Lúc chị giúp việc chạy ra mở cửa, Tạ Chỉ vừa đem xe đỗ ở ngoài sân, bước lên cầu thang. Cô đang định gọi Tạ Chỉ, không ngờ lại phát hiện dì nhỏ Tống Văn Tuệ cùng chú tư Tống Bính Sinh đang ngồi trong phòng khách.
Tạ Chỉ gọi Tống Văn Tuệ là dì nhỏ, Tống Bính Sinh là chú tư, đều là gọi theo Tống Hồng Kỳ. Bởi vì lúc trước hoàn toàn không có nghe nói dì nhỏ Tống Văn Tuệ sắp tới Từ Thành, mà đột nhiên thấy bà ngồi ở trong phòng khách nhà cậu tư nên Tạ Chỉ vô cùng ngạc nhiên. Nhưng thấy bà và chú tư ngồi im lặng trong phòng khách, vẻ mặt của cả hai đều không tốt lắm, nên cô càng thêm sợ hãi: Dì nhỏ đột nhiên đến Từ Thành, hẳn không phải để thăm họ hàng.
Tạ Chỉ thấy Tạ Đường đứng ở chân cầu thang liền nháy mặt với cô. Cô cũng không vội vã lên lầu mà đi vào trong phòng khách chào hỏi Tống Văn Tuệ:
- Dì đến Từ Thành từ khi nào mà không nói trước một tiếng với cháu. Nếu không phải cháu tiện đường qua đây thì chẳng phải không gặp được dì rồi sao?
Tống Văn Tuệ lạnh nhạt gật đầu, nói:
- Hôm nay vừa hay có thời gian rảnh, nên qua đây chơi.
Tạ Chỉ cũng có thể mơ hồ đoán được dì nhỏ Tống Văn Tuệ đến đây là vì chuyện gì, cũng không muốn hỏi han nhiều. Hàn huyên hai câu, liền muốn trốn lên phòng Tạ Đường. Chú tư Tống Bính Sinh nãy giờ vẫn ngồi yên lặng, lúc này lại đột nhiên mở miệng nói chuyện:
- Hiện tại ai cũng nói... phải cho doanh nghiệp nhiều quyền tự chủ hơn. Cho dù bây giờ nhượng bộ, qua 2 tháng nữa bộ điện lực cũng xóa bỏ mà thôi. Tập đoàn Hoài Năng rồi cũng phải chịu sự kiểm soát của cơ quan giám sát và lãnh đạo của doanh nghiệp nhà nước. Nếu không phải Tuyển Phong trước kia là thư ký của lão Hạ, bọn anh đã có ý kiến với quyết định của anh ta rồi. Bây giờ anh có nói cũng không ai nghe, tự em đi tìm Tuyển Phong nói chuyện đi.
Mặc dù Dì nhỏ Tống Văn Tuệ không nói gì, nhưng trong không khí dày đặc mùi thuốc súng, khiến Tạ Chỉ ngửi thấy mùi nguy hiểm. Chủ đề này, không phải là chủ đề cô nên tham gia vào nên cô vội vàng đứng lên, đi lên lầu tìm Tạ Đường nói chuyện đi.
Mới vừa đi tới chân cầu thang, điện thoại di động trong túi xách cô chợt rung lên. Tạ Chỉ lấy ra xem thì thấy là của anh trai cô gọi tới. Cô vừa đẩy cửa đi vào phòng Tạ Đường, vừa nghe điện thoại. Anh cô quả nhiên đã biết việc Tống Văn Tuệ đến Từ Thành, hỏi cô đã đến Từ Thành hay chưa.
- Lời cảnh báo của anh muộn mất rồi. Em đã đến nhà Tạ Đường, vừa gặp dì nhỏ xong.
