Trong sân trông vài cây Mai đã lâu năm, các cành xoắn ngan nhau vẫn còn lưu lại vết tịch tuyết đọng ban sáng.
Thượng Khê Viên gần kề sông xây dựng lầu gác cảnh quan kiểu Trung Quốc, bình thường thì không mời khách đến dự tiệc, Thẩm Hoài tan làm sớm nên từ huyện đi ra đem xe dừng ở bãi đỗ xe gần bến tàu của sông cũ, đi dọc theo thuỷ đài tiến vào, không qua cửa chính của Thượng Khê Viên để phải đụng mặt với những người khác.
Tiết trời tuyết đã tan, nhiệt độ xuống rất thấp, sau khi hoàng hôn xuống, khí trời càng lạnh lẽo, Thẩm Hoài vào khu nhà nhỏ bằng gỗ, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài chính là nước sông lạnh lẽo, gió lạnh thổi xuống đung đưa từng mảnh gợn sóng, mấy cành lá khô trôi bập bềnh trên mặt nước.
Trần Đan bước tới nền đá xanh trong viện, đẩy cửa đi tới liền cảm nhận được không khí lạnh lẽo từ trên sông theo hướng cửa sổ đi vào.
Thẩm Hoài nhìn Trần Đan từ phòng trong đi tới trên người không mặc áo khoác, trong mặc áo nhung dê bên ngoài mặc một bộ âu phục, ăn mặc cực kỳ đơn giản, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo bị gió lạnh thổi vào có chút hơi đỏ, liền đóng cửa sổ để che gió lùa bên ngoài.
Trần Đan để áo khoác trong phòng làm việc, trong lúc nói chuyện cùng đầu bếp của mình thì nhận được điện thoại của Thẩm Hoài, vui mừng quá đỗi trực tiếp chạy tới ngay không nghĩ tới trong viện tử lạnh đến mức khiến cô run rẩy, một bên tay ôm sát cơ thể, một tay bấm vào nút điều chỉnh bảng điều khiển điều hòa cho nhiệt độ tăng lên,người cô đứng trong không khí nóng để làm giảm dần cái lạnh xuống, hỏi Thẩm Hoài:
- Hôm nay sao sớm như vậy anh đã từ huyện đi ra.
Thẩm Hoài thấy Trần Đan lạnh quá liền cởi bỏ nút thắt của áo khoác đem cô ôm vào lòng, truyền nhiệt độ ấm áp của cơ thể cho cô nói:
- Chu Kỳ Bảo hôm nay đi nhậm chức rồi, sau này nếu không có chuyện gì phát sinh cũng không cần cả ngày phải có mặt ở huyện nữa.
Trần Tây đưa tay từ dưới nách của Thẩm Hoài đưa ra ôm lấy eo anh liền cảm thấy nhiệt độ cơ thể ấm lên nhiều nói:
- Trước kia xem anh khổ cực như vậy, trong lòng em cũng không chịu nổi, lại không thể giúp được anh chuyện gì. Bây giờ có thể nhẹ nhàng hơn một chút, rất tốt.
- Có muốn nhẹ nhàng cũng khó.
Thẩm Hoài cười nói tiếp:
- Hiện tại chẳng qua là đem một số việc vụn vặt ở huyện ném ra ngoài, còn những phiền phức khác cũng không ít. Tuy nhiên cho dù chỉ là đem việc vụ vặt trong huyện ném ra ngoài cũng tiết kiệm được không ít tinh lực, bằng không đại hội trong thời gian ngắn, các loại chiêu đãi cũng có thể cuốn lấy anh không thể thoát thân ra được.
Thẩm Hoài không rõ người khác sẽ lý giải việc anh ủy quyền cho Chu Kỳ Bảo như thế nào, có lẽ sẽ có đủ loại suy đoán, nhưng đứng ở lập trường của anh anh cảm thấy mình đã giảm bớt được gánh nặng, bằng không hôm nay làm sao anh có thể sớm như vậy đã rời khỏi huyện đi gặp mặt Trần Đan được.
Trần Đan cũng nghĩ như vậy. Trước đây Thẩm Hoài thân kiêm hai chức, đã là một nhân vật số một Đảng ủy, lại là nhân vật số một chính phủ. Chỉ cần là cán bộ tổ đội cấp cao so với huyện đến Hà Phổ để thăm khảo sát, chỉ cần Thẩm Hoài ở huyện đều phải đi cùng nếu không chính là ngạo mạn vô lễ, chịu rất nhiều miệng lưỡi.
