Thẩm Hoài tại đại sảnh phòng của tiệc rượu tuyên bố đuổi Lưu Kiến Quốc ra khỏi Từ Thành, đám người Hà Binh tại học viện kinh tế tỉnh của phụ họa theo, tuy nhiên quở trách lỗi sai của Lưu Kiến Quốc, hành động tương đối rõ ràng nhưng Trình Ái Quân, Trần Mạn Lệ không cho rằng Lưu Kiến Quốc sẽ vì những lời nói này của Thẩm Hoài mà sẽ không có chỗ dung thân tại Từ Thành.
Tuy nhiên kết quả ngoài ý muốn khiến họ rất bất ngờ.
Trình Ái Quân, Trần Mạn Lệ không thể nghĩ đến khả năng Lưu Kiến Quốc thậm chí chỉ đến ngày mai cũng không được, cả đêm ảo não rời khỏi Từ Thành.
Đây là một Lưu Kiến Quốc ngạo mạn không ai chịu nổi trước kia sao?
Thẩm Hoài trước đó tại Học viện Kinh tế tỉnh danh tiếng cũng không được tốt, đến Đông Hoa danh tiếng cũng không tốt lắm, nhưng anh từ khi nào lại mạnh mẽ, cứng rắn chỉ một đôi lời có thể khiến một nhân vật như Lưu Khiến Quốc ở Từ Thành không có đất dung thân?
Trương Tư lúc này cảm thấy hết sức kinh ngạc, thè lưỡi.
Tạ Thành Giang cũng thật không ngờ tới thanh âm lại ngắt tiếng đúng lúc khiến tiếng nói của y với Thẩm Hoài cực kỳ rõ ràng, khiến y có chút xấu hổ, may nhờ bên này không có người ngoài bằng không nếu Lưu Kiến Quốc biết lại lầm tưởng là cố ý nói xấu anh ta.
Công nhân nhà máy dệt bông Từ Thành đã xuống đường đình công, rất nhiều người tụ tập trong nhà máy để thuyết phục, Tạ Thành Giang đã biết việc này từ sớm.
Khi nỗ lực để thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước tại Từ Thành, công nhân viên chức thất nghiệp khoảng hơn một trăm ngàn người, mâu thuẫn xã hội trở nên gay gắt. Trong năm nay khi có vấn đề phát sinh ngoại trừ chú ý tình hình giao thông ra, Tạ Thành Giang cũng không quan tâm quá nhiều đến sự việc này, dù sao cũng không liên quan trực tiếp tới y.
Nên sau khi Lưu Kiến Quốc bị Thẩm Hoài trừng trị, bọn họ mới quan tâm nhiều hơn đến chuyện này, mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc lại vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ, mới biết được toàn bộ sự việc thậm chí cả quá trình biến thành Triệu Thu Hoa, Chu Nhậm Quân cùng Từ Bái âm thầm đọ sức.
Sự việc không phát sinh nhiều hậu quả nghiêm trọng, Tạ Thành Giang cho rằng Từ Bái cho dù biết Lưu Kiến Quốc có chỗ không thỏa đáng, có chỗ hồ đồ nhưng cũng không ra mặt tranh cãi, thế nhưng trong lòng Từ Bái có thay đổi thái độ cùng Thẩm Hoài giảng hòa hay không, mọi người cũng khó mà đoán được.
Từ Bái cùng Thẩm Hoài gặp mặt vào giữa trưa, buổi tối Từ Bái lại kéo Hùng Văn Bân cùng đi giải quyết vấn đề của nhà máy dệt bông Từ Thành, tại thời điểm nhạy cảm này, bọn họ cũng không dám ngồi không để đánh cược tình hình sẽ chuyển biến ngược lại theo phương hướng phát triển của bọn họ.
Trước mắt cứ để cho Lưu Kiến Quốc rời khỏi Từ Thành, xem như cho Từ Bái một câu trả lời thỏa đáng, cũng giảm bớt cho Thẩm Hoài không phải động tay động chân. Chỉ là khúc mắc đằng sau không có cách nào giải thích với mọi người, chẳng lẽ lại thay Lưu Kiến Quốc thanh minh rằng Lưu Kiến Quốc không phải vì bị Thẩm Hoài đuổi mới rời khỏi Từ Thành hay sao?
Tạ Thành Giang đang rất buồn bực, vốn là kiên trì tới gặp Thẩm Hoài, nhưng vừa mới ngồi xuống lại như con quạ đen, lúng túng không thể chịu nổi.
