Nghe thấy dưới lầu tiếng động lớn như vậy, Thẩm Hoài và Tống Hồng Quân đương nhiên cũng không thể ngồi yên, đi ra khỏi phòng khách đến đầu bậc cầu thang thì nhìn thấy Hùng Đại Linh đứng dưới cửa lầu đại sảnh, vẻ giận dữ trên khuôn mặt xinh đẹp, một đôi mắt nghiêm khắc nhìn chằm chằm Cố Trạch Hùng, cảnh giác trước mắt người thanh niên này tiếp tục đưa tay động vào cô.
Mà trên mặt Cố Trạch Hùng nổi lên năm vết ngón tay. Nhóm Thẩm Hoài đứng trên lầu phòng khách đều nghe thấy rất rõ ràng, cũng biết cái bạt tai vừa rồi của Hùng Đại Linh đánh Cố Trạch Hùng cũng không nhẹ.
Kỳ thực, Thẩm Hoài cũng không thể xác nhận được người đứng ở trước mặt Hùng Đại Linh chính là Cố Trạch Hùng. Dù sao cũng không có ai thay họ giới thiệu chính thức, anh chỉ là trầm tiếng xuống, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Em đang nói chuyện tử tế với anh ta, anh ta lại sờ lung tung.
Hùng Đại Linh không ngờ ở khách sạn Nghi Thành sẽ gặp một kẻ phóng đãng làm càn đến vậy, tức đến nỗi khuôn mặt trắng bệch.
Cố Trạch Hùng cũng không phải chiếc đèn cạn dầu, không thể cam tâm bị đánh một bạt tai, nắm lấy cánh tay của Hùng Đại Linh vặn ngược trở lại: - Cô ta lén lút vào đại sảnh trộm đồ, bị tôi nhìn thấy, cô ta liền bỏ đi. Tôi đương nhiên không cho cô ta đi, cô ta lập tức cắn ngược lại tôi. Khí thế hùng hổ sai nhân viên của Tập đoàn Bảo Hòa, nói: - Mau gọi điện báo cảnh sát, để cảnh sát đại lục đến giải quyết. Thật là tức chết đi được, tôi đến đại lục chưa từng bị đối đãi như vậy.
Dư Vi hoàn toàn không biết tình hình. Bây giờ Cố Trạch Hùng cùng với một cô gái xinh đẹp nhưng quần áo bình thường giằng co ở cửa, bên nào cũng cho mình là đúng, trong đại sảnh lại không có người khác, rất khó tìm ai phân giải đúng sai.
Trong lòng Dư Vi cũng biết tính cách của Cố Trạch Hùng, kỳ thực không tin được lời nói của gã, nhưng việc này cũng không làm rõ được, tốt nhất nghĩ ra một lý do để đuổi cô gái này đi chỗ khác, mà Cố Trạch Hùng bị ăn cái tát này coi như là được giáo dục, không cần phải kinh động đến cảnh sát, làm cho mọi người không được thoải mái.
Thẩm Hoài trầm mặt, đi xuống cầu thang, hướng về Cố Trạch Hùng hỏi: - Sự việc như anh nói như vậy sao?
- Không phải như vậy thì có thể thế nào? Cố Trạch Hùng đối với Thẩm Hoài cũng không khách khí gì. Nghe khẩu khí của anh giống như muốn giúp người con gái này chống lại mình, cũng không muốn yếu khí thế, đi tới ngang ngược hỏi ngược lại.
Thẩm Hoài cũng chưa xuống hết cầu thang, đứng trên hai bậc thang, nhìn Cố Trạch Hùng đi tới, nhấc chân hướng về đạp vào lồng ngực của gã một cái.
Cố Trạch Hùng nào nghĩ đến Thẩm Hoài đường đường một Bí thư huyện ủy lại hành động giống như lưu manh trên đường phố, xông vào nhấc chân đạp gã, không cho gã có thời gian phản ứng.
Ngực của Cố Trạch Hùng bị đạp một cái, lùi vài bước cuối cùng cũng không đứng vững, mông bệt xuống dưới nền, vừa kinh hãi vừa tức, ngực bị tức sau một lúc lâu vẫn chưa thở lại được.
