Lúc này, Hùng Đại Ny vội xuống lầu, chào hỏi Thành Di, Thẩm Hoài. Cô mặc trên mình chiếc quần bò bó sát, cộng thêm chiếc tạp dề quấn quanh eo, càng làm mọi người chú ý đến đôi chân thon dài ẩn sau nó. Có thể nhìn thấy, cô đang bận rộn dọn dẹp ở trên tầng trên.
- Bố mẹ tôi mới đến đây, do vẫn đang tìm bảo mẫu mới, nên không thể để họ một mình được. Trong nhà không được dọn dẹp, Đại Linh lại không thể giúp gì, trong nhà thực sự rất lộn xộn. Mẹ tôi lại mời 2 người đến ăn cơm.... Hùng Đại Ny nghe thấy tiếng nói chuyện dưới lầu, thực sự không thể cứ trốn trên tầng, không xuống dưới chào hỏi.
Bạch Tố Mai nghe Đại Ny nói chuyện khách sáo như vậy, liền trừng mắt mắng cô:
- Thẩm Hoài có phải người ngoài đâu, ăn bữa cơm đâu phải chuyện gì to tát?
Trong lòng Thẩm Hoài biết rõ, Hùng Đại Ny là cố tình nói như vậy, muốn người ngoài không biết mối quan hệ của anh với cô, liền cười nói: - Tay nghề của bác Bạch mà không đi làm đầu bếp, thật sự là đáng tiếc đấy ạ.
Hùng Văn Bân lúc đó đang nói chuyện điện thoại, Thẩm Hoài cũng không tới quấy rầy.
Đại Ny muốn giúp mẹ làm cơm, Đại Linh kéo Thành Di lên tầng nói chuyện. Thẩm Hoài đành đứng trong sân ngắm nhìn tuyết rơi.
Khu nhà mà Hùng Văn Bân mới chuyển đến là do ủy ban nhân dân thành phố sắp xếp. Không tính đến độ xa hoa, nhưng các lãnh đạo chủ chốt từ tỉnh ủy, thành ủy cho đến thành phố đều ở trong những ngôi nhà như vậy.
Khu vực ở phía sông Thanh Thủy có phần cũ kỹ. Từ đường Yến Kinh đi về dưới, tất cả đều là những hẻm nhỏ khó có thể nhìn thấy. Thấp thoáng đâu đó dăm ba ngôi nhà ngỏ, với những bức tường trắng cao vững chắc. Từng hàng như cùng bầu trời tạo thành một thể khép kín, tựa hồ như không mướn một ai dòm ngó tới khu vực này.
Dòng sông Thanh Thủy chạy dọc ngõ nhỏ, ven theo đó là những hàng cây xanh ngát. Bình thường, không thể nhìn thấy ai, vô cùng yên tĩnh. Thế nhưng, nơi đây chính là trung tâm của thành phố, không một ai không muốn có thể tiến vào trong khu vực này.
Bố anh đến Hoài Hải nhậm chức, cũng được tình ủy sắp xếp cho một ngôi nhà như vậy. Thẩm Hoài cũng có ghé qua hai ba lần, nhưng thực sự không hề có ấn tượng gì. Chỉ nhớ là cách bên này một ngõ nhỏ.
Vườn mnag vẻ tự nhiên vốn có, bên góc có trồng một luống cây vạn niên thanh, xen kẽ đó có xếp những chậu hoa nhỏ. Nhìn qua thực sự rất đặc sắc. Chắc hẳn là trước khi Hùng Văn bân tới ở, thành phố đã cho người tới sửa sang lại trước đó.
Hùng Văn Bân nói chuyện xong, đi tới nói: - Nghi Thành vẫn còn một một số nơi phải tiến hành nghiệm thu.
Thẩm Hoài gật gật đầu. Hùng Văn Bân tuy là coi như đã rời Nghi Thành, thế nhưng từ đầu tới cuối đâu có thể nói bỏ liền bỏ.
- Anh đến Từ Thành đã 2 ngày rồi, đã gặp Từ Bái chưa? Thẩm Hoài hỏi.
