh lữ quán, các xí nghiệp thực phẩm cớ nhỏ tăng trưởng cực nhanh, đến đầu năm nay số hộ gia đình kinh doanh nhà nghỉ, khách sạn đã đạt đến con số 100 hộ.
Không có doanh nghiệp hay nhà đầu tư nào có năng lực chen chân vào đầu tư cho những nhà nghỉ, khách sạn phân tán như vậy, nhưng số lượng những nhà nghỉ, khác sạn bình dân, các xí nghiệp thực phẩm vừa và nhỏ ở Du Sơn vẫn không ngừng tăng lên, nhu cầu cho vay vốn với quy mô 300, 500 ngàn là vô cùng lớn, toàn huyện hai ba năm nay còn dư ra 30 đến 50 triệu tiền vốn hỗ trợ doanh nghiệp, nếu như tận dụng tốt ở Du Sơn thì thật sự sẽ có không gian phát triển.
Khi lượng khách du lịch nhiều lên thì những khách sạn, nhà nghỉ bình dân, và các xí nghiệp kinh doanh ẩm thực vừa và nhỏ giống nhe măng mọc sau mưa, lại thêm Tân Phổ, Mai Khê kéo theo toàn bộ vành đai kinh tế Vịnh Hoài Hải tăng trưởng thần tốc, quy mô thành thị không ngừng mở rộng, nhu cầu đối với các sản phẩm nông sản cũng càng ngày càng cao, đây là tiền đề xúc tiến phát triển cho ngành nuôi trồng của Du Sơn.
Vùng hồ nước Du Sơn ngoại trừ núi Hồ Chu có phong cảnh xinh đẹp, mỹ lệ, gần triệu mẫu mặt nước, ngoại trừ vùng đầm lấy ven biển, thì các khu vực khác quanh vịnh Hoài Hải đều cực kỳ phù hợp dùng để nuôi thủy sản. Hơn nữa, để tránh môi trường ô nhiễm do hoạt động nuôi trồng thủy, hải sản, thì vùng ven hồ cần tập trung phát triển các xí nghiệp nuôi trồng thủy sản hiện đại quy mô vừa và nhỏ, như vậy sẽ thuận lợi hơn cho việc quản lý, giám sát, cũng có lợi cho việc xây dựng và khai thác tài nguyên du lịch khu vực hồ bao quanh.
So với việc trực tiếp đem ba trăm triệu tiền vốn đi xây kiến thiết mấy cái thắng cảnh nhân tạo thì Thẩm Hoài lại càng muốn thông qua Quỹ xây dựng và Ngân hàng thành phố đem số tiền kia đi phân phối đều xuống các khâu như xây dựng, trồng trọt, nhà khách, dịch vụ ăn uống, vận chuyển.
Nhà nước đối với sự phát triển của những ngân hàng địa phương vừa và nhỏ luôn có thái độ nâng đỡ, lãi xuất của những khoản vay vừa và nhỏ tuy cao, nhưng lợi nhuận thu được cũng không hề thấp. Mà tập trung ủng hộ ngân hàng Thành phố phát triển ở Du Sơn cũng là cách để tránh cho Mai thép phải kéo dài chiến tuyến.
Mặc dù Diệp Tuyển Phong hung hăng làm cho người ta căm ghét, nhưng nhìn cục diện trước mắt mà nói, thì việc đặt bàn tính tính toán đến Du Sơn cũng là phù hợp nhất với lợi ích của Mai thép.
Lương Chấn Bảo lùi về tuyến 2, mặc dù trong lòng cực kỳ không thích Diệp Tuyển Phong, mặc dù trên người ông ta cũng mang dấu vết của Mai thép hệ, nhưng ông ta không muốn tham dự vào tranh đấu quan trường.
Thẩm Hoài có thể dễ dàng bỏ qua như vậy, có khả năng là do đã có sắp xếp kín kẽ, đồng thời lúc hắn lơi lỏng một hơi, cũng là lúc ông ta nghĩ đến bản thân mình cũng từng có thời khắc hùng tâm tráng khí, nhưng chức vụ càng làm càng lớn, dấn thân vào quan trường càng đấu tranh càng lún sâu, cả đời này nói cho cùng thì cực hạn ở đâu?