Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 901 - Chương 882: Chân Tướng Tàn Khốc..

Chưa xác định
Chương 882: Chân tướng tàn khốc..

Từ câu lạc bộ đi ra, hai vợ chồng Tô Khải Văn, Đàm Tinh Tinh không cùng cùng đường với mọi người vì thế nên lái xe đi trước.

Tạ Chỉ không để cho Hồng Kỳ đã uống rượu say lái xe, lại đỡ anh trai đã uống say mềm vào trong xe mình, để xe của anh ấy lại bãi giữ xe, cũng không thể đã muộn như vậy rồi còn gọi tài xế đến đón.

Lái xe rẽ vào đường lớn, hai người đàn ông hút thuốc trong xe chật hẹp, Tạ Chỉ lấy tay bịt mũi rồi mở toang cửa sổ xe.

Trong không khí lan tràn một mùi giống như khi vừa đốt than xong, mùi hỗn tạp đó theo gió đêm thổi vào trong xe, làm cho người ta thấy khó chịu, Tạ Chỉ nhìn chăm chăm vào đèn đường trước cửa xe, nghĩ đến bộ dạng của Diệp Tuyển Phong khi nghe tin Điền Gia Canh từng tiến cử Hùng Văn Bân cho Chung Lập Dân, trong lòng than nhẹ,một bên cũng nghe anh trai và Hồng Kỳ ngồi ghế sau xe nói chuyện.

- Ban đầu, Điền Gia Canh điều động Hùng Văn Bân và Ngô Hải Phong ra khỏi Đông Hoa. Liệu có phải đã sớm cùng Thẩm Hoài thương lượng tốt rồi hay không.

Tạ Thành Giang vứt tàn thuốc qua cửa sổ xe, thanh âm khàn khàn theo gió đêm bay vào trong xe mang theo âm hưởng nặng nề, như tiếng mặt da của tiếng trống cổ đang từ từ nứt rách.

- Có khả năng.

Tống Hồng Kỳ nói nhẹ, lại quay ra nhìn bóng của những cây đèn đường qua cửa số xe.

Tạ Chỉ liếc nhìn Hồng Kỳ qua kính chiếu hậu, thấy anh mày kiếm nhíu chặt, đã biết khí sương mù che lấp tầm mắt đã dần tản đi, rất nhiều việc sẽ hiện ra diện mạo thật của nó, thế nhưng có một số sự thật thật sự khó làm cho con người ta chấp nhận được.

Giữa Điền Gia Canh và Thẩm Hoài đã có thỏa thuận ngầm, có thể thỏa thuận đó đã có từ trước khi Điền Gia Canh điều chuyển Hùng Văn Bân, Ngô Hải Phong ra khỏi Đông Hoa, thậm chí còn có khả năng có sớm hơn cả khi tham gia hợp tác đầu tư cổ phần vào luyện hoá Tân Phổ, Mai thép cùng với than Hoài, thúc đẩy thành lập trung tâm giao dịch than đá Tân Phổ.

Nếu suy xét kỹ hơn, Thẩm Hoài thúc đẩy việc xây dựng cảng Tân Phổ ở Hà Phổ, cũng đề xuất thúc đẩy Tống hệ nhận thức về tầm quan trọng của việc phát triển than Hoài đông xuất ở vùng biển Hoài Bắc, cũng đề xuất với Điền Gia Canh về vành đai phát triển kinh tế vịnh Hoài Hải ven lưu vực sông Chử Giang, nhằm phát triển kinh tế cho Hoài Hải, hai người họ không phải là đang kết hợp vô cùng nhịp nhàng sao?

Thậm chí mối quan hệ đó còn có trước cả khi mối quan hệ giữa Thẩm Hoài và Đàm Khải Bình trở nên gay gắt, Điền Gia Canh là người luôn tán thưởng Thẩm Hoài, mặc dù lúc ấy nhìn có vẻ như tỉnh ủy bắt buộc phải lựa chọn giữa sắt thép Tân Phổ và Đàm Khải Bình.

Chỉ có như vậy thì tất cả mới được giải thích một cách hợp tình hợp lý.

Mai thép hệ từ 3 năm trước đã mượn lại nhà máy luyện dầu của Từ Thành, tiến hành xây dựng, cải tạo rồi nhập lại thị trường, dự án luyện hóa Tân Phổ lên đài cũng coi như Điền Gia Canh tài tình, không làm cho ai nhìn thấy chút sơ hở nào để tra xét.

Ai có thể ngờ rằng, vốn dĩ Điền Gia Canh là cường địch của họ Tống mà mấy năm nay lại trở thành người ủng hộ kiên định nhất của Mai thép hệ, chân tướng sự việc thật làm cho người ta thấy chua chát. Tạ Chỉ không biết cha của Hồng Kỳ sau khi biết việc này sẽ có cảm nhận gì.

