Nghe Thẩm Hoài nói bí thư Chung muốn cùng bọn họ hàn huyên một chút, La Hiểu Thiên vốn có một chút say rượu cũng bị giật mìnhtoàn thân toát mồ hôi lạnh, trong nháy mắt đầu óc tỉnh táo đôi chút, sống lưng tựa như bị ai đó quất roi vào vậy, tóc gần như dựng thẳng đứng nhìn chằm chằm Thẩm Hoài, theo bản năng hoài nghi Thẩm Hoài gọi điện thoại lung tung sau đó lại lừa gạt họ.
Những nghĩ kỹ, Bí thư tỉnh ủy Chung đi thị sát, thời điểm này cũng có thể trở về khách sạn, mà Bí thư Thành uỷ Nghi Thành Giang Hoa vẫn luôn đi theo Bí thư Chung, Thẩm Hoài như sao lại lấy việc này để lừa gạt họ cơ chứ?
Ngay lúc này điện thoại đặt góc bàn của La Hiểu Thiên đột nhiên vang lên.
Cao Dương ngồi bên cạnh La Hiểu Thiên, nhìn thấy màn hình điện thoại bình hiển thị là Bí thư Giang", trong lòng biết rõ là Giang Hoa đã gọi điện thoại đến.
La Hiểu Thiên tiếp điện thoại, giọng nói trầm khàn của Giang Hoa truyền đến, yêu cầu La Hiểu Thiên dẫn mọi người đi tây khu ngay bây giờ , Bí thư Chung và người của bọn hắn. Giang Hoa ngay tại Tỉnh uỷ Bí thư Chung bên người , cũng không có nói thêm gì qua điện thoại, liền trực tiếp cúp máy.
Lúc này Cao Dương mới ý thức được, Thẩm Hoài đã sớm biết Bí thư Tỉnh uỷ Chung buổi tối muốn tìm anh để nói chuyện, nên anh mới kiên quyết đến một giọt rượu cũng không uống, mà nực cười là Hồ Lâm vừa rồi còn cùng bọn họ lấy việc này để nói kháy Thẩm Hoài.
Cao Dương nhìn Hồ Lâm một cái, thấy sắc mặt của Hồ Lâm cũng cực kỳ khó coi, hản cũng cảm thấy hôm nay thật sự là mất hết mặt mũi.
Cao Dương nghĩ nghĩ lại nghĩ đến một vấn đề: Thẩm Hoài từ lúc nào biết Tỉnh uỷ Bí thư Chung muốn tìm anh nói chuyện? Là trước khi anh đến Nghi Thành, hay là sau khi anh đến Nghi Thành? Hay là Tỉnh uỷ Bí thư Chung trước đó đã hẹn gặp Thẩm Hoài để bàn chuyện rồi, hoặc là đến Nghi Thành rồi mới biết Thẩm Hoài cùng Hồ Lâm đang ở Nghi Thành, mới chợt có ý nghĩ tìm họ qua để nói chuyện?
Có vài người uống rượu vào thì suy nghĩ sẽ mất sự nhanh nhạy, có người say mời rượu nhanh, có người say chậm. Cao Dương xem như tửu lượng tốt, nhưng cho dù tửu lượng của y tốt, vừa rồi đã uống không ít hơn một cân Mao Đài, cũng có ba phần ngà say, chỉ có điều đột nhiên sinh ra chuyện này khiến y giật mình cả kinh, toàn thân toát mồ hôi lạnh, không chỉ tỉnh táo lại mà suy nghĩ còn nhạy bén hơn so với bình thường.
Cao Dương đương nhiên biết giữa hai bên có điểm khác nhau rất lớn, hơn nữa từ tình hình trước mắt cho thấy, càng có thể là lý do trước hơn.
Nếu như Bí thư Chung Tỉnh uỷ đến Nghi Thành, nghe Giang Hoa, Hùng Văn Bân, hoặc là người nào khác ở trước mặt ông ta nhắc đến Thẩm Hoài và Hồ Lâm ở Nghi Thành, tâm huyết dâng trào, nhất thời nảy sinh ý tưởng muốn tìm bọn họ qua nói chuyện. Nhưng Hồ Lâm cũng không thể trước đó ngay cả một chút tin tức đều không có. Bên chỗ bí thư Giang Hoa cũng không có khả năng không thông báo gì cho bên này.
Thẩm Hoài chí ít trước khi tiệc rượu bắt đầu đã biết có chuyện gặp mặt này rồi. Mà nghe Thẩm Hoài vừa mới cùng Bí thư Chung dạy bảo công việc thư ký uy thông điện thoại khẩu khí, Bí thư Chung hiển nhiên là mới biết được Hồ Lâm ở Nghi Thành, mới nhất thời nảy sinh ý nghĩ muốn Thẩm Hoài qua để nói chuyện.
