Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 867 - Chương 852: Tất Cả Không Phải Là Mơ.

Chưa xác định
Chương 852: Tất cả không phải là mơ.

Tiếng gọi của Thích Tĩnh Dao khiến Thẩm Hoài giật mình tỉnh lại. Đây hết thảy không phải là mơ

Thẩm Hoài buông tay Thích Cẩn Hinh ra, kinh ngạc hỏi mọi người:

- Tôi mơ thấy ác mộng, tôi vừa mới ngủ quên à? Sao mọi người lại ở đây?

Phó viện trưởng bệnh viện huyện nhận được thông báo, dẫn theo hai vị bác sĩ đến. Lúc tới, Thẩm Hoài lại ngủ say nên họ chỉ kiểm tra qua một chút, đang ở trong phòng ăn báo cáo tình trạng bệnh cho Thích Tĩnh Dao, Triệu Thiên Minh, Đỗ Kiến. Lúc này, mọi người thấy Thẩm Hoài trong phòng khách đã tỉnh lại, nên đều đi đến chỗ anh báo cáo.

Vương Vệ Thành đi tới, nói:

- Bí thư Thẩm, lúc anh đang nói chuyện với Chủ nhiệm Tống, đột nhiên ngắt điện thoại, Chủ nhiệm Tống gọi điện bảo tôi qua xem sao. Lúc tôi chạy đến mở cửa, miệng vết thương trên vai anh đã rách ra, người vẫn nằm trên sàn, tôi liền thông báo với phó bí thư Thích, Huyện trưởng Triệu, trưởng ban thư kí Đỗ, sau đó gọi phó viện trưởng bệnh viện huyện đến đây kiểm tra cho anh

- Ồ!

Thẩm Hoài còn tưởng rằng Thích Cẩn Hinh là đến cùng chị gái Thích Tĩnh Dao. Không muốn cảnh tượng này làm cho mình thêm bối rối, anh cố gắng không nhìn khuôn mặt mà mình ngày nhớ đêm mong nữa, cố gắng trấn định nói:

- Có lẽ tôi bị tụt huyết áp, lúc nói chuyện cùng dì út lại đột ngột đứng lên, đầu có chút choáng váng, đập vào bàn ngã một cái. Điện thoại đúng lúc đấy rơi xuống đất nên tắt nguồn. Tôi lại rất buồn ngủ, chỉ là văn kiện trên tay còn chưa phê duyệt, không thể lên giường ngủ. Vốn là chỉ muốn ngồi trên sàn chợp mắt một chút, không ngờ rằng đã đến nửa đêm, khiến cho mọi người mất ngủ rồi, tôi không sao cả, mọi người trở về đi…

Triệu Thiên Minh và Đỗ Kiễn đương nhiên không chịu cứ thế mà về, kiên quyết bắt Thẩm Hoài đồng ý cho bác sĩ lấy dụng cụ kiểm tra toàn diện cho anh.

Thẩm Hoài nhìn hai vị bác sĩ trẻ tuổi trong phòng cầm dụng cụ, cũng chỉ có thể ngồi trên sofa, cho hai vị bác sĩ đo điện tâm đồ, đo huyết áp...Anh cầm điện thoại gọi lại cho dì, để dì đỡ lo lắng, cũng bảo Triệu Thiên Minh, Đỗ Kiến, không có vấn đề gì lớn, không nên làm to chuyện, tránh cho mọi người lo lắng.

Trải qua kiểm tra cẩn thận, Thẩm Hoài ngoài việc huyết áp có hơi thấp thì mọi thứ khác đều bình thường. Lúc vai trái bị đập xuống, miệng vết thương bị bục ra, thay băng rồi thì cũng không có vấn đề gì. Muộn rồi nên Triệu Thiên Minh, Đỗ Kiến, Vương Vệ Thành cũng ra về để cho Thẩm Hoài nghỉ ngơi

Lúc này Thẩm Hoài mới biết khách thuê trọ nhà Đinh Tú chính là Thích Cẩn Hinh. Cũng chính là Thích Cẩn Hinh và Đinh Tú nhìn thấy anh ngồi dựa vào sofa gọi thế nào cũng không đáp, mới hốt hoảng gọi điện cho chị cô ấy.

