- Sau khi quay về chỉ e Cố Trạch Hùng sẽ mãi ghi nhớ việc này, Cố gia sẽ lại kiếm cớ trách cô…
Cao Tân Ngạn cảm thấy không nỡ, Cố gia có truyền thống bao che khuyết điểm, nếu Dư Vi quay về HongKong với Cố Trạch Hùng, Cố gia sẽ càng thêm bất mãn với cô.
- Lúc này mà không đuổi gã đi thì chúng ta cũng không làm được việc gì cả.
Dư Vi cũng do dự, cân nhắc làm rõ thiệt hơn: - Chúng ta nên thống nhất cách giải quyết, không cho phép Cố Trạch Hùng quay về nói hươu nói vượn.
Cố Trạch Hùng tính háo sắc, thấy gái đẹp là cợt nhả trêu chọc. Trên máy bay thấy tiếp viên hàng không xinh đẹp lúc thì sờ tay, ôm eo vân vân cũng không phải một hai lần.Nhưng hôm nay gã biết rõ mình đang cần tiếp xúc với Thẩm Hoài, Thích Tĩnh Dao và chính quyền Hà Phổ vậy mà còn có hành vi như thế, Dư Vi đoán gã chính là cố tính làm cho tình thế khó xử.
Dư Vi cười nhạt, nghĩ bụng Cố Trạch Hùng này hẳn chưa từng hiểu về Thẩm Hoài, ngoài ra cán bộ nội địa hoàn toàn không phải ai cũng giống nhau, gã bị ăn quả đắng như thế cũng không hề oan uổng chút nào. Cán bộ ở địa phương khác gặp phải loại chuyện như này, cho dù tận mắt nhìn thấy Cố Trạch Hùng quấy rối phụ nữ thì phần lớn là dàn xếp ổn thỏa để cho qua chuyện, Cố Trạch Hùng hẳn cũng mang tâm tư này, nhưng nào có ngờ Thẩm Hoài lại đá gã không một chút do dự.
Mặc dù trong chuyện này các cô cố tình giậu đổ bìm leo đối với Cố Trạch Hùng, sẽ bị Cố gia bất mãn rất lớn, nhưng lần này họ đến đây chính là muốn giành một chút lợi thế chuẩn bị cho tương lai khi Cố Chính Nguyên không qua khỏi, người của Cố gia sẽ đuổi cô ra khỏi nhà.
“Rầm”, cánh cửa bị người ta đẩy mạnh từ bên ngoài khiến Dư Vi giật mình, nhưng thấy là Cố Trạch Hùng hùng hổ lao tới, cô lại trấn tĩnh lại.
Cao Tân Ngạn sợ Cố Trạch Hùng quá kích động sẽ có hành động bất lợi cho Dư Vi, bèn tiến lên hai bước chắn trước cô, đề phòng Cố Trạch Hùng ra tay với Dư Vi.
Dư Vi liếc nhìn Thích Tĩnh Dao ở phía sau, không biết Thích Tĩnh Dao có thêm dầu vào lửa hay không. Cô biết giữa cô và Cố gia không có được sự ủng hộ của Hồ Lâm,Triệu Thu Hoa.
Cố Trạch Hùng hung hãn nhìn Dư Vi chằm chằm, chất vấn:
- Tên chó chết kia đánh tôi, dì lại đuổi tôi về HongKong, là ý gì vậy?
- Tôi có ý gì ư? – Dư Vi lạnh lùng: - Ai cũng đều thấy cậu háo sắc ngang ngược, thấy con gái của lãnh đạo mà cũng động tay động chân được, chuyện này mà lan truyền ra ngoài, cậu có biết sẽ làm tổn hại đến danh dự của Cố gia không? Tôi khuyên cậu đừng có tái phạm nữa. Cậu quay về HongKong đi, hơn nữa, tôi hy vọng trước khi về HongKong, cậu có thể từ chức và giao lại công việc cho tôi. Cậu đi rồi, tôi sẽ chùi mông thay cậu.