Tạ Chỉ đã làm ra việc như vậy, nếu biết trước dì nhỏ đến đây thì chắc chắn sẽ không đến. Có một số việc rất khó nói là đúng hay sai. Ân oán nhiều năm như vậy, mọi người đều đã thù hận rất sâu. Bây giờ tự nhiên bảo muốn tiêu tan hiềm khích lúc trước quả thật là nói thì dễ làm thì khó. Cô cũng đâu có muốn nhìn thấy cảnh huynh đệ tương tàn.Khẽ thở dài một tiếng, cô nói với anh qua điện thoại:
- Xem ra dì nhỏ định đợi tổng giám đốc Diệp về nói chuyện. Các anh cũng đừng nói thêm vào nữa…
- Sao có thể được? Cha đã nhận được điện thoại, có muốn trốn cũng không được. Anh gọi điện thoại cho em, là mong em đừng tham gia vào nữa. Hồ Thư Vệ, La Khánh đã rời khỏi tập đoàn Hoài Năng. Khi đi còn mang theo hơn 60 quản lý và nhân viên kỹ thuật nòng cốt của tập đoàn. Bên ngoài đều nói là Mai thép cùng Hoài Năng từ nay về sau phân rõ danh giới, Thẩm Hoài đã làm đến bước này, tuyệt tình như vậy rồi thì cô còn muốn là gì nữa?
Tạ Chỉ không muốn nói gì nữa, liền cúp điện thoại. Cô ngồi ở sàn nhà Tạ Đường, hai người ngồi quay lưng vào giường, ngắm hoàng hôn ngoài cửa sổ.
Hoàng hôn buông xuống từ phía tây, dưới lầu liền lục tục có tiếng xe cộ truyền tới. Tạ Chỉ ngó đầu ra, liền thấy cha cô, anh cô cùng Diệp Tuyển Phong ngồi cùng một xe về. Mấy ngày này còn có Lưu Kiến Quốc, người luôn thích náo nhiệt lái xe tới góp vui.
Tạ Chỉ không thích Lưu Kiến Quốc, cảm thấy anh ta không học vấn, không nghề nghiệp, sau khi bị Thẩm Hoài xử lý vụ giả mạo bằng cấp ở Mai thép liền thù hằn Thẩm Hoài, chạy qua đây để đối đầu với Thẩm Hoài.
Lưu Kiến Quốc đã chạy tới đây tham gia thì chuyện lần này chắc chắn không bình thường. Nhưng Lưu Kiến Quốc là cháu ngoại của lão Hạ, giống như là giám sát viên của lão Hạ với Diệp Tuyển Phong vậy. Thế nên có chuyện gì thì cũng không thể không cho y biết.
Tạ Chỉ không muốn xuống nhà tham gia vào việc này, nhưng Lưu Kiến Quốc lại không buông tha cô, vào nhà liền hỏi:
- Tạ Chỉ đâu rồi? Không phải Tạ Chỉ đã tới từ sớm rồi sao?
Tạ Chỉ nghe thấy Lưu Kiến Quốc vừa vào nhà đã gọi cô, trong lòng rất bực nhưng lại không thể không đi xuống nhà tiếp đón.
Vừa mới xuống nhà, lại nghe thấy có tiếng hai chiếc xe nữa đỗ ngoài sân, Tạ Chỉ ra ngoài nhìn, thì ra là Tống Đồng và Chu Tri Bạch đến. Lâu không gặp, vừa qua tân hôn có nửa năm mà bụng Tống Đồng đã hơi to ra, chắc đã mang bầu.
Nhìn thấy Chu Tri Bạch và Tống Đồng đều đã ở Từ Thành, Tạ Chỉ thầm nghĩ trong lòng: Liệu có phải Thẩm Hoài cũng đã đến Từ Thành không?
Nhìn thấy vẻ bất ngờ trong mắt cha và anh, Tạ Chỉ liền xác định. Nếu như Thẩm Hoài đã mời Tống Văn Tuệ đến làm sứ giả thì bản thân anh không nên lộ diện.
Chỉ có điều lúc này Thẩm Hoài không có mặt, cũng không có ai nói là anh sẽ đến nên Tạ Chỉ cũng không dám hỏi cái gì.
- Tổng giám đốc Tống đến Từ Thành sao lại không nói trước một tiếng. Chậm tý nữa là tôi đi Hoài Tây rồi, không thể gặp được chị rồi.
Lời đã đến miệng nhưng không ai nói gì, Diệp Tuyển Phong mở cửa vào, chỉ coi như Tống Văn Tuệ đi công tác tiện đường qua đây mà nhiệt tình chào hỏi.
- Hôm qua tôi gọi cho Thẩm Hoài nói chuyện, nói về những sự việc gần đây, nói rất lâu. Có một số việc tôi đã nói với cha của Hồng Kỳ và bộ trưởng Hạ. Tôi cũng cảm thấy nên có trách nhiệm qua đây nói với mọi người, vừa hay trưa nay có chuyến bay nên bay qua đây luôn. - Tống Văn Tuệ nói.
