Đến thị trấn Hoa Khê thì có một con đường tắt có thể rẽ về phía Nam. Tuy đường khó đi nhưng lại gần thành phố hơn 20, 30 cây nên Cố Kim Chương liền chia tay Thẩm Hoài ở đây.
Bầu trời đêm thực yên tĩnh, như thể trận cuồng phong gió bão mấy hôm trước không hề tồn tại vậy. Màn đêm yên bình cũng phần nào khiến lòng những ai đang bận rộn cảm thấy an tâm, bớt đi những mệt nhọc. Thẩm Hoài thầm nghĩ chỉ cần thiên tai qua đi, cứu hộ cứu nạn xong, xây dựng lại mọi thứ thì rồi mọi việc sẽ ổn. Nhưng mà khi lái xe mở đài radio ra, thì lại có tin xấu đến với họ.
“Đông Hoa ở gần biển, trận mưa vài ngày trước có là do chịu ảnh hưởng của cơn bão. Bão lớn nhưng không kéo dài. Tình hình thời tiết cực đoan nhất kéo dài trong hai ngày, giờ đã chấm dứt, khiến cho người dân Đông Hoa có thể tạm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng tại những khu vực khác trong nước, tình trạng mưa to kéo dài vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Ở vùng thượng du sông Chử Giang, huyện Vân Hà lại một lần nữa bị vỡ đê gây tổn thất cực kỳ nghiêm trọng. Đến ngày hôm sau thì khu vực thượng du và trung du Chử Giang sẽ lại phải hứng chịu một trận mưa lớn nữa. Đây quả là một thử thách rất lớn với người dân nơi đây.”
Trong lúc nước sôi lửa bỏng thế này mà đám người Diệp Tuyển Phong vẫn còn đang mải tranh quyền đoạt lợi. Thật khiến người ta không còn gì để nói. Nghĩ đến những việc như vậy, Thẩm Hoài cảm thấy mỏi mệt vô cùng, anh khó chịu đến mực chau mày, nhắm chặt mặt lại.
- Bí thư Thẩm, sắc mặt anh không tốt lắm, có cần đi bệnh viện khám không?
Đỗ Kiến thấy sắc mặt của Thẩm Hoài có chút khó coi, quan tâm hỏi.
Thẩm Hoài mở to mắt, không muốn nói với Đỗ Kiến là anh thấy khó chịu vì những việc này linh tinh này nên mệt mỏi, lắc đầu nói:
- Mấy ngày này tất cả mọi người đều rất vất vả, được ngủ rất ít. Đến hôm nay mới có thể trở về ngủ bù. Ngủ một giấc là được rồi.
Nói vậy nhưng Thẩm Hoài cũng không thể về ngay. Anh phải cùng Đỗ Kiến về phòng chỉ huy phòng chống lụt bão của huyện, tìm hiểu tình hình thời tiết mấy ngày tới và triển khai công tác cứu nạn, lại cầm thêm cả đống giấy tờ nữa rồi mới được lê cái thân xác mệt mỏi lên xe về nhà.
Về đến nhà Thẩm Hoài, chẳng muốn ăn gì, nhưng đống tài liệu trên tay lại nhất định phải xem, tháo băng vải đang băng bó cánh tay xuống, dội tắm nước lạnh, rồi cầm một cốc trà, cầm tài liệu đến trong sân ngồi xuống
Cô bé La Dung mặc một cái váy bông màu trắng như tuyết. Để chân trần, ngồi trên giường trúc trong sân đọc sách, để lộ ra cánh tay và bắp chân nhỏ nhắn tinh tế, đôi môi đỏ nổi bật trên khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng xinh đẹp
La Dung nhìn thấy Thẩm Hoài trở về, vội đứng dậy khỏi chiếu trúc như một con hồ ly, chào anh qua cái rào chắn:
- Anh Thẩm, mấy ngày nay không thấy anh trở về ngủ nha?
Thẩm Hoài cười cười, nói:
- Đúng vậy, anh cũng đã lâu mới nhìn thấy em.
Mấy ngày này anh đều phải phụ trách việc cứu thiên tai, đến ngủ một giấc cũng là điều xa xỉ. Cho dù vai trái bị tảng đá đập bị thương, anh cũng không có thời gian ở trong bệnh viện ngủ một giấc, làm sao còn có thời gian rỗi quay về chỗ ở ngủ?
