Bị Tống Đồng mắng như vậy, Tạ Chỉ cũng thấy vô cùng xấu hổ, chỉ đành ngượng ngùng đứng nhìn Tống Đồng và Chu Tri Bạch đỡ dì nhỏ Tống Văn Tuệ lên xe mà không thèm quay đầu lại một cái. Cùng lúc đó, người đã đi trước là Thẩm Hoài và Thành Di cũng đang ngồi trong xe đỗ ở bên đường để đợi rồi cùng rời đi.
Tạ Chỉ đứng ở trong sân, trong lòng có cảm giác mất mát không nói được thành lời. Những năm gần đây, bởi vì chuyện trước kia, cô vẫn luôn oán hận Thẩm Hoài. Nhưng quan hệ của cô và Tống Đồng, Thành Di vẫn rất tốt, chỉ là…từ nay trở đi chắc không được như vậy nữa.
Nghe thấy tiếng động ở phía trên, Tạ Chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Thì ra là Tạ Đường đang đứng ở phía trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Tạ Chỉ xấu hổ cười, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, xoay người trở về phòng khách.
Trong phòng khách, ngoại trừ chú tư Tống Bính Sinh mặt đỏ phừng tức giận thì Tạ Chỉ thấy cha cô, anh cô, Lưu Kiến Quốc, Diệp Tuyển Phong đều rất thoải mái. Không có vẻ gì là không vui vì sự ra đi của Thẩm Hoài và dì nhỏ.
Dì nhỏ nói trước khi bà đến, đã tìm cha Hồng Kỳ và Hạ Thành Quốc nói chuyện. Bây giờ nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Tuyển Phong và cha cô, trong lòng Tạ Chỉ cũng đã hiểu được, bọn họ đã sớm quyết định, không có khả năng bởi vì dì nhỏ đến mà thay đổi lập trường.
Cẩn thận nghĩ lại, trong thời gian gần đây, những hành động của Diệp Tuyển Phong chẳng qua chỉ nhằm mục đích ép Thẩm Hoài chủ động vạch rõ ranh giới mà thôi.
Như vậy Diệp Tuyển Phong không chỉ có thể lấy cớ đó mà thanh trừ đám người Hồ Thư Vệ trong nội bộ tập đoàn Hoài Năng, loại bỏ hoàn toàn sức ảnh hưởng của Mai thép hệ và dì nhỏ. Đồng thời còn có thể khiến cho Đông Hoa, thậm chỉ cả khu vực vịnh Hoài Hải giúp đỡ, thân cận với tập đoàn Hoài Năng, lấy tập đoàn Hoài Năng làm trung tâm của vòng tròn quyền lực chứ không phải như bây giờ, quan chức ở Đông Hoa, Nghi Thành, Lam Sơn và các thành phố khác, gần như không có bất kì một quan chức nào chịu có quan hệ đặc biệt hay thân cận với tập đoàn Hoài Năng.
- Con bé Tống Đồng đó nói gì với cô vây?
Lưu Kiến Quốc thấy Tạ Chỉ đi vào, vừa rồi y hình như nghe thấy Tống Đồng mắng cô nên hỏi.
- Người thân thì đau lòng, kẻ thù thì vui vẻ.
Nhìn vẻ mặt không thể giấu nổi sự đắc ý và vui vẻ của Lưu Kiến Quốc, Tạ Chỉ thực sự không muốn để ý đến y nữa. Nhưng nghĩ đến những lời mà Tống Đồng nói trước khi đi hẳn là có ẩn ý gì đó nên cô đành án lại nói với ba cô và Diệp Tuyển Phonng:
- Thẩm Hoài hôm nay hẹn với Lý Cốc, hẳn là có việc gì đó…
Tạ Chỉ cho dù không đành lòng nhìn thấy nhà họ Tống tan đàn xé nghé. Nhưng còn có Hồng Kỳ, ba cô và anh cô ở bên này, cô căn bản không có sự lựa chọn.
Qua việc Từ Bái muốn kéo tập đoàn Hoài Năng tham gia cổ phần với đầu tư tài chính Hoài Hải, có thể thấy được là quan hệ giữa Thẩm Hoài và Lý Cốc rất bí mật, đến nay vẫn được giấu rất kĩ. Vậy mà không ngờ rằng, giờ đây mối quan hệ này lại càng ngày càng công khai.
