Lý Cốc nhận được trả lời, thì cũng không trì hoãn ở đây nữa, Thẩm Hoài trở về sảnh tiệc rượu, tiếp tục uống rượu.
- Chủ nhiệm Lý lúc này đã đến, vẫn là vì chuyện công nhân tập đoàn dệt bông Từ Thành ở bên ngoài biểu tình đúng không? Hà Binh thấp giọng hỏi Thẩm Hoài. Ông biết rằng tập đoàn dệt bông Từ Thành có 20003000 công nhân viên chức ở trong nhà máy tụ tập không chịu giải tán, chuyện này tất nhiên cũng sẽ làm huyên náo trong tỉnh gây mất an ninh, tuy rằng không biết Thẩm Hoài bên này có thiện sách như thế nào, nhưng Lý Cốc vội vàng đến rồi vội vàng đi, Hà Binh đoán rằng cũng là có liên quan đến việc tập đoàn dệt bông Từ Thành.
Hà Binh tuy rằng hưởng thụ đãi ngộ cấp Phó Giám đốc sở, dựa trên cấp bậc hành chính thì còn cao hơn Thẩm Hoài một bậc, nhưng ông không ngốc lấy cấp bậc địa vị hành chính để so đo, còn về trình độ của ông, địa vị con người, cũng biết liên quan đến kinh tế toàn tỉnh, về việc phát triển sự nghiệp và dịch vụ dân sinh, sức ảnh hưởng của Thẩm Hoài cùng Mai thép hệ rốt cuộc rất sâu đậm; cũng biết bối cảnh của Bí thư Tỉnh ủy đề bạt Hùng Văn Bân đảm nhiệm ủy viên thường vụ, Phó thị trưởng Từ Thành.
Có lẽ người khác cho rằng chuyện của tập đoàn dệt bông Từ Thành đêm nay không có chút quan hệ với Thẩm Hoài, Hà Binh lại biết Thẩm Hoài trước đó chỉ là yên lặng quan sát tình thế mà thôi.
Thẩm Hoài không muốn nói cụ thể, thấy những người khác cũng đều chú ý nhìn qua đây, anh cao giọng đáp qua loa, cũng để là những người khác đang ngồi có thể nghe thấy những gì anh với Hà Binh, cười nói.
- Giáo sư Thiệu vừa rồi cũng nói, xí nghiệp vừa mới loại bỏ công nhân viên chức dư thừa, sau khi hết tuổi lao động, rồi đẩy họ ra xã hội bỏ mặc không hỏi thăm, thực sự là không thích hợp. Từ Thành hiện tại có kế hoạch gánh vác chi trả các khoản bảo hiểm thất nghiệp, khám chữa bệnh và các bảo đảm khác cho công nhân viên chức thất nghiệp. Chỉ là tiêu chuẩn định như thế nào thì mọi người còn đang thảo luận. Thể chế cải cách kinh tế gần hai mươi năm, chuyển đổi thí điểm hệ thống xã hội vài năm rồi, bây giờ cũng đã đến giai đoạn công kiến của việc mở rộng toàn diện. Tuy nhiên, từ bảo đảm xí nghiệp thay đổi đến bảo đảm xã hội, từ bảo đảm bộ phận nhân sự thay đổi đến bảo đảm cơ bản toàn dân, phải bổ sung nhiều công khóa lắm. Vấn đề này, hẳn là sở trường của giáo sư Thiệu
Thiệu Xa Đình đối với Thẩm Hoài vẫn chưa có cảm tình tốt, nhưng cũng bị lây nhiễm bầu không khí vừa rồi, trên mặt không hề có phản ứng, cũng khách sáo nói: - Hà Phổ hai năm qua làm thí điểm để tìm tòi kinh nghiệm, thật là nơi đáng giá để mở rộng.
- Vấn đề còn là phải giải quyết trong phát triển, Thẩm Hoài nói, - Hà Phổ hai năm qua trên đà phát triển đỡ hơn một chút, cho nên mâu thuẫn không gay gắt, cho nên ở thể chế bảo đảm xã hội có thể làm càng nhiều công tác thí điểm. Nhưng ở khu vực lớn hơn thậm chí là mở rộng toàn tỉnh, vẫn là cần giáo sư Thiệu các vị tới...
