Tuy rằng hẹn với nhiều người ăn tiệc, nhưng Chu Kỳ Bảo cũng cần một chút thời gian sắp xếp lại bèn nhanh chóng rời khỏi huyện trở về nhà.
Con y đang trong kỳ nghỉ đông bây giờ không biết chạy đi đâu, người vợ yêu quý của y đang ở trong bếp chuẩn bị bữa cơm tối, nhìn thấy Chu Kỳ Bảo trở về, kinh ngạc hỏi: - Hôm nay không phải nói là đi Hà Phổ sao, thế nào lại về nhà sớm như vậy?
- Đã về rồi Trong lòng Chu Kỳ Bảo đang suy nghĩ về việc khác nghe vợ hỏi liền thuận miệng lên tiếng, cầm cặp công văn đến thư phòng.
Quý Tố Quyên nhìn thấy bộ dạng của chồng như vậy trong lòng không yên, cũng đi tói thư phòng lo lắng hỏi: - Không thể nào, hôm nay là ngày đầu tiên anh đến Hà Phổ nhậm chức, Thẩm mọi rợ chắc đã cho anh một đòn phủ đầu?
- À.. Chu Kỳ Bảo không biết mình kỳ lạ ở chỗ nào mà lại khiến vợ nghĩ như vậy, cau mày nói: - Em nghĩ linh tinh gì thế, hết ngày làm việc anh không về nhà thì đi đâu? Anh ở bên ngoài không có bồ nhí, em cảm thấy có gì không đúng sao?
- Hôm nay là ngày đầu tiên anh nhậm chức, ở huyện không sắp xếp mở tiệc chiêu đãi, anh còn nói là không có gì không đúng à? Qúy Tố Quyên trách móc Chu Kỳ Bảo, bất mãn nói tiếp: - Nói sao thì Thẩm Hoài cũng rất khó đối phó, mình thì không phải việc gì cũng biết, bí thư Đàm cũng vì hắn mà khốn khổ. Người ngoài đều biết anh với Thẩm quái vật không qua lại lại còn cố đem anh nhét vào huyện Hà Phổ, đâu có cái gì tốt? Sau khi anh lên xe đi rồi, em đến đơn vị mà mắt cứ nháy. Mọi người biết hôm nay anh được điều đến Hà Phổ liền chạy đến chỗ em, rõ ràng là chúc mừng nhưng ánh mắt lại hả hê vui sướng khi người khác gặp họa, làm như em không thấy vậy. Em lo lắng cả ngày, trở về hỏi anh một tiếng, anh còn nổi xung lên với em?
- Được rồi, được rồi. Nghe vợ cằn nhằn Chu Kỳ Bảo chỉ có thể giơ tay cầu xin tha, không muốn khiến gia đình nổi bão nói: - Hôm nay anh đến huyện Hà Phổ nhậm chức rất thuận lợi, so với trong tưởng tượng còn thuận lợi hơn, sau đó vào buổi tối không có việc gì rồi về nhà, cũng thật không ngờ không mở tiệc chiêu đãi. Giữa trưa thì Ngu Thành Chấn đã ở Hà Phổ, tất cả mọi người chỉ ăn bữa cơm trưa ở căn tin thôi. Em cũng đừng không có chuyện gì mà suy nghĩ linh tinh.
- Em còn không phải là quan tâm anh hay sao? Qúy Tố Quyên nói.
- Được được, anh rất cảm kích. Chu Kỳ Bảo cười khổ nói: - Tuy rằng hôm nay nhậm chức rất thuận lợi, nhưng chức vụ này rất khó làm. Rm cũng biết đấy, phải nhanh chóng nắm bắt được nội dung mới có thể giảm bớt thụ động. Anh hôm nay về sớm như vậy cũng là muốn suy nghĩ sau này làm thế nào làm việc tốt. Em mau nấu xong bữa tối, đợi lát nữa trời tối anh lại báo cáo công việc với em.
- Em muốn anh báo cáo công việc gì? Em đi ra ngoài nấu cơm không phiền anh nữa.
