Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 902 - Chương 883: Phong Ba Tra Thuế...

Chưa xác định
Chương 883: Phong ba tra thuế...

- Cậu nói xem, nếu như chú Hai biết được cậu mấy năm này vẫn cùng Điền Gia Canh mày qua mắt lại, thì trong lòng sẽ nghĩ gì?

Tống Hồng Quân cầm bình rượu đưa lên miệng, cười hỏi Thẩm Hoài.

Tống Hồng Quân say rượu ngủ liền 3, 4 tiếng đồng hồ, lúc tỉnh lại liền nhận được tin tức từ phía bên kia, nào còn tâm trạng đâu để ngủ tiếp? Hùng Văn Bân chân trước vừa ngồi xe rời đi thì đã lôi kéo ngay Thẩm Hoài, Vương Vệ Thành đi tìm quán rượu, tìm câu lạc bộ để uống rượu.

Nhà khách phía tây thành mặc dù cũ kỹ nhưng đồ đạc bên trong vẫn tương đối đầy đủ. Thẩm Hoài không lôi kéo được Tống Hồng Quân lại không muốn ra ngoài uống rượu muộn như vậy bèn lấy mấy chai bia ngồi ngay tại phòng khách vừa uống vừa tán gẫu.

Buổi nói chuyện ngày hôm nay Chung Lập Dân để cho Tô Duy Quân cùng đến tham gia, nói không chừng việc này giờ đã truyền đến tai của Bác hai Tống Kiều Sinh rồi.Thẩm Hoài dựa người vào tay vịn sofa, cười nhạt nói:

- Bác hai ông ấy nghĩ gì, tôi đâu cần phải quản?

Tống Hồng Quân cười haha:

- Cậu bây giờ đã đủ lông đủ cánh rồi.

Những cây lá thường xuân bò trên bờ tường ngoài cửa sổ vô cùng xanh tốt làm cho đèn trong viện đặc biệt sáng, đêm càng sâu càng ánh lên ánh sáng mê hoặc lòng người.

Thẩm Hoài cười cười nhớ đến 3 năm trước đây khi gặp ông cụ, đã nói đến vấn đề phải phá nát mọi rào cản, làm việc không thể gò bó trong một cái vòng luẩn quẩn như vậy đường đi sẽ càng ngày càng hẹp.

Chỉ có điều đôi khi nói ra thì thật dễ dàng nhưng để làm được lại vô cùng khó.

Nếu không phải hiện tại có chút lo lắng, nếu không phải vì làm cho Hoài Năng mất đi quyền phát ngôn trong dự án Hoài Điện Đông tống, bị lâm vào thế bị động, hôm nay nếu như việc này truyền đến Yến Kinh, thì nhất định đêm nay sẽ không thể yên tĩnh như vậy. Nói cho cùng nói gì, làm gì thì cũng cần phải có lực lượng thì mới thành được.

Lúc này cửa lớn dưới lầu vang lên tiếng người gọi cửa, cùng tiếng đẩy cửa “Két, két”, sau đó lại nghe thấy tiếng của Thích Tĩnh Dao nói chuyện với nhân viên phục vụ trực ban.

Thẩm Hoài vốn dĩ cho rằng Thích Tĩnh Dao sẽ ở lại bên Hồ Lâm, lúc này nghe được thanh âm của cô bèn đi ra hành lang, nhìn xuống đại sảnh lầu dưới, thực sự là Thích Tĩnh Dao, còn có Cao Dương cũng cùng về.

Thẩm Hoài nói với Thích Tĩnh Dao:

- Sáng ngày mai tôi sẽ cùng Dư tổng gặp mặt, sau đó sẽ trở về Hà Phổ, cô cùng Trưởng ban thư ký Cao tính toán khi nào thì đi?

Thích Tĩnh Dao còn chưa biết chuyện Chung Lập Dân muốn tiến cử Hùng Văn Bân đến Từ Thành đảm nhận chức vụ phó thị trưởng thường vụ, một lòng nghĩ đến việc Nghi Thành sẽ có biến hóa nghiêng trời lệch đất, nhưng cũng không rõ nếu tiếp tục ở lại thì sẽ có tác dụng gì, cô liếc mắt nhìn Cao Dương, lại nói với Thẩm Hoài:

- Sáng ngày mai tôi sẽ về Hà Phổ.

