Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 888 - Chương 870: Gặp Lại Đại Linh..

Chưa xác định
Chương 870: Gặp lại Đại Linh..

Đi ô tô đến tiếp khách sạn Nghi Thành. Thích Tĩnh Dao chú ý đến cửa nhà khách an bài lực lượng cảnh sát rõ ràng khác thường, cô xuống xe đi vào khách sạn, hỏi nhân viên tiếp tân mới biết Bí thư tỉnh ủy Chung Lập Dân hôm nay thị sát Nghi Thành.

Hành trình của Bí thư Tỉnh ủy Chung Lập Dân, văn phòng tỉnh ủy bên kia chỉ thông báo nơi thị sát đầu tiên, Giang Hoa, La Hiểu Thiên bên này cũng không có ý nói với cô chuyện này, Thích Tĩnh Dao dĩ nhiên cũng không thể nào biết được.

Bí thư tỉnh ủy Chung Lập Dân buổi chiều mới đến Nghi Thành. Trong thời gian hai ngày phải thị sát điều tra nghiên cứu cơ quan Nghi Thành, thành phố Nghi Thành bên này sắp xếp Chung Lập Dân và nhân viên cùng đi ở tại khách sạn, do Bí thư thành ủy Nghi Thành Dương Hoa, thị trưởng Nhạc Thu Hùng…và những nhân viên cùng đi hiện tại đang ở trong khách sạn.

Toàn bộ khu vực góc đông bắc nhà khách đã để trống vài ngày trước, Thẩm Hoài bọn họ lái xe đến đây, đều có thể nhìn thấy bóng cây trên đường khu đông xung quanh bên ngoài nhà khách đều sắp xếp có lực lượng cảnh sát cản trở không cho các xe và người không liên quan đi vào.

Cho dù đám người Dư Vi, Cố Trạch Hùng mấy ngày trước đã ở trong tiếp khách sạn Nghi Thành cũng chỉ là an bài ở khu tây điều kiện kém một chút.

Bí thư Tỉnh ủy Chung Lập Dân đến Nghi Thành thị sát, Thích Tĩnh Dao cũng không cho rằng sẽ cùng với Dư Vi, Cố Trạch Hùng để đàm phán đầu tư cảng và có liên quan gì đến cán bộ Nghi Thành phụ trách thu hút đầu tư được mời đến tiệc rượu buổi tối.

Thích Tĩnh Dao không muốn Thẩm Hoài biết, cô ngầm liên hệ với Giang Hoa và La Hiểu Thiên, cho nên bọn họ đến lầu chính của khách sạn vẫn là được một nhân viên làm việc của tập đoàn Bảo Hòa tiếp đón, giúp đỡ làm thủ tục nhập cư.

Cũng may lầu chính của tiếp khách sạn với khu biệt thự bên tây vẫn theo lẽ thường mở cửa kinh doanh. Đám người Thẩm Hoài, Thích Tĩnh Dao ở một tòa lâu ngay cạnh.

Đến phòng, Thẩm Hoài gửi tin nhắn cho thư ký Phó Uy của Chung Lập Dân trước, nói với Phó Uy, anh đã đến Nghi Thành, đang ở tại khách sạn.

Trước đây thư ký Phó Uy của Chung Lập Dân chỉ gửi tin nhắn cho anh hẹn hôm nay đến Nghi Thành nhưng Chung Lập Dân bên đó rốt cuộc sẽ sắp xếp gặp mặt thế nào,sắp xếp ai sẽ tham dự gặp mặt, Thẩm Hoài cũng không rõ.

Phó Uy rất nhanh trả lời tin nhắn: Bí thư Chung đã biết rồi.

Sắp xếp gặp mặt ra sao, tin nhắn này không nói rõ. Có thể phải xem lịch trình cụ thể của Chung Lập Dân mới sắp xếp lại, Thẩm Hoài đương nhiên cũng không có cách nào đòi hỏi yêu cầu gì với Chung Lập Dân, lấy điện thoại cho Tống Hồng Quân xem tin nhắn, nói:

- Được rồi, hôm nay chúng ta phải ở đây đợi rồi.

- Anh liện lạc lại với Lão Hùng không?

Tống Hồng Quân hỏi.