Cố Trạch Hùng hít một hơi thật sâu. Ngực gã bị Thẩm Hoài đạp vào ngực giờ vẫn còn đau, nhưng nghĩ ả đàn bà Dư Vi này còn ác nghiệt hơn, trở mặt còn nhanh hơn giở sách, nói bịa đặt mà không hề chớp mắt.
Cố Trạch Hùng đờ ra đó, thấy trong mắt Dư Vi đã cương quyết, xem ra nếu gã không từ chức thì cô sẽ không từ bỏ chuyện này.
Cố Trạch Hùng tức đến nỗi muốn dùng gì đó đập nát biểu cảm trên mặt ả đàn bà kia đi, nhưng trong lòng vẫn còn chút lý trí khống chế không cho gã kích động như thế, bản thân gã cũng hiểu, chỉ là Dư Vi cùng phía chính phủ Hà Phổ đạt được nhất trí, gã quay về HongKong mà không đề cập đến việc từ chức, chuyện này bị lan truyền ra, gã sẽ hết đường biện bạch, khả năng về sau Cố gia có đầu tư tại nội địa cũng sẽ không cho gã tham gia nữa. Tuy rằng Cố gia nhiều con cháu anh chị em, ai nấy đều rất căm ghét loại đàn bà như Dư Vi dùng thủ đoạn để đạt được địa vị ở Cố gia, nhưng chưa chắc là không có ai không muốn xem vở diễn hay của gã.
Thích Tĩnh Dao đứng ở cửa, trong lòng lại gợn sóng mãnh liệt. Cô không nghĩ Dư Vi sẽ nói như vậy, đã hoàn toàn phủ định toàn bộ vai trò của Cố Trạch Hùng. Cô thậm chí còn nghĩ đến một khả năng khiến cô khiếp sợ, Dư Vi và Thẩm Hoài đã sớm có câu kết với nhau rồi.
Gương mặt anh tuấn của Cố Trạch Hùng lúc xanh lúc đỏ, cuối cùng đóng sầm cửa lại bỏ đi.
Dư Vi cũng sợ vị thiếu gia của Cố gia này đùa thật quá trớn, tình hình sẽ trở nên phức tạp hơn. Ngay cả cô lúc này cũng không rõ rốt cuộc Thẩm Hoài có chủ ý gì, đá Cố Trạch Hùng là do nóng nảy hay là có suy tính khác. Lúc này cô chỉ hy vọng tình hình không phức tạp như thế.
Dư Vi nắm chặt tay thở hổn hển, tựa như vừa rồi là bị Cố Trạch Hùng chọc tức trước mặt Thích Tĩnh Dao. Một lát sau, nghe tiếng Cố Trạch Hùng đóng sập cửa, đi cùng thư ký xách theo hành lý đi qua cửa trước, cô mới thở phào một cái.
Đi đến hành lang, thấy Cố Trạch Hùng đi thẳng ra cửa chính, bèn nói với Thích Tĩnh Dao:
- Tôi biết chuyện này cũng làm cô khó xử. Trạch Hùng đã quen tính ở HongKong, tôi bảo cậu ta về cũng là bất đắc dĩ, không thì không ai được yên, đối với mọi người đều có lợi. Cố gia cũng không thể tạo một ấn tượng không hay ở đây được.
Thích Tĩnh Dao nghi ngờ Dư Vi đã thông đồng với Thẩm Hoài từ trước, nên vẫn bán tin bán nghi. Hơn nữa Dư Vi không chỉ là muốn Cố Trạch Hùng về HongKong, mà trong câu nói cũng nhất quyết đuổi Cố Trạch Hùng đi.
Thích Tĩnh Dao nói:
- Bí thư Giang Hoa phải đi cùng Bí thư tỉnh ủy Chung, đã bảo Trưởng ban thư ký La tới đây rồi.