Trong phòng đã được trang bị hệ thống karaoke đời mới nhất, không có mấy người có thể sử dụng thành thạo, khách sạn đã sắp xếp một nhân viên phục vụ chuyên nghiệp đứng bên cạnh để giúp chuyển bài, cô thấy khách trong phòng có phản ứng rất kỳ lạ liền tắt âm nhạc đi, trong phòng rơi vào trạng thái im lặng một cách kỳ lạ.
Thẩm Hoài hỏi Tạ Thành Giang: - Anh đến đây là nói cho tôi biết chuyện này, hay là chúng ta mở phòng riêng ôn chuyện? Tôi cũng lâu chưa gặp anh cùng Tạ Chỉ rồi.
Hừ! Trong lòng Tạ Chỉ gầm thét, thật sự muốn bỏ đi luôn.
Tạ Thành Giang nghe Thẩm Hoài hỏi như vậy trong lòng lại buồn bực, thẩm nhủ: "Nếu chỉ đến để nói chuyện Lưu Kiến Quốc suốt đêm rời khỏi Từ Thành, tôi cần gì phải hèn hạ chạy qua cửa như vậy?". Chỉ có điều câu hỏi của Thẩm Hoài làm hắn khó trả lời, có quỷ mới muốn cùng người này ôn chuyện.
- Không làm phiền mọi người ca hát, chúng ta đến phòng bên cạnh nói chuyện đi, cũng lâu rồi tôi chưa gặp Thành Di rồi. Trong lòng Tạ Chỉ bực bội nhưng dù sao cũng kiên trì tới cũng không thể phủi tay quay về, bảo nhân viên phục vụ trong phòng giúp họ mở một phòng khác ngay bên cạnh.
Nếu không tìm ra Thẩm Hoài và Từ Bái ở sau lưng rốt cuộc có âm mưu gì, Tạ Chỉ nghĩ rằng đêm nay có lẽ các cô cũng không cách nào ngủ yên.
Thẩm Hoài và Thành Di đứng lên, Tạ Thành Giang, Tạ Chỉ theo nhân viên phục vụ đến phòng bên cạnh nói chuyện riêng.
Nhân viên phục vụ lấy thực đơn đến, Tạ Chỉ đón lấy thực đơn, hỏi: - Uống chút gì không? Rượu Cognac?
Thẩm Hoài trực tiếp nói với nữ nhân viên phục vụ: - Cho chúng tôi hai bình nhị oa đầu cùng sáu bình Hồng trà. Rượu nhị oa đầu phải năm mươi ba độ, loại của nhà máy rượu Hồng Tinh ấy, lấy thêm một thùng nước đá là tốt rồi
Tạ Chỉ sắc mặt tái đen, nơi phòng riêng xa hoa này, chi phí thấp nhất không ít hơn hai ngàn, hai bình rượu nhị oa đầu, sáu bình Hồng Trà lạnh, anh bảo khách sạn bán cho anh bao nhiêu tiền một bình thì thích hợp?
Tạ Thành Giang thở dài một hơi, phất tay lộ vẻ khiêm tốn và khó xử nói với nữ nhân viên phục vụ: - Hai bình rượu nhị oa đầu, sáu bình Hồng Trà lạnh, cộng thêm một chai Remy Martin XO.
Trầm mặc không biết phải nói gì, khi nhân viên phục vụ đem rượu lên, Thẩm Hoài cầm chén rượu đi đến bên lấy rượu nhị oa đầu cùng Hồng trà lạnh pha chung với nhau, nói: - Người nghèo uống kém, rượu nhị oa đầu cùng Hồng trà lạnh uống không thể so với Cocktail thông thường, đặc biệt là rượu Remy Martin với rượu vang tôi uống cũng không tốt lắm, mọi người có muốn cùng tôi nếm thử không?
Thấy Thẩm Hoài đem chén rượu đưa qua, Tạ Chỉ cau mày nhận lấy, nhấp môi một ngụm, trong lòng kêu: " Mẹ ơi, hương vị không tồi"
Thẩm Hoài rót cho Thành Di nửa chén rượu, lại hỏi Tạ Thành Giang: - Anh uống rượu của tôi hay uống rượu của anh?
