Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 891 - Chương 873:. Chịu Đòn Nhận Tội..

Chưa xác định
Chương 873:. Chịu đòn nhận tội..

Thấy chung quanh không có ai, Thẩm Hoài cầm tay Hùng Đại Ny kéo ra ban công, dịu dàng xoa nhẹ lên bàn tay mềm mại, nói:

- Nếu không phải lần này Tống Hồng Quân muốn đến xem kịch vui thì chỉ có một mình anh tới thôi.

Khu vườn có rất nhiều cây nhãn lớn tỏa hương thơm mát. Vào đầu mùa thu, cành lá phát triển vươn dài, ban công trở thành nơi riêng tư bí mật, trừ phi có người từ trong đi ra bằng không thì cũng không lo người bên ngoài nhìn thấy.

Hùng Đại Ny vì lo lắng cho em gái mà đến khách sạn, nhưng cũng bởi vì đã một thời gian không có cơ hội ở bên Thẩm Hoài, trong lòng cảm thấy nhớ nhung sốt ruột. Lúc này không kìm lòng nổi, cô cầm lấy tay Thẩm Hoài, cảm nhận vết chai thô ráp trong lòng bàn tay anh, làm cô hạnh phúc ngọt ngào, khẽ cười nói:

- Vậy đợi lát nữa anh đuổi Tống Hồng Quân bọn họ đi hết nhé.

Lúc trước ở bên nhau Hùng Đại Ny luôn sợ sự việc bị bại lộ gây phiền phức lo lắng không yên, hiếm khi chủ động bày tỏ tình cảm với Thẩm Hoài như này.

Nghe giọng cô dịu dàng, mạnh dạn thể hiện tình cảm, Thẩm Hoài mềm lòng, cúi xuống nhìn cô, đôi mắt quyến rũ, gương mặt trắng nõn không tỳ vết càng làm tăng lên vẻ dịu dàng mềm mại, đôi môi bóng mượt phớt hồng khó tả. Anh kéo cô ra góc ban công, nhẹ nhàng ôm vào lòng, cảm nhận da thịt thân mật.

Thẩm Hoài nghĩ anh và Đại Ny đã lâu chưa có cơ hội ở riêng, nhẹ nhàng ôm cô trong lồng ngực, cô tuy mảnh dẻ nhưng thân hình lại vô cùng mềm mại đẫy đà, làn da mang lại cảm giác mịn màng như tuyết đầu mùa, tức thì một luồng khí nóng bốc lên trong bụng anh, làm anh rung động muốn kéo cô đến góc bí mật, cởi bỏ quần áo cô, thân mật với cô.

Bắp đùi Hùng Đại Ny lộ ra ngoài chống lên bụng Thẩm Hoài, cảm giác được vật nam tính của anh, cô ngẩng lên nhìn Thẩm Hoài, ngay sau đó ngượng ngùng rủ mí mắt xuống, nhưng thân mình không tránh né, để bắp đùi nở nang mềm mại cách lớp quần cảm giác được vật nam tính đó cứng rắn như thép khiến cô thần hồn điên đảo và khát khao.

Lúc này trong hành lối đi nhỏ có tiếng bước chân vọng đến. Hùng Đại Ny giật mình tránh ra, là Hùng Đại Linh ló đầu nhìn quay, thấy chị cô cùng Thẩm Hoài đứng cách xa nhau trên ban công nói chuyện, bèn giơ điện thoại trong tay lên, ra hiệu cô vừa nhận điện thoại của mẹ, nói:

- Mẹ gọi điện tới, hỏi tối có về ăn cơm không để mẹ còn chuẩn bị đồ ăn. Nếu không thì chúng ta về trước đi, ở đây chán chết.

Bạch Tố Mai biết không có chuyện gì, cũng không lo lắng nữa, nghĩ buổi tối nếu về nhà bà ăn cơm, vậy thì bà bảo người giúp việc đi chợ mua thức ăn để chuẩn bị.