- Không biết là do thế giới biến đổi nhanh hay là do tôi nhìn không ra.

Tạ Thành Giang rút điếu thuốc trên miệng ra, nhả khói, rồi hỏi:

- Lại nói tên Thẩm Hoài này thật là gáy dài phản cốt, đi đến đâu cũng đắc tội người ta, tại sao lại vẫn có nhiều người nhảy ra giúp hắn như thế cơ chứ?.

Trong lòng Tạ Chỉ, anh cô luôn là người thuần thục, ổn trọng, bây giờ nhìn thấy anh mình nói những câu này vậy thật sự là anh đã bị tin tức hôm nay làm cho mơ hồ rồi. Cô thấy Hồng Kỳ không có lên tiếng phản kháng, trong lòng nghĩ anh ta hẳn cũng có cùng suy nghĩ với mình.

Nghĩ đến đây, Tạ Chỉ âm thầm than thở trong lòng, đập vô lăng rồi đánh xe quẹo vào nhà đậu ở con đường nhỏ dưới bóng cây, đứng ở ngoài cổng, không muốn muộn như thế này còn kinh động đến người giúp việc phải ra mở cửa, cô xuống xe bước đến ở cửa cổng.

Lúc này mới nhìn thấy cô dượng (chú Tư) Tống Bính Sinh cùng dì út Tạ Giai Huệ còn có Tạ Đường đang ở nhà mình, lại thấy ba mẹ đang đi cùng họ từ phòng khách đi ra,nhìn bộ dạng hẳn là đang muốn về.

Tạ Chỉ đi đến chào hỏi:

- Dì út cùng Tạ Đường tối nay đến sao không nói với con một tiếng?

- Buổi tối tô và Tạ Đường cùng nhau ra ngoài ăn cơm, trên đường trở về thì gặp được ba con nên qua đây ngồi một lát, cứ tưởng mấy đứa sẽ về sớm cơ.

Tạ Giai Huệ nói

- Hồng Nghĩa lôi chúng con đi hát, con vốn dĩ đã sớm muốn về nhà ngủ rồi.

Tạ Chỉ nói

Tạ Thành Giang, Tống Hồng Kỳ lúc này cũng đỗ xe ngoài cửa, đi tới chào hỏi. Tạ Thành Giang đem chuyện Chung Lập Dân tiến cử Hùng Văn Bân làm phó thị trưởng Từ Thành cho dượng Tống Bính Sinh và cha anh ta là Tạ Hải Thành nghe.

Tống Bính Sinh mặt mày căng thẳng, khẽ hừ một tiếng nói:

- Việc này chỉ làm cho tiểu tử kia càng ngày càng ngông cuồng ngạo mạn hơn mà thôi.

Tạ Chỉ thấy chú Tư Tống Bính Sinh khi nghe được tin tức này vẫn nói như vậy, trong lòng liền nghĩ ông ta hẳn có thành kiến đối với Thẩm Hoài, đại khái cả đời này đều khó có khả năng thay đổi, lại thấy Tạ Đường đứng phía sau lè lưỡi, cô rất muốn cười nhưng nhìn thấy vẻ mặt bực bội của cha cô ấy thì lại cười không được.

Tống Bính Sinh vốn dự định cùng vợ ngồi xe về nhà nhưng lại phát sinh chuyện này nên đành quay lại phòng khách ngồi xuống.

Tạ Hải Thành hỏi Hồng Kỳ:

- Hồng Kỳ, chuyện này con đã gọi điện thông báo với cha con một tiếng chưa?

Tống Hồng Kỳ nói:

- Vẫn chưa, đã muộn như vậy rồi, ngày mai con sẽ gọi điện thoại.

Tạ Hải Thành gật đầu, sự việc đều đã như vậy, cùng một sự việc, nói sớm một ngày hay muộn một ngày cũng không có quá nhiều ý nghĩa, tại sao phải khổ cực gọi điện thoại tới ngay lúc đó, làm cho Tống Kiều Sinh cả đêm mất ngủ.

