Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 915 - Chương 895: Tắc Đường

Chưa xác định
Chương 895: Tắc đường

Sau khi họp xong, Thẩm Hoài ngồi xe của Tần Đại Vĩ chạy tới khách sạn Tân Cảnh Thiên nơi Trần Mạn Lệ cử hành hôn lễ.

Con đường trước cửa khách sạn đang xảy ra tắc đường nghiêm trọng, cũng không biết là phát sinh chuyện gì rồi, rất nhiều xe đang tắc trên đường không cách nào tiến về phía trước được.

Để tránh cho Tần Đại Vĩ và lái xe phải đi vào đường tắc, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, Thẩm Hòai liền cầm lấy áo khoác, nói với Tần Đại Vỹ: - Khách sạn đó ở ngay phía trước kia rồi, tôi đi bộ qua đó cũng được, các anh mau quay đầu, đừng để bị nghẽn luôn ở đây, lần sau về sẽ tìm anh uống rượu

Vào cuối đông, những cây ngô đồng ở hai bên đường cành lá xơ xác, sau khi tuyết ngừng rơi, nhiệt độ lại càng lạnh, gió thổi làm cho người ta phải rụt cổ lại, Thẩm Hoài dọc theo đường dành cho người đi bộ bước về phía trước.

Chính là đến phía trước khách sạn Tân Cảnh Thiên, Thẩm Hòai nhìn thấy có trên trăm người mặc quần áo đồng phục công nhân đứng giữa đường cái, chặn cho đầu đường không có một kẽ hở, chỉ để lại một lối đi rất nhỏ trên phần đường dành cho người đi bộ, để cho mọi người đi qua.

Thẩm Hoài từ xa đã nhìn thấy Thành Di cùng mấy người nữa đang đứng ở bên đường nhìn những công nhân đang đứng dưới lòng đường, thấy mặt cô bị gió thổi đỏ hết cả lên, nghĩ chắc cũng đứng ngoài khá lâu rồi, trên cổ quàng khăn đang nhìn chăm chú vào một bên còn lại trên đường quốc lộ.

Thành Di cũng là tinh mắt, quay đầu liền nhìn thấy Thẩm Hoài, liền kiễng chân vẫy vẫy tay gọi anh đi qua.

Hành động của Thành Di thu hút sự chú ý của những người bên cạnh, họ đều nhìn về phía Thẩm Hoài.

Mấy người này, tuổi tác cũng xấp xỉ Thành Di, Thẩm Hoài đoán chắc là mấy người bạn học của Thành Di và Trần Mạn Lệ đến tham gia hôn lễ, tay anh đút vào túi áo khoác, cười cười đi lại phía bên đó: - Sao lại ra ngoài đón gió lạnh mà không vào trong nhà hàng khách sạn ngồi vậy?!

- Thì chính là nửa tiếng trước, trên trăm công nhân của tập đoàn dệt bông Từ Thành đột nhiên tới chặn đứng con đường này, hình như để phản đối việc thay đổi biên chế, yêu cầu ủy ban thành phố phải cử người đứng ra nói chuyện, Có điều, ngoài việc điều động cảnh sát giao thông đến để duy trì trật tự, thì từ trong hội đồng thành phố cũng không có thêm ai lộ diện. Thành Di nói với Thẩm Hoài: - Xe dâu của Mạn Lệ cũng tắc ngoài kia chưa vào được, mọi người ai cũng lo lắng chết đi được, cũng không biết đến bao giờ mới có thể sơ tán hết mọi người đi....

Thẩm Hoài khi đi đến bên này mới nhìn rõ những công nhân đang canh đường kia treo một biểu ngử ở bên đường, bên trên viết đầy khẩu hiệu "Phản đối cải cách biên chế", "Phản đối sa thải công nhân", đến gần sẽ nhìn thấy trên đồng phục của những công nhân kia có hai chữ "Bông Từ".