Nghe Thích Tĩnh Dao nói vậy, cảm thấy cô ta cũng lợi dụng việc này, Dư Vi lập tức hoàn toàn hết hy vọng với cô ta.
Có điều không thể biểu hiện ra bên ngoài làm hỏng mối quan hệ, Dư Vi thở dài, cười gượng nói:
- Vụ tai tiếng này còn khiến Trưởng ban thư ký La ra mặt, tôi xấu hổ vô cùng. Tôi sẽ đi xin lỗi Bí thư Thẩm ngay bây giờ, lúc này có thích hợp không, hay là đợi Trưởng ban thư ký đến rồi hãy nói?
Dư Vi quyết tâm đi gặp Thẩm Hoài, Thích Tĩnh Dao cũng hết cách, đành nói:
- Trưởng ban thư ký La sẽ tới ngay thôi, chúng ta nên đợi Trưởng ban thư ký La đến rồi nói sau.
Đúng lúc nghe tiếng ô tô ở dưới lầu, biết Cố Trạch Hùng tức giận đã bỏ đi rồi, Thích Tĩnh Dao cũng không biết nên gọi điện cho Trần Bảo Tề báo cáo việc này hay không.
Lúc này, thư ký Lưu Nam đi tới, đưa điện thoại di động Thích Tĩnh Dao:
- Trưởng ban thư ký Cao gọi ạ.
Thấy là điện thoại của Cao Dương, Thích Tĩnh Dao xin phép Dư Vi, đi đến hành lang nghe điện thoại.
- Bí thư Trần, Bí thư Ngu đều đang quá bận, tôi đã đến cao tốc Kinh Thượng rồi. Giờ tình huống bên cô thế nào, Dư tổng, Cố tổng đã ổn định cảm xúc chưa?
Cao Dương hỏi.
Cho dù Thẩm Hoài muốn làm tam đường hội thẩm, Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn đều khó có khả năng lộ diện, huống chi Bí thư Tỉnh ủy Chung Lập Dân đang thị sát tại Nghi Thành, còn không biết cục diện sẽ phức tạp thành như nào nữa.
Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn không thể lộ diện, chuyện này tạm thời không thể thông báo cho Quách Thành Trạch, cũng có thể đoán được Quách Thành Trạch sẽ giả câm vờ điếc rồi. Ở thành phố cũng có người đến phối hợp, vậy cũng chỉ có thể làm Cao Dương thêm cực nhọc.
Thích Tĩnh Dao chua xót, đem chuyện Dư Vi đuổi Cố Trạch Hùng quay về HongKong cho Cao Dương nghe, ngay sau đó cô nghe tiếng chửi của Cao Dương trong điện thoại:
- Chết tiệt!
Thích Tĩnh Dao biết Cao Dương không phải mắng cô, nhưng trong lòng cô không hề thoải mái. Tuy nhiên ngẫm nghĩ cũng có thể hiểu được, Cao Dương khó xử, đã đâm lao phải theo leo, vốn không thể làm gì khác được. Nhưng lúc này y tới Nghi Thành thì có thể làm gì, đối mặt với Thẩm Hoài được không?
Cũng không chắc cho rằng lần này Cao Dương đến nhượng bộ, Thẩm Hoài sẽ có khách khí gì.
Lần này Thẩm Hoài đích thân đến Nghi Thành đàm phán với Dư Vi về việc đầu tư bến cảng, cũng bởi vì Trần Bảo Tề lúc trước gọi điện trách móc Thẩm Hoài tiếp đón nhà đầu tư không được chu đáo. Bây giờ Dư Vi gánh vác mọi trách nhiệm của Cố Trạch Hùng, những chỉ trích của Trần Bảo Tề đối với Thẩm Hoài trước đó chính là ngốc nghếch không suy nghĩ.
Liệu Thẩm Hoài có báo cáo lại với Bí thư tỉnh ủy Chung Lập Dân về việc Trần Bảo Tề gióng trống khua chiêng thúc đẩy hạng mục"Hoài điện đông tống” ở tỉnh hay không.Nếu Bí thư tỉnh ủy Chung Lập Dân biết hiện tại Thẩm Hoài đã ở Nghi Thành, có đề xuất gặp Thẩm Hoài hay không?