Những người khác vẫn đứng ở đại sảnh lầu hai thấy cảnh này, ai cũng không ngờ tới Thẩm Hoài lật mặt nhanh hơn lật sách, loáng cái đã cho một cước đá Cố Trạch Hùng ngã xuống nền rồi.
Thích Tĩnh Dao, Dư Vi sắc mặt trở nên nhợt nhạt, trong khoảnh khắc cũng trở tay không kịp, không biết làm thế nào mới tốt. Thẩm Hoài có tính cách gì, bọn họ trước đây chỉ nghe nói đến, kinh nghiệm ít. Hôm nay mới thật là nhìn thấy Thẩm Hoài động chân, nhưng bị đá ngã xuống sàn là Cố Chính Hùng, lại làm sao dễ đối phó đây?
Thẩm Hoài cũng không để ý tâm trạng của người khác, sầm mặt, quay mặt nhìn về phía Dư Vi:
- Dư tổng, các người đến nội địa đầu tư, chúng tôi nhiệt tình chiêu đãi, vì tạo môi trường đầu tư tốt cho các người cũng là nghĩa vụ và chức trách của chúng tôi, nhưng cũng xin các người tôn trọng chúng tôi một chút, nhân viên cấp dưới của cô ban ngày ban mặt, trong khách sạn nhìn thấy con gái xinh là động tay động chân không nói, lại còn cắn ngược người ta, ngang nhiên vu hại con gái út của Phó Thị trưởng Hùng Văn Bân đến tìm tôi có việc là kẻ trộm. Tôi đạp gã một cái đã là nhẹ rồi, việc này tôi cũng không muốn kinh động đến cảnh sát nhưng cũng hy vọng Dư tổng có thể cho tôi một lời giải thích.
Nói xong, Thẩm Hoài cũng không thèm để ý đến thái độ của Dư Vi, Thích Tĩnh Dao có phản ứng gì, liền đi thẳng xuống lầu, đi về phía cửa. Thấy Cố Trạch Hùng đứng lên dường như muốn ngăn cản anh rời khỏi, trừng mắt tức giận mắng: - Tên khốn kiếp, cút sang một bên.
Tống Hồng Quân nhịn cười, phi rất nhanh xuống lầu, nhìn thấy Hùng Đại Linh còn sững sờ ở cửa lớn, đè nén thanh âm nhắc nhở cô, nói: - Đi mau thôi.
Thẩm Hoài đi như vậy rồi, Vương Vệ Thành vẫn phải xem phản ứng của Thích Tĩnh Dao, hỏi: - Bí thư Thích?
Thích Tĩnh Dao nhìn Cố Trạch Hùng thảm hại từ dưới đất bò dậy, nếu không phải có hai người ôm lấy gã, gã đã xông ra đánh Thẩm Hoài rồi. Thiếu gia nhà họ Cố chịu sao nổi cục tức như vậy, không ngờ trước bao nhiêu người bị đá ngã xuống đất? Đổi lại là người khác cũng khó mà chịu đựng được, huống chi là thiếu gia nhà họ Cố?
Chỉ là thiếu gia nhà họ Cố có tâm tư gây chuyện thị phi, gây với ai không tốt lại cố tình động vào con gái của Hùng Văn Bân. Mà trước khi Thẩm Hoài đi, trực tiếp chỉ Dư Vi, muốn Dư Vi phải giải thích chuyện này với anh, Thích Tĩnh Dư cũng không biết Dư Vi nghe rồi có phản ứng gì, nhưng xem mặt của Dư Vi cũng tái mét, cũng không biết trong lòng cô ta rốt cuộc đang nghĩ gì, chỉ có thể nói với Vương Vệ Thành: - Anh về trước đi, tôi một lúc nữa sẽ qua đó
Vương Vệ Thành cũng rất nhanh xuống lầu, đuổi theo Thẩm Hoài, Tống Hồng Quân, thì nghe thấy Tống Hồng Quân nép sát bên cạnh Thẩm Hoài cười trộm: - Anh rõ ràng biết gã chính là Cố Trạch Hùng, vẫn còn đá gã một cú. Thật ác quá.
