Sau khi Chu Lập đi rồi, Thẩm Hoài đi theo nhân viên phục vụ đến phòng karaoke mà nhóm Thành Di đang hát.
Mấy người Trình Ái Quân, Trần Mạn Lệ… ca hát uống rượu rất vui, Thành Di, Trương Tư ngồi trong góc thì thầm. Ở lại cùng Chu Nghi còn có một vị nữ giáo viên trẻ tuổi của học viện kinh tế tỉnh, hai người cũng đang ngồi thì thầm với nhau, Thẩm Hoài đi đến ngồi xuống bên cạnh Thẩm Di.
- Ba của tiểu Chu đâu rồi? Ông chủ lớn như vậy, chúng tôi còn đang muốn tiếp cận ngưỡng mộ mà.
Trương Tư thấy Thẩm Hoài đến một mình, không thấy ba của Chu Nghi vào cùng, tò mò hỏi.
- Động cơ không đạt rồi, ba của Chu Nghi cùng mẹ cô ấy tình cảm rất tốt, cô muốn chen vào làm mẹ hai nhà người ta, khó khăn không ít đó!
Thẩm Hoài tối nay cuối cùng đã tìm thấy cơ hội để phản công Trương Tư, đương nhiên là sẽ không bỏ lỡ.
Trương Tư miệng lưỡi sắc bén, bị Thẩm Hoài nói vậy, khuôn mặt hơi đỏ lên, đẩy Thành Di làm nũng giận hờn nói:
- Cậu xem bạn trai cậu giỏi quá, chỉ biết bắt nạt phụ nữ con gái.
Chu Nghi bên kia nghe thấy Thẩm Hoài tùy tiện lấy ba mình ra nói đùa, cũng liếc nhẹ anh một cái trách móc, chỉ là không hỏi ba cô đã đi đâu.
Trình Ái Quân từ đầu đến cuối vẫn nghĩ đến việc Chu Lập vừa nãy trong buổi tiệc đồng ý nhận sự giúp đỡ.
Khác với ở lại nghỉ và tiệc rượu tại sảnh yến tiệc, chi phí hộp đêm lần này thật sự là rất cao đến nỗi dọa người khác.
Trương Tư các cô nói là kế sau có ông chủ lớn mời khách, vừa nãy trên bàn rượu giả bộ hiền thục, đều không uống rượu, lúc này đều la lớn muốn uống rượu, kết quả là phục vụ cầm mấy chai rượu tây đều là rượu Cognac đặc biệt hơn mười mấy năm.
Sau khi Trần Ái Quân vừa mới thanh toán chi phí kết hôn với khách sạn thì thẻ tiết kiệm cũng không còn nhiều tiền, cho dù anh ta vẫn còn một thẻ tín dụng có thể sử dụng,nhưng hạn mức của loại thẻ này có giới hạn, chờ lát nữa nếu không có ai giúp chi trả thì anh ta phải tự làm chủ, không trả được phải ghi nợ, hôm nay mất mặt hoàn toàn rồi.
Trình Ái Quân nghĩ đến việc này, trong lòng vẫn thấp thỏm không yên, thấy Thẩm Hoài một mình đi đến, cũng quan tâm đến việc đi hay ở của Chu Lập, có chút lo lắng hỏi Thẩm Hoài:
- Chủ tịch Chu nói mời khách, có lẽ ông ấy vẫn sẽ đến ca hát với mọi người đó. Khách ra về, tôi và Mạn Lệ đều không đi ra ngoài tiễn một đoạn, có phải là có chút thất lễ không?
Thẩm Hoài nhìn Trình Ái Quân một cái, nói:
- Cha của Chu Nghi vội vàng đi gặp Phó bí thư Từ .
Trình Ái Quân giật mình, nghĩ thầm rằng cha của Chu Nghi vội vàng đi gặp Phó bí thư tỉnh ủy, anh ta còn nghĩ ít nhất ông ta sẽ nói với họ lại một tiếng nữa chứ? Hoặc lại trong hộp đêm nghe bọn họ hét hò ca hát?
Chỉ có điều, ca của Chu Nghi đi rồi, sau đây ai sẽ chịu khoản này? Trong lòng Trình Ái Quân rối rắm vạn phần.