- Đúng rồi, vẫn chưa nói với anh, phòng trống nhà chúng em cho thuê rồi.
- Vậy à, cho ai thuê thế? Thẩm Hoài hỏi
Thành tích thi vào cấp ba của La Dung không tốt lắm, kém điểm trúng tuyển vào trường cấp ba huyện Hà Phổ hai điểm. Nếu muốn vào đó học, phải nộp hai vạn tiền phí tài trợ. Đinh Tú không phài là không gom được khoản tiền này, nhưng nếu nộp khoản tiền này, cuộc sống của hai mẹ con bà sẽ trở nên túng quẫn. Cho nên Đinh Tú vẫn muốn cho thuê căn phòng vẫn đề trống từ sau khi ly hôn đến giờ để có thêm chút thu nhập.
La Dung vì thành tích thi cấp ba không quá tốt, hai ngày đầu bị mẹ mắng đến nỗi cả ngày ỉu xìu, chả muốn làm gì. Không ngờ rằng mới có vài hôm mà cô bé đã lấy lại được tinh thần.
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, Thẩm Hoài thấy là dì nhỏ Tống Văn Tuệ từ nhà ở Yến Kinh gọi điện đến, không kịp đợi La Dung bảo anh ai thuê phòng, thì đã trở về phòng nghe điện thoại.
La Dung thấy Thẩm Hoài vào phòng ngồi trên sofa nghe điện thoại, nói nửa ngày cũng không có dừng lại, cô bé liền đi dép lê đi vào, nói với người ở trong phòng ngủ phía đông:
- Chị Cẩn Hinh, không phải chị nói đợi anh Thẩm Hoài về, muốn chào hỏi anh ấy sao? Anh ấy vừa chở về đó ạ.
- Không biết lễ phép!
Đinh Tú từ trong phòng đi ra mắng La Dung
- Ai cho con gọi thẳng tên của bí thư Thẩm thế hả? Thật chẳng biết lễ phép gì cả.
- Người ta không để ý, mẹ để ý làm gì chứ?
La Dung nhanh nhảu cãi lại mẹ:
- Con thấy mẹ bị bệnh nghề nghiệp nặng rồi đấy. Thấy ai có chức cao hơn mình là lại sợ sệt. Cho dù gọi tên anh ấy thì anh ấy cũng có ăn thịt mẹ được đâu mà!
Đinh Tú tức giận trừng mắt
Lúc này cửa phòng ngủ được mở ra từ bên trong, lộ ra vẻ mặt của Thích Cẩn Hinh. Đinh Tú lấy tay gõ lên đầu La Dung, đi vào phòng cho thuê cười nói:
- Con bé La Dung này, thật chẳng biết lễ phép!
Thích Cẩn Hinh cười nói:
- Bí thư Thẩm đã về, cháu cũng phải sang chào hỏi anh ấy.
Rồi cười tươi hỏi La Dung:
- Bí thư Thẩm về rồi thật à?
- Đúng vậy, anh ấy vừa hỏi đến chị đó. - La Dung nói, rồi kéo Thích Cẩn Hinh ra sân nhà.
Thích Cần Hinh vẫn luôn cảm thấy chào hỏi Thẩm Hòai qua bức tường ngoài sân cho chút không phải. Nhưng cô cũng không thể ngăn được La Dung kéo cô ra ngoài.
La Dung chạy ra sân, vừa đi vừa gọi:
- Anh Thẩm Hoài ơi, anh Thẩm Hoài!
Nhưng mà sân bên kia chẳng thấy ai đáp lại. Cô bé liền đi đến rìa bức tường kiễng chân nhìn sang. Cửa sổ phòng khách đang mở, cả thân thể Thẩm Hoài ngồi dựa vaò sofa,nhắm mắt, nhìn dáng giống như đang nghe điện thoại thì ngủ gật
La Dung quay đầu nói với mẹ và Cẩn Hinh:
- Con đang định giới thiệu 2 anh chị với nhau… Nhưng anh ấy lại ngủ mất rồi.