Hùng Đại Ny biết Thẩm Hoài lần này đến Nghi Thành vì là chuyện gì, nhưng việc này cha cô cũng gạt mẹ cô cùng Đại Linh, cô cũng đành ra vẻ như không biết. Lúc trước Bí thư tỉnh ủy Chung Lập Dân tìm Thẩm Hoài nói chuyện, cha cô với Thẩm Hoài cũng khó có cơ hội đến nhà cô ăn cơm uống rượu thoải mái. Hùng Đại Ny nói với em gái:

- Em gọi cho mẹ, bảo không cần phải chuẩn bị gì cả, buổi tối chúng ta mời Thẩm Hoài, Tống tổng ăn cơm tại khách sạn. Tống tổng cũng là lần đầu tiên đến Nghi Thành đó.

- Vậy chị gọi điện nói với mẹ đi.

Hùng Đại Linh định đi tới đưa điện thoại.

Hùng Đại Ny nhìn phía trước quần của Thẩm Hoài còn hơi gồ lên, buồn cười, nhưng lại phải giúp anh che chắn, cô bèn đi tới cửa nhận lấy di động, chặn em gái ở trong phòng, không cho ra ban công.

Một lát sau, Vương Vệ Thành lại đi tới, nói với Thẩm Hoài:

- Phó bí thư Thích gọi điện thoại cho tôi, nói là Phó trưởng ban thư ký Cao đang từ Đông Hoa tới, hẳn là nửa giờ nữa sẽ đến nơi.

Thẩm Hoài không ngờ lúc này Thích Tĩnh Dao lại không có dũng khí gọi thẳng cho anh nói chuyện này. Tống Hồng Quân đi tới, cười hỏi:

- Anh nói có phải là Cao Dương đến nhượng bộ không?

Thẩm Hoài lắc đầu than nhẹ, anh không bởi vì có thể khiến cho Cao Dương khó xử mà cao hứng, chỉ là muốn có một cơ hội. Đám người Thích Tĩnh Dao nôn nóng được thấy bên này khó xử mà đau đầu, nói cho cùng những người này sẽ không ngừng có ý đồ, chỉ là chưa tìm được cơ hội mà thôi.

Tuy rằng hai tòa nhà cách nhau hơn 10m, Dư Vi, Thích Tĩnh Dao vẫn đợi xe Cao Dương tới mới đến bên chỗ Thẩm Hoài.

La Hiểu Thiên giờ mới ra mặt một chút, biết rõ Cố Trạch Hùng bị Thẩm Hoài đạp một cước vào ngực sau đó lại bị Dư Vi đuổi về HongKong, dĩ nhiên cũng không tiếp tục xem náo nhiệt gì nữa, cũng sẽ không đến chào hỏi Thẩm Hoài, liền từ chối nói còn đi cùng bí thư tỉnh ủy Chung Lập Dân đi thị sát, sẽ cho người bố trí cụ thể, ông ta thì chạy trốn trước.

La Hiểu Thiên không có liên quan trực tiếp gì với Thẩm Hoài, nói về cấp bậc, La Hiểu Thiên là ủy viên thường vụ thành ủy Nghi Thành, cũng không cần thiết phải đến chào hỏi Thẩm Hoài, không lộ diện là sách lược chính xác nhất.

Về phần tập đoàn đóng tàu Bảo Hòa đầu tư cảng Nghi Thành hay là cảng Tân Phổ, từ chuyện Dư Vi đuổi Cố Trạch Hùng về HongKong, buộc gã từ chức là biết manh mối.Trừ phi Cố Trạch Hùng hay những người khác trong Cố gia có thể trong thời gian ngắn lật đổ được Dư Vi, bằng không việc tranh giành nghiệp vụ đầu tư của tập đoàn đóng tàu Bảo Hòa này sẽ rất phức tạp, bọn họ không cần chộn rộn đi vào.

Thích Tĩnh Dao, Cao Dương lại càng không có cách nào không ra mặt được.