- Chúng ta vào trước hãy nói. - Thẩm Hoài quay đầu nhìn thoáng qua. Người của Tập đoàn Bảo Hòa vẫn ở bên kia nhìn xung quanh, không muốn lộ liễu dáng vẻ, cùng với Tống Hồng Quân, Vương Vệ Thành, Hùng Đại Linh đi vào lầu trước.
Thư ký, lái xe ở bên này chờ đợi, thấy Thẩm Hoài nhanh như vậy đã trở lại rồi đều không biết xảy ra chuyện gì, nhưng khiến Thẩm Hoài vội ra ngoài khách sạn, chỉ có thể ngơ ngác nhìn nhau dưới lầu.
- Em lại quay lại tìm anh có việc gì? Thẩm Hoài kéo rèm cửa phòng khách, nhìn con đường giữa sảnh của hai tòa lầu, lại quay đầu lại hỏi Hùng Đại Linh.
- Mẹ của em bảo em đến hỏi anh tối nay đến nhà em ăn cơm tối không? Em lại không có di động, nhìn thấy các anh vào tòa lầu đó thì vào đó tìm các anh thôi à. Hùng Đại Linh giải thích vì sao quay lại tìm Thẩm Hoài. Nhưng nghĩ đến việc vừa rồi, trong lòng vẫn còn tức giận bất bình nói:
- Không nghĩ tới sẽ có loại người này, không nói tới hai câu đã động tay động chân, họ là ai vậy?
- Bọn họ là nhà đầu tư. Tập đoàn Bảo Hòa Hongkong đến đây đàm phán đầu tư cảng, Thẩm Hoài nhìn Vương Vệ Thành đang giúp họ ngâm trà ngon, nhận một ly, nói với Hùng Đại Linh về thân phận của đám người Cố Trạch Hùng và Dư Vi.
- Tố chất bọn họ sao kém như thế, ban ngày ban mặt động tay động chân, thật cho rằng con gái nội địa tùy tiện như vậy? Hùng Đại Linh cho rằng việc vừa rồi xảy ra không thể tin nổi, nói: - So với tiểu lưu manh trên phố còn không bằng.
- Có lẽ Cố Trạch Hùng cố ý gây chuyện. Nếu vậy việc Cố Trạch Hùng chọc tới Hùng Đại Linh, một cước của anh chưa đủ đâu.
Cũng không biết Tống Hồng Quân từ đâu lấy ra một hộp xì gà, vểnh chân ngồi trên sô pha, cười hi hi mời Thẩm Hoài. Vương Vệ Thành nói: - Tôi biết ngay, theo đến đây thế nào cũng có kịch hay để xem, nhìn thấy một cước này của cậu, chuyến này coi như không mất công đến.
- Tuy nhiên, hiện nay các nơi đều đem công tác thu hút đầu tư đặt ở vị trí hàng đầu, cung phụng nhà đầu tư cung phụng thành ông nội, cũng dưỡng thành tính cách kiêu căng của nhà đầu tư. Những người này ở trong nội địa làm xằng làm bậy cũng không ít chuyện, chính là không có thu thập bọn họThẩm Hoài nói. Nhớ tới mấy năm qua, có một số người nước ngoài làm việc xấu trong nước, trong lòng cũng có chút phẫn nộ. Chuyện Hùng Đại Linh hôm nay gặp phải chỉ có thể coi là quẫy nhiễu, không phải việc gì nghiêm trọng, nhưng cũng có một số người nước ngoài ở thành phố ở nơi công cộng quấy rối phụ nữ, cuối cùng cũng là trục xuất cho xong việc, đây cũng là nguyên nhân hành vi của một số người nước ngoài trong nước ngày càng kiêu ngạo.