Tạ Thành Giang nhìn cái bình kia không biết có phải Remy Martin giả mạo hay không, nghĩ thầm rằng đợi lát nữa nếu như đem chai rượu giả này về nhà, sẽ càng mất mặt, kiên trì nói: - Tôi uống quen Brandy rồi, rượu nhị oa đầu quá cay. Chờ nhân viên phục vụ giúp hắn mở rượu ra, nhìn Thẩm Hoài, Thành Di cùng em gái đều uống nhị oa đầu và hồng trà, hắn liền uống Remy Martin, càng tăng thêm cảm giác khó chịu.
Thẩm Hoài uống từng ngụm rượu nhỏ, nói: - Các người tới đây, tôi cũng biết là vì sao? sự việc của Hoài điện đông tống là vì hai khía cạnh khác nhau nên yêu cầu phải giữ bí mật cho nên vốn không thông báo cho các người đầu tiên. Các người nhất định trách tôi không nói, tôi cũng không có lời gì để nói?
Tạ Chỉ nhìn sắc mặt anh mình: Thẩm Hoài lúc nào cũng vô liêm sỉ như vậy, người này nói dối không biết xấu hổ, vậy mà tỏ vẻ đàng hoàng trịnh trọng nói ra sao?
Tạ Thành Giang cúi đầu, cố gắng làm như nghiêm túc nghe Thẩm Hoài nói, thật sự không muốn biểu lộ sự khinh bỉ ra mặt, dù sao bọn họ đối với nhân phẩm của Thẩm Hoài cũng không hi vọng gì.
- Chuyện này cũng không có gì, bên chỗ Phó bí thư Từ cũng không giữ bí mật với chúng tôi, sau đó tôi cùng Diệp tổng, Hồng Kỳ ở Đông Hoa nói chuyện cũng rất vui vẻ. Có chuyện gì các người không hỏi, tôi cũng sẽ nói với các người một tiếng. - Thẩm Hoài tiếp tục nói.
Nghe Thẩm Hoài nói như vậy, sống lưng và tóc gáy Tạ Thành Giang đều dựng lên. Thẩm Hoài nói trước như vậy, nhất định có thể làm, chắc không phải là một cạm bẫy chứ?
Tạ Thành Giang có đánh chết cũng không tin.
Mặc kệ Tạ Thành Giang có tin hay không, Thẩm Hoài tiếp tục nói: - Từ khi thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước tại Từ Thành, tổng số công nhân viên chức thất nghiệp năm nay lên tới hơn một trăm ngàn người, sang năm rất có thể sẽ đột phá lên tới ba trăm ngàn người, thậm chí bốn trăm ngàn, đối với tài chính của địa phương áp lực rất lớn. Hong Kong thực hiện chế độ trưng thu ruộng đất, chủ yếu dựa vào việc chuyển nhượng ruộng đất mà duy trì chi phí tài chính khổng lồ, mặc dù giá nhà sẽ tăng cao, nhưng đối với tài chính eo hẹp của địa phương mà nói, cũng là một giải pháp tạm thời. phó bí thư Từ năm ngoái đã làm thí điểm thực hiện chế độ trưng thu ruộng đất tại Từ Thành, hiện nay trung tâm qũy đất thành phố thiết lập xây dựng mảnh đất lớn nhất chính là Tân Giang, bao gồm cả nhà máy lọc dầu cũ Tân Giang ở bên trong khu nhà máy hóa chất. suy nghĩ hiện tại của chúng tôi là trước mắt để thành phố xem trước sau đó đẩy mảnh đất này tiến hành bán đấu giá trình tự. Kế hoạch này, chúng tôi dự định bán đấu giá ít nhất hai tỷ, dùng mảnh đất này để tiến hành tổng hợp khai phá; toàn bộ dự án đầu tư đại khái ít nhất đạt mười tỷ. Tôi muốn Kim Đỉnh cùng Hoài Năng hợp vốn cùng thành lập công ty bất động sản nên vẫn luôn tìm kiếm cơ hội đầu tư thích hợp, tôi muốn hai người tham gia vào dự án này, hoặc là ở vùng phụ cận độc lập khai phá một mảnh đất khác, đều là cơ hội tốt.
Tạ Thành Giang cùng Tạ Chỉ ngơ ngác nhìn nhau, đây gọi là báo cho biết trước tiên?
Từ Bái tối này cùng với công nhân nhà máy dệt bông Từ Thành gặp mặt, hứa hẹn cải thiện rất nhiều tiêu chí, sáng mai sẽ gặp Chu Nhậm Quân cùng hệ thống tài chính của tỉnh để giải đáp những nghi vấn, cho nên cái phương án này chậm nhất sáng mai nhất định sẽ ở tỉnh truyền ra.