Cao Dương không phải không suy nghĩ giữa chừng đi vòng vèo, nhưng chung quy cũng không thể để Trần Bảo Tề lầm tưởng anh ta sợ Thẩm Hoài, ngẫm lại chỉ có thể đến Nghi Thành báo cáo với Thích Tĩnh Dao.

Cao Dương trước đó cũng không gặp Dư Vi, dù sao hai tòa nhà cũng gần nhau, Cao Dương không nói tiếng nào với Thẩm Hoài đã đi gặp Dư Vi, cũng có chút khó nói.Nhưng anh ta lại không muốn gọi điện cho Thẩm Hoài trước.

Xe đến cửa chính khách sạn Nghi Thành, Cao Dương liền gọi điện cho Thích Tĩnh Dao, sau đó bảo lái xe đánh xe đỗ trước lầu, đợi Thích Tĩnh Dao, Dư Vi đi ra.

Thấy Thích Tĩnh Dao, Dư Vi đi tới, Cao Dương cười gượng gạo, bắt tay Dư Vi:

- Biết Dư tổng lần này đến Đông Hoa cũng không ở lâu đã đến Nghi Thành, Bí thư Trần lo lắng Đông Hoa tiếp đón không được chu đáo. Vừa rồi xảy ra chuyện, Tĩnh Dao đã nói với Bí thư Trần qua điện thoại rồi. Ý của Bí thư Trần là, nếu chỉ là hiểu lầm thì giải thích một chút là được.

Dư Vi nói:

- Đúng là tập đoàn Bảo Hòa thất lễ với địa phương, dù thế nào tôi cũng phải gặp Bí thư Thẩm và Phó thị trưởng Hùng để xin lỗi.

Nếu Dư Vi không kiên quyết như thế, Cao Dương nghĩ chuyện này cũng có thể giải quyết ổn thoả. Cố Trạch Hùng rời khỏi Nghi Thành, lập tức lên máy bay quay về, gã cũng không sợ Thẩm Hoài và Hùng Văn Bân sẽ bám lấy việc này không buông. Nhưng Dư Vi khăng khăng nhận sai, muốn xin lỗi Thẩm Hoài, cũng hết cách. Cao Dương cũng biết anh ta và Thích Tính Dao qua đó, cũng không biết sẽ bị Thẩm Hoài sỉ nhục thành như nào nữa.

Thích Tĩnh Dao cũng có suy nghĩ như thế. Cô sợ Thẩm Hoài không hề khách sáo. Cao Dương tới nói chuyện, ban nãy cô chỉ báo trước một câu với Vương Vệ Thành, vẫn chưa trực tiếp nói với Thẩm Hoài.

Trong lòng Dư Vi cũng thấp thỏm. Thẩm Hoài đạp Cố Trạch Hùng ngã xuống đất, sau đó lại nói câu kia với cô, không nghi ngờ là muốn cô đuổi Cố Trạch Hùng về HongKong, cho anh một lời giải thích. Bây giờ cô đưa lời giải thích cho Thẩm Hoài, nhưng không có nghĩa là Thẩm Hoài sẽ không mượn đề tài này để nói mình, cô càng không rõ vấn đề đầu tư cảng, Thẩm Hoài sẽ yêu cầu điều kiện như nào mới chịu.

Thậm chí cô còn lo lắng tâm cơ của Thẩm Hoài sẽ không như tưởng tượng của cô. Đạp Cố Trạch Hùng sau đó quở trách cô, có lẽ là anh giả bộ kích động lỗ mãng. Mà quả thật như thế, cô ngay cả đường lui cũng bị ngăn chặn, muốn khóc cũng không khóc được.

Khu tây của khách sạn có lối kiến trúc kiểu Tây Âu những năm 89, đường gạch đỏ thố, xây dựng rất có phong cách, sân cũng có hàng rào tre hai bên, Dư Vi thấp thỏm không yên đi lại trong sân, nhìn Thẩm Hoài, Tống Hồng Quân từ trong toà nhà đi ra đón.