Mặc dù vẫn cần phải cùng Dư Vi duy trì mối quan hệ bề nổi, không thể trực tiếp vạch mặt nhau, nhưng hôm nay phát sinh nhiều chuyện như vậy, Thích Tĩnh Dao mang theo tâm tình phức tạp đi vào trong.

Thẩm Hoài đoán sáng sớm mai Hồ Lâm sẽ rời Nghi Thành trở về Đông Hoa, nên cũng không hỏi nhiều nữa.

Bất chấp mạch nước ngầm sau lưng có chảy xiết như thế nào, Giang Hoa, Nhạc Thu Hùng cùng Hùng Văn Bân ngày hôm sau vẫn thực hiện theo hành trình đã được định sẵn, đưa bí thư tỉnh ủy Chung Lập Dân đi thị sát các khu huyện dưới. Thích Tĩnh Dao, Cao Dương phải đi cùng Hồ Lâm, vừa sáng đã ngồi xe rời Nghi Thành.

Thẩm Hoài cùng Dư Vi đã hẹn nhau 10h gặp mặt, nhưng sáng sớm anh lại thấy trong người khó chịu nên ngủ thiếp đi, mãi đến khi nghe thấy tiếng đập cửa gấp gáp mới giật mình tỉnh giấc.

Anh vội vàng mặc quần áo, mở cửa phòng thì nhìn thấy Dư Vi và Vương Vệ Thành, Cao Tân Ngạn đứng trước cửa, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt họ có vẻ hoảng hốt, không biết vừa qua một đêm đã lại xảy ra chuyện gì rồi, liền hỏi:

- Sao vậy?

Dư Vi nói:

- Tôi vừa nhận một cuộc điện thoại gọi tời từ Triều Giang, cục thuế thành phố Triều Giang đến kiểm tra, nói là nhận được tố cáo, cần phải tiến hành tra xét xưởng đóng tầu do xí nghiệp tàu thuyền Bảo Hòa đầu tư tại Triều Giang

Thẩm Hoài vừa nghe liền biết chính là do Hồ Lâm tố cáo rồi, anh cũng không hy vọng anh ta sẽ nhẫn nhịn, chỉ có điều nếu Hồ Lâm muốn thông qua vấn đề thuế vụ để tạo áp lực cho Dư Vi, như vậy cũng thật làm cho người ta đau dầu mà.

Cứ cho là xưởng đóng tàu của xí nghiệp tàu thuyền Bảo Hòa tại Triều Giang không bị thuế tra ra bất kỳ sai phạm nào, nhưng cục thuế địa phương vẫn sẽ niêm phong kiểm tra trong thời gian 3 tháng, cũng có nghĩa là xí nghiệp tàu thuyền Bảo Hòa cũng sẽ phải ngừng kinh doanh trong 3 tháng, ảnh hưởng vô cùng lớn.

Đây mới chỉ là bước đầu tiên, thủ tục hành chính trong nước còn có rất nhiều thủ đoạn để đè ép doanh nghiệp, một khi thực sự ra tay thì ngay cả những doanh nghiệp có thực lực hùng hậu nhất cũng khó lòng chịu nổi.

Quảng - Thâm là sào huyệt của nhà họ Hồ, căn cơ thâm hậu, thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố Triều Giang gần như đều chỉ nghe lệnh của nhà họ Hồ. Hồ Lâm ở Hoài Hải, Đông Hoa căn bản không có biện pháp để chống đối lại bên này. Nhưng nếu về Triều Giang chỉ cần kêu một vài quan chức trung tầng đứng ra đối phó với xí nghiệp thuyền Bảo Hòa thì cũng đủ làm người ta đau đầu.