Tống dân số khu vực ngoại ô Từ Thành so với Đông Hoa cũng tương đương nhau, nhưng trong nội thành thì số dân đông gấp hơn 3 lần Đông Hoa, vấn đề này có quan hệ trực tiếp đến việc quy mô tổng thể của các xí nghiệp quốc doanh tại Từ Thành cũng lớn gấp 3, 4 lần so với Đông Hoa. Đây chính là lợi thế phát triển kinh tế của Từ Thành, đồng thời cũng là gánh nặng cực lớn của các doanh nghiệp quốc doanh khi tiến hành cải tổ.

Đông Hoa dựa vào Mai Khê và sản nghiệp Tân Phổ để quật khởi, lại thêm thị, huyện tài chính dồi dào nên rất dễ dàng để giải quyết vấn đề gần 5 vạn công nhân của các doanh nghiệp bị thuyên chuyển công tác, cũng không có xuất hiện những vấn đề quá nghiêm trọng.

Kinh tế Từ Thành phát triển không tính là chậm, chỉ là gánh nặng lớn, trọng trách nhiều, khi toàn bộ các xí nghiệp từ trấn, huyện, thị, Tỉnh đều đồng loạt cải cách, muốn đạt đến mục tiêu giảm nhân lực, tăng hiệu quả sản xuất, thì cũng không khác nào có năm, sáu trăm ngàn người bị sa thải, tự tìm đường mưu sinh.

Các doanh nghiệp tại Từ Thành tiến hành cải cách, sau khi Điền Gia Canh, Từ Bái đến nhậm chức liền bước đầu đẩy nhanh tiến độ, nhưng thời kỳ đầu chỉ là thực hiện thí điểm, vẫn chưa triển khai toàn diện.

Như hiện nay, mỗi năm từ các thành thị lân cận có khoảng trên 10 vạn lao động chạy đến Từ Thành để tìm kiếm cơ hội việc làm, các trường cao đẳng, đại học mỗi năm cũng có thêm 2 đến 3 vạn sinh viên ra trường, mặc dù cải cách của Từ Thành vẫn chưa triển khai đồng bộ, mặc dù kinh tế Từ Thành phát triển cũng không tính là chậm, thế nhưng Từ Thành vẫn còn khoảng 7, 8 vạn người thất nghiệp đang có nhu cầu tìm việc làm.

Chung Lập Dân điều Hùng Văn Bân đến Từ Thành đảm nhiệm chức phó thị trưởng thường vụ, làm cho ông ta phải gánh vác trên vai một gánh nặng cực lớn. Khi Hùng Văn Bân bắt đầu đến nhậm chức, các doanh nghiệp ở Từ Thành sẽ đồng loạt cải cách, phải giải quyết vấn đề việc làm cho 5, 600 ngìn công nhân viên bị mất việc, tuyệt đối không phải là một công việc nhẹ nhàng.

Nhìn hơn trăm công nhân công ty dệt bông đang chặn kín đường, Thẩm Hoài đoán thêm tiếng rưỡi nữa cũng chưa thể giải quyết được vấn đề này, đang định bảo Thành Di gọi điện cho Trần Mạn Lệ, để thông báo cho bên đó đừng hy vọng có thể nhanh chóng dẹp xong đường, đúng lúc này, một cô gái cắt tóc ngắn đứng phía tay trái Thành Di, mặc áo lông màu đỏ xinh đẹp đột nhiên nghiêng người qua chào hỏi: - Anh chính là Thẩm Hoài, chúng tôi thế mà đã đợi anh cả một buổi chiều rồi đấy, anh đúng thật là thiên hô vạn hoán. Mặc dù nói là chào hỏi, nhưng nhìn thần sắc của cô gái đó vừa có vẻ hiếu kỳ, lại mang chút ý miệt thị rõ ràng.

Những người bạn học này là đến từ hôm qua và hôm nay, sau khi tới Từ Thành, đương nhiên là do Trần Mạn Lệ sắp xếp chỗ ở. Quan hệ của Thành Di và các bạn học cùng đại học cũng không phải thật sự gần gũi, hôm qua anh dẫn Thành Di tới nhà Hùng Văn Bân dùng cơm, cũng không có đi tiếp đón mấy người bạn học này, mãi đến buổi chiều mới chạy qua.

