La Hiểu Thiên vừa được người ta dìu xuống lầu đã nôn thốc nôn tháo ngay ở trong hành lang. Mặc dù rất nhanh có nhân viên đến dọn dẹp, nhưng Thẩm Hoài và mọi người ở lầu hai vẫn có thể ngửi thấy chút mùi tanh hôi hết sức khó chịu.
Bí thư Thành ủy Giang Hoa vẫn luôn trò chuyện hài hước lúc này sắc mặt cũng biến hoá, nhíu mày gọi thư ký của La Hiểu Thiên đứng ở cửa thang máy đến, cúi đầu dặn dò mấy câu, lại tự kiểm điểm với Chung Lập Dân:
- Đồng chí La Hiểu Thiên bình thường làm việc rất nghiêm túc, chuyện uống rượu tôi sẽ nghiêm khắc phê bình anh ta.
Chung Lập Dân nói:
- Phê bình cũng tốt. Lần tới bảo anh ta chú ý một chút. Tiếp đãi khách, phải có sự nhiệt tình, nhưng nhiệt tình cũng không phải uống rượu đến mức say như thế. Nhà đầu tư qua đây đàm phán, cái quan tâm nhất là hoàn cảnh đầu tư tốt hay không. Hoàn cảnh đầu tư này bao gồm cơ sở thượng tầng và điều kiện xây dựng có đồng bộ tốt hay không; bao gồm chính sách thu hút của địa phương có đúng chỗ hay không, nhóm thủ tục hành chính có đơn giản hoá hay không. Lại bao gồm cả trị an xã hội, điều kiện sinh hoạt,điều kiện công tác có đảm bảo cho nhà quản lý cùng nhân viên kỹ thuật của nhà đầu tư phái đến làm việc hay không. Đương nhiên, nhiệt tình tiếp đãi cũng là cần, chính quyền Nghi Thành cần phải cố gắng học tập toàn diện một chút, làm việc không nên hạn hẹp.
Chung Lập Dân góp ý vài câu, chỉ có điều Giang Hoa nghe mà trong lòng có chút không thoải mái. Thậm chí còn nghĩ Chung Lập Dân ở ngay trước mặt khách mà chỉ trích họ, không cho họ một chút mặt mũi nào.
Cao Dương tuy rằng chịu đựng chưa có hành động gì mất mặt, nhưng nghe lời nói của bí thư Tỉnh ủy cũng túa mồ hôi lạnh ở lưng. Nghĩ nghĩ là y bị Thẩm Hoài kéo đến ngồi cạnh Trưởng ban thư ký Tỉnh uỷ, không có cách nào thoát được, chỉ đành cắn răng chống đỡ. Nhưng mà La Hiểu Thiên ngồi ở ngoài lại không có thể đi ra nhà vệ sinh nôn một chút, hơn nữa có những người khác bên người cuốn lấy y, muốn y ở bị xấu mặt trước bí thư Tỉnh uỷ Chung.
Cao Dương cũng không ngờ đến Nghi Thành rốt cuộc lại chứng kiến La Hiểu Thiên nhảy vào trong hố. Y cũng không phải ngày đầu tiên lăn lộn chốn quan trường, sao không biết rằng chốn này hung hiểm cỡ nào? Giống như La Hiểu Thiên vậy, hơi không cẩn thận liền tự đào hố chôn mình mà ngay cả đến xương cốt cũng không còn. Nửa đời y cũng không biết gặp qua bao nhiêu người như vậy, chỉ có điều đến phiên chính mình gặp phải mới quá mức thỏ chết cáo thương.
Nhưng nhìn Hồ Lâm thờ ơ ngồi ở chỗ kia, cũng không có ý nói thay cho La Hiểu Thiên, trong lòng Cao Dương lại thấy khó chịu.
Thẩm Hoài biết rõ cái hố ở nơi nào, còn mắt lạnh nhìn y cùng La Hiểu Thiên nhảy vào bên trong, hoàn toàn không nói câu nào, nhưng Cao Dương cho tới giờ đều chưa từng nghĩ Thẩm Hoài sẽ nói giúp họ, hơn nữa mọi chuyện tóm vẫn là do Hồ Lâm tranh hơn thua gây ra.