Hiện giờ Thẩm Hoài là nhân vật số một của Đảng ủy, ngoại trừ Chu Kỳ Bảo ra, Thích Tĩnh Dao kiêm nhiệm Chủ tịch hội đồng nhân dân huyện, phân công quản lý tuyên truyền, không chỉ có hội nghị, công tác của ủy ban nhân dân huyện, Hội đồng nhân dân huyện đều không cần Thẩm Hoài đi, mà đại đa số các hoạt động tiếp đãi không quan trọng cũng có thể giao cho hai người Chu Kỳ Bảo, Thích Tĩnh Dao phụ trách, Thẩm Hoài có thể thoải mái hơn rất nhiều.
- Anh buổi tối muốn ăn gì?
Trần Đan thấy bản thân đã ấm hơn rất nhiều liền thu tay về hỏi Thẩm Hoài:
- Hay là ăn ở đây, hoặc là em đến nhà bếp lấy vài thứ về nhà làm?
Đầu bếp tại đây tiêu chuẩn đương nhiên là hạng nhất, tuy nhiên Thẩm Hoài nghĩ trời giá rét, đúng là mùa của ăn thịt dê, dùng một cân đặc sản thịt dê rừng kho, gan dê,huyết dê và đậu hũ trộn tỏi chiên, uống nửa cân rượu Trúc Diệp Thanh, mùa đông ăn uống đến khi cơ thể nóng lên, cuộc sống như vậy mới được gọi là thoải mái.
Nghĩ hai người tại nơi tinh xảo đẹp đẽ này ăn uống cũng không có bầu không khí, nhưng mà ở thị trấn Mai Khê lại không tìm ra được một nhà hàng mà không gặp người quen, Thẩm Hoài nghĩ mình nên về nhà làm cơm tối liền nói:
- Muốn thoải mái thì phải uống rượu, em cũng theo anh uống chút rượu. Có điều hai người uống rượu thì không thể lái xe, trời lạnh thế này đi về cũng quá chừng, chúng ta trở về tự làm lấy cái gì ăn đi. Đúng rồi, Tiểu Lê, Khấu Huyên đâu rồi, hai cô bé ấy được nghỉ trở về Mai Khê rồi hả?
Thẩm Hoài hơn nửa năm không nhìn thấy bóng dáng hai cô bé Tiểu Lê và Khấu Huyên, chính là do ít khi về Mai Khê.
- Tiểu Lê nghỉ đông phải ở lại trường học làm việc, Khấu Huyên cũng đã đi phải đến tết âm lịch mới quay lại. - Trần Đan nói.
- Được nghỉ mà trường học cũng có công việc tốt để làm hay sao?
Thẩm Hoài thấy kì lạ hỏi, tuy nhiên Tiểu Lê đã sớm học được cách chăm sóc chính mình, anh cũng không cần lo lắng điều gì. Anh cùng Trần Đan thỏa thuận đợi lát nữa đem gan dê về xào lăn ăn, để cho Trần Đan vào phòng bếp lấy đồ vật này nọ, anh đến bãi đỗ xe đánh xe đến gần cửa chính của phố cũ đối diện với Thượng Khê Viên.
Thẩm Hoài vừa đem xe đến cửa chính của Thượng Khê Viên đợi Trần Đan từ bên trong đi ra, từ xa đã nhìn thấy một nhóm người nhằm hướng phố cũ đi tới.
Đèn đường không sáng rõ nhưng Thích Tĩnh Dao cùng Hồ Lâm đi ở giữa một nhóm người nhìn vẫn rất rõ ràng.
Phố cũ Mai Khê sau khi chính thức kinh doanh thì lấy ẩm thực và thực phẩm xa hoa Trung Quốc là hoạt động chủ yếu, nghi lễ của Nhật, Bar theo phong cách Anh, câu lạc bộ Karaoke và khu vui chơi giải trí thì phải đến bến tàu sông cũ, dọc theo đường phố đâu đâu cũng có.
Tại thời điểm này đi xem phim buổi tối vẫn còn sớm, nhưng phía tây nhà hàng cao cấp phố cũ liền ngay với Thượng Khê Viên. Thẩm Hoài không biết đám người Hồ Lâm đang ở Đông Hoa, cũng không biết tại sao lúc này họ lại đến Thượng Khê Viên này ăn cơm.