Trương Tư không biết Phó bí thư Từ mà Thẩm Hoài nói đến là chỉ ai, đến gần truy hỏi đến cùng:
- Phó bí thư Từ là ai mà có thể khiến ông chủ Chu vội vàng đến gặp vậy?
Thẩm Hoài cười nói:
- Phó bí thư Từ là Phó bí thư tỉnh ủy của tỉnh chúng ta, cũng là Bí thư thành ủy Từ Thành, không vội vàng đến gặp ông ta, lẽ nào lại có thể tự cao tự đại bắt ông ấy đến gặp chúng ta à? Vừa nãy hơn một trăm công nhân chặn bên ngoài nửa ngày trời, ba của Chu Nghi ấy chính là đặc biệt vì giải quyết chuyện này mới vội vàng đến Từ Thành.
Nghe Thẩm Hoài nói như vậy, Trương Tư thè lưỡi:
- Vừa rồi Trần Mạn Lệ nói tài sản Chử Giang kiến thiết gần ba tỷ, lĩnh vực xây dựng và khai thác bất động sản đứng top ba ở tỉnh Hoài Hải, xem ra thật đúng là một chút cũng không khoa trương nhỉ.
Chu Văn Tuấn nghe xong, trong lòng càng lo lắng muôn phần.
Bọn họ vừa rồi vẫn luôn cho rằng Chu Nghi và Trần Mạn Lệ giống nhau, đều là giảng viên đại học bình thường, mà không nghĩ rằng gia đình cô ấy lại nở mày nở mặt như vậy, ba của cô ấy vậy mà lại là có thể là nhân vật sắp xếp giải quyết các vấn đề khó khăn ưu tú của Phó bí thư tỉnh ủy như vậy, quả là không đơn giản.
Có điều, nếu như nói ba của Chu Nghi vội vàng đến Từ Thành vì giải quyết các vấn đề khó khăn nổi trội cho Phó bí thư tỉnh ủy, như vậy chẳng phải nói ông ấy không thể đường ngang qua khách sạn gặp mặt con gái trước khi vội vàng đến gặp Phó bí thư tỉnh ủy được. Nói như vậy, cha của Chu Nghi vội vàng đến khách sạn Tân Cảnh Thiên,thực tế là trước khi đến gặp Phó bí thư tỉnh ủy cần đặc biệt gặp Thẩm Hoài trước?
Chu Văn Tuấn bước vào xã hội nhiều năm, năng lực quan sát không thể nói không nhạy cảm, kết hợp lúc trước Thẩm Hoài nổi giận trên bàn rượu, lại thêm việc đuổi Lưu Kiến quốc đi, địa vị của Thẩm Hoài ở tỉnh Hoài Hải rốt cuộc cao bao nhiêu, anh ta cũng không phải là khó đoán.
Chỉ có điều lúc này nghĩ càng hiểu rõ, trong lòng Chu Văn Tuấn càng trăm phần rối ren, càng là hối hận, thầm tự trách mình mới đầu mà sao đã nhìn sai rồi, đã đánh giá sai bản thân Thẩm Hoài.
Chu Văn Tuấn kỳ vọng Thẩm Hoài có thể bỏ qua thái độ lạnh nhạt thờ ơ của anh ta trong lúc bắt đầu tiệc cưới, nhưng đồng thời lại ý thức được kỳ vọng vô cùng mù mịt của mình.
Chu Văn Tuấn từ lúc Thẩm Hoài tạt rượu Lưu Kiến Quốc, khiển trách Lưu Kiến Quốc, tiếp đó đuổi công ty xây dựng Chử Giang đi, sau đó lại cùng một tốp lãnh đạo học viện kinh tế tỉnh chuyện trò vui vẻ, điều chỉnh không khí đều có thể nhìn ra, khéo léo, nhạy cảm cũng như đối với việc khống chế sự việc, đều là nhân vật lợi hại nhất mà anh ta gặp khi bước vào xã hội. Người như vậylàm sao có thể không nhìn thấu mánh khóe của anh ta cơ chứ?
