ạ Chỉ thầm than, cho dù Thẩm Hoài có tính toán như vậy thật, nhưng nếu tập đoàn Hoài Năng muốn phát triển trở thành doanh nghiệp năng lượng quy mô lớn chuyên về nhiệt điện, thì cũng phải ưu tiên thúc đẩy việc nâng cấp, cải tạo đường sắt Từ Đông, mà không phải là phát triển theo hướng dạng hóa. Huống hồ đây cũng là chiến lược phát triển chủ yếu mà tập đoàn Hoài Năng đã xác định từ 2 năm trước. Chẳng qua là từ sau khi dì nhỏ Tống Văn Tuệ về Yến Kinh, Diệp Tuyển Phong chuyển đến Hoài Năng thì luôn luôn coi nhẹ chiến lược phát triển trọng yếu này.
Chỉ là việc này, có quan hệ gì với lợi ích của nhà họ Tạ?
Nếu như tập đoàn Hoài Năng lại chú trọng dự án phát triển ngành nhiệt điện một lần nữa. Thậm chí có thể cuối năm sẽ khởi công việc cải tạo đường sắt Từ Đông thì dự án khai thác phát triển khu dịch lịch Du Sơn và các dự án khác mà nhà họ Tạ tham gia rất có thể sẽ bị cho dừng lại.
Tạ Chỉ thấy anh trai mình đang định nói gì thì bị cha kéo lại.
Tạ Hải Thành lạnh nhạt hỏi:
- Nếu đã muốn tất cả mọi người ngồi lại nói chuyện vậy thì Thẩm Hoài đâu? Anh ta có ở Từ Thành không?
Đối mặt với câu hỏi của Tạ Hải Thành, Tống Văn Tuệ nhìn về phía con rể Chi Tri Bạch,
- Thẩm Hoài bây giờ có thể đến ăn cơm một bữa không?
Chu Tri Bạch đưa điện thoại trong tay cho Tống Văn Tuệ xem.
Tạ Chỉ ngồi gần nhất, mắt của cô lại tinh nên nhìn thấy rõ ràng tin nhắn trên điện thoại của Chu Tri Bạch: “Còn có gì để nói?”
Một tin nhắn có câu hỏi phản vấn như vậy khiến Tạ Chỉ sợ đến nỗi tim đập thình thịch.
Chẳng lẽ Thẩm Hoài vốn không có ý định giải hòa, mà là Tống Văn Tuệ không đành lòng nhìn Mai thép và Hoài Năng công khai phân rõ ranh giới, nên mới khuyên bảo hai bên.
Tống Văn Tuệ không thuật lại câu nói của Thẩm Hoài mà nói:
- Thẩm Hoài đang ở Từ Thành. Tuy nhiên hiện tại có một chút việc, không thể bỏ được. Bây giờ chỉ còn xem là mọi người của đồng ý với sự sắp xếp này hay không thôi.Còn về phía Thẩm Hoài tôi sẽ báo lại sau.
Câu nói này của Tống Văn Tuệ không khỏi khiến cho người vẫn ngồi yên bên cạnh là Tống Bính Sinh nghe xong căm tức, đập tay đứng dậy nói:
- Nó còn làm cao! Chẳng lẽ những điều này không phải là tối hậu thư mà nó gửi cho chúng ta sao?
Rồi ông nói với Châu Chi Bạch:
- Cháu gọi điện thoại cho nó ngay. Bảo nó nếu như không muốn nói chuyện thì không cần nói nữa. Cũng chả ai nợ nó cái gi, còn chưa đến lúc mọi người phải nhìn sắc mặt nó mà nói chuyện đâu.
- Anh Tư, Thẩm Hoài không có ý đó, anh đừng kích động.
Tống Văn Tuệ vô cùng đau lòng. Diệp Tuyển Phong thì không nói gì. Con cáo đã già đời và vô cùng giảo hoạt là Tạ Hải Thành thì chỉ ngồi yên xem tình hình thế nào. Tống Bính Sinh thì đang chờ Diệp Tuyển Phong và Tạ Hải Thành lên tiếng tạo áp lực với mình nhưng không ngờ lại chẳng ai nói gì.