Trong lòng Thẩm Hoài bối rối, hỗn loạn vô cùng.

Lúc tiễn mọi người ra cửa, Thẩm Hoài thấy Thích Tĩnh Dao không về luôn, mà đi vào nhà Đinh Tú ở bên cạnh, anh cũng không nói gì, liền đóng cửa lại.

Tâm tình anh nhất thời cũng khó có thể bình tĩnh lại được. Nhớ lại khoảnh khắc lúc mới tỉnh, nhìn thấy khuôn mặt của Cẩn Hinh, trong lòng chợt bị đả kích kịch liệt, mới biết có một số chuyện, một số cảm xúc anh tự cho rằng đã chôn sâu trong đáy lòng, không bao giờ nhớ đến nữa. Nhưng cảm xúc này giờ đây lại đột ngột xuất hiện, hạ gục anh ngay lập tức.

Anh dựa lưng vào cửa, đứng nhắm mắt

****************************

Thích Tĩnh Dao tuy không nghe rõ lúc Thẩm Hoài tỉnh dậy nói cái gì, nhưng cô thấy Thẩm Hoài tỉnh lại liền nắm chặt cổ tay Cẩn Hinh, trên mặt còn có nước mắt, liền đoán sự việc không hề đơn giản như vậy

Cô không vội vàng rời đi, mà đi vào nhà Đinh Tú, cùng với Cẩn Hinh đi vào căn phòng cô mới chuyển đến chưa được hai ngày, hỏi:

- Lúc Thẩm Hoài tỉnh lại, có phải nói với em cái gì đó?

Thích Cẩn Hinh tuy cũng vì mấy câu nói không đầu không đuôi lúc tỉnh dậy của Thẩm Hoài mà cảm thấy khó hiểu. Nhưng cô cũng khó chịu khi thấy khuôn mặt tò mò chuyện riêng tư bí mật của chị cô, thậm chí còn muốn moi móc gì đó từ cô nên chỉ thản nhiên nói:

- Có lẽ anh ấy mơ thấy ác mộng, tỉnh lại không biết gọi tên ai đó, em cũng không nghe rõ.

- Không đơn giản như vậy chứ?

Thích Tĩnh Dao lắc đầu tỏ vẻ không tin tưởng, nhìn chằm chằm em gái, nói:

- Em nhất định không chịu ở với chị, nói muốn ra ngoài thuê phòng, vừa hay lại thuê đúng chỗ bện cạnh anh ta, có phải là trùng hợp quá rồi không?

Thích Cẩn Hinh biết chị gái cô trước kia vẫn dùng trăm phương nghìn kế thăm dò rốt cuộc cô và Thẩm Hoài có mối quan hệ gì, bây giờ thấy cô lại ở cạnh chỗ anh, càng hoài nghi cô và Thẩm Hoài có gì đó bí mật không muốn cho ai biết.

Thích Cẩn Hinh biết chị mình trời sinh đã có tính đa nghi, có vài chuyện không phải cứ giải thích là được. Nên chỉ nhún vai, tỏ vẻ chị muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.

Về việc thuê phòng, nói trùng hợp cũng không trùng hợp lắm.

Giờ là năm chín tám, nhà ở huyện cũ chủ yếu là nhà riêng. Ngoại trừ một số ít căn nhà góp vốn, khu tập thể thì chẳng có chỗ nào cho thuê nhà cả. Tình hình nhà ở của huyện cũ rất căng thẳng. Diện tích trung bình của một căn nhà còn chưa đến 10 mét vuông, lấy đâu ra nhà nào có phòng trống mà cho thuê chứ.

Thích Cẩn Hinh tìm phòng khá khó tính, cô muốn ở gần trường quản lí, có thể lái xe đi làm. Hơn nữa cô là con gái, ngoài việc muốn tìm được chủ nhà đáng tin cậy, còn hy vọng chỗ ở có an ninh, môi trường xung quanh tốt. Nếu không, cô đã chịu chen chúc ở tập thể với mọi người.