Quý Tố Quyên nói nhưng tiện tay đem thuốc lá cùng bật lửa trên bàn đem ra ngoài.
Sau khi vợ đi ra ngoài Chu Kỳ Bảo kéo ghế đến cạnh cửa sổ, nhìn cành lá cùng hoa và cây cảnh khô cạn vì mùa đông ngoài sân.
Ngoại trừ một vài người biết rõ thì ở thành phố có rất ít người biết y được điều đến Hà Phổ nhậm chức là do âm mưu của phó bí thư tỉnh ủy Từ Bái, do đó có nghi ngờ là hết sức bình thường. Thậm chí ở thành phố có nhiều người quen mấy ngày qua y bắt chuyện thì nhạt nhẽo và do dự hơn nhiều, đơn giản là nghĩ chắc y đắc tội với ai, kiên quyết nhét y vào tay Thẩm Hoài để chịu ức hiếp, càng khiến y cảm nhận sâu sắc được rằng lòng người dễ đổi thay.
Tuy nhiên vợ biết được sự việc phức tạp, lại còn cả ngày ở đơn vị lo lắng cho y hôm nay nhậm chức sẽ không thuận lợi, sẽ bị Thẩm Hoài ức hiếp, cũng không thể không khiến Chu Kỳ Bảo suy nghĩ.
Chu Kỳ Bảo buổi sáng ngồi xe đến Hà Phổ cũng không ngờ hôm nay sẽ thuận lợi như vậy, vừa rồi trên đường trở về thành phố Quách Thành Trạch lại gọi điện thoại, y nghĩ thầm có lẽ cũng là sợ mình hôm nay nhậm chức sẽ có gì phát sinh không thuận lợi.
Bất ngờ là hôm nay không có chuyện gì xảy ra; như vậy có phải là không bình thường rồi không?
Tuy thuốc lá và bật lửa đã bị vợ thừa cơ lấy ra ngoài tuy nhiên thuốc lá và bật lửa cũng có ở cặp công văn, Chu Kỳ Bảo lấy ra đốt một điếu thuốc, nhìn cảnh tuyết đọng trên cây cảnh và hoa lá trong sân.
Dưới nhà tiếng chuông cửa vang lên, Chu Kỳ Bảo không biết vào lúc này ai còn tới nhà, y ngồi yên không nhúc nhích, sau đó liền nghe thấy tiếng của phó thị trưởng Trần Vĩ Lập vang lên.
- Vừa mới nhìn thấy xe của lão Chu, sớm như vậy lão Chu đã từ Hà Phổ trở về rồi à?
Chu Kỳ Bảo vội xuống nhà mời Trần Vĩ Lập lên nhà ngồi, hai người ngồi phía trước cửa sổ hút thuốc.
Cũng có thể đoán được Trần Vĩ Lập vì việc gì mà lại tới đây, Chu Kỳ Bảo chủ động nói về cuộc gặp mặt cùng công tác giao nhận tại huyện Hà Phổ hôm nay:
- Sau khi phó bí thư Ngu đi, chúng tôi chủ yếu nói chuyện về sự việc giao nhận công tác. Chính quyền bên kia căn bản không có điều chỉnh gì lớn, Đới Tuyền chủ yếu là đem tinh lực đặt ở cảng Tân Phổ cùng với công tác ở khu kinh tế mới Tân Phổ. Sau khi Triệu Thiên Minh đến khu Đường Áp, công việc do anh ta quản lý chủ yếu cũng là để tôi tiếp nhận
Chu Kỳ Bảo làm huyện trưởng, lẽ ra được toàn quyền phụ trách công tác của huyện, nhưng ở huyện muốn hội thảo các vấn đề kinh tế và dân sinh quan trọng đều thuộc ủy ban thường vụ để , Chu Kỳ Bảo không thể hi vọng xa vời sẽ tranh giành quyền quyết sách gì với Thẩm Hoài. Nhưng y đến huyện Hà Phổ không muốn chức huyện trưởng hữu danh vô thực, trên thực tế chính là muốn xem công việc hàng ngày của y trong huyện có thể biết quyền lực nắm được bao nhiêu.