Chu Văn Tuấn muốn làm chút gì đó để thực hiện xoay chuyển, nhưng trong lòng sợ hãi, lo lắng bất kể anh ta làm gì, đều sẽ đẩy bản thân đến hoàn cảnh tệ hơn.
Bạn học của Trình Ái Quân đại khái cũng là nhìn thấy hôm nay Trình Ái Quân rất không yên, Thẩm Hoài không nói chuyện gì nhiều nữa, lúc này trở thành tâm điểm chú ý của Thành Di và Chu Nghi đều là bạn học và đồng nghiệp của cô dâu mới Trần Mạn Lệ, bọn họ cũng đáp không hơn câu nào, uống rượu trong chốc lát bọn họ cũng đều rời đi trước rồi, thà lúc này về phòng đánh bài tú-lơ-khơ còn hơn là ở trong hộp đêm ngồi nhìn sự thống khổ trên gương mặt của Trần Ái Quân.
Bọn họ cũng có thể thông cảm cho Trình Ái Quân, Chủ tịch công ty ở tiệc cưới gây chuyện cho khách của cô dâu mời, sau khi Trình Ái Quân kết thúc thời gian nghỉ kết hôn, quay lại công ty giải thích thế nào đều còn khó nói.
Bọn họ lúc này cũng không có cách để nói lời nào an ủi, chỉ có thể nói với Trình Ái Quân, ở Kim Đỉnh không được thì quay lại trường học, cho dù không trở lại học viện tỉnh, Từ Thành nhiều trường đại học như vậy, Trình Ái Quân có kinh nghiệm dạy học, lại có bằng cấp nghiên cứu sinh sẽ kiếm việc rất dễ.
Trình Ái Quân tiễn bạn học của anh ta trở về phòng, trong lòng vẫn còn chua xót.
Anh ta ở lại trường học làm việc một thời gian, tiền lương mỗi tháng cộng với tiền phụ cấp vị trí công tác cũng là năm trăm đồng. Sau khi rời khỏi trường học tiền lương anh ta hai năm đã tăng lên thêm một số, Trần Mạn Lệ mỗi tháng cũng được tám trăm đồng.
Quốc gia và thành phố tỉnh, địa phương mỗi năm bỏ vốn vào nghiên cứu kinh tế và các môn khoa học xã hội là không ít, có dự án cũng không phải là bọn anh ta vừa vào làm được giảng viên trường cao đẳng có thể được phân vào để kiếm một chén canh đấy.
Nếu không trở về trường đại học, tìm công việc khác, Từ Thành lại có bao nhiêu vị trí quản lý có tiền lương cao cho anh ta cơ chứ?
Vào đến phòng, bạn học của anh ta lấy bài tú-lơ-khơ ra đánh, Trình Ái Quân tâm sự nặng nề nói vài câu. Một lát sau anh ta lấy cớ xem xét bạn học của vợ bèn xuống lầu,nhìn thấy Thành Di, Trương Tư bọn họ và các bạn học liên quan vẫn đang tiếp tục ở trong bao sương trò chuyện uống rượu vui vẻ, cũng không biết Mạn Lệ lúc này đi đâu rồi, anh ta cũng không biết Mạn Lệ có biết những khó khăn lúc này của anh ta hay không. Anh ta muốn đến gần bên cạnh Thẩm Hoài nói vài câu, lại sợ Thẩm Hoài không hiểu dành cho mình cái nhìn không tốt.
Trình Ái Quân đứng ở cửa hộp đêm, nhìn vào trong đèn xoay tròn tạo ra màu sắc muôn màu.
Đây là phòng karaoke riêng cực kỳ xa hoa, giữa cửa ra vào là không gian vệ sinh lắp đặt thiết bị sang trọng, đi qua một hành lang tương đối dài, chính là phòng chính. Trình Ái Quân thì tiến thoái lưỡng nan đứng trước nhà vệ sinh, điện thoại trong túi quần vang lên.
Mặc dù trong điện thoại của Trình Ái Quân không có lưu số điên thoại này, nhưng nhưng số di động của Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Kim Đỉnh Tạ Thành Giang thì như là khắc vào trong lòng, không thể nhớ sai được.