Bây giờ các lãnh đạo khu huyện thích lấy biển số xe công để thể hiện tài trí và địa vị hơn người, Thẩm Hoài thì sợ động một chút đã bị người khác nhận ra nên đặc biệt chọn một biển số xe xấu, người bình thường không thể nhận ra xe công đang dùng. Tuy nhiên người bình thường có thể không nhận ra xe của anh nhưng Thẩm Hoài không thể hi vọng là Thích Tĩnh Dao không nhận ra xe của anh.
Thẩm Hoài để tay trên tay lái, nhìn Thích Tĩnh Dao, Hồ Lâm đi tới, nhưng khi đoàn người bọn họ đến gần, anh lại rõ ràng nhìn thấy trưởng ban thư kí thành ủy La Hiểu Thiên cùng đi chung với Hồ Lâm.
Hơn ba tháng trước, Thẩm Hoài cùng bí thư tỉnh ủy Chung Lập Dân gặp mặt tại Nghi Thành, trưởng ban thư kí thành ủy tại Nghi Thành là La Hiểu Thiên chính là người đã uống say và lỗ mãng trước mặt bí thư Chung Lập Dân, đến nỗi công tác thu hút đầu tư tại thành phố Nghi Thành cũng đều bị bí thư Chung phê bình nghiêm khắc.
Sau đó Thẩm Hoài cũng không quá quan tâm đến hành động của La Hiểu Thiên.
La Hiếu Thiên say rượu bị xấu mặt là có can hệ trực tiếp đến Hồ Lâm, Thẩm Hoài không ngờ trong buổi tối hôm nay sẽ nhìn thấy hắn cùng Hồ Lâm đi cùng nhau, ngay tại đường ở phố cũ Mai Khê.
Ngoại trừ Thích Tĩnh Dao, Hồ Lâm, La Hiểu Thiên thì ba người khác nữa là Cao Dương, Chu Ích Văn, Đới Nghị, Thẩm Hoài cũng đều biết.
Thấy bọn họ đi tới, ánh mắt cũng nhìn sang bên này, Thẩm Hoài cũng liền đẩy cửa xuống xe đến và nói:
- Bí thư Thích hôm nay thế nào lại cùng Hồ tổng, trưởng ban thư ký La ở Mai Khê thế này?
- Mai Khê là địa bàn của bí thư Thẩm anh, không vui mừng chào đón chúng tôi hay sao?
Hồ Lâm miệng hút thuốc lá, một tay đem điếu thuốc lấy xuống, một tay để trong túi quần, cũng không có ý bắt tay Thẩm Hoài.
Từ khi phong ba thanh tra thuế ngành đóng tàu Bảo Hòa đi qua, Thẩm Hoài vẫn chưa gặp lại Hồ Lâm, nhưng cũng biết cha của Hồ Lâm là Hồ Trí Viễn rời khỏi tập đoàn Dung Tín đến làn chủ nhiệm ủy ban kinh tế và tài chính trong nước, Hồ Lâm được Hồ gia sắp xếp tiến vào tập đoàn Dung Tín thay thế.
Thẩm Hoài còn tưởng rằng Hồ Lâm vào Dung Tín chưa đầy hai tháng, lúc này có lẽ hắn đang vội vàng cùng các lão thần của Dung Tín đấu tranh gay gắt nên trong khoảng thời gian này sẽ không ra ngoài gây chuyện. Không ngờ hắn trong thời gian ngắn như vậy đã chạy tới trước mặt mình rồi.
Nhìn thái độ kiêu căng của Hồ Lâm, Thẩm Hoài chỉ cười nói:
- Hồ tổng nói chuyện có khí khái giang hồ khiến cho tôi có áp lực không nhỏ. Chính quyền trung ương gần đây nghiêm cấm chủ nghĩa bè phái trong tất cả các lĩnh vực, Hồ tổng anh chụp mũ như vậy, tôi gánh không nổi đâu.
Thẩm Hoài nói đúng vào chỗ đau. Thủ tướng Vương Nguyên luôn phản cảm với những gia đình muốn lấy các doanh nghiệp nhà nước làm địa bàn kinh doanh riêng của họ,Hồ Trí Viễn đã rời khỏi Dung Tín, điều này cũng có liên quan rất lớn. Hồ Lâm không nói lại được với miệng lưỡi bén nhọn của Thẩm Hoài liền bật cười ha hả, không đề cập tới việc này nữa.