Chỗ huyện cũ cũng không có mấy khu dân cư lí tưởng, ngay cả Đỗ Kiến ở huyện cũ cũng còn ở nhà trong ngõ hẹp. May là có vị phó chủ nhiệm hậu cần của trường, người yêu của anh ta làm việc cùng cơ quan Đinh Tú, biết cô muốn thuê nhà, lại biết Đinh Tú muốn cho thuê một gian phòng, mới giới thiệu các cô với nhau. Sau khi cô chuyển đến, mới biết bí thư huyện ủy Thẩm Hoài ở ngay bên cạnh.

Trên huyện cũng cấp cho Thích Tĩnh Dao chỗ ở, tìm cho cô mấy chỗ, chủ yếu là ở tiểu khu phía Nam. Nhưng Thích Tĩnh Dao chê điều kiện chỗ ở kém, cuối cùng chuyển vào ở căn nhà ở khu Bắc Sơn.

Thích Tĩnh Dao thấy em gái ngậm chặt miệng, không chịu nói gì thì rất nghi ngờ. Nhưng cũng không thể dùng gì để mồm em gái, nên chỉ đành nhìn bằng ánh mắt hoài nghi, nói:

- Được rồi, cũng muộn rồi, nếu em nhất định không muốn nói, chị cũng không thể cậy mồm em được.

Thích Cẩn Hinh hiểu tính chị mình. Có giải thích gì cũng không đấu lại được mồm chị cô nên tốt nhất là không nói gì, buông tay tỏ vẻ không tiễn. Lúc chị gái rời đi, cô đến tiễn cũng lười, liền đóng cửa phòng lại. Nhưng lúc đóng cửa phòng, cô lại nhớ đến ánh mắt Thẩm Hoài khi tỉnh lại. Tuy cô không hiểu gì, nhưng khuôn mặt đầy nước mắt của Thẩm Hoài cứ luẩn quẩn trong đầu cô. Có lẽ vẻ ngoài và tên của cô gần giống với người con gái đã từng làm tổn thương anh.

Thích Tính Dao rời khỏi phòng, thấy em gái không chút khách khí đóng cửa, cô chỉ cười cười. Thấy hai mẹ con Đinh Tú và La Dung đang đứng ở phòng khách đợi để chào hỏi cô thì liền nói:

- Bí thư Thẩm ở đây, cũng thật biết chọn hàng xóm. Thôi. tôi không làm phiền mọi người nghỉ ngơi nữa. Nếu bí thư Thẩm có chuyện gì, thì nhờ mọi người chăm sóc.

Đinh Tú tất nhiên có thể nghe ra ẩn ý trong lời nói của Thích Tĩnh Dao. Nhưng người ta đường đường là phó bí thư huyện, bà cũng không dám bất kính với cô. Nhưng trong lòng vẫn thầm nghĩ hai chị em đều xinh đẹp như nhau, sao tính cách lại khác nhau đến vậy.

Tiễn Thích Tĩnh Dao về, La Dung đóng cửa lại. Nhìn phòng Thích Cẩn Hinh đã đóng cửa, nhỏ giọng hỏi mẹ cô:

- Mẹ, mẹ nói xem chị Cẩn Hinh với anh Thẩm Hoài là có quan hệ gì? Bây giờ lại chuyển đến ở cùng chỗ, nếu Thành Di đến, chúng ta phải nói gì với chị ấy?

Đinh Tú giơ tay như muốn đánh con gái, bảo con không được nói linh tinh. Nhưng cảnh Thẩm Hoài tỉnh lại, bà đã tận mắt nhìn thấy, cũng nghe rất rõ, Thẩm Hoài cần chặt tay người ta, gọi tên người ta, lại rơi nước mắt, vẻ mặt bi thương. Bất kể người phụ nữ nào nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi xúc động. Đinh Tú thấy Bí thư Thẩm trước kia cao sang là thế, thậm chí bình thường còn tránh không cho con gái tiếp xúc quá nhiều. Nhưng lúc này đây, bà lại thấy, hóa ra Thẩm Hoài cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, thậm chí còn giàu tình cảm hơn người đàn ông bình thường.