Thẩm Hoài biết rằng Trần Mạn Lệ sẽ không có chuyện nói tốt cho mình trước mặt những người bạn học của cô ta cùng Thành Di, vì thế đối với những loại biểu cảm như vậy cũng là đã có sự chuẩn bị, cười nói: - Thành Di vẫn nói lớp cô ấy có nhiều mỹ nữ, đặc biệt là các bạn trong cùng ký túc được danh xưng tám bông hoa học viện tài chính. Tâng bốc ví mọi người như hoa vậy, làm cho người ta vừa nghe đã thấy thèm, các bạn mới chờ tôi một buổi chiều, tôi có thể chờ liền mấy năm, hôm nay cũng xem như đã gặp được các bạn rồi, Thành Di, em tới giới thiệu một chút đi.

- Bớt lắm mồm đi. Thành Di trừng mắt nhìn Thẩm Hoài, bày bộ dạng ngang ngược.

Cô biết Trần Mạn Lệ đối với Thẩm Hoài luôn có thành kiến rất sâu, quan hệ của Trần Mạn Lệ đối với những bạn học khác thân thiết hơn cô rất nhiều, vì thế đương nhiên thành kiến của cô ấy các bạn học khác cũng sẽ biết.

Cô cũng là cố ý trì hoãn tới đêm hôm qua mới nói cho Thẩm Hoài biết chuyện Trần Mạn Lệ mời dự hôn lễ, trong lòng vừa không muốn phải một mình tới tham gia hôn lễ của Trần Mạn Lệ, vừa lo lắng khi Thẩm Hoài gặp mặt các bạn học, tự thấy nếu như đã có thành kiến thì gặp nhau cũng không thấy thoải mái, lại không ngờ được Thẩm Hoài chạy đến lại bày ra bộ mặt cợt nhả như thế, hoàn toàn không thấy hình tượng chính trực thường ngày, thật khiến cô cười không nổi mà khóc cũng không xong.

- Cô ấy là Trương Tư. Thành Di giới thiệu cô gái tóc ngắn xinh đẹp và các bạn học đứng cạnh cho Thẩm Hoài làm quen. - Khi học đại học, Trương Tư ngủ ở giường dưới giường em 4 năm liền, Trần Lệ Quyên, Thái Lan đều là bạn cùng phòng ký túc của em và Trần Mạn Lệ, hai vị này là chồng của Trần Lệ Quyên, Thái Lan, Chu Văn Tuấn và Vương Huy. Họ đều là đàn anh khóa trên của bọn em, cùng ký túc của bọn em còn có hai bạn nữ nữa cũng đến nhưng đều đã đi làm phù dâu cho Trần Mạn Lệ rồi, lát nữa thì anh có thể gặp được, hai bạn nữ đó miệng lưỡi vô cùng sắc saỏ, nếu như anh còn muốn ba hoa chích chòe thì tí nữa tự chịu.

Thẩm Hoài cùng hai ông xã của bạn học bắt tay.

Hai người độ tuổi cũng ngang nhau, khoảng trên dưới 30 tuổi.

Vương Huy là người thật thà, nhút nhát, không hay nói nhiều, khi nói âm thanh cũng không lớn.

Chu Văn Tuấn tính tình hướng ngoại, miệng lưỡi như có dầu bôi trơn, khi bắt tay còn cười nói với Thẩm Hoài:

- Năm nay trong trường chúng tôi, cũng có không ít bạn nam để mắt đến Thành Di, chỉ có điều Thành Di đi học sớm, chưa đầy 17 tuổi đã vào Học viện Tài chính, nhìn như một con nhóc con. Một số người không nỡ xuống tay. Mọi người bây giờ đều biết Thành Di đang yêu, cũng sắp kết hôn, nhân dịp Trần Mạn Lệ kết hôn, có nhiều người chạy tới, chính là để nhìn xem anh như thế nào?