- Đoán Lão Hùng cũng ở bên này đây. - Thẩm Hoài nói, nghĩ tới bọn anh vừa mới ngồi xe vào đây, nhìn thấy dưới bóng cây đỗ rất nhiều xe công Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Nghi Thành, Hùng Văn Bân lúc này theo Giang Hoa, Nhạc Thu Hoa đi cùng đoàn người Chung Lập Dân cũng rất bình thường.

Thẩm Hoài cầm lấy di động, ấn số điện thoại của Hùng Văn Bân.

Tống Hông Quân ngồi gác chân ở sô pha, cười hỏi Thẩm Hoài:

- Anh nói nếu lão Hùng ngồi bên cạnh Chung Lập Dân, anh ta vẫn có thể bình tĩnh được không?

Nếu không phải Chung Lập Dân có ý bắt đầu dùng Hùng Văn Bân, vậy thì không thể sắp xếp ở Nghi Thành gặp mặt nói chuyện được.

Tuy nói trước khi ở Điền Gia Canh rời khỏi Hoài Hải, đề danh Hùng Văn Bân trúng cử Ủy viên dự khuyết Tỉnh ủy, điều nhiệm làm Phó thị trưởng thường trực thành phố Nghi Thành, chính là đã làm một số sắp xếp, nhưng rốt cuộc có được trọng dụng không vẫn phải xem ý của Chung Lập Dân.

Ngẫm lại Hùng Văn Bân nửa đời người quan trường chìm nổi, Thẩm Hoài nghĩ thầm ông ta đang ở bên cạnh Chung Lập Dân, tâm trạng cũng khó bình tĩnh nổi.

Thẩm Hoài gọi cho Hùng Văn Bân vẫn chưa gọi thông thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, Vương Vệ Thành đi tới đó mở cửa, lại là Thích Tĩnh Dao gõ cửa bước vào.

- Bí thư Thẩm, chúng ta bây giờ có phải đi hỏi thăm Dư tổng một chút không?

Thích Tĩnh Dao đi vào trong phòng thì chỉ thấy Vương Vệ Thành, Tống Hồng Quân ở cùng Thẩm Hoài, hỏi.

Thẩm Hoài có lời muốn nói với Hùng Văn Bân, đương nhiên không thể cho Thích Tĩnh Dao nghe thấy nửa câu. Nhìn điện thoại vẫn không gọi được, tiện tay tắt luôn, dự định một lúc nữa mới nói, nói với Thích Tĩnh Dao:

- Vậy được, chúng ta đến chỗ Dư tổng trước…

Không đợi Thẩm Hoài nói mời, Tống Hồng Quân liền đứng lên, quyết định muốn đi theo qua đó xem kịch vui.

Thẩm Hoài vừa mới ra khỏi lầu nhỏ, có chiếc xe taxi bị nhân viên cảnh giới chắn lại ở con đường trước lầu nhỏ, không cho tiếp tục lái đi về hướng khu Đông. Thẩm Hoài còn đang nghĩ hôm nay ai đi xe đến khu đông khách sạn, thì nhìn thấy lót Hùng Đại Linh từ taxi bước xuống.

Hùng Đại Linh buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt không trang điểm, mặt trắng mịn giống như trứng gà, trắng hồng, đôi mắt vừa to vừa sáng, phối chiếc quần bò và áo phông đơn giản, đi đôi giày xăng đan, đầu ngón chân lộ ra trắng như tuyết, hết sức đáng yêu.

Hùng Đại Linh nhìn thấy Thẩm Hoài cũng cảm thấy rất kinh ngạc, nhìn chằm chằm Thẩm Hoài hai giây như vậy, mới giơ một chiếc điện thoại đen cồng kềnh trong tay, nói:

- Anh gọi điện thoại cho cha em, không đợi em nghe máy anh đã tắt rồi?

Thẩm Hoài ngạc nhiên, hỏi:

- Điện thoại của cha em, sao lại ở chỗ của em?

- Chẳng biết hôm nay cha em bị sao ấy, làm việc gì cũng vứt bừa bãi. Buổi trưa ông ở nhà ăn cơm, điện thoại để quên ở nhà rồi, lại bảo em trở về gấp mang điện thoại đến.

Hùng Đại Linh nói nguyên cớ cô gọi xe đến khách sạn, lại kỳ lạ hỏi:

- Sao anh lại đến Nghi Thành vậy? Cha em bây giờ cũng ở đây này, anh không biết sao? Hôm nay sao lại cảm thấy các anh ai cũng lạ lạ…

Tống Hồng quân ở bên đó nhướn mày nháy mắt cười. Anh đương nhiên biết hôm nay vì sao Hùng Văn Bân mất hồn mất vía rồi.