Thẩm Hoài thấy Hồ Lâm tay vẫn để trong túi quần, sắc mặt không thay đổi tới bắt tay La Hiểu Thiên, cười hỏi:
- Trưởng ban thư ký La hôm nay lại đến Đông Hoa à? Lần trước uống rượu còn muốn tìm cơ hội uống thêm vài chén với trưởng ban thư ký La, vài ngày trước tôi ở thành phố gặp được lão Cao cũng nói tới việc này …
Nói tới đây, Thẩm Hoài quay sang Cao Dương, hỏi:
- Trưởng ban thư ký La hôm nay tới đây, lão Cao anh sao không gọi điện cho tôi vậy?
Trận say rượu khó chịu hơn ba tháng trước ở trong miệng của Thẩm Hoài dường như biến thành hết sức vui vẻ thoải mái, khiến mọi người đều nhớ lại chuyện đó. La Hiểu Thiên giải thích thay Cao Dương:
- Chủ yếu là sợ bí thư Thẩm anh công vụ bận rộn nên không để cho lão Cao gọi điện cho anh. Tôi đã không quan chức một mình thoải mái, rảnh rỗi tùy ý đến Đông Hoa có thể gặp được bí thư Thẩm như anh, vậy thì cũng thật là có duyên.
Nghe La Hiểu Thiên nói hắn lúc này là “ không quan chức một mình thoải mái”, Thẩm Hoài có chút giật mình, sắc mặt thay đổi mà hỏi:
- Ồ, sao Trưởng ban thư ký La lại nói “không quan chức một mình thoải mái” chứ?
- Trưởng ban thư ký La cũng không phải là không quan chức một mình thoải mái, chỉ là rời khỏi Nghi Thành đến tập đoàn bất động sản Dung Tín đảm nhiệm chức Tổng Giám Đốc.
Cao Dương tiếp tục nói:
- Tại Hoài Hải thì đồ ăn tại Tôn gia là đứng đầu, mà Tôn Gia thì đồ ăn tại Thượng Khê Viên này là chính tông nhất. Chúng tôi hôm nay đi tới đây là chúc mừng La tổng …
Thẩm Hoài không tin rằng bọn Cao Dương tìm tới đây là chỉ để chúc mừng La Hiểu Thiên. Hồ Lâm kiêu ngạo như vậy tới đây hẳn còn muốn diễu võ dương oai tại địa phương. Tuy nhiên hơn ba tháng trước sau khi La Hiểu Thiên say rượu trước mặt bí thư tỉnh ủy Chung Lập Dân, Hồ Lâm cũng không ra mặt giải thích cho hắn vài câu, ngồi xem hắn bị người khác làm bia ngắm bắn, hiện tại lại ra sức mời La Hiểu Thiên gia nhập liên minh Dung Tín đã khiến cho Thẩm Hoài không thể không quay lại liếc nhìn Hồ Lâm.
Sau sự kiện say rượu, La Hiểu Thiên ở Nghi Thành đã trở thành mục tiêu cho mọi người trỉ trích, mặt khác ấn tượng của hắn tại tỉnh của rất kém, điều này có nghĩa là hắn tại địa phương tiền đồ phát triển rất ít, thậm chí qua một thời gian ngắn vị trí trưởng ban thư ký thành ủy cũng có thể bị mất cũng không chừng. Có cơ hội nhảy khỏi địa phương đã trở thành con đường phát triển lý tưởng nhất của La Hiểu Thiên.
Xác định vị trí cấp bậc hành chính doanh nghiệp nhà nước, nghiêm túc thì ít mà hàm hồ thì nhiều.
Hồ Trí Viễn là cán bộ cấp chính tỉnh có liên quan nhiều đến lý lịch cá nhân của ông ta, tập đoàn Dung Tín chính xác mà nói vẫn là đơn vị cấp phó tỉnh, công ty bất động sản trực thuộc có thể coi là đơn vị cấp phó cục hoặc là cấp phó giám đốc sở.
La Hiểu Thiên vứt bỏ chức vụ trưởng ban thư ký thành ủy Nghi Thành chạy đến tập đoàn Dung Tín đảm nhiệm bí thư đảng tổ, Tổng giám đốc của công ty bất động sản, đã cho thấy đó là một con đường khác.