Đoàn người Dư Vi chạng vạng tối rời khỏi Hà Phổ. Đi vào quốc lộ Mai Phổ, đường cao tốc thành Bắc, đến khách sạn ở Nghi Thành thì ở lại, trời vẫn chưa tối hẳn.
Ở khách sạn Nghi Thành. Dư Vi ở trong một tòa lầu độc lập với gạch lát kiểu Tây Âu, hai bên là con sông nhỏ mọc đầy hoa sen. Tường gạch ngoài của lầu bò đầy dây thường xuân. Dư Vi bọn họ đi đến phòng khách tầng hai, có thể nhìn thấy dây thường xuân bò sát bên góc cửa sổ.
Điều kiện ăn ở của Nghi Thành bên này, nếu so với Đông Hoa thì kém hơn rất nhiều. Khách sạn tiếp đón khách làm thành nơi chiêu đãi của thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Lầu VIP trải thảm cũng là thảm cũ, góc tường thậm chí còn nhìn thấy vết rêu mốc, phòng khách vẫn dùng loại bọc ghế sô pha, ngồi lên cảm thấy thô ráp.
Tuy nhiên, các cô vẫn chưa tới Nghi Thành. Trưởng ban thư ký thành ủy La Hiểu Thiên đích thân đến trạm thu phí để đón tiếp. Bí thư Thành ủy Giang Hoa tạm thời bận không đến được, nhưng cũng yêu cầu khách sạn bên này chuẩn bị tiệc tối để đón tiếp. Đợi ông ta hết bận xong sẽ đến ngay để tiếp đón.
Tuy có sự nhiệt tình đón tiếp của ủy viên thành phố Nghi Thành có thể bù lại điều kiện đơn sơ của tiếp khách quán, nhưng trong lòng Dư Vi càng thấy lo lắng bọn họ cứ rời khỏi Hà Phổ như vậy, chưa chắc. có thể có tác dụng gì.
Nếu ý của Thẩm Hoài chính là muốn dùng thái độ lãnh đạm, cự tuyệt các cô tham gia đầu tư cảng Tân Phổ ngay ở vòng ngoài ra, các cô cứ rời khỏi như vậy, chính là đã đúng ý của Thẩm Hoài. Mà nếu các cô quay trở lại đi đàm phán việc đầu tư cảng, vậy thì lại càng mất mặt.
- Bí thư Giang. Trưởng ban thư ký La cũng đừng khách sáo, mỗi lần đến đây cũng nhiệt tình như vậy, tôi thấy hơi ngại quay lại đây…
Dư Vi tuy lo lắng nhưng lúc này chỉ đành cười hàn huyên với Trưởng ban thư ký thành ủy Nghi Thành La Hiểu Thiên.
Khi cô ngồi xuống, không ngờ đệm sô pha mềm hơn rất nhiều so với tưởng tượng, nửa người chút nữa bị lún xuống, cô giật mình tay chân luống cuống ngồi thẳng người lên, vẫn khiến cô cảm thấy lúng túng.
Hàn huyên một lát, Dư Vi chú ý đến Cố Trạch Hùng ngồi một bên, ánh mắt hắn luôn ngắm nhìn đùi của cô, mới ý thức được cô vừa nãy ngồi xuống, mép váy kéo lên một chút, lộ ra một cặp đùi trắng ngần, hơn nữa đệm sô pha rất mềm, nửa người của cô lún xuống, đùi và mép váy hướng lên trên, làm cho những người ngồi đối diện như La Hiểu Thiên, Cố Trạch Hùng càng có thể nhìn thấy chỗ sâu trong váy cô.
La Hiểu Thiên còn kiềm chế, vì tránh thất lễ, né mắt nhìn sang chỗ khác; song ánh mắt của Cố Trạch Hùng không kiêng nể chút gì.
Lại nhìn đũng quần của Cố Trạch Hùng hơi nhô ra, hơn phân nửa là ánh mắt nhìn chăm chú vào dưới váy cô đang suy nghĩ chuyện xấu xa gì đây, trong lòng Dư Vi ghét cay ghét đắng, nhưng cũng không để ý đến gã, nghĩ thầm Cố Trạch Hùng có hứng thú với chính mình còn hơn là không có hứng thú.
La Hiểu Thiên vẫn còn phòng khách khác phải tiếp đón, mượn cớ đi xem tình hình chuẩn bị tiệc tối nên tạm thời rời khỏi trước, Dư Vi đây mới đứng dậy chỉnh lại váy tiễn y xuống lầu.