Bọn họ biết tin tức này sớm hơn một hai ngày, nhưng phải dốc sức với nhân vật lớn Thẩm Hoài, thật sự không đáng.
Tạ Thành Giang cúi đầu nhìn chén rượu màu hổ phách, được cho là loại rượu mạnh được lưu trữ trong thùng gỗ sồi một vài năm thì kết tủa màu tự nhiên, màu vàng nói chung, đặc biệt là dưới khúc xạ ánh sáng thì lóng lánh tuyệt đẹp, nhưng Tạ Thành Giang lúc này đâu có tâm tư đi thường thức màu của rượu, con ngươi chuyển liên tục không ngừng trầm ngâm suy nghĩ.
Mai thép hệ lấy hai tỷ ra để cấp cho tài chính khẩn cấp của thành phố, vì vậy khoản tiền mảnh đất này muộn nhất để nộp lên trên là sang năm. Mai thép hệ giàu nứt đố đổ vách, nhưng 2 tỷ không phải nói chuyển là chuyển, không thể đem 2 tỷ lắng đọng ở khối đất Tân Giang suốt mấy năm mà không làm gì, có thể là Thẩm Hoài thật sự muốn phát triển mảnh đất Tân Giang này.
Đầu tư một miếng đất khổng lồ như vậy, dự án có thể tưởng tượng là rất khó khăn và mạo hiểm, nhưng lúc này Mai thép hệ lại thúc đẩy thực hiện dự án, cũng rất khó có thể khiến người khác nghi ngờ.
Tạ Thành Giang mấy năm nay luôn ở tại Từ Thành, cân nhắc các cơ hội đầu tư, mảnh đất Tân Giang ẩn chứa nguy hiểm như thế nào, lại ẩn chứa bao nhiêu cơ hội, hắn tự nhiên cũng đều có cân nhắc.
Nếu hắn có thể điều động trên một tỷ tiền vốn, chưa chắc không muốn thử một chút, cho nên hắn cũng không nghi ngờ quyết tâm của Thẩm Hoài.
Cho dù không có năng lực làm hạng mục lớn như vậy, các vùng lân cận mảnh đất Tân Giang sắp tới cũng có mấy chục đẩy ra bán đấu giá. Nếu xác thực biết Mai thép hệ khai thác quy mô lớn phát triển đoạn đường Tân Giang, nếu Kim Đỉnh thu vào tay mấy cánh đồng bên cạnh trước, bất kể là giá đất có tăng thế nào thì tương lai một mình khai thác, phát triển, triển vọng sau này rất đáng để mong đợi.
Chính là đạo lý này, nhưng khi hiểu được đạo lý này, Tạ Thành Giang lại buồn bực trong lòng.
Nếu Thẩm Hoài không nói, hai ngày nữa bọn họ cũng có thể hiểu chi tiết đằng sau, nên hoạt động làm sao, hoạt động như thế nào, sẽ đối với Thẩm Hoài không có chút can hệ gì.
Hiện tại Thẩm Hoài nói cho bọn họ trước hai ngày, giống như là Thẩm Hoài mời bọn họ tham gia, nếu Lưu Kiến Quốc hoặc bộ trưởng Đới biết được, làm như là bọn họ chân trước đem Lưu Kiến Quốc đá đi, sau lưng lại cùng Thẩm Hoài cấu kết làm hạng mục lớn. Điều này sẽ khiến cho trong lòng Lưu Kiến Quốc và bộ trưởng Đới nghĩ như thế nào?
Cự tuyệt? Vào thu chính thức tổ chức và thành lập Kim Đỉnh bất động sản liệu có thể từ chối lợi nhuận đạt mấy ngàn vạn thậm chí mấy tỷ hay không? Dự án đảm bảo lợi nhuận dù thế nào đi nữa, lúc này làm sao biết cái gọi là " thông báo trước tiên " của Thẩm Hoài không phải là muốn tương kế tựu kế đuổi bọn họ ra ngoài cửa?
Tạ Thành Giang lúc này mới biết được, hắn cùng với Tạ Chỉ chạy tới gặpThẩm Hoài ngày hôm nay lại là một bại chiêu.
Bất kể là nói thế nào, đều là thua, hắn lúc này chỉ có thể buồn bực uống rượu, khi trở về còn không biết phải nói với cha của hắn cùng Diệp Tuyển Phong như thế nào?