Diệp Tuyển Phong nhíu mày: Tuy rằng việc khiến cho Thẩm Hoài phân rõ ranh giới cùng tập đoàn Hoài Năng là điều mà anh ta mong muốn. Nhưng những hành động và âm mưu của Thẩm Hoài trong những năm gần đây khiến anh ta không thể xem thường.
-A! - Lưu Kiến Quốc vỗ đùi, lơ đễnh mà nói: - Mấy năm nay, Thẩm Hoài thường xé da hổ làm việc, nên nghĩ rằng việc gì cũng là công lao của hắn, kiêu căng ngạo mạn.Lúc nào cũng chỉ muốn lên mặt dạy đời. Giờ anh ta đi đường anh ta, chúng ta đi đường chúng ta. Cho dù anh ta có định làm gì thì sao chứ, chúng ta cứ theo kế hoạch mà làm.
Tập đoàn Hoài Năng từ khi thành lập đến nay thì đám người Tống Văn Tuệ đã xác định chiến lược phát triển chính là ngành điện- nhiệt điện. Việc phát triển đa dạng ngành được thực hiện vô cùng cẩn trọng, chặt chẽ. Cho dù Diệp Tuyển Phong đã quản lý tập đoàn 1 năm rồi, những vẫn khó để thay đổi được những điều cơ bản của Hoài Năng.
Chiến lược phát triển chính của tập đoàn Hoài Năng không thay đổi, ngành nhiệt điện của tập đoàn lại khép kín. Đám người Lưu Kiến Quốc cho rằng nếu như vậy thì cho dù là tập đoàn Hải Phong đang trong giai đoạn hậu kỳ liên hợp với mọi người thành lập đầu tư Kim Đỉnh, đều rất khó từ hợp tác quy mô lớn với tập đoàn Hoài Năng mà lấy được lợi ích lớn hơn nữa.
Chỉ có dấn thân trên con đường đa dạng hóa các ngành thì bọn họ mới có thể hợp tác, góp vốn đầu tư, liên doanh với nhiều doanh nghiệp trên các lĩnh vực như bất động sản, du lịch, chứng khoán, tài chính, thương mại… từ đó mới có thể thu được nhiều lợi nhuận hơn cho tập đoàn Hoài Năng. Cũng chỉ có như vậy thì bọn họ mới có thế lực phát triển lớn mạnh hơn tại địa phương.
Theo Lưu Kiến Quốc thấy, mấy năm nay Thẩm Hoài cũng muốn mượn danh nghĩa của nhà họ Tống để làm như vây, giờ lại còn muốn hạn chế, ngăn cản không cho bọn họ làm như vậy. Y không tin ván bài đã lật ngửa như vậy rồi thì Thẩm Hoài còn có thể làm ra chuyện gì.
Tạ Hải Thành vẫn cẩn thận, nói với Tạ Thành Giang:
- Thành Giang, anh gọi điện cho Khải Văn đi, bảo anh ta tìm người hỏi xem, Lý Cốc hôm nay còn tiếp xúc với những ai nữa.
Cha con Tô Duy Quân, Tô Khải Văn đã không còn quan hệ với Tống hệ mà quay sang ủng hộ Từ Bái. Nếu đúng là Thẩm Hoài vừa đến Từ Thành đã gặp Lý Cốc, vậy thì việc của Lý Cốc bên đó, Tô Khải Văn là người dễ nghe ngóng được tin tức nhất.
Tống Bính Sinh vẫn chưa hết tức, cáu giận nói:
- Không phải hỏi thăm gì hết. Nó đã gây thù với một nửa bộ máy quan chức ở trên tỉnh. Giờ lại còn dám chơi bài ngửa với chúng ta, nó tưởng nó là ông trời chắc…
Tạ Hải Thành vẫn ra hiệu bảo Thành Giang gọi điện thoại hỏi thăm xem sao.
Tạ Thành Giang gọi điện thoại cho Tô Khải Văn. Hỏi thăm mấy câu rồi liền đi thẳng vào vấn đề. Tô Khải Văn ở đầu bên kia điện thoại nói cho y biết:
- Bí thư thành ủy thành phố Hoài Tây Đoạn Kính Minh đã ở Từ Thành, hình như tối qua có gặp Lý Cốc. Còn những người khác thì tôi cũng không rõ lắm, để tôi hỏi thăm xem sao.
Trong địa bàn thành phố và huyện mọi việc đều rất công khai. Chỉ cần bọn họ có tai mắt ở thành phố Đông Hoa thì cơ bản có thể nắm rõ được hành tung của Thẩm Hoài.Thế nên việc Tô Khai Văn biết rằng Đoạn Kính Minh ở Từ Thành cũng rất bình thường.