Thẩm Hoài có phối hợp nhận Chu Kỳ Bảo đến Hà Phổ đảm nhận chức huyện trưởng hay không, thái độ bề ngoài không quan trọng, mấu chốt vẫn là hắn chỉ đạo điều chỉnh phân công ủy viên thường vụ cùng với phân công công tác quản lý bộ máy ủy ban nhân dân huỵện như thế nào.
Nếu phân công công việc cho các thành viên đảng tổ ủy ban nhân dân huyện, tất cả công việc quan trọng hằng ngày của bộ phận hành chính đều do thân tín của Thẩm Hoài là Đới Tuyền, Tống Hiền Quân, Vương Vệ Thành giữ các chức Phó thị trưởng thường trực huyện, phó huyện trưởng, trợ lý huyện trưởng phân công quản lý, Chu Kỳ Bảo ở huyện Hà Phổ chỉ có trách nhiệm ký tên thì còn gọi gì là Huyện trưởng thực sự?
Trần Vĩ Lập nghe Chu Kì Bảo nói Thẩm Hoài quyết định đem công việc của Triệu Thiên Minh chủ yếu phụ trách trước đây và phụ trách bộ phận hành chính đều do y quản lý, vẫn cảm thấy có chút không ngờ.
Trước đây bản thân Thẩm Hoài kiêm hai chức bí thư và huyện trưởng, Triệu Thiên Minh là trợ lý thân tín nhất của hắn, ngoại trừ chỉ đạo công tác hằng ngày của ủy ban nhân dân huyện, còn trực tiếp phân công quản lý giám sát, tài chính, kiểm toán, quy hoạch đô thị, quản lý thành phố, tổng hợp trị an, mua sắm chính phủ, nông nghiệp cùng thủy lợi và công việc của bộ phận quan trọng khác.
Triệu Thiên Minh được điều đến khu Đường Áp đảm nhiệm chức khu trưởng, nếu ở huyện không điều chỉnh công tác gì lớn, Đới Tuyền kế nhiệm Phó huyện trưởng thường trực còn phải tập trung tinh lực ở cảng Tân Phổ cùng khu kinh tế mới Tân Phổ, các công tác quản lý để trống chủ yếu do Chu Kỳ Bảo trực tiếp quản lý, điều này đã nói lên Thẩm Hoài đối với lần điều động này của Chu Kỳ Bảo đúng là không phải phối hợp bình thường.
Kết quả như vậy đều ngoài dự liệu của mọi người, suy nghĩ lại những ý nghãi bên trong, Trần Vĩ Lập trầm ngâm một lát, khẽ thở dài nói: - Mấy ngày trước tôi có gặp bí thư Đàm tại Từ Thành. Bí thư Đàm cũng nói, có đôi khi không thể không thừa nhận, chúng ta trước kia thật đúng là đánh giá thấp hắn rồi.
Chu Kỳ Bảo cười một tiếng.
Y cầm tập tài liệu trên bàn đưa cho Trần Vĩ Lập nói: - Hà Phổ năm ngoái các khu huyện báo cáo lên được khoảng bốn tỷ, nhưng chiếu theo phần tài liệu này, năm 1999 tổng thu tài chính và thuế vụ huyện Hà Phổ đột phá năm tỷ cũng không vấn đề gì. Sắt thép Tân Phổ, nhà máy lọc dầu Tân Phổ đều có thúc đẩy mạnh mẽ đối với tài chính và thuế vụ địa phương.
Trần Vĩ Lập hiểu ý của Chu Kỳ Bảo, y từng được điều đến Đông Hoa đảm nhiệm chức phó thị trưởng thành phố cũng được một thời gian, rất nhiều thứ khi nhìn lại càng có thể hiểu một cách sâu sắc và toàn diện.
