Thẩm Hoài nhìn vầng trăng non ngoài cửa sổ, treo lơ lửng phía trên triền núi phía tây, chiếu sáng cả một vùng trời trong xanh như ngọc, dường như không hề có lấy dù chỉ một gợn mây đen, thật làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi phong ba bão táp diễn ra mấy ngày trước
Thẩm Hoài nhìn đồng hồ, ngồi xe chạy về Hà Phổ, đại khái cũng phải gần 10 giờ mới tới nơi nên cũng không nói nhiều cùng mấy người Lương Chấn Bảo, Tiếu Hạo Dân thêm nữa, liền định cùng Đỗ Kiến ngồi xe rời khỏi.
Thẩm Hoài đang định đứng lên thì điện thoại trong túi Đỗ Kiến đổ chuông, anh ta móc điện thoại ra nhìn rồi nói với Thẩm Hoài:
- Điện thoại của Bí thư Cố.
Thẩm Hoài ra hiệu bảo Đỗ Kiến nhận điện thoại của Đỗ Kiến Chương trước, anh lại ngồi lại nói với Lương Chấn Bảo:
- Giang Yến có mua nhưng không lớn như Du Sơn, nhưng do cơ sở hạ tầng yếu kém, tình hình thiên tai nghiêm trọng hơn so với Du Sơn rất nhiều, Lão Cố vừa được điều đến Giang Yến chưa quá hai ngày, chỉ sợ hai ngày nay ông ta cũng mệt đến rã rời xương cốt rồi.
Thử tưởng tượng xem, nếu như hai năm trở lại đây, toàn huyện không tập trung toàn lực đầu tư cho cơ sở hạ tầng đường xá, thủy lợi thì trận lụt này Du Sơn sẽ phải gánh chịu hậu quả nghiêm trọng đến mức độ nào? Tình hình bên Giang Yến đại khái cũng tốt hơn bên này một chút, nhưng cũng chẳng đáng kể. Lương Chấn Bảo buông lỏng cười cười, trong lòng nghĩ tới cuối năm 95 là thời điểm Thẩm Hoài và Đàm Khải Bình cạnh tranh ác liệt nhất nên anh mới buộc phải buông tay rời khỏi Mai Khê, lựa chọn đến Du Sơn nhậm chức, ẩn nhẫn chờ thời cơ, mà lại không có lựa chọn đến Giang Yến. Bản thân anh bây giờ cũng không biết là nên thấy mừng cho Du Sơn, hai là nên tiếc cho Giang Yến.
Đỗ Kiến và Cố Kim Chương đang nói chuyện điện thoại, Đỗ Kiến liền lấy tay che lại, quay ra hỏi Thẩm Hoài:
- Bí thư Cố đang ở Triệu Cương, cách Du Sơn khoảng 20km, ông ta biết anh đang ở Du Sơn nên muốn chạy qua.
Thẩm Hoài gật đầu nói:
- Cậu nói với Bí Thư Cố tôi ở đây đợi ông ấy.
Triệu Cương là xã chịu thiệt hại nghiêm trọng nhất trong đợt lụt vừa rồi ở Giang Yến, nằm ở mặt phía bắc huyện Du Sơn.
Vốn dĩ muốn đi khỏi Du Lĩnh thì cần từ phía bên trong đê Giang Yến đi qua sông Thạch Lương, nhưng trong đêm đầu tiên trời mưa như trút nước, do không chịu được sức ép từ nước lũ bất ngờ dâng cao nên toàn bộ đê bao đã hoàn toàn sụp xuống.
Mặc dù xung quanh cũng có 2 thôn đã đi dời đi từ trước, nhưng xã Triệu Cương vẫn có hơn hai mươi người bị bùn đất vùi lấp, là thôn bị thương vong nghiêm trọng nhất Đông Hoa trong đợt thiên tai này. Phó bí thư Thị ủy Ngu Thành Chấn ngay ngày thứ hai sau khi xảy ra thiên tai đã lập tức chạy đến Giang Yến trực tiếp chỉ đạo công tác cứu tế.