Thẩm Hoài bàn bạc vấn đề có lối suy nghĩ nhanh nhẹn, có thể chỉ thẳng yếu hại, giọng điệu lại khiêm tốn, điều này cũng khiến đám người Thiệu Xa Đình nảy sinh thiện cảm hơn rất nhiều, đồng thời cũng cảm giác nghi hoặc sâu sắc, Thẩm Hoài trước mắt cùng với Thẩm Hoài nhiều năm trước đây đảm nhiệm dạy ở học viện, chỉ theo cách nói năng cũng thấy là một trời một vực, chẳng lẽ là trí nhớ xảy ra vấn đề?
Quả thật cũng khó trách đám người Thiệu Xa Đình có ảo giác như vậy.
Những năm gần đây, Thẩm Hoài và các giáo sư của học viện kinh tế tỉnh, ở một vài hội nghị nghiên cứu và thảo luận kinh tế có không ít cơ hội chạm mặt, nhưng các giáo sư ở học viện kinh tế đối với Thẩm Hoài đều không có thiện cảm, ở trong phòng họp gặp còn tránh không kịp, nhiều năm qua đều không có cơ hội ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện.
Bởi vậy cho dù biết Mai Khê, Hà Phổ dưới sự chủ trì của Thẩm Hoài đã đạt được thành tựu phát triển khác thường, nhưng cảm quan cá nhân của họ đối với Thẩm Hoài vẫn không hề thay đổi.
Nhưng mà ở trong bữa tiệc còn bị làm cho kinh ngạc và nghi hoặc hơn hẳn, không ai qua được Chu Văn Tuấn là bạn học cùng với Thành Di rồi.
Chu Văn Tuấn cũng biết, Thẩm Hoài xuất thân từ một gia đình có bối cảnh cùng địa vị đều không tầm thường, ít nhất trong xã hội có thể môn đăng hộ đối cùng Thành Di, nhưng do trước đó bởi Trần Mạn Lệ nên anh ta đã nhận định rằng Thẩm Hoài là ỷ vào con ông cháu cha nên mới có chút địa vị tại địa phương.
Người như vậy, cho dù không chấp nhận được bọn họ khinh thị, nhưng ít ra trước lúc Lưu Kiến Quốc bị đuổi đi, bọn họ cho rằng với thân phận là Chủ tịch của đầu tư Kim Đỉnh, bối cảnh gia đình địa vị của Lưu Kiến Quốc cũng đều không tầm thường, sẽ có trợ giúp đối với tương lai phát triển của bọn họ.
Nhưng hết thảy phát sinh kế tiếp hoàn toàn đảo ngược nhận thức của anh ta, bất kể là sau khi Lưu Kiến Quốc bị Thẩm Hoài tạt rượu rồi đuổi ra khỏi bữa tiệc, hay là những người phản ứng của những người liên can, đều có thể khiến anh ta nhận ra địa vị của Thẩm Hoài tuyệt đối Lưu Kiến Quốc không thể bằng được.
Nhìn Trần Mạn Lệ cùng Trình Ái Quân qua mời rượu, đang bị Trương Tư chặn lại trò chuyện, Chu Văn Tuấn nâng ly rượu, lấy cớ mời rượu, đi tới, hỏi Trần Mạn Lệ:
- Người đàn ông của Thành Di rốt cuộc có lai lịch như thế nào nhỉ, mới vừa rồi còn thật sự khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa vậy?
- Sao vậy, hối hận đã đạp sai chân ngựa rồi hả? Trương Tư dựa vào ưu thế của phụ nữ đẹp nói chuyện đâm thẳng vào chỗ đau của Chu Văn Tuấn.
Chu Văn Tuấn cười ha hả, vẫn là đợi Trần Mạn Lệ trả lời câu hỏi của anh ta.
- Cha của Thẩm Hoài là Phó tỉnh trưởng của Hoài Hải, bản thân anh ta tại địa phương giữ chức Bí thư huyện ủy...
Bao năm qua thành kiến của Trần Mạn Lệ đối với Thẩm Hoài vẫn không hề giảm xuống, cho dù biết một vài chuyện của Thẩm Hoài, nhưng cũng không để tâm tới, cho nên cô cũng chỉ biết một số việc đơn giản của Thẩm Hoài.