- Nó không có ý này thì là ý gì?
Tống Bính Sinh càng thêm tức giận. Không hiểu tại sao Tống Văn Tuệ cứ mãi tìm cách giúp tên tiểu tử kia. Ông giận đến mức gân xanh nỏi hết lên, hét:
- Cháu gọi ngay cho nó đến đây, nói chuyện cho rõ ràng.
Ông nhìn chằm chằm Chu Tri Bạch, kiên quyết bắt anh phải gọi điện ngay bây giờ.
Chu Tri Bạch không còn cách nào khác, đành ấn số của Thẩm Hoài. Tống Văn Tuệ thấy đám người Diệp Tuyển Phong, Tạ Hải Thành chẳng có vẻ gì là muốn khuyên anh Tư thì chỉ còn biết thở dài vô vọng. Kết cục đã định, bà không thể thay đổi được nữa. Giờ chỉ đành nhắm mắt, không đành lòng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Tạ Chỉ biết mấy năm nay, dì nhỏ vì nhà họ Tống, vì tập đoàn Hoài Năng đã phải hy sinh rất nhiều tâm huyết. Vẻ mặt thống khổ của bà, cũng khiến cô không đành lòng.Nhưng cô cũng biết kết cục khó có thể thay đổi, nếu cha của Hồng Kỳ và Hạ Thành Quốc thực sự có ý muốn Diệp Tuyển Phong nhượng bộ thì dì nhỏ cũng không phải đến Từ Thành thế này.
Chu Tri Bạch bất đắc dĩ gọi điện cho Thẩm Hoài còn Tống Đồng tức giận đứng bên cạnh chỉ cười lạnh, khiến Tạ Chỉ sợ hãi:
- Mấy năm gần đây Thẩm Hoài đã mang đến cho chúng ta rất nhiều “niềm vui bất ngờ” rồi, không biết lần này anh ta lại có chiêu trò gì đây?
****************************
Thẩm Hoài nghe điện thoại, chỉ im lặng nghe Chu Tri Bạch ở đầu bên kia nói, qua thật lâu sau, mới lên tiếng:
- Tôi biết rồi, tôi sẽ qua ngay.
Thẩm Hoài cúp điện thoại, nói với Lý Cốc, Tôn Phù Kính:
- Vậy chuyện này, chúng ta quyết vậy nhé. Bên này chúng tôi còn có chút việc, hình như Hoài Năng đã chấp nhận rồi. Việc kí hợp đồng cứ để lão Quách và lão Hồ phụ trách. Tôi còn có viêc, không ngồi với mọi người nữa.
Thẩm Hoài không nói, Lý Cốc, Tôn Phù Kính, Quách Toàn, Hồ Thư Vệ cũng biết Thẩm Hoài muốn đi đâu làm gì nên vui vẻ tiễn anh rời khỏi bữa tiệc.
Ngồi xe đến Ủy ban nhân dân tỉnh, Thẩm Hoài nhìn cách cửa sắt lạnh băng, nói với Thành Di:
- Hay là, em cứ ngồi trong xe đợi anh nhé.
Thành Di biết những việc sắp tới sẽ không dễ dàng gì liền nắm lấy tay Thẩm Hoài, nhẹ nhàng nói:
- Không có gì, em vào với anh.
Thẩm Hoài khẽ thở dài một cái, thấy người giúp việc đã thò đầu ra xem và chạy đến mở cừa, anh cùng Thành Di liền xuống xe đi vào.
Cuối tháng tám, thời tiết vẫn chưa lạnh. Trong phòng khách mặc dù không bật điều hòa, nhưng khi Thẩm Hoài đẩy cửa tiến vào, lại cảm thấy có một luồng khí lạnh thổi đến. Anh đứng ở cửa, bình tĩnh nhìn về phía những người đang nhìn anh. Trong ánh mắt Diệp Tuyển Phong, Tạ Hải Thành, Tạ Thành Giang đầy ý cười giễu cợt nhìn về phía anh.