Thấy lúc này Tạ Thành Giang gọi điện đến, trực tiếp gọi vào số di động của mình, Trình Ái Quân trong tiềm thức muốn ném điện thoại đi.
Tuy rằng từ trước tới nay, Trình Ái Quân đều tưởng tượng số điện thoại này có thể gọi điện đến, nhưng tuyệt đối không hy vọng vào lúc này giờ này, Tạ Thành Giang lúc này gọi điện đến có thể có chuyện gì tốt sao? Chỉ là Trình Ái Quân không có dũng khí nhận cuộc điện thoại này.
Trình Ái Quân vừa muốn trốn vào phòng vệ sinh nhận điện thoại, Trần Mạn Lệ từ trong nhà vệ sinh nữ đi ra, thấy anh ta lén lút, hỏi:
- Điện thoại của ai vậy?
- Tạ tổng của công ty, không biết tìm anh có chuyện gì.
Trình Ái Quân ra vẻ trấn định nói.
Trần Mạn Lệ cũng buồn bực phản ứng của Trình Ái Quân hôm nay ở trong buổi tiệc, nhưng vợ chồng mới cưới, cô có thể hiểu được nỗi khổ sở, khó khăn của chồng, cũng biết bản thân cô là một nhân vật nhỏ bé tầm thường mà thôi.
Trần Mạn Lệ không tin Thẩm Hoài thật sự có thể mạnh mẽ, cứng rắn để quyết định sự đi hay ở của Lưu Kiến Quốc, nghĩ bụng chuyện hôm nay thật quá khó khăn, phải để chồng chịu đựng, thấy chồng ra vẻ điềm tĩnh, thật sự rất tội nghiệp, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng anh ta, an ủi anh ta rồi nói:
- Tạ tổng gọi đến, khả năng chỉ là xem thử tình hình; cho dù có chuyện gì, anh vẫn còn có em mà, trời cũng sẽ không sụp xuống…
Trình Ái Quân liền dựa vào bồn rửa tay nghe điện thoại.
Tạ Thanh Giang trong điện thoại không nói gì nhiều, hỏi Trình Ái Quân đang ở đâu, biết được Thẩm Hoài vẫn còn ở cùng với bọn họ, thì bảo Trình Ái Quân nói với Thẩm Hoài một tiếng, anh ta lập tức đến đó.
Trình Ái Quân cúp điện thoại, đi đến giảm âm lượng nhạc của chỗ đang đứng, đi qua bên cạnh Thẩm Hoài, cúi người nói:
- Tạ tổng nói muốn đến đây gặp anh…
Thẩm Hoài đang cùng Thành Di, Trương Tư bọn họ nói chuyện phiếm, đột nhiên thấy Trình Ái Quân chạy tới nói như vậy, hỏi:
- Tạ tổng nào vậy, Tạ Hải Thành hay là Tạ Thành Giang?
Trình Ái Quân nuốt nước miếng một cái, khó khăn nói:
- Là Chủ tịch Hội đồng quản trị Tạ Thành Giang của tập đoàn chúng tôi.
Anh ta nhìn Thẩm Hoài, lo lắng Thẩm Hoài không muốn gặp Tạ Thành Giang, hoặc là cùng Thành Di bỏ đi thẳng, điều này khiến anh ta khó giải thích trước mặt Tạ Thành Giang.
Thẩm Hoài nhíu mày nhăn mặt, ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Được rồi, anh gọi điện thoai cho anh ta, bảo anh ta đến đây đi.
Nghe Thẩm Hoài nói như vậy, Trương Tư cũng chỉ có thể tiếp theo le lưỡi.
Thời gian thành lập của tập đoàn Kim Đỉnh ở trong nước tuy rằng không dài nhưng vẫn có danh tiếng, điều này cùng Lưu Kiến Quốc thời gian dài trước kia trong giới đầu tư chứng khoán ở Yến Kinh, có mối quan hệ rất lớn.
Hôm nay Chủ tịch của công ty đầu tư tập đoàn Kim Đỉnh bị Thẩm Hoài tạt rượu vào mặt đuổi đi không nói, lúc này Chủ tịch Hội đồng quản trị đến hỏi thăm, Thẩm Hoài cũng thờ ơ, miễn cưỡng đồng ý để người ta lên lầu, Trương Tư ngoài le lưỡi, còn có thể có biểu hiện gì?