Biết được vừa nãy Thẩm Hoài ngoài gặp Lý Cốc còn gặp bí thư thành ủy Hoài Tây Đoạn Kính Minh, Tạ Thành Giang nghĩ bọn họ gặp nhau chắc để nói về việc cải tổ nhà máy điện Hoài Tây. Cúp điện thoại, y nói với cha và Diệp Tuyển Phong:
- Chắc là vì chuyện cải tổ nhà máy Hoài Tây nên bí thư thành ủy Hoài Tây Đoạn Kính Minh đang ở Từ Thành.
- Hừ, còn tưởng chuyện gì lớn lắm.
Lưu Kiến Quốc khinh thường nói.
Nhà máy điện Hoài Tây, tương đương với nhà máy điện Thiên Sinh Cảng trước khi thay thế tập đoàn Hoài Năng. Tuy là nhà máy nhiệt điện lớn nhất khu vực Hoài Tây,công suất lên tới ba trăm ngàn khw, nhưng chỉ chiếm 1/12 lượng điện của Hoài Năng.
Lý do không chỉ bởi thiết bị cũ kĩ mà còn bởi việc sản xuất công nông nghiêp của khu vực Hoài Tây có hạn, các khu khai thác mỏ đều tự xây dựng nhà máy điện nên việc cung cấp điện ở khu vực Hoài Tây thừa nghiêm trọng.
Mấy năm gần đây, những nhà máy điện ven biển đều có lợi nhuận rất lớn. Nhà máy điện Hoài Tây tuy là có được nguồn nguyên liệu giá rẻ nhưng vẫn trở thành gánh nặng lớn nhất của chính phủ tỉnh Hoài Tây. Tổng tài sản là ba bốn trăm triệu thì khoản nợ đã lên đến một nửa.
Thành phố Hoài Tây đã sớm đã muốn thúc việc cải tổ nhà máy điện Hoài Tây. Lúc tập đoàn Hoài Năng còn ở trong tay Tống Văn Tuệ thì đã tiếp xúc với thành phố Hoài Tây rất nhiều lần. Từ khi Diệp Tuyển Phong lên nhậm chức thì đã ngưng đàm phán với thành phố Hoài Tây. Nói cho cùng là không muộn nhận lấy gánh nặng này, làm ảnh hưởng đến lợi nhuận của tập đoàn Hoài Năng.
Mai thép muốn nhận được phê duyệt của mạng lưới điện địa phương để tự xây một nhà máy điện là không thể. Mà ở khu vực ven biển này, muốn thu mua một nhà máy nhiệt điện tốt đã có giấy phép thì phải xem có ai chịu bán không mới được. Chỉ có những nhà máy khó khăn như Hoài Tây thì người ta mới muốn nhanh nhanh chóng chóng quẳng cho người khác gánh nặng tự cải tổ. Nhưng đây có lẽ là con đường duy nhất để Mai thép gia nhập vào thị trường điện lực.
Tuy nhiên, hành động đó của Mai thép, coi như là chính thức gia nhập thị trường điện lực thì cũng không thể gây uy hiếp được gì cho Hoài Năng.
Ở vịnh Hoài Hải, thị trường điện lực tốt nhất là ở khu vực trung và hạ Chử Giang thì Hoài Năng đã nắm chắc trong tay. Thậm chí là cả mạng lưới điện ở Đông Hoa và khu vực xung quanh huyện cũng đã là của tập đoàn Hoài Năng. Cho dù Mai thép có chiếm cả thị trường Hoài Tây thì cũng không thể sinh lời. Thị trường mà Hoài Năng đã sớm quyết định bỏ qua thì có thể gây ảnh hưởng gì với tập đoàn chứ?
Huống chi ngoài việc phải cải tổ lại nhà máy Hoài Tây, Mai thép còn phải cạnh tranh với các mỏ tự cung cấp điện ở bên dưới, tương lai còn phải giảm giá thành phẩm để cạnh tranh với trạm thủy điện Chử Giang có quy mô lớn gấp 3, 4 lần. Mai thép có thể vực dậy được Hoài Tây, thì còn phải cảm tạ trời đất. Thế nên đám người Diệp Tuyển Phong cảm thấy có thể uy hiếp được Hoài Năng.
