Thành Di cùng với mấy người Trương Tư ngồi trên ghế sofa trong góc nói chuyện, thấy Thẩm Hoài sau khi gọi điện thoại xong liền đi từ đầu bên kia lại. Khu vực nghỉ ngơi có hai dãy ghế sofa, cô để Thẩm Hoài tự ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi: - Tình hình sao rồi?
- Rất nghiêm trọng. Thẩm Hoài nhẹ giọng nói với Thành Di: - Tập đoàn dệt bông Từ Thành hiện nay còn có hơn 2000 công nhân viên đang tụ tập tại khu vực nhà xưởng, hiện nay tất cả đều bị ngăn ở bên trong, ngoài người của dệt bông Từ Thành và ban quản lý các ngành công nghiệp nhẹ, thì cũng chưa thấy một người nào của Thành ủy qua đó, bây giờ vẫn còn đang giằng co.
- Hai người đang nói chuyện tình yêu gì đó chăng, còn không để cho tụi này nghe thấy. Trương Tư ngó đầu qua hỏi.
- Noí chuyện tình cảm, đương nhiên không thể để cho người khác nghe thấy. Thẩm Hoài ngồi cạnh Thành Di, cười nham nhở nói với Trương Tư đang hiếu kỳ.
- Đúng rồi, chúng tôi nghe Trần Mạn Lệ nói anh ở Hoài Hải là làm cán bộ lãnh đạo, cụ thể là làm chức vụ gì, chúng tôi cũng còn chưa biết này. Vợ chồng Chu Văn Tuấn, Thái Lan cùng với Trần Lệ Quyên ngồi trên ghế sofa đối diện hiếu kỳ hỏi.
- Các bạn đều là những sinh viên giỏi của trường học viện tài chính Trung Ương, sau khi tốt nghiệp hoặc là vào làm tại các ban ngành Trung Ương, ngân hàng nhà nước, hoặc là vào làm trong 5 sở tài chính lớn nhất, tôi ở tại một nơi cũng được tính là cấp huyện, nhưng trong mắt các bạn, có thể xem như là một cán bộ lãnh đạo sao? Thẩm Hoài nheo mắt, cười hỏi Chu Văn Tuấn.
Thái Lan, Trương Tư, Thành Di khi học đại học chính là bạn cùng phòng ký túc, các cô đương nhiên biết cha của Thành Di chính là Tỉnh trưởng của tỉnh Ký , Thành Văn Quang.
Bất kể là trong hay ngoài nước, trong hôn nhân vẫn quan trọng vấn đề môn đăng hộ đối. Nếu như Thành Di phải chịu áp lực từ trong nhà, mới đồng ý qua lại với Thẩm Hoài đang ở trước mặt này, mặc dù không tiện hỏi cụ thể nhưng họ cũng không khó để đoán ra gia thế của Thẩm Hoài là ở cấp bậc nào?
Mấy người Chu Văn Tuấn đều tốt nghiệp trường Học viện Tài chính Trung Ương, lại lăn lộn trong xã hội nhiều năm, cũng có thể coi như có kiến thức rộng, có kinh nghiệm xã hội, biết rằng nếu như Thẩm Hoài có gia thế tương xứng với Thành Di, thì có thể tưởng tượng được anh ta chính là con ông cháu cha, bất luận ở địa phương hay trung ương, trên dưới 30 tuổi đã làm đến chức cán bộ cao cấp cũng là rất bình thường.
Muốn được đề bạt lên trên, thì phải cần có năng lực và kinh nghiệm, không phải chỉ dựa vào gia thế là được. Mấy năm nay, cho dù là cấp bậc dễ được đề bạt lên trung ương nhất cũng không được mấy người đắc cử, người trên dưới 30 tuổi chỉ có thể làm một viên quan cấp sở thôi.
Thẩm Hoài mặc dù nói chuyện rất qua loa, nhưng cũng hợp tình hợp lý, trong lời nói của anh còn khéo léo tâng bốc Chu Văn Tuấn, làm cho Chu Văn Tuấn nghe xong rất hài lòng, cũng không tiếp tục đeo đẳng cái vấn đề Thẩm Hoài ở đó làm đến chức vụ gì nữa.