Huyện Hà Phổ là lực lượng chi viện quan trọng nhất của Du Sơn, cho nên khi Quách Thành Trạch đến Du Sơn hỏi thăm, thị sát, Thẩm Hoài bất đắc dĩ phải đi cùng, lúc này có quan tâm đến tình hình thiên tai tại Giang Yến, thì cũng không cách nào chạy qua bên đó xem xét.
Thẩm Hoài cũng đoán hẳn Cố Kim Chương đã biết trước mình ở Du Sơn, cho nên ông ta mới chạy trước đến Triệu Cương, sau đó lại từ Triệu Cương chạy tới Du Sơn. Dù sao bây giờ cũng là thời điểm khó khăn như vậy, Cố Kim Chương là Phó bí thư Huyện ủy mới nhậm chức, cũng không thể tùy tiện rời khỏi Giang Yến.
Từ Triệu Cương đi qua bên này cũng phải đến 14, 15km lộ trình, đoạn qua Lĩnh Sơn do ảnh hưởng của mưa bão nên nhiều chỗ bị hư hỏng, tới hôm qua coi như mới có thể miễn cưỡng đi qua được. Tuy nhiên tình hình đường xá thì còn nghiêm trọng hơn nhiều, cộng thêm nước sông bên cạnh chảy xiết, đi đường ban đêm thật vô cùng nguy hiểm. Thẩm Hoài ở Du Sơn đợi thêm 1 tiếng đồng hồ Cố Kim Chương mới ngồi xe tới.
- Tôi ở huyện Giang Yến biết được cậu đang ở Du Sơn, nhưng không biết trên đường sẽ bị trì hoãn bao nhiêu thời gian bèn chạy đến Triệu Cương trước rồi mới gọi điện thoại tới. Ngay trong đêm mưa bão, phía tây nam Giang Yến cùng với bảy xã, thị trấn tiếp giáp với Du Sơn đồng loạt phát sinh lũ lụt, sạt lở, làm cho gần một ngàn ngôi nhà phía dưới bị hủy hoại hoàn toàn. Ngày thứ hai, lượng mưa tuy có xu hướng giảm, nhưng tổn thất Giang Yến phải gánh chịu vẫn cực lớn. Hiện nay Huyện ủy qua thống kê bước đầu, trong đợt thiên tai tàn phá này, số lượng nhà bị phá hủy lên tới hơn 4000 gian, đường quốc lộ cũng có đến 17km bị hư hỏng nặng, số người tử vong vượt quá 60 người. Tình hình tai nạn nghiêm trọng như vậy, Thị ủy liền cấp cho Giang Yến 8 triệu tiền cứu tế, cùng một mức với Tân Tân. Hôm nay lúc Ngu Thành Chấn thay mặt Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố công bố quyết định này thì Khương Chí Quân người bình thường tính tình không nóng không lạnh bỗng dưng lại tức đỏ mắt, suýt chút nữa là trở mặt với Ngu Thành Chấn ngay tại hiện trường, sau đó liền phủi tay bỏ đi. Ngu Thành Chấn bị mất mặt nói phải truy cứu trách nhiệm của Khương Chí Quân do phòng thiên tai bất lực. Mọi người khuyên can mãi, mới kìm hãm được hai người đó, đến chiều lúc Ngu Thành Chấn rời khỏi Giang Yến vẫn tức giận bừng bừng. Bây giờ Giang Yến, tài chính thì đang trong tình trạng chờ gạo vào nồi, các xí nghiệp trong tỉnh và xã chịu thiệt hại cũng không nhẹ, thậm trí còn xin huyện hỗ trợ. Lúc này Thành ủy mới phát cho Giang Yến 8 triệu tiền cứu trợ, đến dùng để ứng biến sự cố khẩn cấp còn không đủ, mà càng làm cho người ta tức giận chính là những khoản tiền và đồ cứu trợ của Cục bảo trợ xã hội, cục dân chính lại đều chuyển hết cho Tân Tân ngay từ đầu.