- Sao Trưởng ban thư ký Cao lại đến Nghi Thành thế?

Thẩm Hoài cười tươi hỏi chạm vào nỗi đau của Cao Dương.

- Thành phố rất coi trọng đàm phán đầu tư với tập đoàn Bảo hòa. Bí thư Trần quá bận rộn nên bảo tôi đến xem thành phố có cần phối hợp không.

Cao Dương hiển nhiên sẽ không chủ động nhắc đến xung đột giữa Thẩm Hoài và Cố Trạch Hùng, trọng tâm câu chuyện chỉ xoay quan việc đầu tư bến cảng.

- Trưởng ban thư ký Cao nhiệt tình đối với đầu tư cảng Tân Phổ quá nhỉ. Hà Phổ còn thiếu một Phó huyện trưởng phụ trách công tác thu hút đầu tư, có lẽ tôi nên xin Bí thư Trần điều anh đến.

Thẩm Hoài bật cười nói.

Cao Dương dù da mặt có dày đến mấy nhưng nghe câu nói này của Thẩm Hoài mặt mũi cũng tái mét. Thích Tĩnh Dao cũng không nói gì, đừng thấy Cao Dương được Trần Bảo Tề tín nhiệm, nhưng dù là hôm nay Trần Bảo Tề tới đây cũng sẽ bị Thẩm Hoài sỉ nhục một trận mà không dám làm gì, huống hồ là Cao Dương cơ chứ?

Ba năm trước Cao Dương ở Du Sơn đảm nhiệm chức huyện trưởng, sau đó được điều đến thành phố giữ chức Phó trưởng ban thư ký Thành ủy.

Cao Dương đồng thời đảm nhiệm Chánh ăn phòng Thành ủy, đương nhiên vẫn là cấp Cục trưởng, nhưng nghiêm chỉnh mà nói, chức Phó trưởng ban thư ký Thành ủy chỉ tương đương phó phòng. Thẩm Hoài giả vờ ngốc nghếch, châm chọc thủ hạ của Trần Bảo Tề hai năm qua chỉ làm việc vặt, còn không bằng phó huyện trưởng của Hà Phổ.

Đây có lẽ là nỗi phiền muộn thầm kín của Cao Dương, Thẩm Hoài đã vạch trần trắng trợn vết sẹo của anh ta, anh ta bỗng cảm thấy khó chịu, nội tâm đau nhức, trên mặt tức thì không nén được cơn giận.

Thấy Cao Dương có phản ứng, Thích Tĩnh Dao nghĩ bụng: Xem ra anh ta cũng rất để tâm chuyện này.

Nhưng thấy Thích Tĩnh Dao liếc qua như thế, nội tâm Cao Dương tranh đấu: Nếu Thích Tĩnh Dao ở trước mặt Trần Bảo Tề nói mình để ý chuyện này, chẳng phải là để lại khúc mắc trong lòng Trần Bảo Tề hay sao?

Dư Vi không quan tâm trong lòng Thích Tĩnh Dao, Cao Dương nghĩ gì, nói với Thẩm Hoài:

- Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, tôi rất hổ thẹn. Tôi đã đuổi Cố Trạch Hùng vô lễ với Hùng tiểu thư về HongKong rồi, cũng yêu cầu cậu ta trước khi về HongKong nộp đơn từ chức. Tập đoàn tàu thuyền Bảo Hoà vẫn luôn là xí nghiệp chú trọng tính danh dự quốc tế, hành động không tôn trọng phụ nữ trước giờ đều không dễ dàng tha thứ.Tin rằng Hùng tiểu thư cũng không vì Cố Trạch Hùng đã vô lễ với cô ấy mà sẽ có hiểu lầm đối với tập đoàn chúng tôi. Tôi thay mặt tập đoàn xin lỗi, có cơ hội tôi còn muốn xin lỗi Phó thị trưởng Hùng, cũng hy vọng không bởi vì chuyện xảy ra như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc đàm phán đầu tư huyện Hà Phổ của chúng ta.