Thẩm Hoài không muốn Thích Tĩnh Dao nghe thấy điều gì, chặn đứng lời đầu của Hùng Đại Linh, chuyển đề tài, hỏi cô:

- Em vẫn chưa khai giảng à? Sao vẫn ở Nghi Thành?

- Em vẫn chưa khai giảng ạ. - Hùng Đại Linh nói: - Hôm nay mới mồng 4 tháng 9, chúng em phải đến mồng 8 tháng 9 mới khai giảng, Đại Ny hôm nay vẫn đang ở nhà mà.

Thẩm Hoài đương nhiên biết Hùng Đại Ny đang ở Nghi Thành. Hôm trước anh đã gọi điện cho cô ấy nói sẽ đến Nghi Thành gặp Bí thư Tỉnh ủy Chung Lập Dân, Hùng Đại Ny vừa vặn có hai ngày nghỉ, hôm qua vừa về Nghi Thành.

Hùng Đại Linh bị cảnh vệ ngăn không cho đi vào khu tây, cô bèn đứng ở bên đường lấy điện thoại của cha cô gọi điện thoại cho thư ký của cha cô ra đón. Thẩm Hoài và Thích Tĩnh Dao, Tống Hồng Quân vào trước gặp Dư Vi.

- Đều nói hai cô con gái của Phó thị trưởng đều rất xinh đẹp. Đây là lần đầu tiên tôi gặp đấy.

Thích Tĩnh Dao đi lên bậc thang vẫn quay đầu liếc nhìn Hùng Đại Linh đang đứng bên đường gọi điện thoại, hỏi Thẩm Hoài:

- Cô ấy là con gái của Phó thị trưởng Hùng à?

Hùng Đại Linh vừa nãy nhanh mồm nhanh miệng nói nhiều lời rồi. Thẩm Hoài cũng không biết Thích Tĩnh Dao từ trong nghe ra điều gì, chỉ gật đầu, nói:

- Ừ, Hùng Đại Linh là con gái út của Phó thị trưởng Hùng…

Thích Tĩnh Dao vẫn muốn hỏi gì đúng lú Dư Vi từ bên trong đi ra.

Thẩm Hoài cười nói:

- Lần trước không biết hành trình của Dư tổng sao vội vàng thế, trong huyện cũng không tiếp đãi nhiệt tình, Phó bí thư Thích để Dư tổng và mọi người rời khỏi thật là ngại quá. Tôi đã nghiêm khắc phê bình phó Bí thư Thích rồi, phải kiểm điểm cô ấy ý thức trong công việc chiêu đãi. Lần này tôi tới đây, là đặc biệt vì sự chậm trễ ở huyện, đến xin lỗi với Dư tổng.

Thích Tĩnh Dao vừa rồi vẫn muốn nói điều gì, nhưng không ngờ rằng Thẩm Hoài nhìn thấy Dư Vi đã mở miệng chụp mũ mọi việc lên đầu cô, lời trong cổ họng cô bị chặn lại không nói lên lời.

Dư Vi nhìn vẻ mặt hơi cứng nhắc của Thích Tĩnh Dao một cái, trước đây cô tiếp xúc với Thẩm Hoài vài lần, đều bởi vì việc con gái Khấu Huyên, tâm trạng có chút kích động, phương thức xử lý tương đối cứng ngắc, chưa từng nghiêm túc cảm nhận được mặt mềm mỏng tính toán của Thẩm Hoài.

Lúc này thấy Thẩm Hoài nói ba xạo đem trách nhiệm chậm trễ đổ lên đầu Thích TĨnh Dao, Dư Vi thầm cảm thấy ở con người này ngoài tính tình táo bạo, về tâm cơ âm trầm, thực tế cũng không kém những quan chức cả ngày lục đục với nhau.

Thấy Thẩm Hoài đem trách nhiệm lơ là chậm trễ hoàn toàn đẩy lên đầu Thích Tĩnh Dao, Dư Vi dĩ nhiên cũng không nhắc lại chuyện này. Nếu không chỉ khiến cho Thẩm Hoài có cớ kịch giả biến thành thật tiếp tục gõ đánh Thích Tĩnh Dao, cô cười nói:

- Bí thư Thẩm thật là khách khí, chúng tôi đã sắp xếp sớm hành trình mới không thể không rời khỏi. Lại nói tiếp chúng tôi không nói lời nào với Bí thư Thẩm vẫn là chúng tôi lơ là thất lễ rồi.