Lương Chấn Bảo, Tiếu Hạo Dân mấy ngày nay đều bận cứu nạn ở Du Sơn, Thẩm Hoài cũng phải chạy qua chạy lại giữa Hà Phổ và Du Sơn, cũng không có chú ý được nhiều đến tình hình của Giang Yến. Cũng có thể nói bên phía Giang Yến vẫn đang không ngừng khắc chế, cho nên hai ngày trước có cái gì bực dọc nhưng vẫn là không công khai ra ngoài. Hôm nay mới biết được Thành ủy phát tiền cứu tế, nhưng nơi chịu tổn thất nhẹ hơn Giang Yến rất nhiều là Tân Tân lại cũng cùng nhận được mức 8 triệu tiền chi viện, thế nên mấy người Khương Chí Quân mới không kìm nén được tức giận.
Trước đây, thành phố có trọng điểm tập trung tài nguyên cho Tây Thành, Tân Tân, các khu vực khác đã sớm oán than long trời lở đất, nhưng ít nhiều còn có thể kiềm chế được.
Tập trung tài nguyên để làm việc lớn dù sao cũng là một trong những nguyên tắc tài chính quan trọng của địa phương, dưới bầu trời này vốn dĩ không có chuyện mọi việc đều được xử lý công bằng, nhưng đối với việc rõ mồn một như cứu trợ thiên tai mà Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn vẫn nghĩ trăm phương ngàn kế để tranh thủ cho Tân Tân,thiết nghĩ sau khi cán bộ làm việc tại Giang Yến biết được, nếu như còn có thể giữ được bình tĩnh, thì thật đúng là có chút bó tay rồi.
Biết được cái người vốn dĩ ngày thường không nóng, không lạnh, mềm mỏng, ôn hòa Khương Chí Quân lại xém chút nữa trở mặt với Ngu Thành Chấn, Thẩm Hoài cũng không có vui sướng khi thấy người khác gặp họa hoặc là có ý nghĩ đục nước béo cò, nói với Cố Kim Chương:
- Giang Yến vẫn nên lấy việc cứu nạn làm trọng, Thành ủy tài chính khó khăn, huyện Giang Yến lại bị dồn vào thế bí, không có cách nào chỉ có thể đi vay ngân hàng và các doanh nghiệp để đối phó với tình trạng khẩn cấp, nhưng nếu như vậy Thành ủy cũng sẽ không đồng ý. Huyện Giang Yến chỉ cần nhận được Công văn phê duyệt của Thành ủy, thì từ ngân hàng Thành phố hay quỹ xây dựng đều có thể nhanh chóng điều động được 50 triệu để tiến hành cứu trợ.
Bộ máy chính quyền tại các điạ phương cho đến bây giờ vẫn chưa cho phép trực tiếp vay tiền từ ngân hàng hoặc doanh nghiệp.
Để luồn lách được qua các chính sách hạn chế của Chính phủ, cũng là để tiến một bước thúc đẩy quá trình cải tổ các doanh nghiệp Quốc doanh, bất luận là tài chính Mai Khê thời kỳ đầu hay Đầu tư tài chính Hoài Hải vừa mới thành lập đều được chọn thí điểm đầu tư vào các địa phương.
Đương nhiên những địa phương được chọn thí điểm thì chính quyền những địa phương đó phải đưa ra một số tài sản quốc hữu nhất định để đặt cọc. Nếu như có phát sinh quan hệ về taì chính với các doanh nghiệp hay ngân hàng thì chủ yếu cũng là lấy danh nghĩa doanh nghiệp để tiến hành giao dịch, chịu sự ràng buộc của luật doanh nghiệp ban hành năm 94.
Huyện Hà Phổ thành lập Tập đoàn khai thác, phát triển Tân Phổ nhằm thúc đẩy việc xây dựng cảng Tân Phổ, chính quyền huyện Du Sơn cũng thành lập công ty đầu tư tương ứng. Như vậy huyện Du Sơn khi xây dựng cơ sở hạ tầng và cải thiện cảnh quan cũng sẽ không phải trực tiếp cắt tiền từ nguồn quỹ tài chính vốn đã eo hẹp sẵn, mà có thể thông qua công tu đầu tư do chính quyền huyện nắm cổ phần, trực tiếp đầu tư với quy mô tương đối lớn cho các doanh nghiệp, ngân hàng thậm chí là các cá nhân.Huyện Hà Phổ thành lập Đầu tư xây dựng chính phủ Hoài Hải, có thể sử dụng hình thức thu mua các khoản nợ của các công ty để cung cấp nguồn vốn lãi xuất thấp cho huyện Du Sơn.