Hùng Đại Linh không rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, lúc này có điện thoại gọi đến tìm Thẩm Hoài. Vương Vệ Thành thì kiên nhẫn giải thích với cô. Bọn họ phỏng đoán Cố Trạch Hùng sẽ phá vỡ kế hoạch đầu tư vào Tân Phổ của Tập đoàn Bảo Hòa, sẽ có động cơ cố ý làm ra cục diện khó coi cho hai bên. Đằng sau những việc này dính đến Cố gia có ý thiết lập ra cục diện để đuổi Dư Vi. Tất cả mọi việc đều không thể đơn giản giống bề mặt như thế.
Hùng Đại Linh không ngờ đằng sau lại có thể phức tạp như vậy, lè lưỡi, cũng biết lúc nãy thanh niên động tay động chân với cô không phải là nhân viên bình thường của Tập đoàn Bảo Hòa, biết việc này cũng không thể bỏ qua được rồi.
Nhìn Thẩm Hoài kéo Tống Hồng Quân đến phòng bên nói chuyện gì, Hùng Đại Linh dĩ nhiên cũng không thể rời khỏi như vậy, liền lấy điện thoại trong phòng gọi điện về nhà, nói với chị gái cô chuyện này.
Thẩm Hoài và Tống Hồng Quân thương lượng việc khác xong quay lại, nhìn thấy cảnh tượng Hùng Đại Ny vội vàng lên lầu, cười hỏi: - Em vội đến đây làm gì thế?
- Mẹ em không yên tâm, bảo em đến đây xem xem. - Hùng Đại Ny nói.
- Có thể có việc gì chứ?
Thẩm Hoài cười. Trước mắt người khác cũng không có cách nào quá thân mật với Hùng Đại Ny, đem ly trà trong tay đưa cho cô.
Tính cách Hùng Đại Ny nhu nhược, nhưng biết việc so với em gái cô thì nhiều hơn rất nhiều, lo lắng nói: - Việc này dầu gì cũng không có nhân chứng. Nếu bọn họ ấn định là hiểu lầm, thì làm thế nào? Bí thư Tỉnh ủy Chung thì ở Nghi Thành, nếu làm loạn đến bên Bí thư Chung, bất luận có lý hay không đều ảnh hưởng không tốt đối với anh.
Hiện nay trên quan trường yêu cầu với cán bộ đầu tiên là điềm đạm chín chắn, có thể chủ trì đại cục. Thẩm Hoài trước đây tính cách biểu lộ ra , mặc kệ có lý hay không có lý, cuối cùng đều khiến người địa phương chỉ trích, đặc biệt là Bí thư tỉnh ủy Chung Lập Dân, không thể sẽ thích trọng dụng một cán bộ kiểu hay kích động.
- Dư Vi cũng không phải ngu xuẩn. - Tống Hồng Quân ở bên cạnh một chút cũng không lo lắng, cười: - Nếu Dư Vi giúp Cố Trạch Hùng cùng nhau làm loạn, việc này mới có thể đem trắng bôi đen. Nếu Dư Vi lần này không ném đá xuống giếng với Cố Trạch Hùng, không nhân cơ hội làm xấu tội danh của Cố Trạch Hùng, tìm cớ để đuổi Cố Trạch Hùng ra khỏi công nghiệp tàu biển Bảo Hòa, vậy thì thật là vô phương cứu chữa. Việc này không làm náo loạn đến Chung Lập Dân bên đó, Cố Trạch Hùng bị cái bạt tai này, bị đánh một cước không nói, còn bị trục xuất khỏi công nghiệp tàu biển Bảo Hòa
Tống Hồng Quân mặc dù trí tuệ không linh hoạt như Thẩm Hoài nhưng sau sự việc vẫn có thể đem những khúc mắc ở đằng sau nghĩ cho rõ ràng.
Tống Hồng Quân nói như vậy, Hùng Đại Ny không kiên định như trước, hỏi: - Có cần nói với cha em một tiếng không?
Thẩm Hoài cười: - Anh vừa nói chuyện điện thoại với cha em. Bọn họ đang ở bên cạnh Bí thư Chung, không đi được, mà cũng không có việc gì lớn cả.
Lúc này, điện thoại di động của Thẩm Hoài đổ chuông, là Thích Tĩnh Dao gọi tới:
- Chuyện vừa rồi xảy ra, Dư tổng vô cùng thấy có lỗi...