Đương nhiên, Chu Văn Tuấn đã lăn lộn trong xã hội nhiều năm, đáy lòng cũng không để ý Thẩm Hoài cái gì mà con ông cháu cha, nhưng tuyệt đối sẽ không giống Trương Tư, mượn ưu thế là nữ nhân xinh đẹp, ép người khác nói ra vấn đề tế nhị này, bèn cười nói: - Năm đại sở sự vụ kế toán, nghe danh thì lớn, nhưng những người mới vào làm tầm 3 đến 5 năm cũng chỉ có thể làm trâu làm ngựa ở tầng thấp nhất, không có mấy người có thể ngẩng đầu lên được. Còn nữa, năng lực dân nước ta càng tốt, càng khó nhận được tín nhiệm trong các doanh nghiệp nước ngoài, đến một cấp độ nhất định sẽ vướng phải rào cản, qua hai năm cũng chưa chắc đã thấy được hy vọng, tôi đang tính không biết có nên tìm hướng đi khác không đây.
Thẩm Hoài thấy Chu Văn Tuấn nói chuyện khiêm tốn, lại mang cả chuyện bản thân mình bị chèn ép ở sở sự vụ kế toán nói ra, trong lòng liền cười thầm, cũng hòa theo ý của y, nói bản thân y rất hứng thú nghe, đợi lát nữa nếu như có người khác đến đối phó thì anh cũng coi như có thêm một trợ thủ.
Thành Di thấy Thẩm Hoài tâng bốc người ta, khéo léo chuyển chủ đề câu chuyện sang hướng khác, bèn cuời thấp giọng nói: - Sao vậy, bí thư huyện ủy nói chuyện mà lại nhìn không ra người nào thế nhỉ?
- Trần Mạn Lệ có thể trước mặt họ nói tốt về anh sao? Trong mắt họ, anh chính là kẻ cường thế bắt ép em qua lại với con ông cháu cha là anh, anh nói anh là bí thư huyện ủy, thì có thể làm họ thôi khinh bỉ anh sao? Thẩm Hoài cười hỏi Thành Di.
Thành Di cực khổ nhịn cười, thấy Thẩm Hoài nói cũng đúng. Thẩm Hoài bây giờ mà nói chức vụ càng cao thì chỉ sợ mấy người Trương Tư, Thái Lan sẽ chỉ càng thêm coi thường mối quan hệ của cô và Thẩm Hoài mà thôi, đánh giá của họ đối với Thẩm Hoài cũng sẽ càng không công bằng.
Không lâu trước đó, chính cô cũng có suy nghĩ như vậy, thì làm sao có thể trách mấy người Trương Tư, Thái Lan chứ?
Theo thể chế, con ông cháu cha là đối tượng dễ được đề bạt hơn, có điều các tầng lớp xã hội trong nước vẫn chưa thực rõ ràng, những người xuất thân bần hàn nhưng có năng lực chú tâm kinh doanh hoặc những kẻ chỉ biết luồn cúi thì có cả đống, nhằm mục đích có thể trên dưới 30 tuổi làm đến cấp bậc tương đương.
Hai loại người này, bất luận là trên thương trường hay chính trường, bất kể là chỗ sáng hay chỗ tối cũng đều tồn tại cảm giác coi thường, khinh miệt lẫn nhau. .
Thành Di bất luận là trong thời gian đi nước ngoài du học, hay là sau khi vào Ngân hàng nhân dân tỉnh nhận công tác đều dễ dàng tiếp xúc với hai loại người này, vì thế đối với kiểu thái độ nhìn trước ngó sau này cũng là vô cùng hiểu rõ.
Thành Di năm đó chủ yếu do khi nhập học tuổi còn nhỏ, nếu tính thẳng thừng thì cô hẳn cũng đã tốt nghiệp 6, 7 năm rồi.