Thẩm Hoài cười ha hả, nghĩ hôm nay vẫn nên thành thật một chút, nếu không rất dễ trở thành đối tượng bị mọi người công kích.

Thấy mấy người Thành Di nhìn về hướng Đông, Thẩm Hoài liền nói với cô: - Tình trạng giao thông như thế này thì chắc tiếng rưỡi nữa cũng chưa thể giải quyết triệt để, bên thành ủy cũng không nhất định có biện pháp giải quyết, vẫn nên có một người qua đó, nói với Trần Mạn Lệ một tiếng. Bây giờ cũng không cần quan tâm ngồi hay không ngồi xe nữa, tốt nhất là xuống đi bộ qua bên này đi.

Hơn công nhân viên của tập đoàn dệt bông Từ Thành đứng ra chặn đường quốc lộ, yêu cầu lãnh đạo thành ủy phải ra nói chuyện, nhưng Thẩm Hoài cho rằng sẽ không ai chịu đứng ra, đến cuối cùng phân nửa khả năng sẽ là dệt bông Từ Thành cử lãnh đạo cấp cao ra để khuyên răn, nhưng khi nào có thể khuyên được những công nhân quá khích này đi về thì vẫn chưa thể biết chắc chắn.

Trương Tư hiển nhiên không bỏ qua ý kiến của Thẩm Hoài, khi nghe được Thẩm Hoài nói, miệng lưỡi sắc bén hỏi lại: - Công nhân họ chỉ mong có bát cơm ăn, không gì thì cũng đã vì quốc gia, vì doanh nghiệp mà cống hiến cả nửa đời người, đến cuối cùng cái gì cũng không nhận được lại bị coi như bọc đồ mà đá đi. Bọn họ chặn đường, cũng chỉ vì muốn lãnh đạo thành ủy ra nói chuyện, cho họ một công đạo. Bây giờ cũng đã qua hơn nửa tiếng, đường cũng tắc như vậy rồi, nhưng ngoài mấy ông cảnh sát, lại không thấy mấy ông lãnh đạo ngày ngày ăn mặc bảnh bao xuất hiện trên truyền hình ló mặt ra. Nghe Trần Mạn Lệ nói anh cũng là lãnh đạo, nhìn anh cũng ra dáng một người vì nhân dân phục vụ. Hay là anh qua đó nói chuyện với mấy người công nhân đó. Anh ra oai một chút, đuổi mấy người đó đi là được rồi mà.

- Tôi cũng chỉ là một cán bộ nho nhỏ bị nhân dân căm giận, làm gì có cửa được làm lãnh đạo chứ?

Thẩm Hoài cười cợt nói: - Nếu tôi nghe lời cô đi qua bên đó, để cho họ đánh cho mặt mũi bầm dập, thì ai chịu trách nhiệm đây?

Thẩm Hoài bày ra bộ dạng nhu nhược không thể chịu nổi kích thích, Trương Tư cũng không thèm tính toán.

Hai bên đều chật ních người và xe cộ, điện thoại cũng không gọi được, không biết Trần Mạn Lệ ở đầu bên kia đang cùng ai nói chuyện. Trương Tư các cô ấy cũng cử người thành thật, phúc hậu là Vương Huy đi tìm Trần Mạn Lệ, còn lại các cô cũng không đứng ngoài hứng gió lạnh mà đi trước vào đại sảnh khách sạn ngồi chờ.

Trần Mạn Lệ vẫn chưa tới, lại chờ thêm một lúc nữa nhưng vẫn không thấy lãnh đạo nào của tập đoàn dệt bông Từ Thành lộ diện, Thẩm Hoài ngồi không cũng thấy nhàm chán, liền gọi điện thoại cho Hùng Văn Bân nói về chuyện tắc đường.