Ông ta nói với Tống Bính Sinh:

- Thẩm Hoài mấy năm gần đây làm nên những thành tựu như vậy, chúng ta cũng không phải là không thấy ưu điểm của nó, chỉ là cậu ta tính tình quá cố chấp, làm người khác thật khó hợp tác cùng nó. Như vậy, con đường này chắc chắn sẽ càng ngày càng hẹp, Chung Lập Dân muốn lợi dụng nó, lợi dụng Mai thép hệ để nắm bắt quyền lực ở Hoài Hải, thiết lập thể chế mới do ông ta làm bí thư tỉnh ủy. Vấn đề này không khó giải quyết, Thẩm Hoài đại khái cũng có thể cảm nhận được uy hiếp mà bí thư tỉnh ủy mang lại. Vấn đề này nếu nói thì cũng chưa thực sự quá nguy hại, Chung Lập Dân chỉ còn hai, ba năm nữa thì sẽ phải về hưu, nhưng Chung Lập Dân lại muốn lợi dụng Mai thép hệ, cũng chỉ trong hai, ba năm này, con đường của Thẩm Hoài cùng Mai thép hệ cũng sẽ không đi lệch khỏi quỹ đạo quá xa. Làm cho người ta không ngờ tới chính là Điền Gia Canh đã rời khỏi Hoài Hải rồi nhưng đối với Hoài Hải vẫn cứ là âm hồn bất tán, đây mới là phiền phức lớn nhất.

- Tiểu tử này phải có một tí ý thức đại cục, làm gì cũng không cần gây loạn đến mức như thế này.

Tống Bính Sinh hậm hực nói:

- Tống gia chúng ta cùng Điền Gia Canh là quan hệ gì, nó cũng không phải không biết. Cha Hồng Kỳ làm bí thư tỉnh ủy chính là chọc cho Điền Gia Canh một gậy đấy. Tên tiểu tử này thật giỏi, thà giúp người ngoài kiếm tiền cũng nhất định không chịu ra tay trợ giúp chúng ta, thật hết thuốc chữa. Tống gia ta sao lại nuôi dưỡng được một con sói mắt trắng như vậy chứ?

Nghe được cuộc trò chuyện của ba mình cùng chú Tư, trong lòng Tạ Chỉ dường như có vật gì đè nặng, lấy cớ ngực hơi khó chịu liền xin phép về phòng nghỉ ngơi.

Tạ Chỉ mới vừa vào phòng mở cửa sổ ra hít thở một chút, Tạ Đường liền từ phía sau đẩy của đi vào, làm mặt quỷ hỏi:

- Lời của ba em, chị không thích nghe à?

Tạ Chỉ cười cười, thực tế, vấn đề này của Tạ Đường cô có chút không biết làm sao trả lời.

Nếu theo như lời ba cô mà nói, thì rõ ràng đã đào sẵn hố chỉ chờ chú Tư nhảy vào, chú Tư lại mang thành kiến không gì có thể thay đổi, dù có nhảy xuống hố thật thì cũng không chịu quay đầu, thật sự làm cho cô không còn lời nào để nói, trong lòng thầm nghĩ, đại khái cũng nghe được chuyện Điền Gia Canh âm thầm ủng hộ Thẩm Hoài từ phía sau, thật sự làm cho họ chấn kinh quá đi, hẳn làm cho họ càng khó chấp nhận?

Tạ Chỉ than nhẹ trong lòng, Chung Lập Dân cũng sắp đến tuổi về hưu, Hoài Hải chính là trạm dừng cuối cùng của ông ta, điểm này dường như có thể chắc chắn không còn gì phải nghi ngờ nữa. Nếu Thẩm Hoài có nhận được sự ủng hộ của Chung Lập Dân thì cũng không được coi như việc quá mức kinh động, thế nhưng Điền Gia Canh lại không giống như vậy.

Con đường chính trị của Điền Gia Canh nói ít thì cũng còn có thể làm thêm chục năm nữa, nếu nói nhiều thì cũng có thể làm thêm mười ba, mười bốn năm nữa, ông ta bây giờ cũng đã đảm nhiệm chức vụ bí thư tỉnh ủy nhiệm kỳ thứ hai, tuy năm trước chưa thể vào bộ chính trị nhưng đến lần đại hội tới đây việc chiếm một tên trên bảng là điều chắc chắn, Điền Gia Canh nhiệm kỳ tới thậm chí còn có khả năng sẽ được vào quốc hội đảm nhiệm chức Phó thủ tướng, trở thành một trong những nhân vật quan trọng nhất trong thể chế kinh tế xã hội.

Mặc dù ông ta không tỏ thái độ công khai, nhưng có một vài lời là từ miệng Chung Lập Dân nói ra, ý nghĩa như nhau, Điền Gia Canh ủng hộ Mai thép hệ, càng kiên định hơn so với sự ủng hộ của Chung Lập Dân.

Khi mọi người vừa nghe thấy Chung Lập Dân tiến cử Hùng Văn Bân đảm nhiệm chức phó thị trưởng thường vụ Từ Thành, còn cho rằng Triệu Thu Hoa có khả năng sẽ liên hợp lại với Từ Bái, nhưng khi được biết Đường Gia Canh cũng tham dự vào việc này, thì những ý niệm ban đầu đều tiêu tán, hai bí thư tỉnh ủy tiền nhiệm và đương nhiệm của tỉnh Hoài Hải đều công khai lập trường đứng về phía Mai thép hệ, thì còn ai có thể gây sức ép được nữa?