Huyện Giang Yến đối với phương diện này hành động quá chậm chạp, những xí nghiệp thuộc huyện vẫn chưa có nhà nào tiến hành cải tổ, huyện cũng chưa xây dựng được mặt bằng đầu tư tài chính, nên tự nhiên cũng sẽ không thể chiụ được một khoản vay với lãi xuất cao.
Đương nhiên, những tình huống đặc biệt thì cần sử dụng phương pháp đặc thù, chỉ cần Thành ủy phê chuẩn cho chính quyền huyện Giang Yến trực tiếp đi mượn tiền của ngân hàng và các doanh nghiệp thì cũng không có gì là không thể.
Cố Kim Chương thấy Thẩm Hoài không nói hai lời, đã đống ý bỏ ra 50 triệu giúp Giang Yến ứng biến tình huống khẩn cấp, nói:
- Tôi gọi điện nói với Khương Chí Quân, nếu như anh ta và Bành Dũng đồng ý tôi sẽ trực tiếp từ Du Sơn ngồi xe lên Thành ủy xin chỉ thị của Trần Bảo Tề, Quách Thành Trạch.
Thẩm Hoài gật đầu, để cho Cố Kim Chương gọi điện cho Khương Chí Quân, Phó bí thư Huyện ủy Giang Yến và Chủ tịch tỉnh Bành Dũng.
Cố Kim Chương lấy điện thoại di động từ chỗ Thư ký, gọi điện đi, lại che điện thoại hỏi Thẩm Hoài:
- 50 triệu này là vay của Ngân hàng Thành phố hay là vay của Đầu tư xây dựng Hoài Hải?
- Vay từ Đầu tư xây dựng Hoài Hải đi.
Thẩm Hoài nói:
- Có Thành ủy xác nhận, thì sau này nếu như anh và Khương Chí Quân có không ở Giang Yến nữa, huyện Giang Yến muốn trốn nợ, huyện Hà Phổ có thể yêu cầu Thành ủy khấu trừ vào tiền thuế và chi phí tiêu dùng. Nếu làm liên lụy đến ngân hàng thương mại thành phố, hay vi phạm luật doanh nghiệp thì không hay.
Cố Kim Chương gật gật đầu, cán bộ khi nhận nhiệm vụ có tính lưu động thì có 2 phương án để lựa chọn, đương nhiên là sẽ lựa chọn phương án ổn thoải hơn.
Bên huyện Giang Yến vì lo lắng khoản tiền cứu trợ thiên tai mà gấp đến độ đứng ngồi không yên, Khương Chí Quân, Bành Dũng biết Cố Kim Chương chạy cả đêm lên Thành ủy, như vậy sẽ làm cho Trần Bảo Tề, Quách Thành Trạch cảm thấy bị bức bách, nhưng cũng thể quản quá nhiều chuyện, nên khi nhận được điện thoại liền đồng ý để Cố Kim Chương lên Thành ủy tìm Trần Bảo Tề, Quách Thành Trạch để xin chỉ thị.
Bây giờ cũng gần 10h đêm rồi, Cố Kim Chương còn phải ở lại thành phố một đêm, sáng sớm hôm sau mới đến tìm Trần Bảo Tề, Quách Thành Trạch, nên cũng không nấn ná ở Du Sơn thêm nữa.
Đoạn đường từ Du Sơn thẳng tới cao tốc Tĩnh Hải, Cố Kim Chương cùng đường Thẩm Hoài, nên cố tình chen lên xe ngồi nói chuyện với Thẩm Hoài, Đỗ Kiến.