Dáng người La Dung hơi thấp một chút. Đinh Tú đi tới, nhìn thấy vai trái đặt trên sản nhà của Thẩm Hoài đang rỉ máu, mà Thẩm Hoài nhắm mắt, hoàn toàn không có phản ứng, bộ dạng không phải ngủ bình thường, bà hoảng sợ nói:
- Bí thư Thẩm bị ngất rồi.
Bà gọi liên tục:
- - Bí thư Thẩm, Bí thư Thẩm
Thấy Thẩm Hoài hoàn toàn không có phản ứng, bà liền cùng Thích Cẩn Hinh đi vòng qua lầu trong gõ cửa
Trong phòng hoàn toàn không có phản ứng. Đinh Tú, La Dung đang định mang bàn ra để trèo qua rào, Thích Cẩn Hinh thì cầm điện thoại định gọi cho chị gái. Đúng lúc đó thì nghe thấy có tiếng bước chân người đang đi đến.
Đinh Tú mở cửa ra thì thấy là chủ nhiệm văn phòng Huyện Vương Vệ Thành cùng với một người phụ nữ đang gấp gáp gõ cửa nhà Thẩm Hoài, liền nói với ông ấy :
- Chủ nhiệm Vương, các ông đến thật tốt, bí thư Thẩm có lẽ bị ngất rồi, chúng tôi có gọi thế nào thì cậu ấy cũng không tỉnh lại.
Trong tay Vương Vệ Thành có chìa khóa dự phòng nên vội vàng lấy chìa khóa mở cửa. Bước vào phòng khách thì thấy cái kệ cạnh sô pha đã đổ, vai trái áo sơ mi của Thẩm Hoài thì đầy máu nhưng lại không giống như đang hôn mê, hô hấp vẫn bình thường, thậm chí còn có tiếng gáy nhẹ.
Vương Vệ Thành đỡ Thẩm Hoài lên ghế sofa, ông ta cũng biết Thẩm Hoài mấy ngày liền đều không ngủ. Thấy anh đang ngủ rất say, như thể không cảm nhận được đau đớn ở trên vai, trong lòng cảm thấy đau xót, nói với vợ:
- Bà gọi điện cho phó viện trưởng Lưu ở bệnh viện bảo ông ấy đích thân tới đây một chuyến, nhớ đừng nói với ai.
Vương Vệ Thành nhặt di động Thẩm Hoài làm rơi trên mặt đất, trước tiên gọi lại cho Tống Văn Tuệ:
- Chủ nhiệm Tống, tôi là Vương Vệ Thành, tôi đã đến nhà của Bí thư Thẩm. Bí thư Thẩm không có gặp chuyện gì lớn. Lúc cậu ấy đang nói chuyện điện thoại với chị, chắc là đã đụng vào cái gì đó. Tôi vào nhà thì thấy cậu ấy đang ngủ trên mặt đất. Mấy ngày nay công tác cứu hộ trong huyện bận quá, lại còn phải giúp đỡ cả huyện Du Sơn, Bí thư Thẩm đều chỉ huy ở tuyến đầu. Bí thư Thẩm luôn nhắc nhở chúng tôi phải tranh thủ thời gian để ngủ một giấc nhưng chính cậu ấy lại không ngủ chút nào. Cho dù mấy hôm trước bả vai còn bị đá va vào bị thương, thế mà cậu ấy cũng không chịu ngủ trong viện. Bí thư Thẩm bây giờ đang ngủ rất say, tôi cũng không nỡ gọi cậu ấy dậy. Tôi đã gọi bác sĩ ở bệnh viện huyện đến kiểm tra cho Bí thư Thẩm. Vậy nha, có chuyện gì tôi sẽ gọi điện báo với chị.
Đinh Tú, La Dung lúc này mới biết lúc Thẩm Hoài nghe điện thoại đụng vào cái bàn nên ngất đi. Đầu dây bên kia điện thoại thấy bên này không có phản ứng, mới vội vàng thông báo cho Vương Vệ Thành qua đây xem sao.