Nếu lúc này Hồ Lâm có thể đứng lên nói một hai câu, nói La Hiểu Thiên là vì y khuyến khích, khước từ không được mới uống nhiều rượu như vậy. Cả sự kiện nói không chừng mọi người sẽ cười cười nói nói cho qua.
Chung Lập Dân cho dù là lúc này lấy thân phân lãnh đạo quở trách Hồ Lâm vài câu, nhưng có thể làm y tổn thương đứt gân cốt hay sao?
Hồ Lâm không lên tiếng, vậy thì ấn tượng xấu của La Hiểu Thiên để lại cho bí thư Chung đã không có khả năng thay đổi rồi. Bọn họ khác với Hồ Lâm, một khi đã tạo ấn tượng xấu cho lãnh đạo cấp trên thì không thể thay đổi được nữa, ý nghĩ nửa đời sau dù có cố gắng như thế nào, đều khó có khả năng có cơ hội được đề bạt thăng cấp.
Hơn nữa, Chung Lập Dân mặc dù không hề nghiêm khắc trách cứ, những rõ ràng muốn thành ủy Nghi Thành một lần nữa học tinh thần thu hút đầu tư. Mấy câu phê binh khiến sắc mặt Giang Hoa không khỏi có chút khó coi. Không cần nói sau này La Hiểu Thiên khó được đề bạt trọng dụng, Cao Dương cũng hoài nghi vị trí viên thường vụ thành ủy Nghi Thành chưa chắc đã đảm bảo được rồi.
Chuyện La Hiểu Thiên khiến cho mọi người mất hết hứng thú. Tô Duy Quân nhìn Chung Lập Dân như có ý hơi nghiêng thân mình, nhìn về phía Chung Lập Dân hỏi ý:
- Bí thư Chung hôm nay mệt cả một ngày rồi, hôm nay nên sớm đi nghỉ ngơi.
Chung Lập Dân mặc dù không tín nhiệm Tô Duy Quân, nhưng Tô Duy Quân làm Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, Chung Lập Dân thấy Tô Duy Quân ở Hoài Hải không kéo bè kết phái, nên có rất nhiều chuyện quan trọng đều để Tô Duy Quân trợ giúp.
Chung Lập Dân nhìn một đeo đồng hồ kiểu cũ trên tay, nói:
- Hôm nay cùng Dư phu nhân nói chuyện không bao lâu, nhưng tôi có được thu hoạch lớn. Hôm nay tôi sẽ không tiếp tục chiếm dụng thời gian của Dư phu nhân nữa. Có cơ hội tôi lại gặp mặt thỉnh giáo sau.
Dư Vi dĩ nhiên biết Chung Lập Dân nói như vậy chẳng qua là khách sáo, đang định đáp lại hai câu, lại thấy tầm mắt Chung Lập Dân nhìn sang hướng Thẩm Hoài, nghe ông ta nói với Thẩm Hoài mở miệng, nói:
- Thẩm Hoài, cậu cùng Hùng Văn Bân ở lại một chút. Về kế hoạch phát triển vịnh Hoài Hải cùng với Hoài điện đông tống, tôi còn có chuyện muốn hỏi…
Dư Vi cả buổi đều muốn tạo ấn tượng tốt với Bí thư Tỉnh ủy Chung Lập Dân, nhưng bởi La Hiểu Thiên làm gián đoạn sự việc thiếu chút nữa thì quên mất chuyện này. Lúc này xem ra, Chung Lập Dân ở Nghi Thành đã bố trí gặp mặt Thẩm Hoài, Hùng Văn Bân nói chuyện rồi.
Tuy rằng Dư Vi không đoán được Chung Lập Dân tìm Thẩm Hoài, Hùng Văn Bân sẽ nói chuyện gì. Nhưng nhìn phản ứng của mọi người, cũng tuyệt đối biết lần này Chung Lập Dân tìm Thẩm Hoài nói chuyện, tuyệt đối không đơn giản. Trong nội tâm cô cũng không kìm nổi thầm cảm thán, may mắn vừa rồi không bị ảnh hưởng với áp lực của Hồ Lâm tạo cho.
Thích Tĩnh Dao cũng khó giấu nổi sự ngạc nhiên liếc nhìn Hồ Lâm một cái. Nhìn ra được trong mắt Hồ Lâm cũng hết sức kinh hãi.