Bí thư Tỉnh uỷ Chung hẹn gặp Thẩm Hoài tại Nghi Thành?
Nghĩ đến loại tình hình này, tóc gáy đằng sau Cao Dương đều dựng đứng cả lên.
Tuy nhiên, cũng không thể loại bỏ khả năng Thẩm Hoài đến Nghi Thành rồi, biết Bí thư Tỉnh uỷ Chung thị sát ở Nghi Thành mới trăm phương ngàn kế thông qua người bên cạnh Bí thư Chung, an bài lần gặp mặt này. Nếu Thẩm Hoài thật sự muốn gặp Chung Lập Dân, Hùng Văn Bân buổi chiều đều đi cùng Chung Lập Dân, cũng có cơ hội nói với ông ta.
Rốt cuộc là loại tình hình nào, Cao Dương nhất thời nghiền ngẫm cũng không rõ ràng lắm, y thấy trên mặt của Hồ Lâm và Chu Ích Văn đều có sự nghi ngờ, nghĩ hẳn bọn họ trong lúc nhất thời cũng khó khẳng định, nhưng có thể chắc chắn là trước bữa tiệc Thẩm Hoài đã biết rõ lần gặp nhau này cho nên cương quyết không uống rượu.
Nghĩ đến rượu Cao Dương lại nhức đầu. Bí thư Tỉnh uỷ Chung gọi bọn họ qua nói chuyện, họ không thể không đi nhưng trên người họ nồng nặc mùi rượu vậy thì còn ra cái thể thống gì nữa?
Nghĩ đến câu nói của Thẩm Hoài, da đầu Cao Dương cũng run lên. Thẩm Hoài lúc mới bắt đầu rất có lòng tốt, nhắc nhở để bọn họ uống ít rượu tránh cho Bí thư Chung gặp phải, thực tế vẫn là mắt lạnh nhìn bọn họ nhảy vào hố. Mà cũng không thể nói hố này chính Thẩm Hoài đã đào đấy, từ đầu đến cuối đều là bọn họ phối hợp với Hồ Lâm toàn tâm toàn ý muốn chuốc say Thẩm Hoài, Tống Hồng Quân.
Không ngờ lúc này tư duy của Cao Dương rất tỉnh táo, cũng không có gì không ổn để cần người ta dìu đỡ. Nhìn sắc mặt Dư Vi, Thích Tĩnh Dao đỏ hồng, nghĩ bụng buổi tối uống chút rượu cùng với nhà đầu tư trên bàn tiệc cũng rất bình thường, chỉ cần không say mèm là được, hẳn Bí thư Tỉnh uỷ Chung cũng sẽ thông cảm điểm khó xử của địa phương.
Dư Vi và Cao Tân Ngạn nhìn nhau, không nói gì thêm, đi theo Thẩm Hoài lên trước. Mặc dù mọi người đều nói Chung Lập Dân thuộc phái cân bằng nhưng Chung Lập Dân tốt xấu gì cũng là Bí thư Tỉnh ủy. Chỉ cần Chung Lập Dân ủng hộ tập đoàn tàu thuyền Bảo Hòa tham gia đầu tư xây dựng cảng Tân Phổ, đám người Hồ Lâm sẽ không dám công khai dù mọi thủ đoạn để chèn ép bọn họ.
Đi đến tòa nhà tây khu của khách sạn nơi Bí thư Chung nghỉ lại, Tổng quản lý khách sạn Sa Kiến Tân đồng thời cũng là Phó trưởng ban thư ký Uỷ ban nhân dân thành phố đứng ở trước lầu chờ bọn họ đi tới, nói: - Bí thư Chung sau khi trở về không cần người khác đi cùng nữa, giờ chỉ có Trưởng ban thư ký Tô, Bí thư Giang, Phó thị trưởng Hùng đang tiếp đãi Bí thư Chung, sau khi ăn vài thứ đơn giản giờ đang ở sân thượng lầu hai trò chuyện
- Anh đi lên nói với Bí thư Giang một tiếng là chúng tôi đã đến. La Hiểu Thiên vẫn duy trì được sự tỉnh táo nói với Sa Kiến Tân nói.
Thẩm Hoài vừa rồi ở phòng tiệc thúc giục bọn họ đi nhanh, La Hiểu Thiên còn không có cơ hội đến nhà vệ sinh ói ra một chút.
Tuy rằng y cảm giác không quá tệ, nhưng tay chân có chút tê dại. Trong lòng y hiểu rõ, một cân Mao Đài không đến mười phút xuống bụng, với y mà nói đã quá chén rồi.