Bây giờ thấy tình hình của Thẩm Hoài, cũng khống giống có việc gì lớn. Chỉ là ngủ say quá nên không tỉnh. Thanh Tú đi vào trong phòng, cầm một cái chăn lông, đắp lên cho Thẩm Hoài. Sau đó mọi người cũng không biết làm gì, chỉ có thể nhìn Thẩm Hoài ngủ, đợi bác sĩ của bệnh viện huyện đến
Sau khi gọi điện thoại cho chị gái, Thích Cẩn Hinh cũng vội chạy sang xem tình hình thế nào.
Vương Vệ Thành nhìn thấy Thích Cẩn Hinh thì có chút bất ngờ. Hỏi qua mới biết, Thích Cẩn Hinh vừa thuê căn phòng trống ở nhà bên cạnh.
Trên huyện có cấp cho phó bí thư Thích và Thích Cẩn Hinh một căn hộ ở Bắc Sơn gần trụ sở Hà Phổ. Không ngờ rằng Thích Cẩn Hinh không ở cùng chị gái, một mình ra ngoài thuê phòng
Hiện nay, thành phố mới Lâm cảng xây dựng rất nhanh, phòng ở mới cũng rất nhiều nhưng lại cách huyện những 5,6 cây.
Trường đại học khoa học kĩ thuật Chử Giang mới phải đợi đến tháng chín năm sau mới xong nên tạm thời phải mượn trường cũ của trường du lịch làm văn phòng. Thích Cẩn Hinh muốn thuê phòng ở huyện cũ, cũng không có nhiều lựa chọn cho lắm.
Vương Vệ Thành cũng không muốn làm to chuyện. Định đợi bác sĩ đến kiểm tra cho Thẩm Hoài rồi tính tiếp nhưng Thích Cẩn Hinh đã gọi điện cho chị gái, Vương Vệ Thành cũng không thể nói gì.
Thẩm Hoài xảy ra chuyện, Thích Tĩnh Dao làm phó bí thư huyện, cũng nên biết. Vương Vệ Thành lại gọi điện cho Triệu Thiên Minh, Đỗ Kiến để nói với họ.
*********************
Thẩm Hoài mãi lâu sau mới tỉnh lại. Thứ đập vào mắt anh đầu tiên chính là khuôn mặt mà anh vẫn khắc cốt ghi tâm bất lâu nay. Tinh thần anh có chút hoảng hốt, như thể vừa tỉnh lại sau một giác mơ dài, thời gian quay trở lại hơn mười năm trước, nước mắt không hiểu từ đâu chảy ra, giữ chặt tay cô, hỏi:
- Cẩn Hinh, sao em lại ở đây? Không phải em đã ra nước ngoài, không còn quan tâm đến anh nữa sao?
Thích Cẩn Hinh nghe tiếng gọi của Thẩm Hoài, thì không hiểu ra làm sao, cô ra nước ngoài không quan tâm đến anh ta khi nào? Tay cô bị Thẩm Hoài giữ chặt, có chút không thoải mái, muốn rút lại, nhưng tay Thẩm Hoài rất khỏe, giữ chặt tay cô đến mức đau nhức, giằng thế nào cũng không ra.
Mẹ con Đinh Tú, La Dung mghe thấy câu đầu tiên của Thẩm Hoài, cũng ngớ người ra. Nhìn thấy bộ dạng mặt đầy nước mắt của Thẩm Hòai, lại càng kinh ngạc, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, đều nhìn Thích Cẩn Hinh.
Hai người tất nhiên là biết THẩm Hoài và Thích Cẩn Hinh có quen biết. Dù sao Thích Cẩn Hinh cũng là người phụ trách chính quản lý việc liên kết trường do huyện Hà Phổ mời đến. Nhưng lại không ngờ rằng quan hệ giữa hai người lại sâu sắc đến vậy.
La Dung nhỏ giọng hỏi Thích Cẩn Hinh:
- Chị Cẩn Hinh, chị khiến cho anh Thẩm Hoài đau lòng quá, trước kia chị đã bỏ anh ấy à?
Lúc này Thích Tĩnh Dao
đang đứng ở cửa phòng ăn nghe phó viện trưởng Lưu nói về kết quả kiểm tra của Thẩm Hoài, nghe thấy tiếng động trong phòng khách liền đi ra thì thấy Thẩm Hoài đang nằm trên sô pha, cầm tay của em gái cô. Cô liền hỏi:
- Bí thư Thẩm, anh tỉnh rồi à?