Hùng Văn Bân gật gật đầu, trả lời: - Tôi 2 ngày nay chủ yếu làm quen với môi trường làm việc mới. Hôm qua có gặp Từ Bái, liền cùng ông ấy nói chuyện một tiếng đồng hồ. Từ Thành, kinh tế của khu kinh tế Hoài Hải, tất cả đều có nói chuyện qua. À mà, Từ Bái còn nói, hôm nào sẽ tìm gặp cậu để hàn huyên.
Việc Hùng Văn Bân mới nhậm chức, Từ Bái bên ngoài hoàn toàn ủng hộ. Thế nhưng, trong lòng Từ Bái nghĩ gì, không ai dám hồ đồ phán đoán. Liên quan tới Điền Gia Canh, mọi việc sau này đều trở nên rất phức tạp.
Từ Thành mặc dù là tỉnh lị của tỉnh Hoài Hải, thế nhưng ngoài Từ Bái là Bí thư thành ủy kiêm phó bí thư tỉnh ủy, ngoài địa vị quan trọng ra, thì thị trưởng Chu Nhậm Quân, Phó bí thư Lê Quang Minh, Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật Tào Tạ Dương cũng chỉ là ủy viên tỉnh ủy.
Hùng Văn Bân tới Từ Thành đảm nhiệm Ủy viên thường vụ, Phó thị trưởng thường trực thành phố, lại được Điền Gia Canh đề cử, thông qua bầu cử trở thành ủy viên tỉnh ủy. Được phân công quản lý mảng kinh tế, tài chính, phát triển sản xuất, kiến thiết thành phố, có thể nói là toàn quyền trong tay. Tuy nhiên, nếu Từ Bái phản đối lần nhậm chức này, không chịu hợp tác, thì việc triển khai công việc của Hùng Văn Bân tại Từ Thành thực sự rất khó.
Hơn nữa, Từ Bái rốt cuộc suy nghĩ gì, bọn họ thực sự không thể suy đoán. Thẩm Hoài thầm nghĩ, lần này chỉ có thể là Hoài Bân trong công việc từ từ tìm hiểu mà thôi.
Về chuyện Từ Bái nói với Hùng Văn Bân muốn gặp anh nói chuyện, Thẩm Hoài thầm đoán cũng có thể là chịu ảnh hưởng của Điền Gia Canh cùng Chung Lập Dân. Điền Gia Canh thể hiện rõ sự ủng hộ của mình đối với việc phát triển của Mai thép. Thẩm Hoài cho dù luôn duy trì sự đồng tình với Điền Gia Canh hay Chung Lập Dân, nhưng bên ngoài luôn giữ thái độ bình dị gần gũi với Mai thép.
Về phần Từ Bái thực sự muốn gặp anh hay chỉ là lời nói suông, Thẩm Hoài thực sự không cách nào trả lời.
Nhưng nghĩ đến đó, Thẩm Hoài chợt nghĩ ra, liền nói: - Nếu như Từ Bái có ý định tìm tôi nói chuyện, chi bằng ta chủ động tìm ông ta bàn bạc vấn đề đường sắt Từ Đông.
Hùng Văn Bân trầm ngâm suy nghĩ, gật gật đầu nói:
- Đường sắt Từ Đông tiêu chuẩn không hề thấp. Tuy nhiên, bên phía bí thư Chung vẫn chưa có ý kiến gì. Thế nhưng, xét về ích lợi của thành phố, Từ Bái có thể sẽ ủng hộ, áp lực cũng giảm đi được rất nhiều.
- Khả năng Từ Bái ủng hộ là rất lớn, thế nhưng giữa ông ta với Triệu Thu Hoa hoàn toàn khác nhau. Sang năm, đường sắt Từ Đông bắt đầu được khởi công, ba bốn năm sau có thể hoàn thành. Đối với tiềm lực phát triển của đường sắt Từ Đông, thực sự có ích đối với con đường chính trị của Từ Bái ở Hoài Hải. Thẩm Hoài nói: - Nhưng vẫn còn phải xem thái độ của ông ta với lão Hùng anh khi làm việc ở đây, là thực sự ủng hộ hay chỉ là giả vờ.