Lúc này Cố Kim Chương cũng mới biết chiều hôm nay Diệp Tuyển Phong cùng với Quách Thành Trạch đến Du Sơn hỏi thăm tình hình thiên tai, cũng biết việc Tập đoàn Hoài Năng góp cổ phần vào Đầu tư tài chính Hoài Hải, bản thân Diệp Tuyển Phong trở thành thành viên tổ phối hợp điều hành công tác đặc khu kinh tế vịnh Hoài Hải.
Ông lặng người một lúc mới hỏi:
- La Khánh lần này có phải cũng quay lại địa phương à?
Việc khái thác, phát triển tài nguyên Du lịch Du Sơn, Mai thép cùng tập đoàn Hoài Năng đều có dự định của riêng mình, như vậy cũng là phù hợp với lợi ích của huyện Du Sơn và Mai thép. Mà mấy người Hồ Thư Phục Vệ, La Khánh lần này thoát li quan hệ với tập đoàn Hoài Năng, Lương Chấn Bảo cũng thấy tiếc thay cho họ.
Hồ Thư Vệ thuộc tầng lớp quản lý làm việc trong nội bộ xí nghiệp điện lực quốc doanh cũng đến 20 năm, cấp bậc hành chính khó khăn lắm mới lên được Cục trưởng, nếu nói muốn từ bỏ thì cũng thật không phải là việc dễ dàng gì. Chỉ có điều, Hồ Thư Vệ không rời khỏi tập đoàn Hoài Năng cũng không được, chỉ cần Diệp Tuyển Phong còn ở tại Hoài Năng 1 ngày thì không có chuyện sẽ lại sử dụng Hồ Thư Vệ. Hồ Thư Vệ nay cũng đã 40 tuổi rồi, nghề nghiệp của nửa đời sau chính là ăn không ngồi rồi, mặc dù trên danh nghĩa chức vụ cao thì có cao, nhưng còn có ý nghĩa gì đâu?
Mai thép lần này lên kế hoạch tham gia vào việc gây dựng lại nhà máy điện Hoài Tây, Hồ Thư Vệ có thể đi xưởng điện Hoài Tây, nhưng chuyên môn của La Khánh là thủy điện chứ không phải nhiệt điện, hơn nữa cái ao này của ưởng điện Hoài Tây vẫn còn quá nhỏ, nếu Hồ Thư Vệ đến đây thì thiệt thòi cho ông ta rồi, La Khánh đi rồi, nhưng chắc gì đã có đuợc vị trí ốt, không gian tốt để phát huy sở trường.
Cố Kim Chương cảm thấy La Khánh quay trở lại, cũng coi như không mất đi một lối thoát.
Hà Phổ bên kia thiếu chính là mấy người nhân tài như La Khánh, mà từ hệ thống Nhà nước đến chính quyền địa phương, vấn đề tổ chức điều động có chút phức tạp, nhưng đương nhiên vẫn là nhất thể.
La Khánh trực tiếp được điều đến địa phương làm Phó chủ tịch Huyện, vấn đề cũng không có gì to tát lắm.
Thẩm Hoài nói:
- Có một số chuyện vẫn còn đang bàn bạc, hiện nay vẫn chưa có kết luận vì thế chưa nói trước được. Có điều những người khác đều tranh nhau đến Vịnh Hoài Hải để kiếm ăn, tầm mắt của chúng ta không nên chỉ bó gọn trong phạm vi Vịnh Hoài Hải, mà cần nhìn xa một chút. Hồ Thư Vệ, La Khánh tạm thời đều không thể trực tiếp đến nhà máy điện Hoài Tây nhậm chức, thì có thể tạm thời đến Mai thép làm chức Phó tổng giám đốc, phụ trách đàm phán đầu tư. Đương nhiên nếu như trong tương lai họ vẫn muốn giữ lại thân phận như trong thể chế, thì chắc chắn địa vị sẽ không thấp hơn hiện tại.
Nghe Thẩm Hoài nói vậy, mắt Cố Thành Chương sáng lên, ý thức được Thẩm Hoài muốn làm một động tác lớn tại nhà máy điện Hoài Tây chứ không đơn thuần chỉ là tham gia vào gây dựng lại một nhà máy đang đứng trước bờ vực phá sản, quy mô lại không bằng 1/10 của Điện lực Hoài Hải.