Chu Văn Tuấn nghĩ như vậy liền không muốn qua bên đó chúc rượu Thẩm Hoài nữa, nói thật, cả cái tên Vương Huy ngây thơ, thật thà kia y cũng nhìn không vừa mắt.
Khả năng quan sát của Chu Văn Tuấn cũng không kém, chỉ là thực tế luôn phức tạp hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Trong công ty Kim Đỉnh đại đa số người thuộc tầng lớp trung trung đều không biết đến sự tồn tại của nhân vật như Thẩm Hoài, mà những giảng viên bình thường tại Học viện kinh tế Hoài Hải lại biết rõ ngọn ngành những việc xấu mà Thẩm Hoài làm khi còn ở đó. Mặc dù biết thân phận của Thẩm Hoài hiện nay, nhưng cũng thấy anh không đáng để họ phải chạy đến chúc rượu.
Mà đối với những người ngồi bàn chủ khách, như Hà Binh là tầng lớp lãnh đạo của Học viện kinh tế, lại càng không cần phải có "cốt khí" như vậy.
Rượu quá 3 tuần, Hà Binh liền cầm chai rượu lên nói: - Thẩm Hoài tối nay xem ra cũng chưa uống bao nhiêu, chúng ta phải qua đó ép cậu ta uống thêm hai chén... Lại quay sang Lưu Kiến Quốc cười cười, nhưng cũng không hoàn toàn nhìn sắc mặt y, nói rồi liền đứng dậy đi đến chỗ Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài cũng tương đối khách sáo, khi thấy Hà Binh chạy đến chúc rượu, anh cùng Thành Di liền cùng đứng lên chạm cốc với Hà Binh, lại uống hết non nửa li.
Hà Binh sau khi uống rượu liền rời đi, tiếp đó, các lãnh đạo cấp cao khác của Học viện kinh tế cũng lần lượt tới mời rượu Thẩm Hoài.
Nơi này dù gì cũng không phải giống như khi ở dưới huyện, thị trấn, Học viện kinh tế trong hệ thống giáo dục cũng được hưởng đãi ngộ tương đương với cấp sở, lại thêm Thẩm Hoài trước đây từng làm việc ở đó, mấy người Hà Binh cũng coi như là lãnh đạo cũ. Mà Thẩm Hoài lại là người đảm đương chức vụ trong hệ thống chính trị, cho dù xuất thân có hoành tráng đến đâu thì cùng không thể không tuân thủ quy tắc kính rượu trên bàn tiệc.
Chu Văn Tuấn thấy Thẩm Hoài bất luận là ai đến mời rượu cũng đều nhấp một ngụm nhỏ, mà mấy người lãnh đạo học viện kinh tế cũng khách khí uống một chút, lại hàn huyên thêm vài câu liền rời đi. Chu Văn Tuấn nhìn thấy thì trợn mắt nói thầm: - Thẩm Hoài này cũng cao giá quá đi.
Hà Binh đợi mấy người lãnh đạo học viện kinh tế rời đi liền cùng Lưu Kiến Quốc đi tới, những lãnh đạo cấp cao của Kim Đỉnh cũng có người đứng dậy đi tới mời rượu Thẩm Hoài, điểm này làm cho Chu Văn Tuấn có chút mơ hồ.
Lưu Kiến Quốc không phải là Chủ tịch của Kim Đỉnh sao, trong lời nói của anh ta lộ rõ thái độ bất mãn đối với Thẩm Hoài, những lãnh đạo cấp cao của Kim Đỉnh lúc này còn chạy qua chúc rượu Thẩm Hoài, có phải có chút không hợp lý không?
Chu Văn Tuấn hẳn không biết, Đầu tư Kim Đỉnh và Bất động sản Kim Đỉnh mới vừa thành lập ngoài tập đoàn Hoài Năng góp cổ phần thì chủ yếu nhất còn có đầu tư của tập đoàn Hải Phong của Tạ Gia
Vì thế bộ máy lãnh đạo của Kim Đỉnh cũng là lấy người của tập đoàn Hoài Năng và tập đoàn Hải Phong lên làm chủ, Lưu Kiến Quốc là do quan hệ của Hạ Thành Quốc với bộ phận xuất vốn nên mới được đảm nhiệm chức vụ tổng đầu tư của Kim Đỉnh, hơn nữa bên trên Lưu Kiến Quốc còn có Tạ Thành Giang, đó mới là người thực sự phụ trách Đầu tư Kim Đỉnh và Bất động sản Kim Đỉnh.
Nếu thực sự nói đến thì phải nhìn xem ai là người đứng đầu tầu, lãnh đạo cấp cao của Kim Đỉnh cũng là Diệp Tuyển Phong, Tạ Thành Giang, Tống Hồng Kỳ chứ không phải là Lưu Kiến Quốc.
Ngay cả Diệp Tuyển Phong trong giai đoạn này vì sự phát triển trong tương lai của Hoài Năng còn phải chạy đến Đông Hoa cúi đầu trước Thẩm Hoài làm hòa hoãn mối quan hệ đang trên đà căng thẳng, vậy thì họ có tư cách gì mà vênh váo trước mặt Thẩm Hoài.
Các lãnh đạo cấp cao của Kim Đỉnh cùng với Lưu Kiến Quốc đi chúc rượu đều biết Lưu Kiến Quốc là dựa vào quan hệ với Bộ trưởng Hạ nên mới dám ngông cuồng, nhưng nếu hôm nay bọn họ thật sự muốn xem Thẩm Hoài như vô hình, đến những lễ tiết cơ bản nhất cũng không muốn làm, thì bất luận là đối với nghiệp vụ của Kim Đỉnh hay là đối với tiền đồ của họ cũng sẽ gặp bất lợi.