Sa Kiến Tân mặc dù là người của thị trưởng Nhạc Thu Hùng, nhưng cũng là cán bộ Nghi Thành, La Hiểu Thiên nghĩ để cho y lên lầu xin chỉ thị, nhằm kéo dài một chút thời gian cho mình cùng Cao Dương vào toilet nôn rượu, rửa mặt và súc miệng, cũng sẽ khiến mùi rượu trên người giảm bớt.
Sa Kiến Tân cũng ngửi được mùi rượu trên người La Hiểu Thiên, đang định đi lên lầu xin chỉ thị để kéo dài chút thời gian cho mọi người, chợt nghe trong thang máy có mấy người cười cười nói nói đi xuống lầu, tiếp theo liền thấy Giang Hoa nghiêng mình chắn ở phía trước, che chở Chung Lập Dân xuống thang lầu.
Trưởng ban thư ký Tỉnh uỷ Tô Duy Quân cùng với Nhạc Thu Hùng và Hùng Văn Bân đi theo phía sau.
Chung Lập Dân đi đến đại sảnh, nhìn thấy Dư Vi, lại không kiểm soát được liếc nhìn Thẩm Hoài một cái, nói: - Thẩm Hoài, vị này chính là Dư Vi phu nhân, Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Bảo Hòa đúng không.
- Đúng ạ, Bí thư Chung. - Thẩm Hoài nói.
- Bí thư Chung, chào anh, sợ quấy rầy anh làm việc nên lúc tới đã không đến chào hỏi Bí thư Chung, kính xin Bí thư Chung thông cảm. - Dư Vi thấy Chung Lập Dân xuống lầu tới đón tiếp của cô, liền đi đến bắt tay Chung Lập Dân.
- Phu nhân Dư khách sáo rồi. Tập đoàn Bảo Hòa đến Hoài Hải đàu tư, trợ giúp xây dựng địa phương, phát triển kinh tế, muốn nói thăm hỏi cũng là tôi đi thăm hỏi Dư phu nhân mới đúng. Giọng nói Chung Lập Dân sang sảng, lại nhìn về phía Hồ Lâm cười nói: - Hồ Lâm, sao cậu đến Nghi Thành mà không nói với tôi một tiếng thế?
Hồ Lâm và cha mình Hồ Chí Viễn sinh sống ở Quảng Châu Thâm Quyến và Hong Kong gần hai mươi năm, Chung Lập Dân đã từng đảm nhiệm chức vị ở Quảng Châu Thâm Quyến nên quen biết Hồ Lâm, giọng điệu thân thiết với tiểu bối thật sự cũng không có gì kỳ lạ. Thật ra thì cũng là Thẩm Hoài có một thời gian đi ra nước ngoài, sau đó lại được sắp xếp cho Hoài Hải một góc. Không giống như Tống Hồng Kỳ bọn họ sinh sống ở Yến Kinh thời gian dài như vậy, cán bộ cấp tỉnh thậm chí tầng cao hơn có thể trước mặt gọi chú chú các bác đấy, không đến một trăm thì cũng phải tám mươi.
Chỉ có điều biểu hiện bên ngoài gọi thân thiết thế nào cũng vô dụng, ai cũng biết quan hệ giữa Chung Lập Dân cùng Hồ Gia cũng không thân thiết gì.
Dư Vi với vai trò là nhà đầu tư, hiện tại tỉnh, thành phố đều coi trọng thu hút đầu tư. Cho nên Chung Lập Dân tự mình xuống lầu tiếp đón cũng không có gì là kỳ lạ.
Bí thư Thành ủy Nghi Thành Giang Hoa nửa ngày không lộ diện lúc này cũng sốt ruột nói: - Buổi chiều Bí thư Chung đến cảng Nghi Thành thị sát, vừa mới biết Dư phu nhân cũng đang ở Nghi Thành, đã nghĩ đến vấn đề xây dựng và phát triển cảng, nghe một chút ý kiến chuyên gia Dư phu nhân. Lại nhìn Thẩm Hoài cười: - Tuy nhiên, nói đến chuyên gia xây dựng và phát triển cảng Nghi Thành, lát nữa Thẩm Hoài cậu phải nói thêm chút ý kiến đấy. Bí thư Chung không đề cập đến vấn đề này, tôi cũng sẽ bám chặt cậu không buông. Bằng không việc cậu đã chạy tới đào góc tường của Nghi Thành, tôi cũng không buông tha cho cậu dễ dàng như vậy....
Câu nói đùa của Giang Hoa làm cho mọi người bật cười, giống như là bí thư Chung tâm huyết dâng trào, muốn tìm Dư Vi hỏi han vấn đề phát triển cảng, giống như là ai cũng đều không hề hoài nghi Chung Lập Dân cố ý an bài gặp mặt Thẩm Hoài ở Nghi Thành, chỉ có điều nội tâm ông ta đang bất an cùng buồn bực. Nhìn thấy La Hiểu Thiên cả người đầy mùi rượu thì khẽ nhíu mày, cũng không có nói thêm gì, mọi người cười cười nói nói cùng đi lên lầu.