Thẩm Hoài lạnh nhạt nói:
- Thật hiếm khi có thời gian đến Từ Thành. Vừa mới đến bị Lý Cốc kéo đi uống rượu, không ngờ lại khiến mọi người phải đợi. Tốt lắm, tôi đã tới, có chuyện gì, ngồi xuống rồi nói chuyện.
Anh cùng với Thành Di đi đến ngồi bên cạnh dì nhỏ. Ôm lấy vai dì, hy vọng có thể an ủi cho bà một chút. Sự việc đến bước này, anh đã không còn hy vọng gì với bác Hai,Diệp Tuyển Phong, Lưu Kiến Quốc và người của nhà họ Tạ nữa. Nhưng anh biết, người buồn nhất vẫn là dì nhỏ.
Tống Bính Sinh vẫn chưa hết giận. Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Hoài đến thì lại không thể nói ra một lời mắng mỏ nào, chỉ đành hậm hực ngồi một bên.
Diệp Tuyển Phong ung dung nói:
- Tổng giám đốc Tống đến đây, đã nói với chúng tôi rất nhiều. Chúng tôi chỉ muốn tìm hiểu xem, ý của anh có phải cũng như vậy không?
Thẩm Hoài nhìn chằm chằm vào mắt của Diệp Tuyển Phong, bình tĩnh nói:
- Bất kể là Hoài Năng, hay làMai thép, phát triển cho tới hôm nay, tôi dì nhỏ đều đã tốn rất nhiều tâm huyết. Dì hy vọng Hoài Năng cùng Mai thép tiếp tục làm ăn cùng nhau, như vậy thì Hoài Năng hay Mai thép đều có lợi. Đó cũng là ý của tôi, vậy không biết ý của tổng giám đốc Diệp như thế nào?
Diệp Tuyển Phong nhìn người trước mặt bàn, nói:
- Tốc độ sản xuất công nông nghiệp ở Hoài Tây là hữu hạn. Thị trường điện lực nhỏ hẹp. Tuy là ngành nhiệt điện ở Hoài Tây có những ưu thế nhất định, và trạm thủy điện thứ hai ở Chử Giang do chịu thảm họa lũ lụt mà vỡ đê, hậu quả rất nghiêm trọng, khiến cho thời gian xây dựng kéo dài hơn hai năm thậm chí là lâu hơn; nhưng khi 2 trạm thủy điện này cùng vận hành, dung lượng lên tới một trăm vạn khw. Điều này sẽ làm mất đi sức cạnh tranh của nhà máy nhiệt điện trên khu vực Chử Giang bởi lẽ nguồn điện thừa quá nhiều. Tập đoàn Hoài Năng muốn tham gia vào việc xây dựng địa phương, nhưng không nhất thiết là phải nhận gánh nặng trên tay của chính quyền địa phương.
- Nếu như khởi công cải tạo đường sắt Từ Đông trước cuối năm thì sao?
Thẩm Hoài bình tĩnh hỏi.
- Tôi cũng có ý này. Trận lũ lụt đợt này, tổn thất của tỉnh Hoài Hải lên tới hơn 10 tỷ. Vậy nên sẽ hãm lại tốc độ phát triển của toàn tỉnh, những yêu cầu về các phương diện như hậu cần đều sẽ bị hạn chế. Hơn thế nữa sau khi hoàn thành việc khơi thông khu vực trung và thượng lưu Chử Giang và xây dựng đập thủy điện hai kì ở Chử Giang, thì lực vận hành hàng năm từ Hoài Tây đến Đông Hoa của Chử Giang tăng lên ít nhất 50 triệu tấn. Lúc này mà nóng lòng khởi công công trình cải tạo đường sắt Từ Đông, sẽ chỉ khiến cho lượng tài chính hữu hạn trở nên vô dụng. Mai thép là do anh quản lý, vấn đề tài chính cụ thể như thế nào, chắc cũng không cần tôi phải nói nhiều. Nhưng nói đi nói lại, cuối cùng thì việc cải tại đường sắt Từ Đông cũng vẫn phải làm. Quyền lãnh đạo việc xây dựng vẫn phải nằm trong tay Hoài Năng. Chúng ta nên tìm một thời điểm thích hợp, chứ không nên vội vàng vào lúc này, anh thấy sao?
