Sau khi trải qua các nghi thức cần thiết thì chính thức khai tiệc, Thành Di vẫn còn hai cô bạn cùng phòng ký túc, nhìn thấy phía bên này vẫn còn chỗ trống, liền nâng váy qua đó ngồi, nhỏ giọng nói: - Các cậu nói xem hôm nay Trần Mạn Lệ uống nhầm thuốc gì vậy? Sao lại mời đến một phù dâu xinh đẹp như vậy chứ, nhìn xem toàn bộ đàn ông có mặt mắt đều lồi cả ra rồi, cũng hại luôn chúng ta phải đứng trên sân khấu để làm nền. Họ vừa bình luận vừa đưa mắt liếc Chu Nghi đang ngồi cùng bàn chủ khách với Trần Mạn Lệ.
Phòng tiệc được đóng kín, hệ thống sưởi cung cấp đủ độ ấm, Chu Nghi cởi bỏ lớp áo khoác lông bên ngoài, lộ ra bộ váy lễ phục màu cam, giày cao gót đen điểm thêm mấy viên pha lê làm cho cô nhìn cao hơn hẳn, cô duyên dáng yêu kiều đứng dưới ánh đèn, lộ ra vẻ băng cơ ngọc cốt, làn da sáng như ngọc, chiếc cổ thon dài quý phái, xinh đẹp ưu nhã, khuôn mặt tinh xảo được phủ lên một lớp phấn trang điểm, nhìn càng thêm rạng rỡ.
Hai người bạn ở cùng phòng ký túc với Thành Di cũng được tính là xinh đẹp, cái danh tám bông hoa của Học viện tài chính Trung Ương cũng không phải là giả, nhưng khi đứng cùng Chu Nghi, vẫn ảm đạm thất sắc, cũng khó trách các cô không muốn ngồi cạnh Chu Nghi, Trần Mạn Lệ để dùng bữa, liền chạy qua bên này thấp giọng phàn nàn.
- Thành Di, đợi lát nữa cậu đổi lại lễ phục đi lên sân khấu, đoạt lại uy phong bị đánh mất cho học viện tài chính chúng ta. Hai cô gái cười haha đẩy Thành Di ra cùng tranh sắc với cô gái xinh đẹp đến từ Học viện kinh tế Hoài Hải.
- Nhưng tôi không được xinh đẹp như người ta, nếu như qua đó củng chỉ làm làm nền cho bông hoa đó mà thôi. Thành Di lại cười dịu dàng nhìn về phía Thẩm Hoài, nói: - Anh nói có đúng không?
Thấy Thành Di cười khanh khách nhìn qua, trong mắt tràn đầy ý hờn giận, Thẩm Hoài giả bộ làm rơi chiếc đũa xuống dưới bàn, nhưng đủ khoảng cách để có thể cúi người xuống lấy được, sau khi nhặt chiếc đũa lên mới nghiêm mặt cười nói: - Tính ra chúng ta cũng là vợ chồng rồi, anh cũng ở ngay trước mặt các bạn học tâng bốc em, nhưng nếu muốn anh nói lời trái lương tâm rằng em không đẹp bằng người ta thì anh cũng không làm được, có đúng hay không?
Thành Di cười nhéo Thẩm Hoài một cái, không để ý tới con người miệng lưỡi trơn tru là anh nữa.
Hai cô bạn cùng phòng ký túc của Thành Di, vừa rồi còn vây quanh Trần Mạn Lệ, vẫn chưa có cơ hội cùng mọi người bên này nói chuyện. Bây giờ ngồi xuống, chủ đề câu chuyện tự dưng lại chuyển sang Thẩm Hoài, liền tiến đến gần hỏi: - Vừa rồi nghe đồng nghiệp của Mạn Lệ nói, anh trước kia cũng từng là giáo sư của Học viện kinh tế Hoài Hải, khi anh ở Học viện kinh tế Hoài Hải, nếu như trong trường có một giảng viên xinh đẹp như vậy, anh có quen không?
- Anh ấy khi đó, ở học viện kinh tế Hoài Hải vẫn chưa có nữ giảng viên xinh đẹp như vậy, nhưng nữ sinh xinh đẹp thì lại không ít. Thành Di nói.
Trương Tư từ lúc tiến vào phòng tiệc thì cũng cùng mọi người ngồi ở bên này, lần đầu tiên nghe được tin Thẩm Hoài từng là thầy giáo của Học viện kinh tế Hoài Hải liền kinh ngạc hỏi:
- Không phải chứ, anh rời khỏi Học viện kinh tế Hoài Hải từ khi nào vậy. Mạn Lệ đến Học viện kinh tế Hoài Hải học nghiên cứu sinh, tính đến nay cũng 6, 7 năm rồi, anh chắc không phải là đồng nghiệp của hai người Mạn Lệ, Trình Ái Quân chứ.