Trong lòng Dư Vi cũng thấy rất kỳ lạ, theo cô trước đây đã từng tiếp xúc với Thích Tĩnh Dao, Thích Tĩnh Dao là một người phụ nữ rất lợi hại, không biết có bao nhiêu người ngã dưới sắc đẹp và tâm cơ tàn nhẫn của cô ta, sao bây giờ để cho Thẩm Hoài bóp tròn bóp dẹt cũng không có một chút ngọ nguậy nào?

Dư Vi hơn một năm nay liên lạc với Đông Hoa bên này vẫn không nhiều, chỉ biết năm ngoái biết sóng gió nợ nần, khủng hoảng bầu cử, hậu trường của Thích Tĩnh Dao cũng không có ít sức ép, chỉ là sức ép đó không có hiệu quả, lúc này người cùng dưới mái hiên mới không thể không cúi đầu.

Dư Vi nhiệt tình mời Thẩm Hoài, Thích Tĩnh Dao, Tống Hồng Quân vào phòng khách ở lầu nhỏ, giới thiệu Cao Tân Ngạn và những người bên cạnh mình cho Thẩm Hoài làm quen.

Thẩm Hoài cũng từng nghe nói đến Cao Tân Ngạn nhưng chưa từng tiếp xúc chính thức.

Giá trị cao nhất của ngành công nghiệp tàu biển Bảo Hòa đạt mười hai tỷ đôla Hongkong, cho dù đã trượt giá đến nay, giá trị thị trường cũng có gần sáu tỷ đôla Hongkong.Dư Vi không thể lôi kéo một nhóm người cũng không thể duy trì ngành công nghiệp tàu biển Bảo Hòa trước cục diện này.

Cao Tân Ngạn là Tổng quản lý phòng quản lý của công nghiệp tàu biển Bảo Hòa, mặc dù ngay cả phó chủ tịch tập đoàn cũng không phải nhưng lại là nhân vật then chốt của đội ngũ quản lý trung cao cấp của công nghiệp tàu biển Bảo Hòa, cũng là trợ thủ then chốt rất được coi trọng của công nghiệp tàu biển Bảo Hòa mà Dư Vi nắm chắc trong tay, cũng là người phụ trách chủ yếu của xưởng đóng tàu thành tây Bảo Hòa.

Tuy Thẩm Hoài trước đây chưa tiếp xúc với Cao Tân Ngạn, nhìn y khoảng bốn mươi tuổi, trông rất nho nhã, sự đánh giá của đám người Tăng Trí Vỹ đối với y cũng tương đối tốt, trong lòng Thẩm Hoài nghĩ: Dư Vi này vẫn còn biết nắm bắt được vài thứ.

Đi cùng Dư Vi, ngoài Cao Tân Ngạn và thư ký cùng đi ra, còn có Cố Trạch Hùng mà trước đó Thẩm Hoài ở Bắc Sơn Bằng Duyệt gặp được luôn tỏ vẻ khó chịu, thái độ cao ngạo nhưng lúc này lại không có mặt ở đây.

Thẩm Hoài giới thiệu một số tình hình cảng Tân Phổ với Dư Vi và nói với Dư Vi việc sắp xếp tiệc rượu vào buổi tối, trong lòng đang suy nghĩ Cố Trạch Hùng không rõ đi đâu, thì nghe thấy Hùng Đại Linh đang nói chuyện ở dưới lầu:

- Xin chào, tôi tìm một người bạn, vừa nãy tôi nhìn thấy anh ấy vào đây…

Thẩm Hoài không biết sau khi Hùng Đại Linh mang điện thoại trả cho cha cô xong thì có việc gì quay lại tìm anh. Anh không tiện bỏ mặc Dư Vi chạy xuống lầu hỏi Hùng Đại Linh tìm anh có việc gì, ra hiệu cho Vương Vệ Thành xuống lầu. Chỉ là Vương Vệ Thành vừa nhắc đứng lên thì nghe thấy một tiếng “bốp” giòn vang ở dưới lầu truyền lên, tiếp theo nghe thấy Hùng Đại Linh dưới lầu lớn tiếng khiển trách:

- Anh muốn làm gì, tay anh sờ chỗ nào vậy?

Bình Luận (0)
Comment