- Không tôn trọng phụ nữ, chỉ là hành vi cá nhân của nhân viên tập đoàn tàu thuyền Bảo Hoà, Dư tổng xử lý nghiêm minh, chứng tỏ Dư tổng rất có trách nhiệm đối với tập đoàn tàu thuyền Bảo Hoà. – Thẩm Hoài cười, thản nhiên nói: - Tôi là bí thư huyện Hà Phổ, sao có thể không chào đón Dư tổng, tập đoàn tàu thuyền Bảo Hoà cơ chứ?

Còn nói thêm:

- Hùng Đại Linh và chị cô ấy đang ở trong, hẳn là cũng rất vui được quen biết với Dư tổng. Phó thị trưởng Hùng đang cùng Bí thư Giang Hoa và Bí thư tỉnh uỷ Chung đi thị sát Nghi Thành, sợ là bận rộn không đến được.

Dư Vi không biết câu nói này của Thẩm Hoài có mấy phần thật mấy phần giả, nhưng thấy anh không hề gạt mình, cũng không có ý từ chối, chứng tỏ là một khởi đầu tốt đẹp.

Thích Tĩnh Dao cũng sợ nhất kết quả như vậy, đặc biệt Dư Vi đã có cảnh giác đối với cô ta.

Một khi tập đoàn đóng tàu Bảo Hòa tham gia nghiệp vụ đầu tư xây dựng cảng Tân Phổ, khiến cho Dư Vi giành được sự tín nhiệm của các cổ đông khác trong tập đoàn đóng tàu Bảo Hòa, ngồi vững vị trí Chủ tịch Hội đồng quản trị, vậy thì Dư Vi đối với các cô bên này không thể nào đảm bảo không có khúc mắc. Không tính hiềm khích lúc trước, hơn nữa giữa Dư Vi có câu kết với Thẩm Hoài hay không, hiện tại cô cũng không nắm rõ được.

Tuy Dư Vi vì con gái Khấu Huyên mà có lòng căm hận Thẩm Hoài, nhưng người như Dư Vi, năm xưa có thể vì tiền đồ mà vứt bỏ con mình, lúc này vì không để mình bị Cố gia vứt bỏ mà tìm Thẩm Hoài hợp tác, cũng không phải không có khả năng.

Cố gia được xếp hạng đứng thứ ba trong những gia tộc quyền thế, là một trong những đại biểu Hoa thương ở Forbes Rich List, tài sản trên danh nghĩa của gia tộc có ba bốn tỷ đô la Hồng Kông, trị giá sản nghiệp cao tới ngàn mấy tỷ đô la Hồng Kông, trị giá tập đoàn tàu thuyền Bảo Hoà trên sáu tỷ đô la Hồng Kông, chỉ là Cố gia chưa từng công bố ra thị trường mà thôi.

Cho nên, cùng con cháu của Cố gia hợp tác, vẫn cần sự ủng hộ của Dư Vi, trong lòng Hồ Lâm, Triệu Thu Hoa hiểu rõ nhất.

Vấn đề lớn nhất ở chỗ, tuy rằng tập đoàn đóng tàu Bảo Hòa chỉ là một công ty bình thường được Cố gia đưa ra thị trường, nhưng ở Đông Hoa, vịnh Hoài Hải thì lại rất có tầm quan trọng. Tập đoàn đóng tàu Bảo Hòa đầu tư ở vịnh Hoài Hải chủ yếu tập trung các hạng mục ở cảng Tây Pha Áp, bao gồm cảng, vận tải đường thủy, xưởng đóng tàu…tổng kế hoạch đầu tư lên tới ba tỷ, trước mắt đã đi vào một phần hai tiến độ. Nếu tập đoàn đóng tàu Bảo Hòa giảng hòa với Mai thép hệ, vậy căn cơ của Mai thép hệ ở vịnh Hoài Hải càng khó lung lay rồi.

Bình Luận (0)
Comment