Thích Tĩnh Dao giờ mới ý thức được cục diện đã bị các cô làm cho quá phức tạp rồi.
Cao Dương cũng biết mình nói lỡ, hỏi qua điện thoại:
- Bí thư Giang Hoa biết việc này chưa?
- Bí thư Giang Hoa đang cùng Bí thư Chung Lập Dân đi thị sát xí nghiệp thuộc Nghi Thành, Trưởng ban thư ký La lát nữa sẽ qua.
Thích Tĩnh Dao nói.
Giang Hoa cũng là con cáo già, dù trên lợi ích chung với mọi người đều nhất trí đấy, nhưng ông ta với Thẩm Hoài lại không có xung đột gì, cho nên mới bảo Trưởng ban thư ký La Hiểu Thiên qua đây xem tình hình trước.
Hiện tại tình thế như vậy rồi, Giang Hoa càng không có khả năng ra mặt.
- Được rồi, giờ tôi gọi điện thoại cho Bí thư Trần báo cáo việc này. Khoảng năm mười phút sau tôi đến Nghi Thành rồi.
Cao Dương nói.
Dư Vi đi tới hàng lang nhỏ, nghe Thích Tĩnh Dao cùng Cao Dương nói gì đó, cô đứng sau cửa cách một khe hở cố gắng nghe cuộc đối thoại giữa Thích Tĩnh Dao và Cao Dương.
Tuy rằng chỉ nghe được loáng thoáng, nhưng Dư Vi có thể liên tưởng ra một số việc, trong lòng cười nhạt, đợi Thích Tĩnh Dao cúp điện thoại mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Thích Tĩnh Dao cầm di động, đứng ở trong lối hành lang nhỏ đang nghĩ kế tiếp nên làm gì, thấy Dư Vi đi tới, bèn nói:
- Bí thư Trần đã biết việc này, bảo Trưởng ban thư ký Cao Dương tới đây…
- Ôi thật ngại quá, làm cho mọi người vất vả như thế.
Dư Vi che giấu tia sáng trong mắt, liên tục khách sáo:
- Tôi sẽ đợi, ngoại trừ gặp mặt Bí thư Thẩm và con gái của Phó thị trưởng Hùng để xin lỗi ra, buổi tối còn phải chuẩn bị chút quà nhỏ để bày tỏ lòng thành. Tôi biết Phó thị trưởng Hùng đi cùng Bí thư tỉnh ủy Chung Lập Dân rất bận rộn, có thể mời vợ con Phó thị trưởng Hùng đến để tôi gặp được không?
- Tôi sẽ thử. Dư tổng không cần quá khách sáo. - Thích Tĩnh Dao nói: - Nếu không thì, Dư tổng cứ đi nghỉ ngơi một chút đi, tôi đến nói với Bí thư Thẩm một tiếng trước.
- Vậy thì tốt quá, phiền cô rồi. – Dư Vi càng khách sao, ra hiệu cho mấy người Cao Tân Ngạn xuống lầu trước, sau đó lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, đưa cho Thích Tĩnh Dao, nói:- Đây là trâm cài tôi mang từ HongKong đến, mấy hôm nay quá nhiều việc mà suýt nữa quên mất. Hôm nay thấy cô mới nhớ đến chiếc trâm cài này. Nó rất hợp với chiếc áo cô đang mặc…
Dư Vi mở hộp, bên trong là một chiếc trâm nhỏ tinh xảo, không có màu sắc gì đặc biệt ngoại trừ viên kim cương to bằng hạt đậu tỏa sáng long lanh.
Thích Tĩnh Dao giữ tay Dư Vi, trả hộp lại, cười nói:
- Dư tổng còn khách sao với tôi làm gì chứ?
Dư Vi cũng cười, không miễn cưỡng nữa.