Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 917 - Chương 897: Gặp Lại Chu Nghi

Chưa xác định
Chương 897: Gặp lại Chu Nghi

Từ Bái kéo Hùng Văn Bân chạy đến xưởng dệt bông Từ Thành để giải quyết vấn đề công nhân biểu tình, Thẩm Hoài thì chỉ có thể ở lại khách sạn Tân Cảnh Thiên theo dõi diễn biến, không nghĩ, cũng không định chạy tới xem náo nhiệt.

Thẩm Hoài đốt một điếu thuốc, đứng trước cửa thủy tinh, trầm mặc nhìn con đường cái bị đám công nhân nhà máy dệt vây đến một giọt nước cũng không lọt, cũng không giả bộ không có chuyện gì như lúc đứng trước mặt mấy người không liên quan Trương Tư, Chu Văn Tuấn, Thái Lan nữa.

Lưu Kiến Quốc giống như trở thành nhân vật chính trong bữa tiệc hôm nay, đang đứng trong vòng bảo vệ của Trịnh Phong và Trình Ái Quân, dù đã được khuyên nên vào trong khách sạn nghỉ ngơi nhưng vẫn giữ vẻ nổi giận đùng đùng, giống như không để hôn lễ của Trình Ái Quân, Trần Mạn Lệ vào mắt. Mãi tới khi nghe Thành Di khuyên mới không tỏ thái độ với những công nhân đang kích động kia nữa.

Lưu Kiến Quốc đến liếc cũng không thèm liếc đến Thẩm Hoài đang đứng ở khu vực nghỉ ngơi liền đi thẳng vào nơi tổ chức buổi tiệc. Trịnh Phong cũng biết thân phận của Thẩm Hoài, thấy Thẩm Hoài đứng ở góc đại sảnh hút thuốc, đứng vào tình thế vô cùng khó xử, nhưng dường như Thẩm Hoài từ đầu đến cuối cũng không có nhìn qua bên này, anh ta cũng giả vờ như không biết, cũng không miễn cưỡng chạy qua chào hỏi.

Chu Văn Tuấn và người vừa nãy được cử đi tìm Trình Ái Quân và Trần Mạn Lệ là Chu Huy cũng theo ngay sau Lưu Kiến Quốc cùng đi vào khách sạn, khi thấy Thẩm Hoài một thân một mình đứng trong góc nhìn ra bên ngoài, họ cũng không đi qua đó, mà đi cũng Lưu Kiến Quốc vào trong phòng tiệc.

- Anh ta sao cũng tới chứ? Sắc mặt Lưu Kiến Quốc khá hơn một chút, đi vào phòng tiệc liền hỏi với thái độ không mấy hài lòng.

Đương nhiên Lưu Kiến Quốc cũng không chờ đợi ai trả lời y vấn đề này. Trần Mạn Lệ với Thành Di là bạn học, y cũng biết, Trần Mạn Lệ kết hôn mời Thành Di tới, y có thể nói gì được? Y chỉ là không ngờ được hôm nay Thẩm Hoài đúng lúc cũng đang ở Từ Thành.

Khi nghe thấy câu hỏi bất mãn của Lưu Kiến Quốc, những người biết rõ Thẩm Hoài như Trịnh Phong, Trình Ái Quân đều im lặng, không trả lời. Chu Văn Tuấn và Vương Huy liếc nhìn nhau, trong lòng nghĩ, hóa ra chủ tịch công ty ông xã Trần Mạn Lệ không chỉ quen biết Thẩm Hoài mà còn có liên hệ sâu xa nữa.

Thành Di chờ thêm một lát rồi cũng đi vào trong, cô thấy Lưu Kiến Quốc cũng không thèm chào hỏi Thẩm Hoài một tiếng mà đi thẳng vào phòng tiệc, cũng biết người này ngoài mạnh trong yếu, vì mặt mũi, cũng sẽ không nhận là có quen biết Thẩm Hoài từ trước, nhưng cũng không tiện vạch trần y, bèn đi đến cạnh Thẩm Hoài hỏi: - Tình hình thế nào rồi?