Chỉ là nghĩ Thích Tĩnh Dao bên đó vẫn chưa có tin tức gì báo tới, Dư Vi cũng chẳng có tâm trạng đi ăn tiệc tối. Sau khi đi vòng quanh lầu, ngắm hoa sen trong hồ bắt đầu kết đài sen. Nghe tiếng bước chân, quay người lại thấy Cố Trạch Hùng đi theo sau.
Dư Vi khoanh hai tay trước ngực, khó chịu nhìn chằm chằm Cố Trạch Hùng, lại xoay người nhìn về phía hồ.
Dì Dư lo lắng cho Thích Tĩnh Dao bên kia không có tin tức báo về sao?Cố Trạch Hùng lại gần, hỏi:
Thấy Cố Trạch Hùng quá gần mình, Dư Vi liền xích sang bên một bước.
- Tôi thực sự không hiểu, dì Dư có gì mà lo lắng chứ.
Cố Trạch Hùng nói.
- Giá cổ phiếu của công ty công nghiệp tàu thuyền, tuy rớt giá rất mạnh, nhưng môi trường lớn đã như vậy, ai cũng hết cách, vượt qua được thời gian này thì tốt rồi. Giá cổ phiếu của công ty khác càng thảm hơn, tôi thấy dì Dư làm quá tốt rồi. Nếu ngày nào đó, ông cụ không còn nữa, bất luận người khác như thế nào nhưng tôi vẫn luôn là người ủng hộ dì Dư.
– Cậu ủng hộ tôi như thế nào?
Dư Vi nheo mắt nhìn Cố Trạch Hùng một cái, hỏi.
- Dì Dư dì không tin tưởng tôi, tôi muốn ủng hộ dì cũng không có tác dụng à? - Cố Trạch Hùng nói. - Tôi rất có lòng tin đối với sự quản lý tốt công ty công nghiệp tàu biển của dì, trong tay tôi vẫn còn mấy trăm triệu, đều lấy ra đầu tư cổ phiếu cho công ty công nghiệp tàu biển. Dì Dư dì xem thế nào? Chỉ cần giá cổ phiếu của công ty tăng lên,người khác sẽ không chỉ trích dì Dư thế này thế kia rồi.
- Vậy tôi làm sao để báo đáp cậu đây? - Dư Vi hỏi.
- Tâm tư của tôi, dì vẫn chưa rõ sao? Sự ủng hộ của tôi với dì là không cần báo đáp. - Cố Trạch Hùng mạnh dạn thò tay ôm lấy eo của Dư Vi. Ánh mắt nhìn Dư Vi không có ý tránh, tay lại dần dần di chuyển lên phía trước, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên vòng eo mềm mại của Dư Vi. Gã cũng biết sờ vào chỗ này khơi gợi tình dục của đàn bà là dễ dàng nhất, thân mình cũng từ từ từ phía sau dán tới.
Dư Vị lúc này lại dịch đi chỗ khác, đẩy tay của Cố Trạch Hùng đang sờ bụng mình ra, cười:
- Ông cụ còn chưa chết, cậu muốn ông cụ tức chết à.
Tay Cố Trạch Hùng bị Dư Vi đẩy ra, lửa dục bùng cháy, ngón tay vẫn còn cảm giác mềm mại vừa sờ được eo của Dư Vi. Nhưng gã cũng không dám dùng thủ đoạn cứng rắn. Ai cũng biết người phụ nữ này sẽ có phản ứng ác độc gì? Gã sờ sờ cái mũi, thần sắc cũng có nhiều xấu hổ, nói:
- Tôi biết, dì Dư vẫn không tin tưởng tôi, vậy thì hãy để thời gian chứng minh.
Trong lòng Dư Vi cười nhạt. Lúc này thư ký đi cùng cầm điện thoại mang tới, nhìn thấy cô và thiếu gia Trạch Hùng đang ở cùng nhau, cũng không tiến về phía trước, cách xa nói:
- Dư tổng, điện thoại của cô Thích.
Dư Vi vẫn luôn chờ đợi tin tức của Thích Tĩnh Dao, tiếp lấy điện thoại. Từ Thích Tĩnh Dao bên đó xác thực hai ngày nữa Thẩm Hoài sẽ đích thân đên Nghi Thành mời bọn cô về Hà Phổ để đàm phán về việc đầu tư cảng. Xem như trong lòng nhẹ nhõm, cũng coi như không chữa lợn lành thành lợn què.