Mặc dù trong nước cũng chưa có ai có thể một tay che trời, nhưng là bọn họ ở Triều Giang cũng chưa có xây dựng được quan hệ thực sự vững chắc, trong thời gian ngắn hẳn rất khó để xoay chuyển tình thế.

Một khi xưởng đóng tàu của xí nghiệp thuyền Bảo Hòa tại Triều Giang bị gây sức ép quá mức, không cần nói đến việc không ai thay Dư Vi ra mặt, nội bộ Bảo Hòa có khả năng cũng sẽ chỉ trích Dư Vi phá hoại mối quan hệ tốt đẹp của họ với nhà họ Hồ, cuối cùng ép cô từ chức để bình ổn đại cục.

Tống Hồng Quân nghe ngóng được tin tức này cũng chạy qua, khi biết Hồ Lâm dùng thủ đoạn này, liền mắng một câu:

- Cái tên hèn nhát Hồ Lâm thật đúng là răng chó không thể nhả ra được ngà voi, lại dám dùng loại thủ đoạn này, muốn để cho người khác tôn trọng hắn một chút cũng không được.

Hồ Lâm, Thích Tĩnh Dao trước đây cũng từng sử dụng không ít thủ đoạn âm tàn về nợ nần, hay khi tham gia bầu cử, Thẩm Hoài trầm ngâm, nhìn đồng hồ rồi nói với Tống Hồng Quân:

- Qua 1 tiếng nữa, sàn chứng khoán Hồng Kông sẽ mở cửa, tin tức một khi truyền ra, cổ phiếu của xínghiệp tàu thuyền Bảo Hòa sẽ rớt giá nghiêm trọng. Hồ Lâm chắc chắn là muốn nhìn thấy kết quả như vậy, sau đó sẽ liên lạc với Cố gia và những cổ đông lớn, ép Dư tổng từ bỏ ghế chủ tịch. Hồng Cơ bên kia, có thể bất chấp bất cứ giá nào hay không, cố gắng bình ổn giá cổ phiếu của Bảo Hòa.

- Hiện nay sàn chứng khoán Hồng Kông luôn không ngừng biến động, chỉ cần hơi có động tĩnh gì cũng sẽ ảnh hưởng lên xuống thất thường. Có điều, đây cũng là cơ hội tốt,người bỏ thì ta lấy.

Tống Hồng Quân cũng nhìn đồng hồ nói:

- Bây giờ tiến hành điều động vốn vẫn còn kịp, nhưng chỉ không biết Dư tổng có hoan nghênh Hồng Cơ góp cổ phần vào Bảo Hòa hay không đây....

Xưởng đóng thuyền Triều Giang là công xưởng lớn nhất do xí nghiệp Bảo Hòa đầu tư tại đại lục, cũng là một trong những tài sản quan trọng của Bảo Hòa, một khi xưởng tàu Triều Giang phải hứng chịu công kích ác ý, trong thời điểm thị trường nhạy cảm như hiện nay, chỉ có thể dùng một lượng tiền vốn lớn để ổn định giá cổ phiếu của Bảo Hòa.

Trước mắt tổng giá trị trên thị trường của xí nghiệp đóng thuyền Bảo Hòa là không quá 6 tỉ, nếu như Hồng Cơ bỏ ra 800 triệu đến 1 tỉ dolar Hồng Kông thu mua 10 đến 15% cổ phần của xí nghiệp Bảo Hòa cũng không phải là việc khó khăn gì.

Có điều khi xí nghiệp thuyền Bảo Hòa gia nhập thị trường đã công khai mức giá mua vào cổ phiếu cao như vậy, chính là điều kiện bắt buộc phải chào mua công khai, đến lúc đó nếu Hồng Cơ công khai thu mua cổ phần trong tay các cổ đông của Bảo Hòa, thì những vị cổ đông đó nếu như không có đối sách vẹn toàn thì chi bằng đem cổ phần trong tay mình chuyển nhượng cho Hồng Cơ, đến lúc đó việc quay vòng vốn của Hồng Cơ cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

Xí nghiệp tàu thuyền Bảo Hòa ngoài người góp vốn chính và các cổ đông ra, con trai mà Dư Vi sinh cho Cố Chính Nguyên mới là người nắm giữ nhiều cố phần nhất xí nghiệp Bảo Hòa, Dư Vi là người bảo hộ nên mới có thể ngồi lên vị trí Chủ tịch hội đồng quản trị.