- Từ Bái kéo lão Hùng cùng đến nhà máy dệt bông rồi. Thẩm Hoài đáp.

- Vậy à. Thành Di cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nói: - Lão Hùng bây giờ coi như cũng chính thức lộ diện trong giới quan chức Từ Thành rồi.

Thẩm Hoài gật đầu.

Thành Di lại hỏi: - Vậy vấn đề của Tập đoàn dệt bông Từ Thành thì giải quyết như thế nào? Em nghe nói đến cuối năm nay số người thất nghiệp của Từ Thành sẽ lên đến 100 ngàn người, đây cũng không phải là con số nhỏ đâu.

- Số người thất nghiệp tại Từ Thành đến cuối năm nay có thể sẽ vượt qua con số 100 ngàn người, nếu như tính toàn quốc mà nói, đến cuối nắm sẽ có trên 10 triệu người không có việc làm. Thẩm Hoài nói: - Vấn đề của Từ Thành vẫn chưa giải quyết xong, Từ Bái vừa bảo Lý Cốc gọi điện cho anh, Từ Bái có lẽ cũng có một số biện pháp, chỉ là không trực tiếp nói ra. Ngoài ra chỉ cần kinh tế phát triển tương đối nhanh, số doanh nghiệp tư nhân nhiều lên, thì trong quá trình phát triển, sẽ không khó để giải quyết vấn đề này, nhưng có những địa phương sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

Nói tới đây, Thẩm Hoài rít thêm một hơi rồi dụi đầu thuốc vào cái gạt tàn, nói tiếp: - Việc như này cũng không đến phiên anh phải đau đầu, Lưu Kiến Quốc trở lên có nề nếp rồi sao?

- Em nói với anh ta, tại xưởng dệt bông vẫn còn hơn hai nghìn công nhân đang tập trung chờ gây rối, anh ta còn định làm cho mọi việc ồn ào đến đâu nữa? Thành Di nói.

Thẩm Hoài giật giật khóe miệng nhưng cũng không nói gì. Nếu như Lưu Kiến Quốc còn ngang ngược, càn rỡ, nhưng nhiều ít cũng biết có một số chuyện anh ta cũng không thể tự mình kiểm soát được.

Thấy Thẩm Hoài không có hứng thú với việc này, Thành Di mân mê khóe miệng, lại nói thêm một chuyện: - Đúng rồi, anh đoán xem vừa rồi em ở bên ngoài nhìn thấy ai?

- Ai vậy? Thẩm Hoài thấy vẻ thần thần bí bí của Thành Di, nhất thời cũng không đoán ra ai mà có thể thật sự làm anh giật mình.

- Mạn Lệ mời Chu Nghi làm phù dâu, cô ấy hôm nay thật sự rất xinh đẹp. Lát nữa anh cẩn thận chút, đừng có rớt nước miếng trước mặt mọi người đấy. Thành Di cười khanh khách nói với Thẩm Hoài.

- .. Thẩm Hoài có chút sững sờ, nhưng không phải vì lời nói của Thành Di, mà là vì nhìn thấy Chu Nghi lúc này đang mặc lễ phục, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo lông màu hồng phấn đang cùng với Trần Mạn Lệ, Thái Lan, Trần Lệ Quyên và mấy nữ giáo viên đi vào trong.

Thẩm Hoài đồng ý cùng Thành Di tới tham gia hôn lễ của Trần Mạn Lệ và Trình Á Quân nhưng không ngờ được lại gặp Chu Nghi ở đây.

Nghĩ kỹ lại Thẩm Hoài mới biết là do anh sơ suất rồi.

Chu Nghi tháng 7 năm nay sau khi tốt nghiệp Học viện kinh tế của tỉnh thì ở lại đó làm giáo viên, cô ấy trước đây là học sinh của Trần Mạn Lệ, bây giờ lại cùng là đồng nghiệp trong học viện kinh tế, Trần Mạn Lệ mời cô ấy đến tham gia hôn lễ, thậm trí còn để cô ấy làm phù dâu không phải rất bình thường sao?