Bạch Tố Mai và Hùng Đại Ny cuối cùng cũng làm xong cơm, mang rượu đã chuẩn bị lên, từ trong phòng gọi vọng ra, kêu Thẩm Hoài cùng Hùng Văn Bân vào ăn cơm. Thẩm Hoài quay người đi vào trong thì đột nhiên thấy ngoài cửa có người đi lại ngó ngang.
Trời nhập nhoạng tối, Thẩm Hoài chỉ có thể nhận ra khuôn mặt ấy rất quen nhưng nhất thời không thể nhớ ra là ai.
Hùng Văn Bân liếc một cái, liền hỏi: - Phó chủ nhiệm Lê, ông tới tìm tôi có chuyện gì vậy? Ông đi tới mở cửa, cùng người bên ngoài nói chuyện.
Thẩm Hoài lúc này mới nhìn ra, hóa ra là bí thư Đảng tổ của nhà máy lọc dầu Từ Thành- Lê Văn Tăng.
Sau khi Mai thép tiếp quản công việc luyện hóa lọc dầu Từ Thành, Lê Văn Tăng và một số người quyết định thoát ly. Lúc đó, họ mang theo thị trường, tài nguyên đa dạng tách ra khỏi lọc dầu Từ Thành, thành lập tập đoàn thương nghiệp thành phố.
Từ đó, Thẩm Hoài vẫn chưa gặp lại Lê Văn Tăng, giữa hai bên cũng không có bất cứ mối làm ăn qua lại nào.
Lúc nãy, khi thấy Lê Văn Tăng đến tận nhà Hùng Văn Bân, mà Hùng Văn Bân lại gọi ông ta là " Phó chủ nhiệm Lê. Thẩm Hoài thực sự có chút mơ hồ, không rõ Lê Văn Tăng hiện nay đang đảm nhận chức vụ gì?
- Ông ta iện giờ là phó chủ nhiệm ủy ban nhân dân thành phố. Hùng Văn Bân giải đáp thắc mắc trong lòng Thẩm Hoài. - Văn Tăng mới từ Bộ thương nghiệp thành phố chuyển tới. Thị trưởng Chu nói ông ta với tôi đã quen biết, công việc của tôi ở thành phố sau này, không ít việc phải nhờ đến ông ta ra tay giúp đỡ.
- Tôi cũng là bạn cũ của chủ nhiệm Lê. Thẩm Hoài vừa cười vừa bắt tay với chủ nhiệm Lê. Nhìn thấy trên vai ông có chút tuyết, chắc hẳn nhà cũng gần đây, nên đi bộ tới.
Lê Văn Tăng cũng cười nhiệt tình bắt tay với Thẩm Hoài: - Mấy ngày trước, tôi cùng Thị trưởng Chu tới nhà máy luyện hóa Chử Nam tham quan, Phong Hoa bọn họ cũng có nhắc tới Bí thư Thẩm. Tôi đợi Bí thư Thẩm đến Từ Thành, có cơ hội cùng nhau uống chén rượu.
Hơn hai năm trước, khi Mai thép tiếp nhận nhà máy luyện hóa dầu Từ Thành, Lê Văn Tăng cùng với Mạnh Kiến Thanh lúc ấy đang đảm nhiệm Phó trưởng ban thư ký Thành ủy , là đại biểu đàm phán chủ chốt của Từ Thành.
Hai năm trước, tình hình kinh doanh của nhà máy lọc dầu Từ Thành vô cùng khủng hoảng, thế nhưng, lê Văn Tăng vẫn nhận được những đãi ngộ rất tốt.
Nhà máy lọc dầu Từ Thành là một doanh nghiệp cấp cơ sở, công việc luyện hóa cùng các vốn đầu tư, công việc tiêu thụ đều không có sự khởi sắc, cơ quan hành chính thành phố chỉ có thể giao cho Mai thép tiếp nhận. Lê Văn Tăng lại là nhân viên cấp cao, trong lòng thực sự băn khoăn.
Chỉ do chịu áp lực từ cấp trên, họ không thể không phối hợp, tiến hành đàm phán cùng chuyển giao tài sản. Ngoài những lần tiếp xúc công việc đó, Thẩm Hoài chưa thật sư giao lưu với Lê Văn Tăng.