Tống Bính Sinh cũng quyết định không nên tức giận với tên nghiệt tử đó nữa, liền đứng lên nói:
- Bây giờ nói nhiều cũng vô dụng. Phải để nó tự ngã đến nỗi chảy máu đầu thì mới biết thế nào là đau. Thôi, chúng ta ăn cơm đi.
Tạ Chỉ nghi hoặc nói:
- Tôi không thấy có tin tức gì nói ở tỉnh có hoạt động gì khiến cho Đoạn Kính Minh phải đến Từ Thành. Tình hình thiên tai của Hoài Tây nghiêm trọng như vậy, mặc dù đã hết mưa, nhưng vẫn còn nhiều chỗ ngập. Nếu chỉ là vì việc cải tổ nhà máy điện Hoài Tây, thì Đoạn Kinh Minh không nhất thiết phải đến tận đây.
Nghe Tạ Chỉ nói như vậy, Diệp Tuyển Phong, Tạ Hải Thành giống như mèo bị dẫm phải đuôi, ánh mắt sáng lên biểu thị ngạc nhiên, đôi đồng tử không kiềm chế nổi mà khẽ co rút.
- Không cần phải ngạc nhiên như vậy, Đoạn Kính Minh đến Từ Thành, tiện đường ăn một bữa cơm thì có thể có chuyện gì lớn chứ?
Lưu Kiến Quốc vẫn lơ đễnh nói:
- Lần trước tôi ở Hoài Tây, cũng cùng ăn cơm với Đoạn Kính Minh đó thôi.
Tạ Thành Giang cũng đột nhiên hiểu được bọn họ vừa rồi sai lầm ở điểm nào. Vừa nghe đến Bí thư Thành ủy thành phố Hoài Tây Đoạn Kính Minh, liền nghĩ ngay đến chuyện cải tổ nhà máy điện Hoài Tây mà quên mất tin tức này trên thực tế vẫn là Thẩm Hoài chủ động nói ra trước. Theo phong cách của Thẩm Hoài, tin tức này hoàn toàn có thể là do hắn chủ động đưa ra để tung hỏa mù, từ đó che dấu hành động và ý đồ thực sự của mình.
Vào thời điểm nhạy cảm như vậy, Đoạn Kính Minh cho dù có ở Từ Thành để kí hợp đồng với Thẩm Hoài và Mai thép thì cũng không cần phải gặp trực tiếp Thẩm Hoài để nói về việc cải tổ nhà máy điện. Tất cả những việc này để phó bí thư chuyên trách ra mặt là được rồi, như thế cũng đúng với quy định.
"..."
Điện thoại Tạ Thành Giang cầm ở trong tay đột nhiên rung lên, khiến y giật mình. Mở ra xem thì thấy là Tô Khải Văn gọi đến trả lời thì vội vàng nghe:
- Khải Văn, bên anh còn có tin gì không?
- Ngoại trừ Bí thư Thành ủy thành phố Hoài Tây Đoạn Kính Minh, Bí thư đảng tổ, giám đốc tập đoàn điện lực tỉnh Giang Đông Hướng Bảo Văn cũng đang ở Từ Thành. Lý Cốc vừa mới gặp mặt Hướng Bảo Văn, lúc này đang cùng với Đoạn Kính Minh, Tôn Phù Kính của tập đoàn than đá Hoài Hải và Chu Quân của tổng công ty cung ứng điện của tỉnh đi đến chỗ bí thư Chung. Hình như có việc gì rất quan trọng phải báo cáo trực tiếp với thư kí Chung.
Trong phòng khách tất cả mọi người nín thở, tiếng của Tô Khải Văn trong di động vang lên rất rõ ràng. Tất cả mọi người nghe rõ ràng: Tôn Phù Kính đang ở đây. Việc tập đoàn than đá Hoài Hải tham gia vào việc cải tổ nhà máy Hoài Tây là có thể hiểu được nhưng tại sao Bí thư đảng tổ tập đoàn điện lực Giang Đông lại đến Từ Thành? Tại sao tổng công ty cung cấp điện của Tỉnh lại tham gia vào? Nếu tất cả chỉ vì việc cải tổ nhà máy Hoài Tây, thì Lý Cốc và Đoạn Kính Minh đến gặp bí thư tỉnh ủy Chung Lập Dân để báo cáo cái gì?
Lúc này, cả phòng khách chìm trong yên lặng, đến tiếng của một cây kim rơi trên đấy cũng có thể dọa mọi giật mình.