Chu Nghi khi ở bên ngoài nhìn thấy Thành Di, liền nghĩ tới Thẩm Hoài có thể cũng tới dự tiệc, nên lúc này nhìn thấy Thẩm Hoài đứng cùng Thành Di tại khu vực nghỉ ngơi thì cũng không quá bất ngờ, chỉ là đứng từ xa nhìn về phía bên này cười dịu dàng, sau đó lại cùng mấy người Trần Mạn Lệ tiếp tục đi vào lễ đường, Cô cũng biết hôn sự của Thẩm Hoài và Thành Di đã được định rồi, cô cũng không muốn bởi vì chuyện cũ của cô và Thẩm Hoài mà làm cho mối quan hệ của Thẩm Hoài và Thành Di trở nên căng thẳng.

Đi cùng Trần Mạn Lệ, Chu Nghi tiến vào khách sạn còn có một vài đồng nghiệp là những người vào làm tại học viện kinh tế sau khi Thẩm Hoài rời đi, nên không biết chuyện năm đó, nhưng cũng có hai người đối với hành vi ác liệt của Thẩm Hoài năm đó ở học viện kinh tế rõ như lòng bàn tay.

Bọn họ nhìn thấy Thẩm Hoài cũng xuất hiện ở lễ đường khách sạn, đều rất sửng sốt.

Trương Tư thấy Thẩm Hoài, Thành Di đứng bất động ở khu vực nghỉ ngơi bèn vẫy tay gọi: - Hai người chắc không định ngồi mãi ở đại sảnh đấy chứ?

Hai đồng nghiệp của Trần Mạn Lệ không biết quan hệ giữa Trần Mạn Lệ, Thành Di và Thành Di với Thẩm Hoài rốt cuộc như thế nào, còn tưởng rằng Thẩm Hoài vừa hay cũng đang ở khách sạn này ăn cơm. Nhưng khi nhìn thấy Trương Tư vẫy tay chào hỏi, liền không kìm được mà hỏi Trần Mạn Lệ: - Không phải chứ, cô kết hôn sao lại mời loại người này? Sau đó lo lắng nhìn về phía Chu Nghi.

Đối với những người cũ trong học viện kinh tế, có rất nhiều chuyện phía sau đều không nắm được hết, nhưng lại đều biết chuyện năm đó Chu Nghi vì thất tình mà đau khổ cắt cổ tay tự sát. Năm đó cũng là bởi vì chuyện này, mọi người mới cùng nhau bãi khóa kháng nghị, yêu cầu đuổi Thẩm Hoài ra khỏi học viện kinh tế.

Sự kiện Thẩm Hoài năm đó cũng đồn đại khắp học viện kinh tế, nhưng Thẩm Hoài có phong lưu thì cũng không ảnh hưởng gì đến học viện, cũng không ngần ngại những người có tuổi năm đó ở học viện tỏ ra khinh bỉ việc làm của anh.

Trần Mạn Lệ cũng không nói gì, cô cũng là mãi đến chiều mới biết Thẩm Hoài cũng tới. Cô mời Thành Di, cùng không nói là Thẩm Hoài không được cùng Thành Di tới.

Hai người đồng nghiệp này của Trần Mạn Lệ vô cùng sửng sốt, trong lời nói cũng mang theo khinh miệt rõ ràng, làm cho Thái Lan, Trương Tư chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau.

Trần Mạn Lệ cũng không cùng mấy người Trương Tư nói quá nhiều về chuyện có liên quan đến Thẩm Hoài, bọn họ thậm chí còn không biết chức vụ cụ thể của Thẩm Hoài là gì. Họ chỉ biết Thành Di chịu áp lực từ phía gia đình, đối tượng qua lại là con ông cháu cha, nhà chồng dựa vào thế lực gia tộc mà ở địa phương tác oai, tác quái, nhân phẩm vô cùng kém.