Bạn học của cô, hoặc là những anh chị khóa trên, xuất thân từ những trường nổi tiếng như học viện tài chính Trung ương, nếu đã tốt nghiệp 7, 8 năm hoặc lâu hơn thì cho dù gia cảnh không có gì, một số người ưu tú hơn, bất luận là làm nhà nứớc hay vào các doanh nghiệp cũng sẽ có cơ hội phát triển. Như Chu Văn Tuấn, Trương Tư cũng trải qua bao nhiêu khó khăn nên khó tránh khỏi có chút tâm cao khí ngạo.
Thành Di ban đầu còn lo lắng Thẩm Hoài cùng bạn học của cô ở cùng một chỗ sẽ không thoải mái, nhưng không ngờ được Thẩm Hoài lại gạt Trương Tư qua một bên, tranh luận với Chu Văn Tuấn hết sức nhiệt tình.
Tuy nhiên ngẫm lại cũng thấy không có gì là lạ, nếu như Thẩm Hoài có thể vực dậy Mai thép, dưới tay lại có những phần tử tinh anh như Triệu Đông, Thẩm Hoài hẳn so với cô càng hiểu rõ cái gì nên cái gì không, đối phó mấy người Chu Văn Tuấn, Trương Tư không phải còn dư sức hay sao?
- Mấy người Mạn Lệ sao còn chưa tới vậy? Gặp mấy chuyện này thật là đau đầu. Trương Tư đứng lên đi về hướng cửa sổ sát đất.
Con đường lớn dẫn từ đại sảnh khách sạn đến trước cửa dựng mấy hàng rào tre, bây giờ cô chỉ nhìn thấy mấy người biểu tình trên phố vẫn chưa rời đi, cũng thầm cảm thán sao hôm nay Trần Mạn Lệ lại chọn đúng khách sạn này để tổ chức cơ chứ, đúng là xui xẻo mà.
Trần Mạn Lệ và Trình Ái Quân cũng không phải người Từ Thành, họ cũng đã ở quê nhà tổ chức tiệc rượu, hôm nay tổ chức ở đây chỉ là để mời mấy vị lãnh đạo cả cũ cả mới của đơn vị, đồng nghiệp, bạn bè quen biết trong thời gian ở Từ Thành và các bạn học cùng đại học.
Mấy người Thành Di đều là bạn học của Trần Mạn Lệ, mấy người Trương Tư chắc chắn được sắp xếp nghỉ lại khách sạn Tân Cảnh Thiên, vì thế hôm nay đã đến sớm nhất để chờ ở đại sảnh khách sạn.
Lúc này, Trần Mạn Lệ mặc váy cưới, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo lông, sắc mặt hoảng hốt đi tới.
Thành Di không biết đã xảy ra chuyện gì, bèn bước tới hỏi: - Sao vậy? Sao nhìn cậu lo lắng thế?
Trần Mạn Lệ nhìn thấy Thẩm Hoải liền đi về phía anh nói: - Chủ tịch công ty của Trình Ái Quân làm việc vừa cùng chúng tôi đi qua bên này, muốn để những người công nhân tránh khỏi đây, không được đứng chắn trước cửa khách sạn, nói chuyện rất khó nghe, tranh chấp vài câu liền bị mấy người công nhân kia xô ngã rồi. Ông ta tức giận cực độ, bèn gọi thêm người tới xua đuổi mấy công nhân kia đi, chúng tôi khuyên như thế nào cũng không có tác dụng. Thẩm Hoài, anh có thể giúp chúng tôi đi khuyên anh ấy một chút được không, ngày hôm nay cũng không thể làm cho to chuyện, không thích hợp.
Thẩm Hoài đứng lên nhìn ra bên ngoài, trên phố bây giờ quả thật náo loạn hơn khi nãy rất nhiều, liền hỏi Trần Mạn Lệ: - Bên ngoài là Hồng Nghĩa hay là Lưu Kiến Quốc? Anh biết Tạ Thành Giang là người trầm ổn, người có thể kéo mấy trăm trai tráng từ công trừờng hùng hùng hổ hổ đến đây để sống mái với mấy người công nhân kia nếu không phải Tống Hồng Nghĩa thì chỉ có thể là Lưu Kiến Quốc.