Thẩm Hoài không ngờ rằng, đến lúc này mà Diệp Tuyển Phong còn nhấn mạnh sự ăn ý của y và Từ Bái để đảm bảo quyền làm chủ trong việc xây dựng đường sắt ở Từ Đông.
Thẩm Hoài đứng lên, cười nói:
- Ý của các anh, tôi đã hiểu. Tôi còn có việc, nên đi trước.
Tạ Chỉ kinh ngạc nhìn Thẩm Hoài. Không ngờ anh chỉ vừa đến có chưa đầy 5 phút, nói có hai câu mà đã đi.
Tống Bính Sinh tức đến tái mặt, bàn tay nắm lấy cạnh bàn nổi cả gân xanh nhưng Thẩm Hoài đã thực sự đứng dậy đi ra ngoài, chẳng thèm quay đầu lại nhìn họ một cái,khiến cho lửa giận của ông không có chỗ bùng phát.
Thành Di cũng đứng dậy, đi ra cùng Thẩm Hoài.
Thấy Thẩm Hoài, Thành Di đi ra, Diệp Tuyển Phong cũng không tức giận mà giang tay cười nói với Tống Văn Tuệ:
- Thái độ của Thẩm Hoài như vậy, thì thật là không có cách nào ngồi xuống nói chuyện.
Tạ Hải Thành cười, nói:
- Tính khí của Thẩm Hoài chính là như vậy. tôi nhìn thấy nhiều rồi nên cũng không thấy lạ. Chúng ta ăn cơm trước đi. Nói không chừng qua hai ngày nữa, Thẩm Hoài hết giận rồi sẽ nghĩ lại, đến lúc mọi người lại ngồi xuống nói chuyện tiếp.
Tống Văn Tuệ làm sao còn có tâm trạng mà ở lại ăn cơm, đứng lên đã cảm thấy đau đầu chóng mặt. Nhưng bà vẫn cố đứng vững, nói:
- Thôi, tôi cũng không còn tâm trạng để ăn cơm nữa, không làm phiền mọi người nữa.
Chu Tri Bạch và Tống Đồng liền đi đến đỡ Tống Văn Tuệ đi ra ngoài.
Tống Bính Sinh còn đang giận nên ngồi im. Tạ Chỉ thấy Diệp Tuyển Phong, ba cô và anh của nàng đều ngồi yên. Cuối cùng không đành lòng nhìn dì nhỏ buồn bã đi về như vậy nên đứng lên tiễn họ về.
Tống Đồng không thân thiện với Tạ Chỉ lắm. Nhìn thấy cô đi ra, lạnh giọng nói:
- Không phiền chị phải tiễn, mời chị về đi cho.
- Công ty phát triển như thế nào thì mỗi người đều có cân nhắc, nhưng không nên phá vỡ tình cảm của mọi người. - Tạ Chỉ nói.
- Các người còn không biết ngại mà nói những câu này! - Tống Đồng tức giận nói: - Vì Hoài Năng, vì Mai thép, vì địa phương, Thẩm Hoài đã hai lần bị hôn mê. Còn các người, trừ việc tranh quyền đoạt lợi, trừ việc ngồi mát ăn bát vàng hưởng thành quả thì còn biết làm gì? Các người chờ mà xem tin tức của ngày mai đi.
Tống Văn Tuệ bắt lấy tay Tống Đồng, không cho cô nói cái gì nữa, ngồi vào trong xe, bảo lái xe rời khỏi nơi này.