Nếu như Dư Vi đồng ý hợp tác với Hồng Cơ, thì khi dù Hồng Cơ có công khai thu mua cổ phiếu của Bảo Hòa thì cũng không ai dám dị nghị gì.

Dư Vi cũng không chịu đáp ứng ngay.

Ở Hồng Kông có rất nhiều công ty đều tiến hành cổ phần hóa, một khi Hồng Cơ thuận lợi thu mưa được 10 đến 15% cổ phần của Bỏa Hòa thì sẽ trở thành cổ đông lớn thứ 3.

Ngoại trừ là chủ tịch hội đồng quản trị do thành viên hội đồng chọn ra,có tư cách tham gia vào các đối sách phát triển của doanh nghiệp, thì Dư Vi còn phải đề phòng khả năng Thẩm Hoài mượn lực của Dư Vi để khống chế quyền lực của Bảo Hòa.

Cô cũng không thể vừa thoát khỏi miệng cọp lại tự mình nhảy vào hang sói.

Thẩm Hoài thấy Dư Vi chần chừ, không muốn ép cô ta quá mức, liền nói với Tống Hồng Quân:

- Bên phía xí nghiệp Bảo Hòa căn bản không có bất cứ vấn đề gì, bị công kích chỉ là vấn đề nhất thời, số vốn cần huy động cũng không phải là quá lớn. Tóm lại chỉ cần khống chế không để cho giá cổ phiếu tiếp tục hạ xuống tránh cho các cổ đông khác mượn cơ hội này để công kích Dư tổng. Mà bên Triều Giang, Hồ Lâm cũng không thể một tay che trời, anh ta chẳng nhẽ có can đảm ép cho xí nghiệp Bảo Hòa hoàn toàn rút vốn đầu tư khỏi Triều Giang?

Nếu chỉ dùng giá thấp như vậy mà trực tiếp dành được quyền khống chế xí nghiệp tàu thuyển Bảo Hòa, như vậy thì không thể tốt hơn, nhưng Tống Hồng Quân cũng không phải là người không biết kiềm chế, anh cười nói với Dư Vi:

- Hồng Cơ là tài sản tư hữu, nếu như thật sự lên sàn thì không biết sẽ bị chèn ép đến mức như thế nào, như thế nào để vựợt qua. Vậy tôi trước tiên điều động 200 triệu dollar Hồng Kông để trù bị, đến lúc đó nếu như vẫn không thể kiểm soát được, Dư tổng cũng đừng trách chúng tôi không cố hết sức.

- Cảm ơn Tống tổng còn không kịp, nào còn dám trách cứ chứ?

Dư Vi nói

Hiện tại thị trường chứng khoán Hồng Kông nhạy cảm như một con thỏ, hễ có tin tức bất lợi, giá cổ phiếu sẽ tụt dốc không phanh, nhưng nếu như có thêm một lượng vốn lớn đổ vào thì sẽ thu hút thêm rất nhiều nhà đầu tư đến góp vốn, đẩy giá cổ phiếu tăng lên.

Giữa các cổ đông trong xí nghiệp Bảo Hòa tin tức cũng không hẳn hoàn toàn thông thuận, khi có tin tức bất lợi hay có thêm nguồn vốn đầu tư sẽ khơi dậy sự nghi ngờ trong lòng họ, nghi kỵ lẫn nhau, từ đó giảm bớt áp lực cho Dư Vi.

Nếu theo đúng kế hoạch Dư Vi sẽ cùng Thẩm Hoài tới Hà Phổ để bàn bạc tiếp về vấn đề đầu tư vào cảng khẩu, đột nhiên giữa đường lại nhảy ra việc này, làm cho cô chỉ có thể quay về Triều Giang, trước tiên xử lý vấn đề tra xét thuế xong rồi mới tính tiếp, do đó không thể nán lại Nghi Thành thêm nữa, sau khi cáo từ với Thẩm Hoài, liền trực tiếp bắt xe về Từ Thành rồi ngồi máy bay về Triều Giang.

