Cao Tân Ngạn rời khỏi phòng, Dư Vi lấy trong hành lý ra một bản báo cáo điều tra, ngồi trên ghế quý phi trước cửa sổ lật xem.
So với trước đây ở Hà Phổ tận mắt nhìn thấy, bản báo cáo điều tra này càng có sức thuyết phục.
Gần ba năm trở lại đây, Cảng Tân Phổ trực tiếp đầu tư cơ bản xây dựng trên bến tàu gần bốn tỷ. Xây thành công nhiều bến tàu chuyên dụng và tổng hợp bên trong như bao gồm khoáng thạch, dầu thô, hóa chất, conteiner... Lấy nhiều bến dự trữ vận chuyển căn cứ hậu cần làm điểm trung chuyển. Mạng lưới tiếp nhận hậu cần với đường cao tốc,xa lộ, đường sắt cũng bước đầu được xây dựng. Một bến tổng hợp hiện đại then chốt hải cảng đã thành hình thức ban đầu.
Trên vị trí địa lý, cảng Tân Phổ gần sát cửa Chử Giang, với cảng Mai Khê gắn bó rất chặt chẽ. Chiếm vị trí trung tâm trong hệ thống liên vận trong địa khu Giang Hải vịnh Hoài Hải, mà ưu thế liên vận đường sắt biển càng khiến cho địa vị Triệu hệ, Kế Kinh hệ cùng nhau thúc đẩy kinh tế vịnh Hoài Hải ở cảng Tân Phổ không gì sánh kịp.
Công trình đường đường sắt hai chiều Từ Đông một khi khởi công xây dựng, sau khi vận động đột phá, hàng hóa của tỉnh thành phố Trung Nguyên như Dự Thiểm Ngạc Hoàn lựa chọn từ cảng Tân Phổ rời bến, càng chiếm ưu thế về khoảng cách và chi phí lợi ích.
Hệ thống hậu cần lớn được hình thành, cho tới bây giờ đều không rời khỏi sự thúc đẩy và xúc tiến của tụ quần công nghiệp.
Cảng Tân Phổ trước mắt đã hình thành tụ quần công nghiệp nặng, nhu cầu trực tiếp vận chuyển rất nhiều hàng hóa như sắt và than đá, dầu thô, hóa học và linh kiện kết cấu thép loại hình lớn, năm nay sẽ đột phá hai mươi triệu tấn. Mà Tân Phổ đã trung chuyển lượng than đá xuất nhập, năm nay cũng đột phá mười hai triệu tấn đến sang năm sau nữa, hai loại này gia tăng đột phá thêm năm mươi triệu tấn.
Nói cách khác, lượng hàng hóa xuất nhập ở cảng Tân Phổ là một trăm triệu tấn. Mọi người có thể nhắm mắt cũng có thể đoán trước được.
Lượng xuất nhập lớn như vậy, sẽ tiến thêm một bước tụ tập nguồn vốn, tham dự lấy cảng Tân Phổ làm trung tâm đầu tư và xây dựng cảng, đường bộ, đường sắt, đường bay,đường thủy nội địa.
Mà theo việc lấy cảng Tân Phổ làm trung tâm liên vận Giang Hải vịnh Hoài Hải, hệ thống hậu cần như vận chuyển biển và đường sắt tiến thêm một bước hoàn thiện, tương tự tập hợp vốn công nghiệp, có tác dụng xúc tác rất lớn.
Thực tế điều này cũng có nghĩa là toàn bộ khu vực vịnh Hoài Hải đã tiến vào giai đoạn tuần hoàn phát triển tốt. Đây cũng là nơi mà Từ Bái, Triệu Thu Hoa đều tranh nhau thúc đẩy phát triển kinh tế nền tảng của vịnh Hoài Hải.
Dư Vi muốn thoát khỏi quản lý vô năng, chỉ trích đầu tư thất sách, lúc này trốn tránh chỉ làm cho cô bị sự công kích của Cố gia trong tương lai càng không có sức phản kháng. Chỉ có tích cực điều chỉnh kết cấu đầu tư, tiến thêm một bước tối ưu hóa nghiệp vụ vận chuyển đường thuỷ, đóng tàu, thậm chí làm xuất sắc hơn với công ty thị trường cùng ngành, mới có thể thoát khỏi sự chỉ trích trước mắt.
Nói đến điều chỉnh kết cấu đầu tư, gia tăng thêm tỉ trọng của tập đoàn đầu tư cảng Thâm Thủy và nghiệp vụ viễn dương đều không phải duy có cảng Tân Phổ có thể lựa chọn.