Thực tế sau khi gặp được Thẩm Hòai, mấy người Trương Tư thấy Thẩm Hoài anh tuấn, cao lớn, khí chất lại tốt, cùng Thành Di đứng chung một chỗ vô cùng xứng đôi, hơn nữa nói năng lại lễ độ, nói lời nào cũng khiến người ta thấy vô cùng thoải mái, từ ấn tượng trực quan liền không thấy anh ta có điểm gì quá quắt.

Lúc này, từ phản ứng của mấy người đồng nghiệp của Trần Mạn Lệ, Trương Tư, Thái Lan đột nhiên ý thức được, vấn đề có thể còn nghiêm trọng hơn so với những gì Trần Mạn Lệ tiết lộ.

Thấy hai vị nữ giáo sư của học viện kinh tế vừa đi vào lễ đường vừa ngoái đầu lại nhìn về phía bên này, Thẩm Hoài cười nói với Thành Di: - Xem ra anh có chút đoán sai tình thế rồi. Hôm nay người muốn tạt rựợu vào mặt anh nhất định không chỉ có một, hai người.

- Ai bảo anh năm đó làm ra nhiều việc thương thiên hại lý như vậy. Thành Di cười kéo cánh tay của Thẩm Hoài nói: - Anh không phải tới lúc này rồi lại muốn bỏ chạy đấy chứ?

- Anh đương nhiên sẽ không bỏ chạy, những năm này anh còn phải sợ ai sao? Không phải chỉ là tạt thêm hai cốc rượu lên mặt thôi ư? Thẩm Hoài nhè nhẹ vỗ về mu bàn tay của Thành Di, nói: - Chỉ có điều như vậy đối với em không công bằng.

- Cái gì mà công bằng với không công bằng, em cũng không thể cả đời cũng không gặp mấy người bạn học này được. Thành Di cười nói.

Tuy rằng con đường lớn trước khách sạn đã bị mấy người công nhân biểu tình làm cho nghẽn cứng, nhưng đường dành cho người đi bộ vẫn có thể đi được, tân khách tới không ngớt, Thẩm Hoài, Thành Di đương nhiên được sắp sếp ngồi cùng với mấy người Trương Tư, Thái Lan, Trần Lệ Quyên, Chu Văn Tuấn, Vương Huy.

Trình Ái Quân, Trần Mạn Lệ hôm nay đãi tiệc, chủ yếu là mời các đồng nghiệp cùng trường, cùng công ty, bạn học và những bạn bè kết giao được sau khi tới Từ Thành. Trong phòng tiệc có 10 bàn, có thể thấy Trình Ái Quân sau khi ra trường vào Kim Đỉnh làm việc giao du cũng thật rộng. Không chỉ mời Lưu Kiến Quốc mà còn có viện trưởng học viện kinh tế Hà Binh cũng tới, vừa tiến vào liền cùng Lưu Kiến Quốc hàn huyên không ngừng. Thấy Thẩm Hoài xuất hiện thật có chút bất ngờ, nhưng qua giới thiệu biết Thành Di và Trần Mạn Lệ là bạn học mới hiểu rõ mọi chuyện.

Rất nhiều người cũng không đoán được Thẩm Hoài lại xuất hiện, bao gồm cả Trần Mạn Lệ, Trình Ái Quân.

Từ đáy lòng Trình Ái Quân thật không hề thích Thẩm Hoài, nhưng trong lòng anh ta cũng rõ ràng, anh ta căn bản không có tư cách thích hay không thích, Thẩm Hoài chịu cùng Thành Di tới tham gia hôn lễ của anh ta, thì anh ta cũng biết Thẩm Hoài cho mình mặt mũi lớn như thế nào.

Trước khi chính thức vào bữa tiệc, không chỉ Trình Ái Quân mà ngay cả viện trưởng học viện kinh tế cũng thấy không thể để Thẩm Hoài lạc lõng ngồi một bên không để ý, liền để Trình Ái Quân mời Thẩm Hoài và Thành Di tới ngồi vào bàn chủ khách.