Hùng Văn Bân vẫn chưa chính thức đến Từ Thành nhậm chức, nhưng cũng đã điều tra qua về các vấn đề còn tồn tại ở đây, vì thế nên cũng nói cho Thẩm Hoài biết một số thông tin về tập đoàn dệt bông Từ Thành.

Là một trong những xí nghiệp quốc doanh lớn nhất tại Từ Thành, tập đoàn dệt bông Từ Thành nếu như tính cả công nhân viên đã về hưu thì có đến 1 vạn 5 ngàn người.

Mặc dù ngành dệt bông ở khu vực duyên hải phát triển khá tốt, nhưng những xí nghiệp dệt bông vừa và nhỏ ở khu vực này lại giống như mưa phùn mùa xuân, cách quản lý cứng nhắc, chủ nghĩa quan liêu nặng nề làm cho năng lực cạnh tranh của tập đoàn dệt bông Từ Thành rất yếu kém, kinh doanh cũng là mỗi năm một khó khăn.

Sau khi Từ Bái đến Từ Thành, vẫn luôn đôn đốc công tác cải cách của dệt bông Từ Thành, cùng là gần đây mới đạt được thỏa thuận cùng tập đoàn Trung Hối Hồng Kông. Tập đoàn Trung Hối sẽ nắm quyền cố phiếu, quyền kinh doanh, chỉ để lại một bộ phận cổ phiếu ở tại Từ Thành. Thế nhưng tập đoàn Trung Hối chỉ đáp ứng sau khi cải tổ sẽ chỉ giữ lại 4000 công nhân viên, đây cũng đồng nghĩa với việc gần 10 ngàn người sẽ bị buộc thôi việc.

Mà tập đoàn dệt bông Từ Thành là xí nghiệp dệt, những công nhân viên bị mất việc chính là những người có năng lực tương đối kém, ảnh hưởng càng nghiêm trọng, mâu thuẫn phát sinh cũng càng gay gắt.

Hôm nay ngoài hơn 100 công nhân viên đứng chặn đường giơ băng rôn phản đối vẫn còn hơn 2000 người khác đang tập trung tại nhà xưởng của tập đoàn dệt bông Từ Thành để ngăn không cho lãnh đạo tập đoàn chạy ra khỏi khu vực xưởng. Hơn nữa tại những tuyến đường dẫn vào thành phố cũng đặt các chốt cảnh vệ tạm thời, nếu không hôm nay giao thông Từ Thành hẳn là tê liệt hoàn toàn.

Hà Phổ cũng từng gặp phải vấn đề tương tự, Thẩm Hoài năm đó cũng bị kẹt ở xưởng đóng tàu suýt nữa thì không ra được, nhưng hiển nhiên là tập đoàn dệt bông Từ Thành và cả Từ Thành đang gặp phải vấn đề nghiêm trọng, nhạy cảm hơn rất nhiều.

Cũng không thể trách Từ Bái lần này sao lại nhượng bộ.

Các doanh nghiệp quốc doanh tiến hành cải tổ là chính sách quan trọng do thủ tướng Vương Nguyên khởi xướng, trong tương lai 5 năm tới Từ Thành phải giải quyết triệt để vấn đề các doanh nghiệp quốc doanh có hiệu quả kinh doanh thấp, đây là công việc cực kỳ gian khổ.

Từ Bái đã 2 năm không đảm nhiệm chức bí thư thành ủy, vấn đề của Từ Thành nếu không giải quyết tốt, thì vẫn như cũ là ông ta chùi mông cũng chùi không sạch, huống hồ Chung Lập Dân, Triệu Thu Hoa hoàn toàn có thể lấy vấn đề này ra để tạo áp lực cho ông ta.

- Lão Hùng, trọng trách anh đang gánh không nhẹ đâu. Thẩm Hoài hiểu sơ qua tình hình của dệt bông Từ Thành, cũng chỉ có thể nói một câu an ủi Hùng Văn Bân. - Từ Thành hai năm này chắc không dễ ổn định được.

Bình Luận (0)
Comment