- Tôi đã nói rồi mà, loại nhân vật này, mình không cho hắn thấy một chút sắc mặt để nhìn, hắn càng không biết bản thân nặng được mấy cân mấy lạng.
Bên hồ rất yên tĩnh, Cố Trạch Hùng cũng có thể nghe thấy Thích Tĩnh Dao trong điện thoại nói chuyện gì, bản mặt khinh thường, dương dương đắc ý nói:
- Chúng ta đến đây để giúp bọn họ phát triển, đầu tư chỗ nào mà chẳng phải đầu tư, bọn họ vẫn coi mình là đại gia à? Theo tôi, lần này chúng ta đầu tư vẫn nên để ở Nghi Thành, mà không phải Tân Phổ. Không thể nói bọn họ cầu xin chúng ta qua đó, chúng ta phải nghe lời họ nên đầu tư ở Tân Phổ.
Dư Vi liếc mắt nhìn Cố Trạch Hùng, không biết gã giả vờ hồ đồ hay là thật sự không biết sự khác biệt đầu tư giữa Nghi Thành và cảng Tân Phổ, hay là cố ý dẫn dắt cho cô đi theo hướng lệch lạc. Đến cuối cùng gã cũng cướp quyền quản lý công nghiệp tàu biển Bảo Hòa trong tay mình?
Nhìn thấy Trưởng ban thư ký Thành ủy La Hiểu Thiên cùng với Bí thư Thành ủy Nghi Thành Giang Hoa đi tới, Dư Vi cũng không nói nhiều với Cố Trạch Hùng, cười tươi hỏi han:
- Bí thư Giang cũng tới rồi…
Dư Vi hai năm này cơ hội tới Hoài Hải rất nhiều, biết Nghi Thành bên này, chính bởi vì có Giang Hoa mới trở thành địa bàn cơ bản của Triệu Hệ. Bí thư thành ủy Nghi Thành Giang Hoa cũng rất tín nhiệm Triệu Thu Hoa.Tuy nhiên Cố Trạch Hùng lần đầu tiên đến nội địa, Dư Vi giới thiệu gã quen biết với Giang Hoa.
Cố gia ở Hong Kong tiếng tăm lừng lẫy, hơn nữa nhà họ Hồ, Triệu và họ Cố đi lại rất thân mật. Giang Hoa tuy lần đầu gặp Cố Trạch Hùng, nhưng đối với đứa con trai út phong lưu phóng khoáng của Cố Chính Nguyên cũng từng nghe tiếng, nghĩ lại rồi nghĩ, Dư Vi sinh cho Chính Nguyên một đứa con trai nữa, Cố Trạch Hùng sẽ không được coi là con trai út nữa.
Giang Hoa nhận được sự tín nhiệm của Triệu Thu Hoa, quan hệ với Hồ Lâm cũng rất mật thiết. Từ chỗ Hồ Lâm biết được bí mật nhà họ Cố cũng nhiều, biết người tâm phúc nhà họ Cố là Cố Chính Nguyên vẫn đang nằm trong bệnh viện treo mạng, uy tín không còn như trước. Dư Vi dựa vào sự ủng hộ của Cố Chính Nguyên, cộng thêm dưới danh nghĩa sinh cho Cố Chính Nguyên một đứa con nên có giữ cổ phần Bảo và công nghiệp tàu biển cho nên cô mới được ngồi vào vị trí Chủ tịch hội đồng quản trị công nghiệp tàu biển Bảo Hòa. Nhưng vị trí cô ngồi cũng không vững được bao lâu, Cố gia rất hiểu rõ tâm kế này, thủ đoạn của người phụ nữ này nên cũng chẳng có thiện cảm gì, công nghiệp tàu biển Bảo Hòa cuối cùng rơi vào tay ai cũng rất khó nói.
Có lẽ Cố Trạch Hùng lúc này đến công nghiệp tàu biển Bảo Hòa nhậm chức, Ở thời cơ tinh tế sẽ khiến người ta cân nhắc.
Dùng cơm với Giang Hoa, La Hiểu Thiên xong, Dư Vi liền về phòng của mình.
Trời sau thu, tiết trời cũng lạnh. Dư Vi mở cửa sổ, để gió lạnh mặt hồ thổi vào phòng.