Thành Di mấy năm nay không có cơ hội cùng mấy người Trương Tư tụ tập, nên không muốn chạy đến bàn khách quý nhìn người ta uống rượu, liền nói với Thẩm Hoài: - Anh cùng Chu Văn Tuấn, Vương Huy qua bên kia uống rựợu đi.

Thẩm Hoài cũng không muốn cùng mấy người Lưu Kiến Quốc, Hà Binh ngồi chung một chỗ để khỏi khó chịu, bèn nói với Trình Ái Quân: - Tôi không với tới mấy người Lưu Kiến Quốc, Hà viện trưởng nên có cố tình qua đó cũng không có ý nghĩa, tôi ngồi đây thấy rất tốt.

Thẩm Hoài không hứng thú đi qua bên đó, Trình Ái Quân cũng không miễn cưỡng, anh ta có thể nhận ra Lưu Kiến Quốc, Hà Binh kêu mình qua mời cùng chỉ là lễ tiết cơ bản, chứ tuyệt đối không thực sự có ý muốn mời Thẩm Hoài qua bên này ngồi, làm cho mọi người uống rượu cũng không vui vẻ gì.

Có điều bàn khách quý lại thừa ra hai ghế, Trình Ái Quân cũng chỉ có thể mời Chu Văn Tuấn, Vương Huy qua bên đó ngồi, để tránh bọn họ cho rằng mình bị coi thường.

Vương Huy là người thật thà phúc hậu, nói:

- Mạn Lệ cũng biết tôi không uống được rượu, vẫn là nên để cho hai người Thái Lan cùng Chu Văn Tuấn đại diện bọn tôi qua bên đó đi.

Thái Lan cũng không muốn nghiêm trang ngồi vào vị trí chủ khách, lại bị Chu Văn Tuấn lôi kéo mới miễn cưỡng đứng dậy.

Chu Văn Tuấn cũng không muốn bị chú ý, bèn cười rồi vỗ vỗ đầu vai Vương Huy nói: - Chúng tôi hôm nay có thể đại diện cho học viện tài chính Trung Ương thì nhất định không làm cho người ta mất mặt, cậu cứ ở bên này giả làm con gấu, tôi thì bất cứ giá nào cũng phải xung phong đi rồi. Lại vừa cười vừa nói với Thẩm Hoài: - Đợi lát nữa tôi lại qua mời anh mấy ly.

- Không vội, không vội. Thẩm Hoài cười mắt nhìn theo Chu Văn Tuấn, rồi lại cúi thấp đầu cười nói với Thành Di: - Trong mắt đàn anh khóa trên này của em, anh đã được gắn cái mác vô dụng rồi.

- Đó là đương nhiên, Lưu Kiến Quốc nhìn có khí phách hơn anh nhiều, lại phụ trách cả một công ty chứng khoán lớn như vậy. Thành Di cười thấp giọng nói với Thẩm Hòai, thấy Chu Nghi đứng phía xa xa dường như chưa tìm được chỗ ngồi, liền thấp giọng hỏi Thẩm Hoài: - Anh xem Chu Nghi vẫn chưa có chỗ ngồi, hay là anh gọi cô ấy qua bên này ngồi đi.

- Em vẫn cứ nên cầm dao đâm cho anh 2 nhát đi. Thẩm Hoài nói. Những đồng nghiệp cũ ở học viện tài chính vẫn còn chỉ chỏ về phía bên này, anh nào dám gọi Chu Nghi qua để chuốc lấy phiền phức

- Em nói này, khi chúng ta tổ chức hôn lễ, đặc biệt dành riêng 2 bàn để anh mời đám người yêu, tình nhân cũ, anh thấy có đủ không? Thành Di lại hỏi.

Thẩm Hoài cầm lấy chiếc đũa, xếp chéo trước ngực nói: - Vẫn là một mình mình vẫn thoải mái hơn.

Thành Di cười rộ lên: - Ha ha.

Bình Luận (0)
Comment