- Là Lưu tổng.
Trần Mạn Lệ nói.
- Cô thật sự muốn tôi đi khuyên Lưu Kiến Quốc? Thẩm Hoài nhìn mặt Trần Mạn Lệ, hỏi.
Lưu Kiến Quốc bị mấy người công nhân đang đứng chắn đường đẩy ngã, bèn tức giận bừng bừng kêu người tới mấy công trường điều mấy người nữa đến, xem ra tình thế không thể dàn xếp được. Trần Mạn Lệ nghĩ bây giờ chỉ có Thẩm Hoài mới khuyên được Lưu Kiến Quốc, vì vậy liền vội vàng chạy vào tìm Thẩm Hoài, nhất thời lại quên mất quan hệ giữa Thẩm Hoài và Lưu Kiến Quốc có bao nhiêu ác liệt.
Lúc này cô xin Thẩm Hoài ra mặt, có khả năng sẽ ngăn cản được Lưu Kiến Quốc làm loạn, nhưng sau này Lưu Kiến Quốc đối với chồng cô Trình Ái Quân sẽ có cái nhìn như thế nào?
Qua câu hỏi của Thẩm Hoài, Trần Mạn Lệ liền nghĩ đến vấn đề mấu chốt, lập tức do dự. Hơn nữa, cô cũng luôn không vừa mắt Thẩm Hoài, vừa rồi cũng chỉ là gấp quá hóa ngốc, bây giờ nhìn lại bộ dạng cười như không cười của Thẩm Hoài, nghĩ hẳn anh còn ghi hận về việc bị mình tạt rựợu vào mặt, cô gấp đến độ dậm chân rồi vội chạy ra ngoài.
Nhớ năm đó, thiếu nữ Trần Mạn Lệ tuổi trẻ đơn thuần, tràn đầy nhiệt huyết, trải qua quá trình giằng co với hiện thực xã hội phức tạp cũng đã chín chắn rất nhiều, khóe miệng Thẩm Hoài nhếch lên cười.
Thấy bên ngoài khách sạn xảy ra chuyện lớn như vậy, Thái Lan, Trần Lệ Quyên, Chu Văn Tuấn, Trương Tư cũng đứng ngồi không yên, liền cùng Trần Mạn Lệ chạy ra ngoài. Tới cửa, Trương Tư lại nhịn không được quay đầu liếc Thẩm Hoài một cái, mặc dù không nói gì nhưng cũng có thể nhìn ra sự bất mãn của cô ta đối với Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài nói với Thành Di: - Em đi khuyên Lưu Kiến Quốc một chút đi, nói cho anh ta biết anh đang ở đây là được, nếu như anh thật sự ra ngoài, thì với tính cách nhỏ mọn của Lưu Kiến Quốc sẽ không tiếp tục để cho Trình Ái Quân làm việc ở Kim Đỉnh nữa. Anh cũng không thể đã đến ăn không một bữa cơm, lại hại người ta mất luôn công việc được.
- Mạn Lệ vẫn có thành kiến với anh.
- Anh độ lượng như vậy mà phải lừa em sao? Một ngày nào đó anh sẽ nghĩ cách chỉnh chết hai vợ chồng nhà đó. Thẩm Hoài cười nói.
Thành Di lườm Thẩm Hoài, lại lấy tay sờ mặt anh, liền đi ra ngoài khuyên Lưu Kiến Quốc không cần ở hôn lễ của người ta làm lớn chuyện đến mức không thể cứu vãn.
Thành Di vừa đi Thẩm Hoài liền nhận được điện thoại của Lý Cốc.
- Cậu bây giờ đang ở Tân Cảnh Thiên à?
Lúc họp Thẩm Hoài có nói qua với Lý Cốc là buổi tối sẽ cùng Thành Di tới khách sạn Tân Cảnh Thiên ăn tiệc, nhưng lúc này Lý Cốc gọi điện tới khẳng định là có liên quan đến việc công nhân Tập đoàn dệt bông Từ Thành biểu tình, bèn cười nói: - Dệt bông Từ Thành là xí nghiệp thuộc quản lý của Thành phố, cũng đâu liên quan đến anh đâu, hay anh có rảnh qua xem náo nhiệt đi?