Nghĩ đến vừa rồi trong bữa tiệc thái độ thân thiết hơn của Giang Hoa, La Hiểu Thiên đối với Cố Trạch Hùng, trên mặt Dư Vi lộ rõ vẻ lo lắng buồn bực, cầm trong chiếc cốc thủy tinh, hận đến nỗi muốn vứt ra ngoài cửa sổ. Chỉ là có khi tình hình không như ý muốn, Giang Hoa, La Hiểu Thiên bọn họ nhận định ông cụ sẽ nhắm mắt xuôi tay, nhà họ Cố sẽ đẩy cô khỏi vị trí chủ tịch Hội Đồng quản trị công nghiệp tàu biển Bảo Hòa, thái độ lúc này với cô, không thân thiết như với Cố Trạch Hùng, cô cũng vô kế khả thi.
Nghĩ như vậy hẳn thái độ của Thích Tĩnh Dao, Hồ Lâm, cũng không đáng tin cậy.
Nghĩ đến đây, đầu óc Dư Vi tê dại, không ngờ bản thân liều sống liều chết, con gái đẻ và sự tôn nghiêm đều có thể từ bỏ, đến cuối cùng lại không vớt được gì, nghĩ lại cũng thấy uể oải.
“Cốc cốc cốc”, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Dư Vị chỉ cho là Cố Trạch Hùng lại đến quấy rầy, ngồi trước cửa sổ không có động tĩnh.
- Dư tổng…
Nghe là Cao Tân Ngạn phụ trách nghiệp vụ đầu tư cảng của tập đoàn, Dư Vi đi ra mở cửa phòng. Mời y vào, hỏi:
- Tân Ngạn, muộn như vậy rồi, anh tìm tôi có việc gì?
- Không biết vừa nãy có phải là Cố tổng nói đùa không, nói là trong buổi họp chủ tịch hội đồng quản trị sẽ đề bạt tôi lên đảm nhiệm chủ tịch Tập đoàn. Tôi qua đây nói với Dư tổng một tiếng. - Cao Tân Ngạn nói.
Tâm tư của Dư Vi những năm này kỳ vọng đối với Cao Tân Ngạn, cuối cùng cũng không uổng phí.
Nếu Cố Trạch Hùng đều công khai lôi kéo Cao Tân Ngạn rồi, Dư Vi cũng sẽ không keo kiệt hứa hẹn, nói:
- Hai năm này tôi cũng cố làm chủ tịch Hội đồng quản trị, vừa làm chủ tịch. Thực ra đối với nghiệp vụ tôi cũng không hiểu rõ, việc gì cũng dựa vào anh và Thiếu Cường giúp đỡ tôi. Nếu không phải lão gia hy vọng tôi gánh vác, tôi sớm đã rút lui rồi. Tôi nghĩ, đợi Công nghiệp tàu biển Bảo Hòa vượt qua thời gian này, tôi thật sự không cần vất vả như thế nữa rồi. Đến lúc đó vẫn cần Tân Ngạn và Thiếu Cường giúp đỡ tôi. Sợ thì sợ, nhưng lão gia không được rồi, Cố gia ỷ thế hiếp người, đá mẹ góa con côi sang một bên, tôi cũng không có gì để giải thích với các người. Cố Trạch Hùng cho anh điều kiện hợp lý, Tân Ngạn anh không cần vì tôi nữa; tôi cũng không trách anh đâu.
- Dư tổng, cho dù không nói chỉ dẫn cho tôi, trong lòng tôi cũng hiểu rõ. Cố tổng chính là lợi dụng tôi, cũng là nhất thời lợi dụng tôi.
Cao Tân Ngạn nói. - Lão gia thật sự không còn nữa, những người khác nhà họ Cố cũng giữ cổ phiếu công nghiệp tàu biển Bảo Hòa, cộng vào cũng chỉ 20%. Dư tổng muốn có thể đạt được sự ủng hộ của cổ đông khác, cũng không cần quan tâm người nhà họ Cố phản đối hay không phản đối rồi...
- Cảng Tân Phổ thật sự quan trọng như vậy sao?
Dư Vi hỏi.
Nói thật, nếu có lựa chọn, Dư Vi cũng không muốn giao tiếp với Thẩm Hoài. Việc con gái Khấu Huyên vẫn là một mớ hỗn độn, theo cô, Thẩm Hoài cũng tuyệt đối không phải là hạng người lương thiện. Chỉ là cô có lựa chọn không?
Thấy Dư Vi tâm trí vẫn không kiên định như vậy, trong lòng Cao Tân Ngạn than nhẹ, nói:
- Về phần tại sao phải tham dự vào việc đầu tư cảng Tân Phổ, tôi và Thiếu Cường trong báo cáo đã viết rất nhiều…
Last edited by a moderator: 4/12/17