Một số việc Trình Ái Quân biết nhiều hơn, nhưng anh lúc này vẫn không biết chuyện tối nay sẽ xử lý đến đâu, nào có tâm trạng nói về uy phong của Thẩm Hoài cho những bạn học của Mạn Lệ biết cơ chứ?
Thẩm Hoài Năng đánh cho Lưu Kiến Quốc trở thành chó rơi xuống nước, nói đuổi người liền đuổi người, sau đó lại có thể tiếp tục cùng Hà Binh bọn họ chuyện trò vui vẻ uống rượu. Mà Hà Binh cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chẳng sợ Lưu Kiến Quốc biến thành chó điên cắn ngược lại Hà Binh, nhưng Trình Ái Quân thì khốn khổ rồi.
Lưu Kiến Quốc là Chủ tịch đầu tư Kim Đỉnh, còn anh ta chỉ là một quản lý nho nhỏ trong một bộ phận của đầu tư Kim Đỉnh, Lưu Kiến Quốc muốn bóp chết anh ta đơn giản như bóp chết một con kiến vậy.
Lưu Kiến Quốc buộc anh ta ra khỏi đầu tư Kim Đỉnh, anh ta có thể tìm được ở đâu một công việc với mức lương trên ngàn hàng tháng như vậy cơ chứ?
Nghe Trần Mạn Lệ nói Thẩm Hoài giữ chức Bí thư huyện ủy ở địa phương, Chu Văn Tuấn vẫn còn có chút kinh ngạc, nhìn quanh đám người Trương Tư, hỏi: - Thẩm Hoài chưa đến ba mươi tuổi phải không?
- Điều này tôi làm sao biết được. Trương Tư cười nói - Tôi mà hỏi chi tiết, Thành Di còn tưởng rằng tôi muốn đoạt người đàn ông của cô ấy?
Trần Mạn Lệ nói: - Khoảng gần ba mươi tuổi, khả năng còn nhỏ hơn một ít. Tôi tốt nghiệp năm 1992 ở học viện kinh tế tỉnh, anh ta đã ở bên đấy công tác hơn hai năm.
- Có một người cha làm Phó tỉnh trưởng, làm quan cũng dễ dàng mà! Trương Tư cảm khái nói, - Nghĩ lại chúng ta cũng đã tốt nghiệp sáu năm rồi, còn ở đây bình luận sự việc về nhanh chân chạy các chức lãnh đạo, ai ngờ đâu người ta sớm đã là lãnh đạo rồi.
Mọi người cũng có đồng cảm, vừa nhìn Thẩm Hoài vừa hâm mộ, nhưng Chu Văn Tuấn vẫn đầy nghi vấn trong lòng khó mà giải thích. Cho dù Thẩm Hoài là xuất thân từ gia đình cấp bộ tỉnh, bản thân lại giữ chức Bí thư huyện ủy ở địa phương, cũng hoàn toàn không giải thích hết thảy vừa mới phát sinh.
Vừa rồi ở trên bàn rượu, viện trưởng học viện kinh tế Hà Binh và những người khác còn cùng với Lưu Kiến Quốc nói chuyện xoay quanh chủ đề đều là " bộ trưởng Đới" đấy, chứng tỏ " Bộ trưởng Đới" này là người thân của Lưu Kiến Quốc, Thẩm Hoài dựa vào cái gì mà gạt mặt Lưu Kiến Quốc, còn muốn đuổi Lưu Kiến Quốc ra khỏi Từ Thành?
Thành Di nhìn thấy bạn học đều tập trung lại cùng một bàn, cô cũng đi tới nói chuyện, hỏi: - Các bạn đang nói chuyện gì thế, sao mà thần thần bí bí vậy?
- Đang nói người đàn ông của cậu thật là uy phong đó!
Trương Từ duỗi lưng một cái, để Thành Di cùng cô ngồi chung trên một cái ghế.
- Anh ấy thì uy phong gì chứ, một cán bộ tép riu, lôi kéo vào cùng làm cái gì. Thành Di cười nói, - Tính cách anh ấy bình thường nhìn khá ôn hòa đấy, chỉ khi gặp việc gì không vừa mắt thì sẽ nổi giận, không biết đắc tội bao nhiêu người rồi, cũng không nghe người khác khuyên.