Mai thép hệ không chỉ đơn thuần là lập bang kết phái cắm rễ trong quan trường, mà là một tổ hợp nền kinh tế chính trị và sản xuất công nghiệp sâu xa. Nhìn bề ngoài Mai thép hệ không có người nào giữ chức vụ quan trọng ở tỉnh nhưng lúc này khó có ai có thể phủ nhận lực ảnh hưởng của Mai thép hệ hết sức mạnh mẽ đối với sản nghiệp kinh tế, công nghiệp, sinh kế của người dân tỉnh Hoài Hải.
Thẩm Hoài có thể nắm giữ quyền lực ở một mức độ cao hơn, hắn ở huyện Hà Phổ chắc chắn không phải Chu Kỳ Bảo cùng Thích Tĩnh Dao đơn giản liên hợp là có thể khống chế được. M một khi đấu tranh ở một mức độ cao hơn, Thẩm Hoài ở huyện Hà Phổ muốn nắm giữ cái gì cũng rất khó khăn. Thẩm Hoài ủy quyền cho Chu Kỳ Bảo nắm giữ, thậm chí là chức vụ Quyền chủ tịch hội đồng nhân dân huyện cũng do Thích Tĩnh Dao kiêm nhiệm, cũng là hắn lúc này có đủ tự tin cho phép. Huống chi Chu Kỳ Bảo cùng Thích Tĩnh Dao cũng không có khả năng liên hợp lại, Chu Kỳ Bảo thậm chí còn phải phòng bị đối với cô nàng Thích Tĩnh Dao này đang chờ cơ hội cắn hắn một cái.
Tại thời điểm này, Mai thép hệ ngoại trừ sự ủng hộ của bí thư tỉnh ủy Chung Lập Dân ra, ở tỉnh, bí thư Từ Bái cùng trưởng tỉnh Triệu Thu Hoa ở giữa mâu thuẫn càng nổi bật, điều này cho thấy quan hệ phức tạp trong thành phố Đông Hoa , ai cũng khó dùng thủ đoạn đơn giản để kiểm chế Mai thép hệ được.
Chu Kỳ Bảo một lát sau lại cười nói: - Đông Hoa hai năm qua bầu không khí rất kỳ lạ, ngược lại dường như mọi người đang đẩy công tác của Mai thép hệ đi vào tiết tấu..
Nghe Chu Kỳ Bảo nói như vậy, Trần Vĩ Lập cũng cười khổ:
- Mấy năm này âm mưu sau lưng không thể lật đổ Thẩm Hoài, Bí thư tỉnh ủy Chung Lập Dân đều công khai ủng hộ Mai thép hệ, bí thư Từ Bái cũng không thể không gặp Thẩm Hoài nói chuyện, mọi người muốn tranh giành quyền lên tiếng, ngoại trừ làm nên một số thành tựu ra, còn có thể có thủ đoạn gì tốt hơn chứ?
Bao gồm cả Trần Bảo Tề, hiện tại cũng tận hết khả năng thúc đẩy cảng Tân Tân, các dự án của sắt thép Tân Tân càng sớm hoàn thành càng tốt.
Thẩm Hoài vượt mặt thành phố, đem quyền quản lý trực tiếp quỹ xây dựng chính phủ Hoài Hải nộp lên tỉnh, ngoài ra hằng năm còn muốn bỏ ra một phần tư tài chính và thuế vụ tổng thu vào của huyện Hà Phổ nộp lên trên, số tiền lớn như vậy từ Đông Hoa chảy ra ngoài, ở thành phố không có chút quyền lên tiếng nào, phải nói là không có chút ý kiến và cảm xúc nào, điều đó là không thể nào.
Nhưng ngoại trừ tiểu tổ lãnh đạo đại biểu trực tiếp của khu kinh tế vịnh Hoài Hải ở tỉnh ra, quan trọng hơn là Đông Hoa mấy năm nay tăng trưởng tài chỉnh chủ yếu là do sự cống hiến của Mai thép hệ, chỉ cần Thẩm Hoài không lấy tiền trong túi riêng của họ đi, cũng không lộ liễu chuyển lợi ích cho các bên liên quan, mà là giao cho tỉnh để phối hợp làm các thỏa thuận lớn, ở thành phố hé răng quở trách gì được?