Trình Ái Quân đương nhiên sẽ không ngốc đến mức trực tiếp gọi điện thoại cho Tạ Thành Giang nói Thẩm Hoài đồng ý để anh ta tới, cũng không biết Tạ Thành Giang đã bắt đầu đi hay chưa, cách khách sạn Tân Cảnh Thiên còn xa không, anh ta và Mạn Lệ đến trước cửa lớn của khách sạn đợi Tạ Thành Giang đến.
Đợi Tạ Thành Giang đến đây, bên này tiếp tục ca hát uống rượu, Trương Tư như sợ thiên hạ không loạn, vẫn không quên kích động Chu Văn Tuấn lần nữa, nhỏ tiếng nói với anh ta:
- Hôm nay nhìn lầm rồi nha?
Trương Tư chế giễu như thế, trong lòng Chu Văn Tuấn chua xót, nhưng tính tình Trương Tư vui vẻ, giỏi xây dựng bầu không khí, thấy cô ấy có thể cùng Thẩm Hoài tán gẫu rất vui vẻ, Chu Văn Tuấn còn hy vọng cố ấy có thể kéo mình vào làm để tài, dĩ nhiên cũng không thể để ý đến sự khiêu khích nhỏ của cô ấy.
Nhìn thấy tầm ảnh hưởng của Thẩm Hoài ở Hoài Hải mạnh mẽ, cũng không biết có ảnh hưởng tiêu cực đến công việc của Chu Văn Tuấn tại Yến Kinh hay không, nhưng trong mạng lưới quan hệ, những tác động gián tiếp quá sâu rộng rồi.
Ví dụ như toàn bộ bạn học của vợ chồng Thái Lan thậm chí trong đám bạn học trong học viện tài chính trung ương, nếu như để người khác biết anh ta đã từng khinh thường một nhân vật tầm ảnh hưởng cực kỳ mạnh như thế, đều có khả năng khiến anh ta bị rơi vào thế cô lập.
Tạ Thành Giang tới nhanh hơn nhiều so với trong tưởng tượng, điều bất ngờ là Tạ Chỉ cũng cùng đến.
- Thành Giang các anh sao rảnh rỗi như vậy? Chị dâu cũng đến đây, có phải Hồng Kỳ cũng ở Từ Thành không?
Thẩm Hoài thấy Tạ Chỉ cùng Tạ Thành Giang đến, ngạc nhiên hỏi.
Tạ Chỉ, Tạ Thành Giang đều không muốn lúc này đến gặp Thẩm Hoài với bộ dạng sắc mặt này, nhưng biết Từ Bái và Hùng Văn Bân cùng nhau ra mặt, sau khi đến tập đoàn dệt bông Từ Thành đáp ứng những yêu cầu của công nhân, bình ổn biểu tình, bọn họ càng lo lắng Thẩm Hoài đứng phía sau có khả năng cùng Từ Bái tiến thêm một bước liên kết mật thiết bất lợi cho bọn họ, bởi vậy bọn họ không thể không đến đây để tìm hiểu tình hình.
- Bộ trưởng Đới biết chuyện xảy ra tối nay, gọi điện đến mắng Lưu Kiến Quốc một trận, bắt Lưu Kiến Quốc trở về Yến Kinh trong đêm.
Tạ Thành Giang ngồi xuống, lại gần nói vào tai
Thẩm Hoài.
Tạ Thành Giang ngồi xuống, muốn thấp giọng cùng Thẩm Hoài nói về việc Lưu Kiến Quốc đã từng bị bộ trưởng Đới mắng khi về Yến Kinh, nhưng chính trong lúc dàn âm thanh đã bị tắt, giọng nói của ông ta thì đặc biệt lớn, làm cho mọi người có mặt trong hộp đêm đều có thể nghe thấy rõ ràng, tựa như là Tạ Thành Giang đặc biệt thông báo với mọi người chuyện này.
Trần Mạn Lệ, Trình Ái Quân đều choáng váng, Lưu Kiến Quốc lần này thật sự bị Thẩm Hoài đuổi ra khỏi Từ Thành?