Cảng lớn nội địa như Trấn Hải, Tân Hải, Dương Giang cho dù đã hình thành quy mô xuất nhập hàng hóa hàng trăm triệu tấn, muốn tiến thêm một bước phát triển, đều phải thu góp càng nhiều vốn xây dựng. Hơn nữa các nguồn vốn đối ngoại và vốn thương mại hoa thương Đài Loan Hongkong nhập vào đầu tư cảng còn hạn chế, hai năm này đã mở rộng rất nhiều.
Chỉ có điều, đối với tập đoàn Bảo Hòa, đối với cá nhân Dư Vi mà nói, trước đây ở cảng Tây Pha Áp đầu tư quá lớn, bó chân quá sâu, lúc này cô có sự lựa chọn thành thị duyên hải khác, tham dự đầu tư vào cảng Thâm Thủy, không thể nghi ngờ là thừa nhận quyết sách đầu tư ở cảng Tây Pha Áp không thỏa đáng, nhà họ Cố có lẽ sẽ đợi không được Cố Chính Nguyên tắt thở đã đuổi cô khỏi vị trí Chủ tịch Hội đồng quản trị công nghiệp tàu biển Bảo Hòa rồi.
Lúc này có thể tham dự đầu tư với cảng Tân Phổ, thì có thể nói trước đây đầu tư ở cảng Tây Pha Áp là bước đệm, mà ở cảng Tân Phổ có được quyền lợi, đồng thời có thể thúc đẩy rất lớn việc đầu tư nghiệp vụ trước đây ở cảng Tây Pha Áp như đóng tàu, vận tải đường biển, cảng.
Từ một phương diện lớn mà nói, cảng Tây Pha Áp, cảng Mai Khê, cảng Tân Phổ cùng xây dựng với cảng Tân Tân, đều là bộ phận tổ hợp tạo thành cảng Đông Hoa. Tuy rằng trước mắt việc đầu tư xây dựng các cảng chủ thể đều không giống nhau, trong tương lai vẫn có thể nhìn thấy tính hội nhập trong đó.
Nếu thật sự đến bước này, vậy việc đầu tư của tập đoàn Bảo Hòa ở cảng Tây Pha Áp liền trở thành quyết sách tầm nhìn xa.
Bản báo cáo điều tra này của Cao Tân Ngạn, chỉ rõ tập đoàn Bảo Hòa chỉ có lấy tương đối làm điều kiện ưu đãi, tham dự đầu tư cảng Tân Phổ, Dư Vi cô mới đạt được sự tín nhiệm của cổ đông khác. Mà duy chỉ có đạt được sự tín nhiệm của cổ đông khác, thì sau khi chỗ dựa vững chắc là Cố Chính Nguyên ngã xuống, cô mới có thể không bị nhà họ Cố đã chân ra khỏi tập đoàn Bảo Hòa.
Tuy rằng Thích Tĩnh Dao điện thoại tới, nói Bí thư thành ủy Trần Bảo Tề can thiệp trực tiếp, Thẩm Hoài hai ngày nữa sẽ đích thân đến Nghi Thành, mời bọn cô về Hà Phổ để đàm phán việc đầu tư cảng Hà Phổ, trong lòng Dư Vi còn không nỡ.
Trong hai năm qua, số lần tiếp xúc của Dư Vi và Thẩm Hoài thực tế rất hạn chế, cũng không vui vẻ. Nhưng ít ra cũng biết hắn không phải là người dễ tiếp xúc, dễ qua lại.
Cho dù đều nói Hùng Văn Bân, Ngô Hải Phong sau khi bị điều rời khỏi Đông Hoa, tính tình của Thẩm Hoài cũng ít tàn ác hơn, ôn hòa hơn một chút, chính bởi vì như vậy Dư Vi càng lo lắng hơn Trần Bảo Tề tạo áp lực, làm cho Thẩm Hoài ở ngoài mặt thì thuận theo, thực tế là bằng mặt không bằng lòng, khiến kế hoạch tập đoàn Bảo Hòa tham dự đầu tư vào cảng Tân Phổ vĩnh viễn không thể tiến triển có tính thực tế.
Nếu nói như vậy, cô nên phải làm sao? Về phần Thích Tĩnh Dao, Dư Vi đối với cô ta cũng không tín nhiệm, luôn cảm thấy Cố Trạch Hùng trước đó vội đến Quảng Nam gặp mặt Hồ Lâm, lén thỏa đàm điều gì đó.