Tạ Chỉ nghĩ thầm dì nhỏ hẳn là không thể hoàn toàn thuyết phục được cha Hồng Kỳ và Hạ Thành Quốc. Nhưng đám người cha Hồng Kỳ và Hạ Thành Quốc cũng không phải là không muốn nhường một bước. Cuối cùng mới đồng ý cho dì nhỏ đến đây giảng hòa, nếu cả hai bên đều không chịu nhường thì kết cục coi như đã định.
Tạ Chỉ rất muốn gọi điện thoại cho Hồng Kỳ, hỏi xem cha anh có thái độ như thế nào. Nhưng ngẫm đi ngẫm lại lại thôi.
- Có chuyện gì vậy?
Diệp Tuyển Phong giả bộ hồ đồ hỏi:
- Chúng tôi bên này vẫn nói chuyện bình thường mà, có chuyện gì mà phải phiền tổng giám đốc Tống đích thân đến đây vậy?
- Thời gian trưởng thành của Mai thép, Hoài Năng rất ngắn. Trong quá trình trưởng thành, hai bên phải cùng ủng hộ, giúp đỡ lẫn nhau. Giờ vẫn chưa phải là lúc đường ai nấy đi.
Tống Văn Tuệ thấy Diệp Tuyển Phong giả bộ hồ đồ, cũng không ngại phiền mà bình tĩnh hoà nhã nói:
- Lần này tôi đến đây, là hy vọng hai bên cùng nhượng bộ, bỏ qua hận thù lúc trước mà cùng đi về phía tương lai.
- Thẩm Hoài xui khiến Hồ Thư Vệ, ra đi còn mang theo hơn 60 người chủ chốt của điện lực Hoài Năng. Giờ lại muốn nhượng bộ, là nhượng như thế nào lui như thế nào, là bảo Hồ Thư Vệ và những người đó quay lại à?
Lưu Kiến Quốc ngồi ở bên cạnh, thêm mắm thêm muối mà hỏi.
Tống Văn Tuệ nhíu mày lại, liếc Lưu Kiến Quốc một cái, cũng không nói gì y. Tống Đồng ở bên cạnh lại tức giận nói:
- Để có được Hoài Năng ngày hôm nay, là do Hồ Thư Vệ và những người đó từng bước từng bước cố gắng, vậy mà gần lúc thành công rồi thì điện lực Hoài Năng lại phân cho họ chức vụ gì chứ? Nếu không phải nội bộ tập đoàn Hoài Năng không công bằng thì làm sao Hồ Thư Vệ có thể lôi kéo được nhiều nhân viên chủ chốt đi như vậy chứ?
Tống Văn Tuệ trừng mắt nhìn Tống Đồng không cho cô nói tiếp:
- Cháu còn thấy việc chưa đủ lớn à?
Tống Đồng thôi không nói nữa. Lưu Kiến Quốc biết Tống Văn Tuệ đang chửi khéo y nên cũng ái ngại ngồi một bên.
Tống Văn Tuệ nhìn về phía Diệp Tuyển Phong, Tạ Hải Thành, nói tiếp:
- Nhóm Hồ Thư Vệ rời khỏi Hoài Năng sẽ khiến cho người ngoài hiểu lầm. Nhưng không phải là không thể cứu vãn. Hiện tại Mai thép đã thành lập bộ phận phụ trách năng lượng, muốn tham gia vào việc cải tổ của nhà máy điện Hoài Tây, đàm phán cũng sắp xong rồi. Việc cải tạo kĩ thuật của nhà máy điện Hoài Tây, cũng là do Hồ Thư Vệ và những người trước đây phụ trách. Nếu Hoài Năng cũng tham gia vào việc này, cùng đầu tư tiền của để thành lập công ty, tiến hành cổ phần hóa lại nhà máy điện Hoài Tây thì việc nhóm Hồ Thư Vệ rời khỏi Hoài Năng cũng không còn gì nữa. Diệp Phong, cậu thấy như vậy được không?
Nhóm Hồ Thư Vệ rời khỏi Hoài Năng, không thể nghi ngờ đây chính là tín hiệu rất rõ thể hiện việc Mai thép muốn phân rõ ranh giới với Hoài Năng. Nhưng nếu Hoài Năng có thể cùng Mai thép tham dự việc tái cơ cấu lại nhà máy điện Hoài Tây, tổ chức và thành lập công ty liên doanh, để đám người Hồ Thư Vệ làm quản lý của công ty liên doanh, phụ trách nhà máy điện Hoài Tây, thì quả thực sẽ khiến người ta phải nghĩ khác.