Tuy rằng trước đây có phỏng đoán, nhưng là phỏng đoán một chuyện, từ suy đoán đến chứng minh lại là một chuyện.
Không có ai xem thường địa vị của Thẩm Hoài, cho dù khi ở phòng làm việc í Bí thư tỉnh ủy của Chung Lập Dân. Thậm chí lúc thị sát ở Đông Hoa khi một mình tìm Thẩm Hoài nói chuyện cũng sẽ không gây bất ngờ quá lớn.
Chung Lập Dân cố tình lựa chọn trong lúc ở Nghi Thành thị sát, gọi Thẩm Hoài đến Nghi Thành nói chuyện. Lại giữ Hùng Văn Bân lại cùng nói chuyện, ý nghĩa đằng sau chuyện này như nào mọi người nghĩ là hiểu.
Chung Lập Dân hẹn Thẩm Hoài đến Nghi Thành gặp mặt nói chuyện, lại để cho Hùng Văn Bân tham gia, rốt cuộc là vì sự tình gì?
Thích Tĩnh Dao trong nháy mắt nghĩ đến một khả năng, nhưng đồng thời suy nghĩ này cũng làm cho cô không khỏi sợ hãi: Chẳng lẽ từ trước tới giờ thái độ trung lập của Bí thư Tỉnh ủy Chung Lập Dân ở giữa Triệu Thu Hoa, Từ Bái tất cả đều là giả?
Nghĩ như vậy, cũng tuyệt đối không có tin đồn gì là vô căn cứ.
Khi Điền Gia Canh ở vịnh Hoài Hải đã điều Hùng Văn Bân, Ngô Hải Phong ra khỏi Đông Hoa, đánh tan một bậc quyền lực của Mai thép hệ tại thành phố Đông Hoa, trong lòng mọi người đều thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nghĩ bụng, cuối cùng đã có người đã giáo huấn cho kẻ ngang ngược rồi.
Nhưng mà căn cơ Mai thép hệ ở Đông Hoa suy cho cùng đã bén rễ rất sâu. Thích Tĩnh Dao cô đến Đông Hoa công tác nhiều năm, cũng có nhận thức sâu sắc. Lần này Mai thép liên hợp với Hoài Môi, Tổng công ty cung cấp điện của tỉnh, Tập đoàn Điện lực Giang Đông, ý muốn thúc đẩy hạng mục Hoài điện đông tống với quy mô lớn cũng là chứng cứ rành rành.
Mà quan trọng hơn là, Thẩm Hoài sẽ lại nhân cơ hội, bất kể là Triệu Thu Hoa hay là Từ Bái ở tỉnh cũng không có lý do gì không ủng hộ hạng mục Hoài điện đông tống.
Chung Lập Dân được điều đến Hoài Hải nhậm chức Bí thư Tỉnh ủy, ông ta chỉ là Bí thư Tỉnh ủy trên danh nghĩa. Sau khi đến Hoài Hải cũng không người nào có thể sử dụng.
Triệu Thu Hoa, Từ Bái đại diện Triệu Hệ trong bộ máy thường vụ bộ máy, cơ quan trực thuộc tỉnh cùng thành phố cấp 3, Kế Kinh hệ thẩm thấu nắm giữ, thế lực trung gian tại địa phương Hoài Hải cũng không ít, nhưng đều nhìn thấy Chung Lập Dân sắp tới sẽ dừng lại, không có tiền đồ gì lớn. Cho dù sẽ không tuỳ ý đi ngỗ nghịch quyền uy của Bí thư Tỉnh ủy, nhưng cũng sẽ không đi theo con đường đối lập với Chung Lập Dân. Dưới tình huống như vậy, Chung Lập Dân cũng không thể không làm phái trung lập cân bằng Triệu Thu Hoa, Từ Bái. Cho dù ông ta muốn làm chuyện gì, có quyết định sách lược gì, phía dưới không có ai giúp đỡ thúc đẩy, làm cho một năm ba lần bỏ dở nửa chừng. Cho dù ông ta làm Bí thư Tỉnh ủy, quyền uy cũng sẽ bị hao tổn nghiêm trọng.
Hiện tại, nếu quyết sách của Chung Lập Dân nằm dưới sự thúc đẩy, chấp hành của Mai thép hệ, vậy thì tình huống bên kia hàn hoàn toàn khác nhau.