Tống Hồng Quân gọi điện thoại về Hồng Kông, sau khi bố trí xong mọi việc, liền ngồi xuống cùng Thẩm Hoài cảm khái noí:

- Hồ Lâm này, vẫn không chịu ngồi yên.

Thẩm Hoài mỉm cười, Hồ Lâm cũng được coi là Danh gia vọng tộc đứng đầu trong nước, nếu gặp một chút khó khăn như vậy đã lùi bước thì mới kỳ lạ.

Bên khách sạn Nghi Thành, nếu như xem xét kỹ lưỡng thì điều kiện cũng không quá kém, chỉ là vẫn chưa nối mạng internet, làm cho Thẩm Hoài, Tống Hồng Quân lúc nào cũng mang notebook bên người nhưng cũng không thể sử dụng, chỉ có thể thông qua gọi điện để nắm bắt tình hình cổ phiếu ở Hồng Kông.

Nói là muốn giúp Dư Vi ổn định giá cổ phiếu nhưng cũng không phải là cổ phiểu Bỏa Hòa vừa rớt giá liền lập tức ra tay.

Sau khi sàn chứng khoán Hồng Kông mở cửa, giá cổ phiếu của Bảo Hòa lập tức xuống nước, có thể thấy được chắc chắn mấy người Hồ Lâm cả đêm qua cũng không ngủ được. Vừa mở sàn được 10 phút, cổ phiếu của Bảo Hòa đã rớt giá trên 10%, đồng thời các trang tin kinh tế Hồng Kông cũng bắt đầu đưa tin tiêu cực về việc xí nghiệp Bảo Hòa bị chi cục thuế tra xét, cũng có một số người trong nội bộ bán ra tin tức.

Việc của Tống Hồng Quân là phải đợi cổ phiếu của Bảo Hòa rớt xuống dưới 15% mới ra tay ngăn không cho cổ phiếu tiếp tục rớt giá.

- Cậu nói xem, chúng ta có nên làm tặng cho Hồ Lâm một là cờ khen thưởng thành tích hay không?

Tống Hồng Quân cười hỏi Thẩm Hoài.

Thẩm Hoài lắc đầu nói:

- Hiện nay có quá nhiều người có cái nhìn bi quan về tương lai phát triển của nền kinh tế, trong đầu anh thấy nhàm chán nên chỉ nghĩ được như vậy, cờ thi đua qua mấy ngày nữa mới gửi đi cũng không muộn.

Khủng hoảng tài chính Châu Á Thái Bình Dương cũng đã diễn ra liên tiếp 16 tháng nay, nền kinh tế cũng sẽ phát triển theo chiều hướng ngày càng xấu đi, cho dù tình trạng hiện nay so với trước kia không khác là mấy, nhưng kiên trì chờ cơ hội phục hồi mới là lựa chọn chính xác nhất.

Các lĩnh vực đầu tư của Bảo Hòa như vận tải biển, đóng thuyền, cảng khẩu đều chịu sức ép rất lớn, nhưng trên căn bản vẫn không có vấn đề gì, chỉ cần kinh tế hồi phục thì rất nhanh sẽ vượt qua giai đoạn khó khăn.

Chịu ảnh hưởng lớn của thị trường, giá trị niêm yết của Bảo Hòa đã thấp hơn rất nhiều so với giá trị tài sản thực tế nắm trong tay, lại chịu thêm hành động ác ý gây áp lực từ phía sau của Hồ Lâm, giá cổ phiếu đã hạ đến đáy rồi.

Nếu như không phải Hồ Lâm làm thì Hồng Cơ cũng không tốt đến mức công khai thu mua cổ phiếu của Bảo Hòa trên thị trường, lại càng không cho đám người đánh lén Dư Vi cơ hội.

Bình Luận (0)
Comment