Nói là gọi tất cả mọi người đến để bàn về vấn đề xây dựng phát triển cảng, nhưng đến sân thượng trò chuyện thì không nhắc đến. Dư Vi tuy rằng khiến cho Hồ Lâm khó chịu, nhưng lúc này cô và Hồ Lâm đều là khách, với thân phận là nhà đầu tư dĩ nhiên được an bài ngồi bên cạnh Chung Lập Dân. Giang Hoa lại an bài Thẩm Hoài ngồi gần Trưởng ban thư ký Tỉnh uỷ Tô Duy Quân. Thẩm Hoài thì kiên trì kéo theo Cao Dương là lãnh đạo thành phố Đông Hoa, Cao Dương không có biện pháp đành phải đi theo ngồi cùng Thẩm Hoài, muốn tránh ở bên ngoài cũng không tránh được.
Cao Dương ở phòng tiệc bị kinh hãi, tinh thần cũng tỉnh táo một chút. Nhưng một cân Mao Đài lúc nãy uống vào vẫn còn chưa tiêu hết, mùi rượu làm sao có thể dễ dàng hết được?
Chờ y bị Thẩm Hoài lôi đến ngồi cạnh Trưởng ban thư ký Tỉnh uỷ Tô Duy Quân, chưa có nghe người khác nói mấy câu, cảm giác lâng lâng vì say rượu lại bắt đầu dâng lên, tay chân lại bắt đầu tê dại, lúc này, lại tiếp tục mời rượu, đó mới thật là muốn cái mạng già của y.
Nghe Chung Lập Dân, Tô Duy Quân, Dư Vi, Giang Hoa và Thẩm Hoài cùng nhau nói chuyện, Cao Dương như ù tai, hoa mắt, thậm chí nghe không rõ là bọn họ đang nói cái gì. Đầu mơ hồ, choáng váng, khiến cho y chỉ muốn nằm ở trên bàn ngủ một giấc.
Tay cấu đùi đều không có tác dụng, Cao Dương chỉ đành cắn mạnh vào lưỡi của mình một cái, cơn đau đớn hòa lẫn với cơn say và sự mệt mỏi, mới miễn cưỡng không có hành động xấu mặt ở trước mặt Bí thư Tỉnh uỷ Chung. Cũng không biết chông đỡ bao lâu, Cao Dương uống vào chén trà đặc, ngay tại lúc y cảm thấy khá hơn một chút, rượu mời sẽ phải vượt qua, chỉ nghe thấy bên cạnh "rầm" một tiếng, xoay người đã nhìn thấy La Hiểu Thiên ngồi bên ngoài không biết như thế nào cả người lẫn ghế dựa cũng té lăn xuống đất.
Khi La Hiểu Thiên ngã sấp xuống thì giật mình đột ngột tỉnh lại, luống cuống đứng lên, nhìn ánh mắt mọi người đang nhìn mình, mặt đỏ như gan lợn, cũng không biết phải giải thích như thế nào.
Thị trưởng Nghi Thành Nhạc Thu Hùng ngoài cười nhưng trong không cười nói: - Hiểu Thiên đãi khách nhiệt tình quá, người tiếp khách nhân bao giờ cũng không đếm xỉa mình đầu tiên. Hiểu Thiên, anh đi nghỉ trước đi. chủ nhiệm Cát, anh đỡ Hiểu Thiên một chút, đừng để anh ta bị ngã.
La Hiểu Thiên đầu óc tê dại, thấy Giang Hoa cũng đang nghiêm khắc ra hiệu cho mình đi nghỉ ngơi, tay chân tức thì lạnh như băng kêu Sa Kiến Tân giúp đỡ rời khỏi trước. Nhưng bọn họ đi xuống lầu không bao lâu, còn có âm thanh nôn mửa truyền đến, mùi rượu nồng nặc xộc đến từ cửa cầu thang, khiến cho tất cả mọi người đều nhíu mày.
Cao Dương lúc này mới hoàn toàn vì sợ mà tỉnh táo lại, nhưng trong lòng cũng rõ ràng, vừa rồi tuy rằng mình chưa có hành động gì xấu mặt, nhưng vẻ say rượu tất nhiên cũng đã rơi vào mắt Chung Lập Dân, Tô Duy Quân rồi. Chỉ cần Chung Lập Dân ở Hoài Hải một ngày, Trần Bảo Tề lén trực tiếp đồng ý đề bạt y đảm nhiệm chức vụ Phó thị trưởng thì khả năng đã gần như bằng không. Trong lòng La Hiểu Thiên cảm thấy thương hại thay cho La Hiểu Thiên, đồng thời cũng hận mình tự nhiên đến Nghi Thành làm gì cơ chứ?