- Cha của Thẩm Hoài thật sự là Phó tỉnh trưởng ở tỉnh Hoài Hải à? Trương Tư hỏi.
- Ừ. Thành Di gật gật đầu, nói, - Cha của Thẩm Hoài phụ trách nông nghiệp ở Hoài Hải, tuy nhiên quan hệ giữa Thẩm Hoài và cha mình không tốt lắm, cũng rất ít lui tới, đều là tính tình anh ấy bướng bỉnh đấy... Cô không muốn nói quá nhiều, nhưng cũng không muốn Trương Tư bọn họ có chuyện gì cầu đến chỗ cha của Thẩm Hoài nên đã nói rõ ràng luôn.
Có lẽ là Từ Bái, Hùng Văn Bân bên kia và đại biểu công nhân đã xác định điều kiện đàm phán, công nhân tập đoàn dệt bông Từ Thành chặn ở ngã tư trước khách sạn lúc này bắt đầu giải tán, đường thông dần; bên này dự tiệc cũng đã xong, quan khách đều cáo từ ra về.
Thẩm Hoài xuống lầu tiễn Hà Binh, Thiệu Xa Đình và lãnh đạo cũng như các thầy cô giáo học viện kinh tế tỉnh ra về, rồi trở lại bữa tiệc.
Bữa tiệc rượu, ngoại trừ bạn học từ xa đến tham dự hôn lễ của Trần Mạn Lệ, Trình Ái Quân ra, cũng chỉ có Chu Nghi và những đồng nghiệp trong trường ở lại giúp đỡ chưa về.
Nhìn Chu Nghi cùng Thành Di, Trương Tư bọn họ cùng đứng một chỗ nói chuyện, Thẩm Hoài không dám tiến gần lên phía trước, trốn vào một góc sáng sủa đứng hút thuốc.
Lúc này Chu Nghi nhận được điện thoại, vui sướng chay ra khỏi tiệc rượu đi xuống lầu, Thẩm Hoài mới đi đến chỗ Thành Di, Trương Tư.
- Tiểu Chu vui vẻ như vậy chạy ra ngoài, là bạn trai cô ấy đến à? Vậy có thể đã có người phải thất vọng rồi. Trương Tư hứng thú hỏi Trần Mạn Lệ. Ở đây có hai bạn học của Trình Ái Quân, đều độc thân, vừa rồi vây quanh Chu Nghi, không ai để mắt đến Trương Tư cả, khiến trong lòng Trương Tư có hơi ghen tuông, lúc này dĩ nhiên cũng muốn nói kích bọn họ một chút.
Các cô đứng ở bên cạnh cửa sổ, Trần Lệ Quyên kéo bức rèm lên xem tình hình ngoài cửa sổ, nói: - Này, bạn trai của cô Chu thậy sự khí phách, đi xe Mercedes-Benz đó. Tuy nhiên bạn trai cố ấy hơi lớn tuổi một chút
Trần Lệ Quyên khiến cho rất nhiều người hứng thú, đều tiến đến bên cửa sổ nhìn xuống, nhìn thấy một chiếc Mercedes-Benz màu đen đậu dưới lầu, Chu Nghi đang thân mật kéo một người đàn ông trung niên lại gần nói chuyện.
Không khí xã hội thời đại này đã sớm tan vỡ rồi, phụ nữ xinh đẹp có quan chức giàu theo đuổi là điều rất bình thường, chỉ có điều thấy một cảnh như vậy ngay trước mắt, mọi người cũng đều có chút không ngờ.
Trương Tư nhìn tình hình ở ngoài cửa sổ, lại tiếp tục kích hai bạn học của Trình Ái Quân, cười nói: - Một chiếc Mercedes-Benz này đã đủ để các bạn phấn đấu nhiều năm. Có điều các bạn không cần phải tức giận, chờ các bạn thắt lưng bạc triệu, quyền cao chức trọng, thật đúng là không thiếu mỹ nữ nhào vào ôm lấy rồi. Điều này, bạn học Thẩm của chúng ta cực kỳ có kinh nghiệm rồi, đúng không?