- Cũng coi như đồng nghiệp, chỉ là họ vừa tới không lâu thì tôi cũng rời Học viện kinh tế, xuống thị trấn làm việc. Thẩm Hoài không có ý định nói quá nhiều về những chuyện trước đây, trả lời qua loa.
- Như mấy người các anh, sau khi tốt nghiệp sẽ quyết định đi theo con đường chính trị hay là kinh doanh, làm sao có chuyện ở lại trường làm giảng viên? Trương Tư kỳ quái hỏi: - Còn nữa, các anh theo con đường chính trị, phải bắt đầu làm từ cấp thị trấn lên sao?
- Có cái gì mà kỳ lạ? Thẩm Hoài hỏi ngược lại.
Thế hệ dì út Tống Gia cũng không phải tất cả mọi người đều theo con đường chính trị, mà theo đuổi kinh doanh thì lại không có một người nào.
Đến thế hệ của anh, cả nam cả nữ tổng cộng cũng có đến 17 người, nếu tính cả những người theo nghiệp kinh doanh và chính trị thì tổng cộng cũng chưa được một nửa số người, mà giống như em trai của Tống Hồng Quân, đi du học nước ngoài xong liền định cư luôn bên đó, kết hôn, sinh con, cũng tiếp tục ở lại trường để làm giảng viên, nghiên cứu sinh, tuyệt đối không hề có ý định theo nghiệp chính trị hay kinh doanh.
Thời đại bây giờ đã không còn giống trước kia, đối với người cùng thế hệ với anh mà nói, bất luận là lựa chọn nghề nghiệp hay cách sống cũng đều đề cao tự do.
Thẩm Hoài không có ý định giải thích quá nhiều những gì người khác đang hiểu nhầm, hơn nữa nếu như theo chủ đề câu chuyện này tiếp tục thì những chuyện xấu của anh làm ở Học viện kinh tế, không biết lúc nào sẽ bị lôi ra, anh tội gì phải tự mình đi tìm phiền phức chứ.
Thẩm Hoài không có ý định dây dưa mấy chuyện này với mấy người bạn học của Thành Di, anh thấy mấy người phục vụ trong phòng tiệc bận luôn tay luôn chân thì liền tự mình lấy dụng cụ mở nắp chai, khui một chai rượu đỏ.
Chồng của Trần Lệ Quyên là Vương Huy cũng đứng lên giúp đỡ, Thẩm Hoài ấn vai để cho anh ta ngối xuống, cười nói: - Các bạn từ xa đến đây làm khách, vẫn nên để tôi rót rượu đi
Lần lượt rót rượu cho mọi người, anh cùng Thành Di hôm nay đều không lái xe tới nên tự rót đầy cho cả mình và Thành Di, sau đó ngồi xuống uống rất nhiệt tình.
Vợ chồng Trình Ái Quân, Trần Mạn Lệ từ lúc bữa tiệc bắt đầu liền đi chúc rượu các bàn xung quanh.
Hai cô bạn cùng ký túc của Thành Di là phù dâu nên tạm thời qua giúp cô dâu đi mời rượu. Chu Nghi cũng là phụ dâu do Trần Mạn Lệ mời tới, nên lúc này cũng cầm lấy một cái ly cùng chai rượu, cùng Trần Mạn Lệ, Trình Ái Quân đi các bàn chúc rượu. Phù rể còn lại là Trịnh Phong con trai của Trịnh Cương.
Trần Mạn Lệ, Trình Ái Quân lần lượt đi tới các bàn để mời rượu, cũng không ngại chúc rượu lẫn nhau trước mặt những người khách khác. Chu Văn Tuấn cùng vợ là Thái Lan cùng ngồi tại bàn chủ khách lúc này cũng uống vô cùng nhiệt tình.
Chu Văn Tuấn vừa rồi có nói phải đi qua chỗ Thẩm Hoài chúc rượu, nhưng sau khi sang bên này bắt đầu uống rượu mới nhìn thấy sự phân biệt rõ ràng giữa hai bên.
Khách sạn sắp xếp cho phòng tiệc bên này 4 nhân viên phục vụ, hai người phục trách tiếp đồ ăn, còn hai người khác chuyên môn đứng bên cạnh bàn tiệc để châm trà, rót nước, không hề rời khỏi vị trí.
Sau khi vào bữa tiệc, các khách mời xung quanh đều chạy qua bên này mời rượu, lại hiếm thấy có ai đến kính rượu Thẩm Hoài. Chu Văn Tuấn đi làm bao nhiêu năm nay, tại Yến Kinh cũng tiếp xúc qua với rất nhiều con cháu của cán bộ chính phủ, mặc dù được ăn sung mặc sướng, có thể hù dọa một đống người nhưng thực tế lại phát triển rất bình thường, dần dần cũng sẽ bị mọi người lãng quên.
Chu Văn Tuấn quan sát tình hình các bàn hai bên trái phải, trong lòng nghĩ Thẩm Hoài chắc cũng chỉ là dạng con ông cháu cha vậy thôi.