Vì thế mới nói, cho dù để ý đến tâm trạng của Lưu Kiến Quốc, nhưng mấy người lãnh đạo cấp cao bọn họ vẫn phải tuân theo lễ tiết thường tình, đi tới mời rượu Thẩm Hoài, đặc biệt là thời điểm hiện tại, khi mà nhà họ Tống vẫn là nhất thể.
Cho dù Lưu Kiến Quốc ngồi im bất động, mặt mày cau có, Chu Văn Tuấn cũng thấy tình hình có chút không thích hợp, thầm cảm thán trong lòng. Vừa rồi thấy bàn bên chỗ Thẩm Hoài vắng vẻ, thì ra không phải ai cũng có tư cách đi qua đó mời rượu.
Những tân khách ngồi ở bàn chủ khách lần lượt chạy qua bàn Thẩm Hoài chúc rượu, Trình Ái Quân, Trần Mạn Lệ cũng vừa đi mời rượu đến bàn chủ khách. Hôn nay Chu Nghi làm phụ dâu mặt mày rạng rỡ, Trần Mạn Lệ, Trình Ái Quân đều đã uống rượu, liền có người đứng lên hô hào yêu cầu Chu Nghi chúc rượu mọi người.
Bàn khách này hơn phân nửa là lãnh đạo trong trường, Chu Nghi cũng không thoái thác được, liền cầm lấy cái ly rót gần nửa ly rượu định mời mấy người Hà Binh.
Lưu Kiến Quốc đứng bên cạnh nhìn chăm chăm vào Chu Nghi đang mặc váy lễ phục, trước sau lồi lõm rõ ràng, bèn nói: - Kính rượu lãnh đạo sao có thể chỉ uống một chút như vậy được? Không cho cô đổi rượu trắng, ly rượu này của cô phải rót đầy cho tôi.
Trần Mạn Lệ bênh vực Chu Nghi nói: - Tiểu Chu không biết uống rượu, vừa rồi cô ấy cũng đã uống không ít rồi, kính rượu Viện trưởng Hà, Lưu tổng tôi nghĩ có lòng là được rồi, mọi người cũng đừng làm khó tiểu Chu nữa.
Từ lúc ở ngoài khách sạn bị đám công nhân kia xô ngã, Lưu Kiến Quốc vẫn tức anh ách tới tận bây giờ, lúc này thấy Trần Mạn Lệ lại vẫn chống đối mình liền không hài lòng giáo huấn: - Ở đây có chỗ để cho cô nói sao?
Không ngờ được cô ở bên cạnh góp ý một câu mà đã bị chỉ trích nghiêm trọng như vậy. Những lời giáo huấn bất lịch sự đó thật sự làm cô tức giận cực điểm.
Có điều, Trình Ái Quân đứng bên cạnh làm sao có thể để cho vợ mình đi chọc giận Lưu Kiến Quốc? Anh ta kéo vợ ra phía sau, cũng không dám chọc đến Lưu Kiến Quốc lúc đang tức giận, chỉ là khuyên Chu Nghi: - Lưu tổng cũng là khó có dịp được vui như hôm nay, mới hy vọng mọi người uống thêm hai ly. Tiểu Chu hôm nay cũng uống thêm hai ly đi, tôi rót đầy rượu giúp cô, cô kính Viện trưởng Hà trước, đợi lát lại kính Lưu tổng một ly.
Chu Nghi vừa rồi trong lúc mọi người cổ vũ cũng đã uống không ít, bây giờ nếu như thật sự uống thêm hai ly rượu đỏ, chỉ sợ không còn tỉnh táo được nữa. Trong lòng cô vô cùng căm ghét Lưu Kiến Quốc động cái là đùa giỡn này, tất nhiên sẽ không nguyện uống thêm, Trình Ái Quân sau khi rót đầy ly cô cũng không nhận lấy, không khí cứ giằng co như vậy.
Thành Di sớm đã nhìn thấy hết tình hình phía bên đó, thấy Thẩm Hoài giả bộ như không thấy gì, cũng không đi giúp Chu Nghi. Mấy người Trần Mạn Lệ đến giải vây, biết anh là nghĩ cho cám xúc của cô, nhưng nếu thật sự để cho Lưu Kiến Quốc tiếp tục làm loạn, thì bữa tiệc cưới tốt đẹp như vậy cũng sẽ loạn, thì sự việc cũng không còn đơn giản nữa.
Thành Di nói: - Chúng ta cũng qua bên đó chúc rượu Viện trưởng Hà đi. Lại lôi Thẩm Hoài đứng dậy đi về phía bàn của Lưu Kiến Quốc.
Lưu Kiến Quốc thấy Thẩm Hoài cùng Thành Di đi tới, liền nắm lấy cánh tay Chu Nghi kéo đến bên cạnh mình, nhếch miệng cười khiêu khích nói: - Thế nào, Chu Nghi này không phải là tình nhân cũ của anh ở Học viện kinh tế, anh chạy qua đây là do không chịu nổi khi tôi ức hiếp cô ta sao? Nếu vậy hai ly rượu này anh uống thay cô ta đi.
Thẩm Hoài đem toàn bộ rựơu trong chén trực tiếp tạt vào mặt Lưu Kiến Quốc, trầm giọng nói: - Lưu Kiến Quốc, đừng có thái quá.