Những lão đại ủy viên thường vụ tỉnh ủy như Triệu Thu Hoa, Từ Bái, Đới Nhạc Sinh, Tô Duy Quân còn có thể có lựa chọn khác sao?

Nhưng mà việc xảy ra ở bên này càng khiến cho người ta khó chấp nhận , Điền Gia Canh là đối thủ lớn nhất của cha Hồng Kỳ, bất luận là Điền Gia Canh ủng hộ Mai thép hệ hay Thẩm Hoài lựa chọn cùng Điền Gia Canh hợp tác, đều sẽ nói bên này đang phải đối mặt với một cục diện rối rắm.

Vấn đề rối rắm này cũng là Tạ Chỉ vô ý mới nói cho Tạ Đường nghe, biết thân thể cô yếu nhược, khi đó gió tối khá lớn liến đóng cửa sổ lại, rồi nói:

- Đi hát thôi, khắp phòng toàn mấy người hút thuốc, chị nhịn liền mấy tiếng rồi, có chút không thoải mái.

Tạ Đường làm mặt quỷ, đến gần, ra vẻ thần thần bí bí nói:

- Hai ngày trước chúng ta về Yến Kinh, ba bị ông lôi đến giáo huấn một trận. Em trốn sau vách tường nghe trộm, ông rất không khách khí nói ba với cái trình độ đó đến làm một huyện phó còn không đủ, kêu ba an phận làm ở Hoài Hải, lại nói mấy lời kêu ba không được đến tìm Thẩm Hoài để gây phiền phức. Ba em hai ngày nay vô cùng tức giận, đàn ông cũng có thời kỳ mãn kinh, chị cũng biết mà.

Tạ Đường rất không khách khí mà đem việc cha dượng Tống Bính Sinh bị ông giáo huấn nói cho Tạ Chỉ biết.

Tại Chỉ nghe xong cũng thấy khiếp sợ, không có tâm trạng nào để nghe nốt mấy câu nói đùa phía sau của Tạ Đường.

Ông cụ những năm gần đây rất ít tỏ thái độ gì, mặc dù những câu này là lôi chú Tư đến Yến Kinh để giáo huấn, nhưng cũng có thể nhìn ra ông đã bắt đầu không hài lòng đối với bọn họ rồi, chỉ là có đôi khi không thể không bày ra bộ dạng giả câm giả điếc mà thôi.

Hiện tại ý kiến của chú Tư đã không còn quan trọng nữa, mấu chốt vẫn là xem Diệp Tuyển Phong và Thẩm Hoài thương lượng đạt được kết quả như thế nào, đàm phán đến đâu, cũng có nghĩa họ tạm thời hòa giải đến mức độ nào.

Lúc này Tạ Đường lại đi qua, đem cửa phòng mở hé ra một khe nhỏ, như vậy có thể nghe được tiếng nói chuyện bên dưới phòng khách. Tạ Chỉ ngồi trên sàn nhà, lưng tựa vào cạnh giường nghe bố cô, anh cô, Hồng Kỳ còn có chú Tư đang ngồi than trách, trách Thẩm Hoài mấy năm nay vong ân phụ nghĩa, sau khi gây sức ép cho Đàm Khải Bình, lại giày vò Tống gia một cách tàn nhẫn, tới mức làm cho mất hết nhân tâm.

- Anh trai em mới thật sự là người bị ghét đây này?

Tạ Đường cười hỏi nhỏ Tạ Chỉ:

- Anh ta rốt cuộc làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy, chẳng lẽ anh ta còn khốn nạn hơn cả khi ở nước ngoài ư?

- Hắn cũng không phải là càng ngày càng trở nên đốn mạt, hắn về nước làm cũng không đến nỗi nào, chỉ là phong cách quá ngang ngược.

Tạ Chỉ cười chua xót, nếu như nói là có thành kiến, thì đến nay cô cũng không nói ra được mình đối với Thẩm Hoài có chút thiện cảm nào không, nhưng cô cũng giống như chú Tư, Tống Hồng Nghĩa, Lưu Kiến Quốc, đến dũng khí đối mặt với thực tế cũng không có. Họ không phải là dạng người cầm lên được thì đặt xuống được, đến cuối cùng sẽ giống với Đàm Khải Bình bị đuổi khỏi Đông Hoa, bọn họ rất có khả năng sẽ khiến cho Thẩm Hoài rời khỏi Hoài Hải.

Bình Luận (0)
Comment