Nói là hai ngày nữa, Thẩm Hoài cũng đợi nhà đầu tư Hongkong đến đây, sau khi bí mật hội đàm về cảng chứa hàng và công việc định tăng mua sắm ngành vận tải, cùng với phó thư ký Chung Lập Dân hẹn thời gian vào trưa ngày 4 tháng 9, mới cùng Thích Tĩnh Dao ngồi xe đến Nghi Thành.
Thẩm Hoài và Thích Tĩnh Dao không ưa gì nhau, đều không muốn hai tiếng ngồi xe cùng nhau, nói là đồng hành cũng là người nào người đấy tự đi xe của mình đi Nghi Thành.
Đến trạm thu phí Nghi Thành, xe của Thích Tĩnh Dao đi vào lối bên trái của trạm thu phí, Thẩm Hoài quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Thích Tĩnh Dao cũng nghiêng đầu nhìn bên này, liền ra hiệu cho lái xe lái gần tới, nói với Thích Tĩnh Dao:
- Phó bí thư Thích, cô liên hệ với Dư tổng rằng chúng ta sắp đến tiếp khách sạn Nghi Thành rồi. Ngoài ra khi Dư tổng rời khỏi Hà Phổ hẳn vẫn còn chút oán trách, chúng tôi cũng đã chuẩn bị chiến đấu lâu dài, đến khách sạn làm thủ tục nhập phòng trước, không mời được Dư tổng bọn họ về Hà Phổ, chúng tôi cũng không quay về. Có thời gian,chúng tôi phải đi thăm hỏi Phó thị trưởng Hùng một chút.
Thẩm Hoài đến Nghi Thành, đi thăm hỏi Phó thị trưởng thường trực Nghi Thành Hùng Văn Bân. Thích Tĩnh Dao không cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ, nghe thấy giọng điệu anh nói nhất định phải mời Dư Vi về Hà Phổ, chỉ cười nói.
- Nếu chúng tôi trực tiếp kéo Dư tổng về Hà Phổ đàm phán việc đầu tư, Nghi Thành bên này chỉ sợ sẽ mắng chúng tôi là không ra gì. Nghi Thành cũng có ý kéo việc đầu tư tập đoàn Bảo Hòa xây dựng cảng Nghi Thành, cuối cùng đầu tư ở đâu vẫn là do chính doanh nghiệp quyết định. Chỗ chúng tôi chỉ là cố gắng tạo điều kiện tốt. Bí thư Trần cũng chỉ thị cho chúng tôi, muốn cạnh tranh công bằng về mặt này ở Nghi Thành¬. Nếu Bí thư Thẩm đã nói chúng ta phải ở lại Nghi Thành một đêm, tôi thấy như này có được không, buổi tối bày hai bàn tiệc ở khách sạn Nghi Thành. Đến lúc đó Phó thị trưởng Hùng cũng đến tham dự.
- Vậy được, cô sắp xếp đi.
Thẩm Hoài thuận miệng giao việc cho Thích Tĩnh Dao phụ trách, rút đầu ngồi trở lại chỗ ngồi xe, lại cười nói với Tống Hồng Quân ngồi cùng xe đến Nghi Thành để góp vui.
- Bây giờ người đàn bà này mở mồm ra là Trần Bảo Tề, cứ như là rời khỏi Trần Bảo Tề, lưng sẽ không thẳng được…
- Cô ta không đem Hồ Bân luôn nhắc ở cửa miệng là tốt rồi. Hơn nữa lưng đàn bà phải mềm mới giống đàn bà mà.
Tống Hồng Quân cách cửa sổ xe, nhìn Thích Tĩnh Dao một cái, giọng nói của anh ta với đàn bà luôn không tôn trọng như vậy, lại cười hỏi Thẩm Hoài.
- Cậu nói cô ta buổi tối đem người Nghi Thành cũng kéo qua đây, lẽ nào trên Trần Bảo Tề vẫn phải thêm thù lao sao?
Thẩm Hoài lắc đầu, nói:
- Có lẽ trước đây tôi có thể có nghĩ sai một chút. Anh nghĩ xem, điều mà Hồ Lâm, Triệu Thu Hoa bọn họ xem trọng nên là thực lực nguồn vốn và sức ảnh hưởng nhà họ Cố,nên đối với người phụ nữ tên Dư Vi này, rất dễ đàm phán. Nếu Cố Chính Nguyên ở bệnh viện đi đời nhà ma, Dư Vi ở Cố gia lúc nào cũng sẽ bị bài xích, đuổi ra khỏi nhà.Anh xem bọn họ còn có thể tiếp tục đứng về bên Dư Vi không?
- Theo cách thức của bọn họ, không giẫm một chân chính là nhớ ân tình cũ rồi.
Tống Hồng Quân nói.