- Ai! Lý Cốc thở dài trong điện thoại nói: - Bên xưởng bên kia công nhân tụ tậo càng ngày càng đông, sắp vượt qua con số 3000 người rồi, lúc này chính là không có quan hệ gì với tỉnh hết, thế nhưng cải tổ thì vẫn phải thực hiện, Cảm xúc của công nhân cũng phải trấn an cho tốt, bên thành ủy Từ thành chỉ cần nâng cao điều kiện bồi thường là được mà. Việc này tiếp diễn, áp lực của tỉnh cũng không nhỏ đâu, cậu nghĩ tôi có thể không đếm xỉa đến được không?
Số lượng công nhân viên mất việc năm nay tại Từ Thành có thể sẽ vượt qua 100.000 người, đỉnh điểm có thể vượt quá 400.000 người.
Mỗi năm sẽ phải cấp cho 1 người thất nghiệp 3 đến 5 nghìn nhân dân tệ tiền trợ cấp. Tỉnh và Từ Thành trong tương lai mỗi năm sẽ phải bỏ ra tỉ mấy, hai tỉ.
Mỗi năm tài chính của Từ Thành cũng chỉ thu vào được chưa đến 5 tỉ, gần như mỗi một món tiền đều có chỗ phải dùng, vậy từ đâu lấy ra được nhiều tiền như thế?
Đại đa số các doanh nghiệp quốc doanh đều đặt tại Từ Thành, các doanh nghiệp này cần nâng cao các tiêu chuẩn như điều kiện bồi thường cho người thôi việc, đề cao điều kiện xét tuyển đầu vào. Hiện nay đâu đâu cũng thiếu tiền, cứ đề cập đến vấn đề tiền nong thì ai cũng hết sức đau đầu, đều hết sức mẫn cảm
Thẩm Hoài thoải mái nói với Lý Cốc ở đầu dây bên kia: - Vậy so với việc tôi có ở Tân Cảnh Thiên hay không thì có quan hệ gì đâu nhỉ, bên phía Bí thư Từ, những điều kiện có thể đáp ứng thì tôi cũng đều đáp ứng từ trưa rồi, tôi bây giờ đang ở Tân Cảnh Thiên cùng với Thành Di tham dự tiệc cưới của bạn học.
- Chu Nhậm Quân nói lúc anh ta trở lại Từ Thành, trên đường bị hỏng xe, đợi sửa xe xong thì cũng phải đêm muộn mới về đến Từ Thành. Lý Cốc nói: - Cũng sắp đến đêm rồi, bên phía dệt bông Từ Thành lại không thể trì hoãn thêm nữa. Mặc dù lão Hùng vẫn chưa chính thức làm việc tại Từ Thành, nhưng lệnh điều chuyển đã có hiệu lực, ông ta hiện nay chính là Phó thị trưởng thường vụ Từ Thành. Bí thư Từ đã lôi kéo lão Hùng cùng đến xưởng dệt bông Từ Thành rồi, cậu vẫn còn có thể thảnh thơi đi ăn tiệc cưới sao?
Chủ ý của Chu Nhậm Quân rất đơn giản, Từ Bái phải nâng cao mức bồi thường và trợ cấp cho công nhân viên bị mất việc, ông ta không phản đối cũng không lộ diện. Nhưng nếu như tài chính Từ Thành năm sau, năm sau nữa không trụ được thì đó chính là trách nhiệm mà Từ Bái phải gánh vác.
Hiện nay người mong đợi Từ Bái có nhược điểm nhất chính là Triệu Thu Hoa. Từ Bái nhất định không thể để Triệu Thu Hoa nắm được nhược điểm lớn như vậy, Từ Bái gọi điện cho Lý Cốc nói vòng vo, Lý Cốc lại gọi điện tới chỗ anh, nói đến cùng thì vần là hỏ