Đương nhiên, trước kia thông qua đám người Hồ Thư Vệ, Thẩm Hoài cũng có sức ảnh hưởng nhất định đối với Hoài Năng nhưng lại không có thực quyền. Đối với công ty liên doanh mới thành lập này, Mai thép chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua việc nắm quyền nữa. Tuy nhiên, đối với Diệp Tuyển Phong, việc không cần phải lo lắng đám người Hồ Thư Vệ sẽ kiềm chế nội bộ, ảnh hướng đến việc y quản lý Hoài Năng nữa, mà lại có thể giữ được sự liên kết giữa Mai thép và Hoài Năng với bên ngoài, cũng không phải là một phương án tồi,
Tạ Chỉ thấy Diệp Tuyển Phong trầm ngâm cân nhắc, trong lòng thầm nghĩ chưa chắc y đã chấp nhận giải pháp như vây.
Diệp Tuyển Phong không trả lời thẳng vấn đề của Tống Văn Tuệ, mà lại hỏi:
- Vậy tập đoàn Hoài Năng còn phải làm những gì?
- Khái niệm về than Hoài đông xuất đã có từ hai năm trước, Hoài Năng cũng đã thành lập công ty than đá nhằm thúc đẩy ngành nhiệt điện. Mà cũng trong hai năm trước,tập đoàn cũng xác định việc thúc đẩy việc điện khí hóa ngành đường sắt và cải tạo đường sắt đôi là một trong những công tác quan trọng của tập đoàn Hoài Năng. - Tống Văn Tuệ nói:
- Hiện nay, tập đoàn Hoài Năng đang có nguồn vốn lưu động rất lớn. Đây cũng là lúc dự án cải tạo đường sắt Từ Đông nên khởi động rồi. Tập đoàn Hoài Năng có thể tham gia cổ phần với Hoài Hải. đây là chuyện tốt, không nên cự tuyệt lời mời của tỉnh Hoài Hải. Nhưng sau khi Hoài Năng mua cổ phần gia nhập Hoài Hải thì nên hợp tác với Mai thép cùng nhau thúc đẩy Hoài Hải tham gia đầu tư vào việc cải tạo đường sắt Từ Đông. Chuyện này, Ủy ban nhân dân tỉnh tỉnh Hoài Hải chắc cũng sẽ ủng hộ. Như vậy thì đến cuối năm nay, Hoài Năng, Hoài Môi, đầu tư tài chính Hoài Hải và cả cục đường sắt Hoa Đông có thể có hai trăm 30 triệu tệ để khởi động dự án cải tạo đường sắt hai chiều Từ Đông.
Tạ Chỉ nghĩ bụng đây chắc là điều kiện giảng hòa mà Thẩm Hoài đưa ra. Nhưng ý đồ của Thẩm Hoài là gì?
Là hy vọng chiến lược phát triển đã định sẵn của tập đoàn Hoài Năng vào hai năm trước không thay đổi. Hay là muốn trói buộc tiền vốn lưu động của tập đoàn Hòa Năng vào công trình cải tạo đường sắt Từ Đông, để cuối cùng không thể cản trở việc Mai thép hệ mở rộng địa bàn kinh tế ở vịnh Hoài Hải.
Cả tuyến đường sắt Từ Đông kéo dài từ đường sắt Trung Nguyên đến Hoài Tây dài khoảng hơn bốn trăm km. Nếu điện khí hóa và cải tạo đường sắt hai chiều, phải đầu tư cả trăm triệu. Sau khi dự án được khởi công, khả năng phải mất khoảng 4 - 5 năm thời gian. Thế cũng có nghĩa là, trong vòng 4-5 năm đó, Hoài Năng ngoại trừ việc giữa vững cho những ngành trọng điểm hiện tại, thì phải liên tục rót tiền vào công trình này, không thể phát triển theo hướng đa dạng hóa nữa.
Tạ Chỉ nhìn thấy ý cười trong mắt cha mình, nghĩ bụng cha cô đã nhận định ý đồ của Thẩm Hoài là cái sau, nên đang cảm thấy khinh thường chăng.