- Đúng vậy, tôi lúc đầu không biết người thanh niên đi theo sau Dư Vi chính là Cố Trạch Hùng. - Thẩm Hoài nói: - Nếu Cố Trạch Hùng lần này đi theo đến nội địa, họ càng có khả năng quyết sách rút tiền đầu tư cảng Nghi Thành cho Dư Vi, để Dư Vi tiếp tục đảm nhận trách nhiệm đầu tư sai lầm, cuối cùng là bị ép từ chức chủ tịch hội đồng quản trị công nghiệp tàu biển Bảo Hòa. Và sau đó, Dư Vi là dẹt hay là tròn thì mặc cho bọn họ nhéo rồi. Cố Trạch Hùng và Thích Tĩnh Dao bọn họ có thể ăn ý với nhau,từng bước từng bước hy vọng Dư Vi đi theo hướng của họ…
- Vậy nói như vậy, đợi khi gặp mặt, họ sẽ nắm bắt cơ hội công kích anh rồi. Một khi sự việc bị anh quẫy nhiễu rồi, một là Trần Bảo Tề trong thành phố có thể tiếp tục chụp mũ cho anh, hai là cũng tuyệt đường lùi của Dư Vi.
Tống Hồng Quân nói:
- Có điều, cũng phải nói lại, Cố gia muốn đuổi Dư Vi ra khỏi nhà, hoặc là Hồ Lâm, Triệu Thu Hoa bọn họ muốn giúp Cố gia đuổi Dư Vi ra khỏi nhà, vì sao không đợi Cố Chính Nguyên chút hơi thở cuối rồi mới tính chứ? Mấy năm qua, Cố Chính Nguyên đã vụng trộm khiến một người giúp việc sinh con, khiến cho Cố gia ở Hongkong sớm đã trở thành trò cười, bọn họ cũng không thiếu mấy tháng này để chờ đâu.
- Dư Vi cũng không phải là người đàn bà chỉ ngồi chờ chết. - Thẩm Hoài nói: - Tuy rằng cô ta quyết định việc đầu tư ở cảng Tây Pha Áp, trong nội bộ công nghiệp tàu biển Bảo Hòa nhận được rất nhiều chỉ trích, nhưng cô ta quyết định tham gia đầu tư vào cảng Tân Phổ, cũng là nên nhận được sự ủng hộ của một số cổ đông. Trần Bảo Tề, Thích Tĩnh Dao bọn họ cho dù muốn bỏ qua cho Dư Vi, nhưng lại không có cớ trực tiếp từ chối cho nên mới nghĩ đem tôi ra làm vũ khí sử dụng, làm tuyệt đường lùi của Dư Vi.Nói đi nói lại vẫn thật là khiến người ta đau đầu mà! Giữa hai người đàn bà, tôi vẫn luôn phải lợi dụng một người. Anh xem tôi nên lợi dụng ai đây?
Khoản đầu tư của tập đoàn Bảo Hòa, quy mô sẽ không lớn nếu có thể chỉ dừng ở Nghi Thành. Thẩm Hoài cũng không phải là chưa kéo đến Tân Phổ thì không được, nhưng anh luôn hy vọng khoản đầu tư này sớm có thể được chứng thực, cho nên hai người phụ nữ Dư Vi, Thích Tĩnh Dao biết mặt mà không biết lòng này tóm lại có một người sẽ để hắn đạt được ước muốn.
Tống Hồng Quân cười nói:
- Tôi thấy nên giúp người họ Dư. Con gái người ta đã làm giúp việc cho anh bao nhiêu ngày không công rồi, anh cũng đừng đối với mẹ người ta quá ác tâm nữa. Nếu là họ Dư, sau này có thể khiến cho nhà họ Cố gà bay chó chạy, sự náo nhiệt này nhìn thấy mới phấn khích.
Thẩm Hoài cũng không biết rút cụộc người nào nhà họ Cố đã đắc tội với Tống Hồng Quân, để cho Tống Hồng Quân một lòng muốn xem kịch hay nhà họ Cố.
Nói đến Khấu Huyên, Thẩm Hoài đã lâu không gặp cô bé đó rồi, lúc đầu anh ở trong nhà Tôn Tốn, cô bé đó cứ năm ngày ba bận sang giúp anh quét dọn nhà cửa, giúp anh làm bữa sáng, nhưng sau khi anh với Thành Di xác định quan hệ, cô bé này dường như trốn tránh không đến nữa.
Nếu không phải lần trước khi quay về trường học du lịch thị sát, nhìn thấy cô bé, Thẩm Hoài đều lo lắng không biết cô bé có xảy ra việc gì không.