Nói thí dụ như, nếu lần này Chung Lập Dân có thể hoàn toàn dùng danh nghĩa của mình làm dự án Hoài điện đông tống, cũng có thể từ nhánh cây mây này, tay có thể vươn vào các hệ thống sâu bên trong thành phố Hoài Tây, thành phố Đông Hoa, tiết kiệm điện lực, công trình thủy lợi, giao thông, vận tải đường thuỷ, khiến cho uy quyền của ông ta ngày càng được tăng cao.
Nếu phía dưới có Mai thép hệ mạnh như vậy ủng hộ, Chung Lập Dân làm sao có thể cam tâm tình nguyện tiếp tục làm thế cân bằng giữa Triệu Thu Hoa, Từ Bái chứ?
Còn đối với Mai thép hệ mà nói, nếu ở tỉnh có Chung Lập Dân ủng hộ, lực lượng tập trung ở Đông Hoa có thể tiến vào ủy viên thường vụ. Mà Hùng Văn Bân ở Nghi Thành tiếp theo trực tiếp được đề bạt lên Phó bí thư Đảng ủy, có thể đảm bảo tiếng nói và quyền thế của mai thép hệ ở khu kinh tế vịnh Hoài Hải, địa vị ngang với Kế Kinh hệ, mà không chỉ hẹn hẹp ở một khu Đông Hoa, càng tiến một bước, Tống Văn Tuệ cũng có thể lại quay trở về Hoài Hải.
Nghĩ đến đây, Thích Tĩnh Dao cũng hoảng sợ biến sắc. Hồ Lâm vì việc Dư Vi tập đoàn Bảo Hòa đầu tư vào cảng Tân Phổ đã nôn nóng, vội vàng chạy tới tạo áp lực, nhưng không ngờ tầm mắt của Thẩm Hoài đã sớm vượt qua cảng Tân Phổ, vừa rồi còn muốn đấu khí trên bàn rượu, nghĩ bụng hẳn là vẫn luôn khinh thường không coi người ta ra gì?
Nếu Hùng Văn Bân cũng có thể được đề bạt làm Phó bí thư Thành ủy Nghi Thành, nếu như nói khoản đầu tư vốn này nhất định là Nghi Thành đấy, Thẩm Hoài, Hùng Văn Bân bọn họ làm sao có thể sẽ một lòng đào khoản đầu tư từ Nghi Thành đi cơ chứ?
Thích Tĩnh Dao nhìn sang Thẩm Hoài. Thẩm Hoài đang gật đầu đáp lại Chung Lập Dân mình và Hùng Văn Bân sẽ ở lại, dường như không có ý định nhìn cô một cái. Từ thái độ ung dung lãnh đạm của Thẩm Hoài, đột nhiên Thích Tĩnh Dao mới hiểu được: Cái gì gọi là tự mình đuổi tới Nghi Thành chịu nhận lỗi, mời Dư Vi trở về Tân Phổ đầu tư vốn, từ đầu tới cuối lại đều là âm mưu của Thẩm Hoài.
Thích Tĩnh Dao chột dạ một trận, bối rối tránh ánh mắt của Thẩm Hoài. Nhưng nghĩ đến mình vài ngày trước còn ở trước mặt Thẩm Hoài nhảy như một tên hề, gương mặt trắng như phấn của cũng không kìm nổi mà đỏ lên.
Lúc này, Chung Lập Dân đứng dậy, khách khí muốn đích thân tiễn Dư Vi và mọi người xuống lầu. Mọi người dĩ nhiên đứng lên đi theo. Có lẽ là do Chung Lập Dân giữ lại Thẩm Hoài, Hùng Văn Bân nói chuyện khiến mọi người cảm thấy quá bất ngờ, Thích Tĩnh Dao cũng chú ý đến Giang Hoa, Nhạc Thu Hùng, trong lúc đứng lên đều tỏ ra có vẻ buồn rầu và rối loạn.
Thích Tĩnh Dai biết rõ đám người Tô Duy Quân luôn đi theo Chung Lập Dân có thể lúc này đều cho rằng Chung Lập Dân thuần túy là tâm huyết dâng trào mới gọi Hồ Lâm, Thẩm Hoài đến để nói chuyện. Cho nên những người già đời giảo hoạt như bọn họ hiển nhiên lúc này cũng hết sức kinh ngạc.