Chỉ có điều, ai có thể nghĩ tình thế lại thay đổi nhanh đến như vậy.
Hùng Văn Bân hiện giờ đã là ủy viên tỉnh ủy, ủy viên ban thường vụ tỉnh ủy. Lê Văn Tăng lớn hơn Hùng Văn Bân hai tuổi, không thăng không giảm, hiện tại chỉ có thể khiêm nhường tìm gặp nói chuyện với Hùng Văn Bân.
Nói chuyện mới biết, Lê Văn Tăng từng đảm nhận bí thư Đảng tổ, tổng giám đốc ở tập đoàn thương nghiệp thành phố. Sau một thời gian ngắn liền được điều tới Cục thương nghiệp làm Phó cục trưởng.
Tập đoàn thương nghiệp từng thuộc quyền điều hành của Cục thương nghiệp. Sau khi thoát ly, lại do ủy ban nhân dân thành phố, xí nghiệp công ủy nhà nước thành phố quản lý trực tiếp. Tập đoàn thương nghiệp là một doanh nghiệp lớn, giá trị cổ phiếu đạt tới gần ba tỷ, Lê Văn Tăng ở thành phố không có sự viện trợ lớn, bị đá ra ngoài cũng là điều bình thường.
Chỉ có điều, chuyển đến Cục Thương nghiệp, Lê Văn Tăng cũng không thể làm việc thoải mái, chẳng mấy chốc là về hưu, tóc đều đã ngả bạc. Ngược lại, lại bị điều tới ủy ban nhân dân thành phố công tác, xem ra, trước kia ông ta hẳn đã đắc tội với ai đó rồi.
Thẩm Hoài không tiện trực tiếp hỏi Lê Văn Tăng. Chợt nghĩ tới việc Chu Nhậm Quân sắp xếp cho Lê Văn Tăng tới giúp đỡ Văn Bân làm việc, khoảng thời gian này có lẽ Chu Nhậm Quân bị Từ Bái tạo áp lực trở nên thành thật hơn, tâm tính đã thâm trầm hơn trước khá nhiều.
Hùng Văn Bân lăn lộn trong thương trường bao năm nay, chuyện nhỏ như này cũng không không cần người ngoài nhắc nhở.
Nếu Lê Văn Tăng đúng lúc này tới báo cáo công việc, Thẩm Hoài cũng muốn cùng ông uống ly rượu, cũng không nhắc lại thái độ kiêu ngạo hai năm trước, vừa cười vừa nói: - Tôi gọi điện cho Phong Hoa, xem anh ta có rỗi không, cùng đến uống rượu với chứng ta. Sờ sợ túi quần, mới chợt nhớ ra, là điện thoại lại nhét trong túi áo khoác của Thành Di.
Lê Văn Tăng liền nói: - Để tôi gọi cho. Rút điện thoại ra, ấn số tổng giám đốc Ngụy Phong Hoa gọi.
Ngụy Phong Hoa nghe được Thẩm Hoài, Hùng Văn Bân mời tới uống rượu, sao có thể từ chối. Chưa đầy 5 phút, ông ta đã lái xe tới, liền nói: - Lần trước cùng Tống tổng uống rượu, nghe nói thị trưởng Hùng đến Từ Thành công tác. Công việc lu bù, không biết thị trường Hùng đã chuyển tới Từ Thành. Hai hôm trước, chủ nhiệm Lê có gặp tôi, cũng không nói gì cả.
Hai hôm trước, Lê Văn Tăng thực sự không biết chính xác thời gian Hùng Văn Bân tới nhâm chức. Cũng mới hôm qua Chu Nhậm Quân mới thông báo cho ông tới trợ giúp Hùng Văn Bân. Nghĩ về hai năm trước, Ngụy Phong Hoa chỉ là một cán bộ nhỏ, có thể được đề bạt lên chức hay không, còn phải dựa xem vào cách làm của y. Lúc này, y lại cùng ông ở cùng một đẳng cấp, trong lòng Lê Văn Tăng có vài phần chua xót, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật này.