Chỉ có điều giữa Thẩm Hoài và Thích Cẩn Hinh từng có chuyện gì? Cẩn Hinh thuê nhà chị, có phải là do Cẩn Hinh và Thẩm Hoài cố ý sắp xếp? Đinh Tú cẩm thấy có một số chuyện bí mật, chị và con gái không thể suy đoán lung tung.

**************************

Chuyện ngoài ý muốn này, cũng không gây ra sóng gió gì lớn cả. Chẳng mấy ai biết được Thẩm Hoài đã từng ngất tại nhà riêng.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, từ cuối tháng bảy đến giữa tháng tám, mọi việc đều diễn ra tốt đẹp theo kế hoạch đã đặt sẵn.

Việc cứu trợ Đông Hoa đều được tiến hành nhanh gọn, đầu thánh tám lại có một trận mưa lớn, nhưng thiệt hại không lớn. Chỉ trong vòng không đến hai mươi ngày, Chử Giang đã trải qua ba trận lũ đỉnh điểm, khiến cho vùng Hoài Tây thượng nguồn Chử Giang tổn thật nghiêm trọng về người và của.

Công tác cứu hộ sau lũ và những công việc khác vẫn đang tiếp tục duy trì.

Tạ Chỉ thì phụ trách việc chuẩn bị thành lập công ty du lịch liên doanh và hội nghị đàm phán dự án khai thác phát triển quần thể du lịch thành cổ và thôn Hàn Lĩnh. Lý Cốc thì lo thông báo cho mọi người phát động việc tập đoàn Hoài Năng tham gia cổ phần với Hoài Hải.

Đám người Hồ Thư Vệ, La Khánh và những người khác thì trực tiếp xin từ chức, chính thức ra khỏi tập đoàn, mà không phải thông qua thủ tục phức tạp hay là chương trình điều động. Còn chức vụ của họ ở Hoài Năng thì sẽ được sắp xếp lại ở Mai thép.

Tập đoàn thép Mai thép cũng thành lập bộ phận năng lượng, do Hồ Thư Vệ, La Khách phụ trách. Đồng thời những người cũng với Hồ Thư Vệ, La Khách rời khỏi tập đoàn cũng sẽ là 60 người đầu tiên trở thành quản lý và nhân viên kĩ thuật nòng cốt tham gia xây dựng Mai Khê, Tân Phổ, nhà máy điện Thiên Sinh Cảng và công ty vận chuyển tàu thuyền.

Tuy việc nhiều quản lý và nhân viên kỹ thuật nòng cốt kiên quyết ra đi cùng Hồ Thư Vệ như vậy khiến cho Diệp Tuyển Phong rất bất ngờ. Nhưng như vậy cũng có nghĩa là,sức ảnh hưởng của Mai thép hệ Thẩm Hoài và Tống Văn Tuệ sẽ hoàn toàn biến mất. Nước cờ như vậy, Diệp Tuyển Phong y cũng không phải là không thể tiếp nhận được.

Đương nhiên, sự kiện lần này sẽ khiến cho người ngoài biết rõ tình hình hơn. Tạ Chỉ cũng không biết đây là chuyện tốt hay xấu, chỉ là ý nghĩ của cô cũng không thay đổi được gì, nên không định đưa ra ý kiến phản đối. Suy nghĩ của những người đó, không phải là thứ cô có thể thay đổi. Cô chỉ có thể âm thầm phụ trách công tác chuẩn bị của công ty du lịch. Ngày hai mươi tháng bảy, sau khi làm xong kế hoạch của dự án công ty du lịch có vốn đầu tư một trăm triệu thì cầm đến Từ Thành, đưa cho Diệp Tuyển Phong.

Gần lúc hoàng hôn cô mới lái xe đến Từ Thành, trong lòng cũng có chút mệt mỏi không thể nói ra. Cô không về nhà bố mẹ, mà trực tiếp tìm Tạ Đường. Dường như chỉ có nhìn thấy Tạ Đường, cô mới có thể củng cố được mối hận với người đàn ông đó.

Vừa mới đến nhà Tạ Đường, không ngờ lại thấy dì út Tống Văn Tuệ ở đó.

Bình Luận (0)
Comment